Chương 312: Ký hiệu dưới suối Đá
Khát Mưa
20/04/2024
Tôi nhìn khuôn mặt tươi cười quỷ dị ở trên hành lang tối đen kia, sau đó tôi bị một sức mạnh từ trên hành lang đẩy xuống.
Sức mạnh đó vừa lớn vừa mạnh giống như dòng nước lớn trong sông Âm lao vào tôi, mạnh mẽ nhưng không sắc nhọn mà lại khiến tôi tôi đứng không vững.
Tiếng mèo trắng kêu meo meo trong hành lang ngày càng bén nhọn nhưng âm thành cũng ngày càng nhỏ đi, tôi lăn hai vòng trên hành lang, đầu đụng vào bậc thang đâu đến mức hai mắt tôi hoa lên, còn chưa kịp đứng vững đã nghe thấy tiếng hét một tiếng tê tâm liệt phế.
“Nhóc Dương!” Đầu bếp Ngụy vội vàng đỡ tôi từ phía sau rồi nhìn hành lang tối đen một cái: “Quá kỳ lạ mà, dưới này vậy mà đến một ngọn cỏ cũng không có!”
Tôi đỡ đầu nhìn thoáng qua hành lang kia, bên trong vẫn tối đen như vậy, ngoại trừ tiếng mèo trắng đang dần yếu đi lúc có lúc không ở trong hành lang, như thể đã bị bóng tối ở hành lang cắn nuốt.
“Tôi đi vào trước cô ở dưới chờ đi!” Đầu bếp Ngụy hình như đã hạ quyết tâm gì đó, đẩy tôi ra sau, ngón tay thô ráp bắn mấy cái lá tùng vào trong hành lang đen nhánh.
“Meo!”
Mèo trắng kêu to một tiếng, sau đó hành lang lại khôi phục sự yên tĩnh, tối đen đến mức dọa người.
Mà mấy cái lá tùng do đầu bếp Ngụy ném vào lại như đá chìm xuống biển không có chút động tĩnh nào, đầu bếp Ngụy hình như cũng đang chờ cái gì đó.
“Thôi!” Tôi thấy đầu bếp Ngụy đứng nửa ngày ở đầu hành lang còn chưa có phản ứng, vội vàng tiến lên ném một đạo Chưởng Tâm Lôi vào trong, sau đó đặt chân lên bậc thang, ổn định cơ thể đi từng chút lên trên, pháp ấn trong tay cũng không dám buông lỏng, lại ném về phía trước một đạo Chưởng Tâm Lôi.
Nhưng lần này đã đi đến góc hành lang mà khuôn mặt tươi cười kia vẫn chưa xuất hiện, tôi đứng trong hành lang tối đen chờ tiếng nổ của Chưởng Tâm Lôi rồi mới dần dần mở to mắt để thích ứng với hoàn cảnh tối đen này.
Nhưng mắt mở đến đau rồi nhưng trong hành lang ngoại trừ tôi ra thì tiếng kêu của mèo trắng và động tĩnh của đầu bếp Ngụy đã nói ông ấy đi vào đều không nghe thấy, đến cả Âm Long lúc này cũng không biết đã chạy đi đâu.
Đợi một lúc gương mặt cười to kia vẫn chưa xuất hiện, tôi thử duỗi chân lên phía trước, sau đó thuận theo tay vịn mượn lực đi từng bước ở chỗ rẽ của tòa nhà.
Tay vừa mới hơi sờ vào phía trước đã đụng phải một thứ ẩm ướt lạnh lẽo lại mềm mại, tôi không dám rụt tay lại quá nhanh như thể sợ thứ bị tôi đụng phải sẽ tỉnh lại ngay.
“Ha! Ha!” Bên tai đột nhiên có âm thanh, một tiếng cười trong trẻo lại quỷ dị như của trẻ con vang lên bên tai tôi.
“Đi!” Tôi mạnh mẽ giơ tay dùng một đạo Kim Cương Phật Ma Ấn vào nóc hành lang, sau đó dùng chân đá mạnh vào tay vịn cầu thang.
Quả nhiên vừa bước chân vào đã có cảm giác ẩm ướt mềm mại, tôi cảm nhận được hình như từng mảng sơn đang rơi trên xuống, mà vật dưới chân hình như cũng đang lùi về phía sau rồi không có động tĩnh gì nữa.
