Chương 278: Lục Cô
Khát Mưa
20/04/2024
Đoàn người quyết định xong thì bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi vào thôn.
Nhưng vấn đề là Trường Sinh và Hắc Xà đều không dễ sắp xếp đâu, cây mây trên toàn thân Trường Sinh cũng kéo thật dài trên mặt đất, mà Hắc Xà lại đáng sợ hơn, vừa to lớn lại có hai đầu, đôi tổ hợp này bị người ta nhìn thấy thì chắc chắn sẽ y hệt trí tưởng tượng của người dân trong thôn về thủy quái trong hồ mất.
Cuối cùng vẫn là sư công dùng linh phù và nhánh cây kết thành một Ẩn Thân trận ở xung quanh Trường Sinh, rồi bảo Hắc Xà ở lại trông chừng Trường Sinh. Âm Long vẫn quấn quanh eo tôi, chúng tôi vào trong thôn quan sát tình hình trước rồi nói sau.
Trước khi đi, sư công còn chưa yên tâm, ông ấy để lại mấy linh thể để trông nom Hắc Xà và Trường Sinh, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì những linh thể này cũng sẽ chạy đến chỗ sư công để báo tin.
Lúc này, ông ấy rốt cuộc mới yên lòng, nhưng vấn đề là cậu nhóc mập mạp Tiểu Bạch này không có quần áo.
Cuối cùng, lão Miêu lại bất chấp, lấy áo choàng người Miêu của mình quấn thành váy cho Tiểu Bạch, nhìn đúng đường mới chầm chậm đi vào trong thôn.
Chúng tôi đi quanh hồ gần nửa vòng mới đến bờ hồ nơi những thôn dân đó đứng, có điều may mà bên cạnh bờ hồ có hai con mương dẫn nước để dẫn nước từ trong hồ ra ngoài.
Chúng tôi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, trong lòng mọi người đều nhớ lại chuyện xảy ra trong sông Âm kia, ngược lại cũng không có ai lên tiếng.
“Cái đó à?” Tôi men theo con đường đầy bùn và nước đọng, nhìn dấu chân in đầy trên đó mà bước từng bước về phía trước. Lúc vừa mới đi từ trong hồ ra, tôi luôn cảm thấy bản thân đã bỏ sót thứ gì đó, nhưng mà tôi lại không nhớ nổi.
Sư công nghe thấy tôi lên tiếng thì nhìn sang mấy linh thể đang khiêng ông ấy, tưởng rằng là tôi nói ông ấy, trái lại lão địa chủ này còn tự giác để lão Miêu cõng ông ấy đi.
Ngụy Yến cũng bĩu môi với tôi, bày tỏ rằng không ưa loại hiệu ứng này của sư công, tôi bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Sau khi ra ngoài, mọi người có phát hiện chúng ta hình như đã mất cái gì hay không?”
“Cái đồ con gái phá của nhà cô, bình thường cũng không thấy cô lo chuyện nhà như vậy! Chúng ta đều ở đây cả rồi, cô, lão bất tử, Quỷ sai nhỏ, nhóc mập, tôi, Hắc Xà, Âm Long, ngay cả cổ bản mệnh kia của cô và của lão bất tử nuôi cũng chẳng thiếu thứ nào! Cô còn cho rằng chúng tôi mang thứ gì từ trong sông Âm ra à?” Lão Miêu cõng sư công, bất mãn lớn tiếng hét lên với tôi.
Mang thứ gì từ trong sông Âm ra ư?
“Con cá kỳ lạ kia!” Tôi, Ngụy Yến và cả Tiểu Bạch gần như đồng thanh kêu lên.
Hình như chúng tôi đã không còn nhìn thấy con cá kỳ lạ dẫn chúng tôi đến chỗ thấm nước kia kể từ sau khi ra khỏi sông Âm, hơn nữa chúng tôi cũng vội vàng ra khỏi hồ, sau đó lại nghe ngóng lý do tại sao trong hồn này lại thấm nước đến sông Âm. Lúc này, nghe lão Miêu nói như vậy mới chợt nhớ ra, chúng tôi thật đúng là đã mang theo con cá kỳ lạ từ trong sông Âm ra ngoài!
“Đùng!”
Mấy người chúng tôi đang trố mắt nhìn nhau, chuyện này cũng không biết nên trách ai đây thì nghe thấy một tiếng dây pháo nổ to lớn vang lên ở trong thôn trước mặt, sau đó, còn có âm thanh khua chiêng gõ trống truyền từ phía xa đến!
Tôi nghe thấy âm thanh này thì toàn thân lại chấn động, lồ ng ngực bỗng chốc giống như bị thứ nặng nề gì đó đè lên vậy.
“Đây là?” Sư công lắng nghe, sau đó vội vàng nói với chúng tôi: “Mau qua đó xem xem!”
Trong lòng tôi cũng rất sốt ruột, người trong thôn này cũng kỳ lạ quá đi mất, rõ ràng nước trong cái hồ này càng ngày càng cạn, còn mang một con lợn đến để cúng tế, nhưng nước cạn rồi thì bọn họ lại chạy vào trong thôn!
Khoan đã!
Tôi vừa nghĩ đến con thuyền chạy trốn kia, và dáng vẻ của tên đạo sĩ dẫn thôn dân đến xem sau đó kia, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Chẳng lẽ là những thôn dân này đã mò được con cá lớn kỳ lạ kia, rồi con nó như thủy quái mà trở về ư?
“Đùng!”
Lại thêm mấy tiếng pháo rung trời, sau đó tiếng người hát xướng truyền đến từ đằng trước, từ con đường nhỏ rẽ vào một khúc cua, tôi chỉ thấy mấy người thôn dân đang phồng má thổi kèn Xô na, bên cạnh còn có mấy người đang đốt pháo.
Những thôn dân này trông thấy chúng tôi lại làm như không nhìn thấy, sau khi tránh khỏi chúng tôi thì dứt khoát nghiêng người tiến về phía trước.
“Suỵt!” Sư công nhìn những người đó, đột nhiên giơ ngón trỏ lên ra hiệu cho chúng tôi một cách cực kỳ hiện đại.
Nét mặt của những thôn dân này nghiêm túc như thể đang đưa tang vậy, trong tay tôi lại đang bế Tiểu Bạch được quấn trong một cái áo choàng rách, cho nên cũng chỉ có thể coi bản thân như một cô gái thôn quê vùng núi.
Sau lưng những người thổi kèn Xô na, có mấy người cầm theo một tấm ván lớn vừa hát xướng xuất hiện.
Tấm ván kia được quấn chặt bằng mấy tấm vải màu đỏ chót, mặc dù người khác đang khiêng nó, nhưng chúng tôi đứng ở chỗ cao, cho nên tôi nhón chân lên nhìn, quả nhiên là con cái kỳ lạ mọc mụn toàn thân kia. Có điều lúc này toàn thân con cá kia cũng được quấn đầy vải đỏ, chỉ chừa lại một cái đầu cá ở bên ngoài. Điều tức cười hơn là con lợn bị kéo lên trói gô trên thuyền kia cũng bị quấn vào tấm ván lớn đó cùng với con cá kỳ quái này.
“Cái này?” Tôi nhìn con cá kỳ lạ kia, cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, bèn đưa tay về phía sư công, nhưng lại bị ông ấy lắc đầu cắt ngang.
Lời nói kia vừa mới dứt, những người ở ven đường vốn xem như chúng tôi không tồn tại đột nhiên quay đầu lại trợn mắt nhìn tôi, Tiểu Bạch được tôi bế sợ đến mức rụt vào bên trong một chút.