Trong lòng tôi hối hận muốn chết, thế mà lại không có lá phù dự phòng nào, cái tính nôn nóng của tôi đã quên mất phải cầm đồ đi, nếu bây giờ có một tấm Thần Hỏa Phù ở trong hoàn cảnh này thì tôi có thể nhìn thấy mọi thứ và cũng nắm chắc hơn nhiều.
“Ha! Ha!”
Trên nóc hành lang bỗng truyền đến một tiếng cười giòn giã mà lại quỷ dị, kèm theo là một tiếng sơn rơi xuống đất, giống như đang có một đứa trẻ treo ngược trên trần nhà thả đá xuống, hơn nữa còn chưa rất vui vẻ.
“Đi!” Tôi dùng một đạo Kim Cương Phục Ma Ấn lên phía trên, sau đó liền lĩnh lao lên cầu thang.
Chân tôi không ngừng giẫm lên thứ gì đó mềm nhũn ẩm ướt nhưng tôi mặc kệ tất cả mà đặt chân xuống.
Càng dùng sức hơn.
Sau khi tôi lên được vài bậc thang thì bỗng nghe được tiếng cười ha ha trong trẻo của một đứa trẻ nói: “Ai da! Cô giẫm lên tôi rồi!”
Tiếng nói kia như thể có sức lây nhiễm làm bốn phía hành lang liên tiếp xuất hiện giọng nói của trẻ con.
“Cô cũng giẫm lên tôi rồi đó!”
“Không phải! Là giẫm lên tôi!”
“Nói xong thì đừng nói nữa!”
“Đau quá!”
“Đúng vậy! Cô ấy giẫm lên chúng ta rồi!”
Tôi nghe được những tiếng nói này mà loại cảm giác ẩm ướt mề mại dưới chân vẫn chưa biến mất nhưng cũng không dám bước thêm một bước.
Thứ có giọng nói trẻ con có thể kêu đau không giống với Bách Quỷ Đạo, ít nhất linh thể không thể đầu thai trong Bách Quỷ Đạo sẽ không kêu đau, nhiều nhất cũng chỉ kéo cổ họng kêu to hai tiếng thôi nhưng những thứ này bị tôi dưới chân nửa ngày mới có một thứ lên tiếng, sau đó thì khắp nơi liên tục có âm thanh này.
Giống như những đứa trẻ vốn đang yên lặng ngồi nhưng lại có một đứa trẻ nói chuyện, những đứa trẻ khác sẽ bắt đầu phê phán đứa trẻ kia không nên nói, đồng thời muốn phàn nàn một chút.
“Không đúng, cô ấy còn dùng thứ gì đấy đánh tôi nữa!” Trên trần nhà cũng bắt đầu truyền đến tiếng nói trong trẻo này.
“Nhưng cô ấy giẫm lên tôi đó!”
Tôi nghe được chỉ cảm thấy da đầu tê dại, rốt cuộc là thứ gì vừa mềm mại vừa ẩm ướt lại như trẻ con vậy chứ?
Cả hành lang vốn dĩ chìm vào trong yên lặng nay lại ầm ĩ không chịu nổi, mãi đến khi có một tiếng nói: “Các ngươi đừng nói nữa, bây giờ cô ấy còn đang giẫm lên người tôi đây này!”
Sau đó tôi lập tức cảm nhận được thứ ẩm ướt mềm mại dưới chân bắt đầu chuyển động, theo lòng bàn chân dần ngứa náy, trong lòng nhất thời hận tên đầu bềp Ngụy nói muốn dẫn đầu nhưng lại không biết đã chạy đi đâu muốn chết, vội vàng nhấc chân lên rồi giẫm mạnh phía dứa một cái, tay cũng đánh một cái lên đó.
“Ôi! Cô ấy lại đánh tôi!”
Tiếng nói kia lại hét lên một tiếng, hình như thập phần đắc ý.
“Đi!” Tôi hoàn toàn bị ép đến mức nóng nảy nên không ngừng lấy Chưởng Tâm Lôi để đánh vào phía trên hành lang làm toàn bộ hành lang đều có tiếng kêu bén nhọn và tiếng sấm xen lẫn.
“Đau quá! Đau quá!”
“Cô ấy xấu xa thế!”