Bấy giờ, những người này mới quay đầu lại nhìn đường dưới chân, những người đi theo mấy kẻ khiêng cá này chính là trai gái, già trẻ trong thôn, ngay cả những thôn dân có bụng phệ cũng đều đến.
Kỳ lạ là ánh mắt của những người này đều nhìn thẳng, thanh niên đỡ người già, kéo người trẻ tuổi tiến từng bước về phía trước.
Chẳng qua cứ cách năm ba người thì có một người đốt pháo, tiếng địa phương của Hoài Hóa gọi là “xung”, có người nói “ống lửa”, chính là một cái ống sắt có nối ngòi nổ ở bên dưới đáy, người ta cho nitrat từ bên trên rồi nén chặt, đốt ngòi nổ thì sẽ bay lên trời và phát ra âm thanh rất lớn.
Âm thanh kia vừa vang lên, hơn nữa gần như là vang lên nối tiếp nhau, đừng nói khiến lỗ tai người ta không chịu nổi, mà trái tim dường như cũng đập dồn dập theo tiếng pháo này.
Tôi nhìn từng người một trong đội ngũ vừa kỳ lạ lại long trọng này đi qua trước mặt chúng tôi với gương mặt vô cảm này, một người phụ nữ mang thai ít nhất cũng đã tám tháng gần như không đi nổi nữa thì bị hai người cưỡng ép kéo đi mà còn phải trèo lên trên.
Điều này thật sự rất kỳ lạ, với lại bây giờ vẫn còn là ban ngày, những người này lại không có ai lên tiếng nói chuyện, trừ tiếng pháo nổ ra thì cũng chỉ có tiếng kèn Xô na.
“Phía sau kìa!” Không ai có thể nhìn thấy Ngụy Yến, cô ấy liên tục đi đi lại lại ở trước lẫn sau đám thôn dân, đột nhiên cô ấy chỉ cho tôi đằng sau đội ngũ với vẻ mặt căng thẳng.
Tôi vội vàng nhìn theo ngón tay của cô ấy, khi đó tôi chỉ thấy tên đạo sĩ mang đạo bào màu vàng sáng kia cũng bị trói gô lại rồi bị khiêng trên hai cây tre đi ở sau cùng đoàn người.
Tên đạo sĩ kia liên tục giãy giụa, trong miệng bị nhét vải không ngừng lớn tiếng kêu “ah ah”, nhưng mấy thôn dân khiêng ông ta lại hoàn toàn không quan tâm.
“A! A!” Lúc đạo sĩ kia đi ngang qua chúng tôi, hai mắt chợt sáng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm chúng tôi ra hiệu cầu cứu!
“Khụ khụ!” Sư công đột ngột ho khan một cách nặng nề, sau đó ông ấy ra sức lắc đầu với tôi.
Mẹ nó, cho dù tôi muốn tỏ thái độ cũng không được mà, mấy thôn dân leo lên phía trước nghe động tĩnh lớn mà đạo sĩ gây ra ở phía sau, tất cả bọn họ đều quay đầu lại, nhìn chúng tôi như thể đang phòng trộm, ánh mắt cũng không thể dùng từ sắc bén để hình dung được nữa.
Chưa kể, những thôn dân này ăn mặc trông có vẻ rất giản dị, nhưng ánh mắt thật sự trong suốt đến bất thường.
Mãi cho đến khi những thôn dân này rẽ vào một khúc cua, gần như không nhìn thấy nữa, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm một cách nặng nề, ngay cả Tiểu Bạch cũng duỗi chân duỗi tay ra từ trong lòng tôi, trên mặt cũng tràn ngập vẻ sợ hãi.
“Đây là nghi lễ gì thế?” Tôi thấy sắc mặt của sư công cũng sa sầm, bấy giờ mới dám yếu ớt lên tiếng hỏi.
Sư công vỗ lên đầu của lão Miêu một phát, rồi đáp lại: “Lão có biết không?”