Mắt thấy chỉ còn ba bốn bậc thang là đến tầng hai, chợt nghe thấy tiếng trẻ con kêu ta trong tiếng sấm, sau đó một giọng nước lạnh như băng nhỏ xuống từ trần nhà, nhỏ lên cổ tôi.
Tôi lập tức cảm nhận được trên cổ hơi dính dính, tiếp đó trong mũi nồng nặc mùi tanh của thịt để lâu ngày, tôi ngứa tay muốn đưa tay ra chạm vào giọt nước đó.
Nhưng còn chưa kịp giơ tay lên đã thấy phía trước bỗng có một gương mở to miệng cười rơi xuống, giống như cái lúc tôi mới đến nhìn thấy, chỉ là khi đó mắt vừa tiếp xúc với bóng tối của hành lang này nên chỉ mơ hồ nhìn thấy một gương mặt tươi cười, nhưng lúc này tôi đã ở lâu trong hành lang nên có thể thấy khá rõ ngũ quan trên gương mặt kia.
Cái này không phải mặt của một người mà chỉ là con búp bê được người nào đó dùng chỉ khâu thành bộ dáng dại khái nhưng cái miệng cưa gần như dài bằng khuôn mặt.
Tôi chỉ cần đi thêm nửa bước nữa là chắc chắn có thể hôn cả cái gương mặt cười kia, lúc này may mà có giọt nước kia làm tôi dừng bước, bằng không nếu chạm vào thứ kia thì có lẽ tôi sẽ bị buồn nôn chết mất!
“Này! Cô làm đau chúng tôi đấy!” Gương mặt tươi cười của con búp bê kia hà hơi vào tôi, có vẻvẻ thập phần đắc ý nói: “Tôi đã nói ở trên này tốt hơn mà!”
Tôi cuối cùng cũng nó là thứ gì, cái gương mặt tươi cười kia ở trong hành lang tối đen có thể mơ hồ nhìn ra là một con búp bê.
Có lẽ là ba con búp bê cỏ mà Chu Lượng nhìn thấy trong phòng khách nhà giám đốc Lư?
“Chúng tôi dính lên bậc cầu thang cũng có việc gì đây!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Hai con búp bê khác dường như rất hài lòng nên cũng bắt đầu tranh cãi.
“Định!”
Tôi nhân lúc hai con búp bê kia bắt đầu muốn tranh cãi, tay duỗi về phía trước giữ chặt cổ nó rồi đá thật mạnh vào đầu nó, sau đó cắn rách đầu lưỡi phun một chút tinh huyết lên.
Tốt xấu gì tôi cũng coi như là đã từng làm người giấy với lão Miêu nên biết được nhược điểm của loại búp bê hoặc người giấy tàng linh này.
Thật ra cũng không khác với người là mấy bởi vì giống người nên chỗ cổ kia khó tiếp cận nhất nhưng cũng là chỗ dễ bị khống chế nhất, bởi vậy mặc kệ là cái gì cứ bóp cổ là không sai.
Nhưng nếu không có hình người thì uy lực sẽ không có linh tính như vậy, phải biết rằng con người là linh hồn của vạn vật, chỉ riêng dáng vẻ của cơ thể cũng không biết đã phải trả qua không biết bao nhiêu năm tiến hóa mới có, cho nên đồ vật hình người cũng thường có linh tính.
“Chết mất! Chết mất!”
“A! Đau quá……”
Tinh huyết bản mệnh của tôi vừa dính lên người con búp bê cỏ đã bốc mùi cháy khét, theo đó là tiếng hét chói tai của con búp bê cỏ.
Tôi ném con tôi đang giẫm lên sang một bên, sau đó quay lại phun một ít tinh huyết bản mệnh lên con ở dưới hành lang, lại nhanh chóng cắn rách ngón tay, xé cái váy dài xuống, thậm chí còn không thèm nhìn nó lập tức vẽ rồng bay phượng múa thành một tấm Định Hồn phù, sau đó dán thẳng lên con búp bê cỏ còn đang muốn đứng lên.
“Đau quá! Đau……”
Hai con búp bê khác chậm rãi đứng lên trên hành lang, còn con mà tôi đang giẫm lên nhanh chóng vọt lên trên, như thể còn muốn quấn lấy tôi nhưng tôi đã đưa tay thuận theo chân sờ một các, mặc kệ có kéo đến cái gì không, tay đầu máu bôi xuống, sau đó chợt nghe được tiếng trẻ con bắt đầu kêu đau, cô kéo mạnh nó lên.
Mỗi tay cầm một con giống như con rơi từ trần nhà xuống, đều là búp bê cỏ quấn băng gạc dính một chút gỗ vụn nhưng cả người đã mềm nhũn như không có sức lực.
Tôi trói tay chân ba chúng nó lại một chỗ, những thứ này cũng không biết do người kỳ lạ nào làm ra mà đã bị tôi trói như vậy vẫn còn không ngừng la hét ầm ĩ, trách cứ lẫn nhau.
Nếu như không phải chưa từng thấy lão Miêu làm ra loại này thì tôi chắc chắn sẽ đoán có phải do lão Miêu làm ra không.
Th ở dốc mộc lúc, tôi nhanh chóng xé một mảnh váy xuống vẽ một đạo dài và Tiêu Âm phù, nhét vào ba cái miệng của ba mặt người rồi buộc lại.
Nhưng đang buộc tôi lại phát hiện có điều không đúng, Chu Lương nói ba con búp bê cỏ này được đặt trên TV, nhưng bây giờ lại không khác gì một đứa trẻ bình thường?
“Ừm!”
Ba con búp bê này không ngừng kêu ưm ưm, tôi vội vàng xé váy vẽ một tấm Thần Hòa phù, lúc này cũng phải cảm ơn quái huyết cả người tôi.
Ánh sáng của Thần Hỏa phù thắp sáng cả hành lang, lúc này tôi mới phát hiện toàn bộ hành lang được vẻ đủ loại ký hiệu, đen đỏ giao nhau, mà mùi hôi tanh tôi ngửi được lúc trước chính là từ ký hiệu trên tường.
Mà những ký hiệu này nhìn rất quen mắt, có vuông tròn như chữ viết thường, có rồng bay và rắn giống như cỏ dại, còn cả một số hình như là chữ tượng hình.
Đây là ký hiệu được khắc trên tường của suối Đá ở Long Hồi, nhưng lần thứ hai tôi xuống lại không thấy nữa, tôi còn tưởng rằng là do mấy người sư phụ mài đi, sao giờ lại xuất hiện ở chỗ này vậy?
Sức mạnh đó vừa lớn vừa mạnh giống như dòng nước lớn trong sông Âm lao vào tôi, mạnh mẽ nhưng không sắc nhọn mà lại khiến tôi tôi đứng không vững.
Tiếng mèo trắng kêu meo meo trong hành lang ngày càng bén nhọn nhưng âm thành cũng ngày càng nhỏ đi, tôi lăn hai vòng trên hành lang, đầu đụng vào bậc thang đâu đến mức hai mắt tôi hoa lên, còn chưa kịp đứng vững đã nghe thấy tiếng hét một tiếng tê tâm liệt phế.
“Nhóc Dương!” Đầu bếp Ngụy vội vàng đỡ tôi từ phía sau rồi nhìn hành lang tối đen một cái: “Quá kỳ lạ mà, dưới này vậy mà đến một ngọn cỏ cũng không có!”
Tôi đỡ đầu nhìn thoáng qua hành lang kia, bên trong vẫn tối đen như vậy, ngoại trừ tiếng mèo trắng đang dần yếu đi lúc có lúc không ở trong hành lang, như thể đã bị bóng tối ở hành lang cắn nuốt.
“Tôi đi vào trước cô ở dưới chờ đi!” Đầu bếp Ngụy hình như đã hạ quyết tâm gì đó, đẩy tôi ra sau, ngón tay thô ráp bắn mấy cái lá tùng vào trong hành lang đen nhánh.
“Meo!”
Mèo trắng kêu to một tiếng, sau đó hành lang lại khôi phục sự yên tĩnh, tối đen đến mức dọa người.
Mà mấy cái lá tùng do đầu bếp Ngụy ném vào lại như đá chìm xuống biển không có chút động tĩnh nào, đầu bếp Ngụy hình như cũng đang chờ cái gì đó.