“Con mẹ nó, cái thôn này thật đúng là tà ma!” Lão Miêu nặng nề xí một tiếng, sau đó nheo mắt nói: “Mấy người nghe tiếng kèn Xô na này mà không cảm thấy khác thường chỗ nào sao?”
Lão không nói tôi còn không cảm thấy, bây giờ lão vừa thốt ra, tôi lại đột nhiên phát hiện hình như tiếng kèn Xô na này vừa vang lên, tất cả chúng tôi cũng chùng xuống theo, ai nấy đều tự giác không muốn mở miệng nói chuyện, ngay cả tôi cũng chỉ thốt ra được hai chữ.
“Cái này có gì bất thường à?” Trên mặt Ngụy Yến cũng chùng xuống, cô ấy vỗ ngực nói: “Vừa rồi tôi hầu như cũng cảm thấy giống như trong miếu đường có người đang gọi tôi, nhưng nghe kỹ lại thì không có nữa. Cũng may tôi rất vui khi cho rằng ngoài Trương Dương ra còn có ai biết đến miếu đường đâu chứ!”
“Cái đệch đây là ‘Tiễn thần’ đó! Tiễn thần!” Lão Miêu cũng không nhịn được mà chửi tục, lớn tiếng hét lên với chúng tôi: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa thể nhúc nhích, đợi lát nữa sẽ có thần bà đi qua nơi này!”
“Còn có người à?” Tiểu Bạch cũng cao giọng lên tiếng, sau đó ôm chặt lấy tôi rồi nói: “Bây giờ cháu cũng rất khó chịu!”
“Đúng là một đứa trẻ con!” Tiểu Bạch vừa dứt lời, lại nghe thấy một âm thanh bén nhọn chói tai truyền đến.
Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bà lão mặc quần vải hoa màu xanh và áo cân vạt màu xanh đứng trước mặt chúng tôi, hai mắt đục ngầu trợn to nhìn Tiểu Bạch.
Bà lão kia trông ít nhất cũng bảy tám mươi tuổi rồi, nhưng mái tóc lại đen nhánh, ánh mắt lại cực kỳ đục ngầu, như thể bên trong là hai viên thủy tinh màu trắng vậy, nếu như không phải bà ấy đang nói chuyện với chúng tôi thì tôi thật sự tưởng rằng bà ấy không nhìn thấy tôi.
“Đồ rước họa nhà cháu im miệng đi!” Lão Hán trợn mắt liếc Tiểu Bạch, vội vàng cõng sư công hỏi bà lão kia: “Không biết vị tiên cô này xưng hô thế nào ạ?”
“Tiên cô thì không dám nhận! Người trong thôn nể mặt gọi tôi là Lục Cô, các vị cao nhân biết ‘Tiễn thần’ thì có lẽ cũng không phải đến vì chuyện không đâu, đi theo xem một lát đi!” Lục Cô ngược lại vô cùng thẳng thắn, sau khi gật đầu với chúng tôi thì đi lên phía trên.
Tôi nhìn bà ấy bước lên trên, tốc độ cực kỳ chậm chạp, nhưng bà ấy lại đi rất vững vàng trên con đường mòn bị giẫm đến lầy lội không chịu nổi này.
“Lai lịch của Lục Cô này không nhỏ đâu, mọi người nhìn dấu chân của bà ấy đi!” Sư công trầm giọng nói, bảo chúng tôi nhìn con đường dưới đất.
Lúc này, tôi mới nhận ra, trên đường mòn đầy bùn lầy này có thêm một hàng dấu chân nhỏ vừa nhọn vừa dài khoảng ba đến bốn tấc, cũng giống như đôi chân nhỏ bị bó ngày xưa vậy.
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về Lục Cô đi ở đằng trước, bây giờ mới phát hiện bên dưới ống quần vải hoa màu xanh rộng thùng thình kia hoàn toàn không nhìn thấy chân.