“Thôi!” Tôi thấy đầu bếp Ngụy đứng nửa ngày ở đầu hành lang còn chưa có phản ứng, vội vàng tiến lên ném một đạo Chưởng Tâm Lôi vào trong, sau đó đặt chân lên bậc thang, ổn định cơ thể đi từng chút lên trên, pháp ấn trong tay cũng không dám buông lỏng, lại ném về phía trước một đạo Chưởng Tâm Lôi.
Nhưng lần này đã đi đến góc hành lang mà khuôn mặt tươi cười kia vẫn chưa xuất hiện, tôi đứng trong hành lang tối đen chờ tiếng nổ của Chưởng Tâm Lôi rồi mới dần dần mở to mắt để thích ứng với hoàn cảnh tối đen này.
Nhưng mắt mở đến đau rồi nhưng trong hành lang ngoại trừ tôi ra thì tiếng kêu của mèo trắng và động tĩnh của đầu bếp Ngụy đã nói ông ấy đi vào đều không nghe thấy, đến cả Âm Long lúc này cũng không biết đã chạy đi đâu.
Đợi một lúc gương mặt cười to kia vẫn chưa xuất hiện, tôi thử duỗi chân lên phía trước, sau đó thuận theo tay vịn mượn lực đi từng bước ở chỗ rẽ của tòa nhà.
Tay vừa mới hơi sờ vào phía trước đã đụng phải một thứ ẩm ướt lạnh lẽo lại mềm mại, tôi không dám rụt tay lại quá nhanh như thể sợ thứ bị tôi đụng phải sẽ tỉnh lại ngay.
“Ha! Ha!” Bên tai đột nhiên có âm thanh, một tiếng cười trong trẻo lại quỷ dị như của trẻ con vang lên bên tai tôi.
“Đi!” Tôi mạnh mẽ giơ tay dùng một đạo Kim Cương Phật Ma Ấn vào nóc hành lang, sau đó dùng chân đá mạnh vào tay vịn cầu thang.
Quả nhiên vừa bước chân vào đã có cảm giác ẩm ướt mềm mại, tôi cảm nhận được hình như từng mảng sơn đang rơi trên xuống, mà vật dưới chân hình như cũng đang lùi về phía sau rồi không có động tĩnh gì nữa.
Trong lòng tôi hối hận muốn chết, thế mà lại không có lá phù dự phòng nào, cái tính nôn nóng của tôi đã quên mất phải cầm đồ đi, nếu bây giờ có một tấm Thần Hỏa Phù ở trong hoàn cảnh này thì tôi có thể nhìn thấy mọi thứ và cũng nắm chắc hơn nhiều.
“Ha! Ha!”
Trên nóc hành lang bỗng truyền đến một tiếng cười giòn giã mà lại quỷ dị, kèm theo là một tiếng sơn rơi xuống đất, giống như đang có một đứa trẻ treo ngược trên trần nhà thả đá xuống, hơn nữa còn chưa rất vui vẻ.
“Đi!” Tôi dùng một đạo Kim Cương Phục Ma Ấn lên phía trên, sau đó liền lĩnh lao lên cầu thang.
Chân tôi không ngừng giẫm lên thứ gì đó mềm nhũn ẩm ướt nhưng tôi mặc kệ tất cả mà đặt chân xuống.
Càng dùng sức hơn.
Sau khi tôi lên được vài bậc thang thì bỗng nghe được tiếng cười ha ha trong trẻo của một đứa trẻ nói: “Ai da! Cô giẫm lên tôi rồi!”
Tiếng nói kia như thể có sức lây nhiễm làm bốn phía hành lang liên tiếp xuất hiện giọng nói của trẻ con.
“Cô cũng giẫm lên tôi rồi đó!”
“Không phải! Là giẫm lên tôi!”
“Nói xong thì đừng nói nữa!”
“Đau quá!”
“Đúng vậy! Cô ấy giẫm lên chúng ta rồi!”
Tôi nghe được những tiếng nói này mà loại cảm giác ẩm ướt mề mại dưới chân vẫn chưa biến mất nhưng cũng không dám bước thêm một bước.
Thứ có giọng nói trẻ con có thể kêu đau không giống với Bách Quỷ Đạo, ít nhất linh thể không thể đầu thai trong Bách Quỷ Đạo sẽ không kêu đau, nhiều nhất cũng chỉ kéo cổ họng kêu to hai tiếng thôi nhưng những thứ này bị tôi dưới chân nửa ngày mới có một thứ lên tiếng, sau đó thì khắp nơi liên tục có âm thanh này.
Giống như những đứa trẻ vốn đang yên lặng ngồi nhưng lại có một đứa trẻ nói chuyện, những đứa trẻ khác sẽ bắt đầu phê phán đứa trẻ kia không nên nói, đồng thời muốn phàn nàn một chút.
“Không đúng, cô ấy còn dùng thứ gì đấy đánh tôi nữa!” Trên trần nhà cũng bắt đầu truyền đến tiếng nói trong trẻo này.
“Nhưng cô ấy giẫm lên tôi đó!”
Tôi nghe được chỉ cảm thấy da đầu tê dại, rốt cuộc là thứ gì vừa mềm mại vừa ẩm ướt lại như trẻ con vậy chứ?
Cả hành lang vốn dĩ chìm vào trong yên lặng nay lại ầm ĩ không chịu nổi, mãi đến khi có một tiếng nói: “Các ngươi đừng nói nữa, bây giờ cô ấy còn đang giẫm lên người tôi đây này!”
Sau đó tôi lập tức cảm nhận được thứ ẩm ướt mềm mại dưới chân bắt đầu chuyển động, theo lòng bàn chân dần ngứa náy, trong lòng nhất thời hận tên đầu bềp Ngụy nói muốn dẫn đầu nhưng lại không biết đã chạy đi đâu muốn chết, vội vàng nhấc chân lên rồi giẫm mạnh phía dứa một cái, tay cũng đánh một cái lên đó.
“Ôi! Cô ấy lại đánh tôi!”
Tiếng nói kia lại hét lên một tiếng, hình như thập phần đắc ý.
“Đi!” Tôi hoàn toàn bị ép đến mức nóng nảy nên không ngừng lấy Chưởng Tâm Lôi để đánh vào phía trên hành lang làm toàn bộ hành lang đều có tiếng kêu bén nhọn và tiếng sấm xen lẫn.
“Đau quá! Đau quá!”
“Cô ấy xấu xa thế!”
Mắt thấy chỉ còn ba bốn bậc thang là đến tầng hai, chợt nghe thấy tiếng trẻ con kêu ta trong tiếng sấm, sau đó một giọng nước lạnh như băng nhỏ xuống từ trần nhà, nhỏ lên cổ tôi.
Tôi lập tức cảm nhận được trên cổ hơi dính dính, tiếp đó trong mũi nồng nặc mùi tanh của thịt để lâu ngày, tôi ngứa tay muốn đưa tay ra chạm vào giọt nước đó.
Nhưng còn chưa kịp giơ tay lên đã thấy phía trước bỗng có một gương mở to miệng cười rơi xuống, giống như cái lúc tôi mới đến nhìn thấy, chỉ là khi đó mắt vừa tiếp xúc với bóng tối của hành lang này nên chỉ mơ hồ nhìn thấy một gương mặt tươi cười, nhưng lúc này tôi đã ở lâu trong hành lang nên có thể thấy khá rõ ngũ quan trên gương mặt kia.
Cái này không phải mặt của một người mà chỉ là con búp bê được người nào đó dùng chỉ khâu thành bộ dáng dại khái nhưng cái miệng cưa gần như dài bằng khuôn mặt.
Tôi chỉ cần đi thêm nửa bước nữa là chắc chắn có thể hôn cả cái gương mặt cười kia, lúc này may mà có giọt nước kia làm tôi dừng bước, bằng không nếu chạm vào thứ kia thì có lẽ tôi sẽ bị buồn nôn chết mất!
“Này! Cô làm đau chúng tôi đấy!” Gương mặt tươi cười của con búp bê kia hà hơi vào tôi, có vẻvẻ thập phần đắc ý nói: “Tôi đã nói ở trên này tốt hơn mà!”
Tôi cuối cùng cũng nó là thứ gì, cái gương mặt tươi cười kia ở trong hành lang tối đen có thể mơ hồ nhìn ra là một con búp bê.
Có lẽ là ba con búp bê cỏ mà Chu Lượng nhìn thấy trong phòng khách nhà giám đốc Lư?
“Chúng tôi dính lên bậc cầu thang cũng có việc gì đây!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Hai con búp bê khác dường như rất hài lòng nên cũng bắt đầu tranh cãi.
“Định!”
Tôi nhân lúc hai con búp bê kia bắt đầu muốn tranh cãi, tay duỗi về phía trước giữ chặt cổ nó rồi đá thật mạnh vào đầu nó, sau đó cắn rách đầu lưỡi phun một chút tinh huyết lên.
Tốt xấu gì tôi cũng coi như là đã từng làm người giấy với lão Miêu nên biết được nhược điểm của loại búp bê hoặc người giấy tàng linh này.
Thật ra cũng không khác với người là mấy bởi vì giống người nên chỗ cổ kia khó tiếp cận nhất nhưng cũng là chỗ dễ bị khống chế nhất, bởi vậy mặc kệ là cái gì cứ bóp cổ là không sai.
Nhưng nếu không có hình người thì uy lực sẽ không có linh tính như vậy, phải biết rằng con người là linh hồn của vạn vật, chỉ riêng dáng vẻ của cơ thể cũng không biết đã phải trả qua không biết bao nhiêu năm tiến hóa mới có, cho nên đồ vật hình người cũng thường có linh tính.
“Chết mất! Chết mất!”
“A! Đau quá……”
Tinh huyết bản mệnh của tôi vừa dính lên người con búp bê cỏ đã bốc mùi cháy khét, theo đó là tiếng hét chói tai của con búp bê cỏ.
Tôi ném con tôi đang giẫm lên sang một bên, sau đó quay lại phun một ít tinh huyết bản mệnh lên con ở dưới hành lang, lại nhanh chóng cắn rách ngón tay, xé cái váy dài xuống, thậm chí còn không thèm nhìn nó lập tức vẽ rồng bay phượng múa thành một tấm Định Hồn phù, sau đó dán thẳng lên con búp bê cỏ còn đang muốn đứng lên.
“Đau quá! Đau……”
Hai con búp bê khác chậm rãi đứng lên trên hành lang, còn con mà tôi đang giẫm lên nhanh chóng vọt lên trên, như thể còn muốn quấn lấy tôi nhưng tôi đã đưa tay thuận theo chân sờ một các, mặc kệ có kéo đến cái gì không, tay đầu máu bôi xuống, sau đó chợt nghe được tiếng trẻ con bắt đầu kêu đau, cô kéo mạnh nó lên.
Mỗi tay cầm một con giống như con rơi từ trần nhà xuống, đều là búp bê cỏ quấn băng gạc dính một chút gỗ vụn nhưng cả người đã mềm nhũn như không có sức lực.
Tôi trói tay chân ba chúng nó lại một chỗ, những thứ này cũng không biết do người kỳ lạ nào làm ra mà đã bị tôi trói như vậy vẫn còn không ngừng la hét ầm ĩ, trách cứ lẫn nhau.
Nếu như không phải chưa từng thấy lão Miêu làm ra loại này thì tôi chắc chắn sẽ đoán có phải do lão Miêu làm ra không.
Th ở dốc mộc lúc, tôi nhanh chóng xé một mảnh váy xuống vẽ một đạo dài và Tiêu Âm phù, nhét vào ba cái miệng của ba mặt người rồi buộc lại.
Nhưng đang buộc tôi lại phát hiện có điều không đúng, Chu Lương nói ba con búp bê cỏ này được đặt trên TV, nhưng bây giờ lại không khác gì một đứa trẻ bình thường?
“Ừm!”
Ba con búp bê này không ngừng kêu ưm ưm, tôi vội vàng xé váy vẽ một tấm Thần Hòa phù, lúc này cũng phải cảm ơn quái huyết cả người tôi.
Ánh sáng của Thần Hỏa phù thắp sáng cả hành lang, lúc này tôi mới phát hiện toàn bộ hành lang được vẻ đủ loại ký hiệu, đen đỏ giao nhau, mà mùi hôi tanh tôi ngửi được lúc trước chính là từ ký hiệu trên tường.
Mà những ký hiệu này nhìn rất quen mắt, có vuông tròn như chữ viết thường, có rồng bay và rắn giống như cỏ dại, còn cả một số hình như là chữ tượng hình.
Đây là ký hiệu được khắc trên tường của suối Đá ở Long Hồi, nhưng lần thứ hai tôi xuống lại không thấy nữa, tôi còn tưởng rằng là do mấy người sư phụ mài đi, sao giờ lại xuất hiện ở chỗ này vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.