“Người phụ nữ này bó chân à? Ít nhất cũng phải khoảng trăm tuổi rồi đấy nhỉ?” Lão Miêu nhìn theo, chép chép miệng lấy làm ngạc nhiên, sau đó vội vàng cõng sư công lên chạy theo: “Lục Cô này cũng là cao nhân trong nghề đó, mấy con gái mau đi theo đi!”
Nhưng tôi nhìn mái tóc đen nhánh xinh đẹp kia, lại nhớ đến đôi mắt vẩn đục của Lục Cô và hàng dấu chân nhỏ trên mặt đất kia, đột nhiên lại cảm thấy ớn lạnh cả người.
Người dân trong thôn này cũng lộ vẻ kỳ quái, nước hồ thấm xuống dưới thì bảo bảo đạo sĩ đến làm phép, sau đó bắt một con cá xong rồi lại khiêng đến trả về sao?
Bọn họ còn trói đạo sĩ lại nữa, trái lại mời thần bà ư?
Đây đến cùng là chuyện gì xảy ra thế?
“Nhóc Dương, mau đuổi theo!” Sư công thấy tôi còn chưa nhúc nhích thì quay đầu lại quát lớn với tôi.
Tôi sững sờ nhìn cây cối xanh non ở xung quanh, vừa định lên tiếng thì lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn lớn tiếng xướng lên một giai điệu, giai điệu kia lại giống hệt như thứ mà tôi nghe được trong đầu khi nhìn thấy quan tài đá và con cá kỳ lạ kia.
“Mau lên!” Đôi mắt của Tiểu Bạch cũng trợn to, nhanh chóng nhảy khỏi lòng tôi xuống đất, bước chân chạy về phía Lục Cô ở đằng trước.
Nhưng vấn đề là Trường Sinh và Hắc Xà đều không dễ sắp xếp đâu, cây mây trên toàn thân Trường Sinh cũng kéo thật dài trên mặt đất, mà Hắc Xà lại đáng sợ hơn, vừa to lớn lại có hai đầu, đôi tổ hợp này bị người ta nhìn thấy thì chắc chắn sẽ y hệt trí tưởng tượng của người dân trong thôn về thủy quái trong hồ mất.
Cuối cùng vẫn là sư công dùng linh phù và nhánh cây kết thành một Ẩn Thân trận ở xung quanh Trường Sinh, rồi bảo Hắc Xà ở lại trông chừng Trường Sinh. Âm Long vẫn quấn quanh eo tôi, chúng tôi vào trong thôn quan sát tình hình trước rồi nói sau.
Trước khi đi, sư công còn chưa yên tâm, ông ấy để lại mấy linh thể để trông nom Hắc Xà và Trường Sinh, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì những linh thể này cũng sẽ chạy đến chỗ sư công để báo tin.
Lúc này, ông ấy rốt cuộc mới yên lòng, nhưng vấn đề là cậu nhóc mập mạp Tiểu Bạch này không có quần áo.
Cuối cùng, lão Miêu lại bất chấp, lấy áo choàng người Miêu của mình quấn thành váy cho Tiểu Bạch, nhìn đúng đường mới chầm chậm đi vào trong thôn.
Chúng tôi đi quanh hồ gần nửa vòng mới đến bờ hồ nơi những thôn dân đó đứng, có điều may mà bên cạnh bờ hồ có hai con mương dẫn nước để dẫn nước từ trong hồ ra ngoài.
Chúng tôi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, trong lòng mọi người đều nhớ lại chuyện xảy ra trong sông Âm kia, ngược lại cũng không có ai lên tiếng.
“Cái đó à?” Tôi men theo con đường đầy bùn và nước đọng, nhìn dấu chân in đầy trên đó mà bước từng bước về phía trước. Lúc vừa mới đi từ trong hồ ra, tôi luôn cảm thấy bản thân đã bỏ sót thứ gì đó, nhưng mà tôi lại không nhớ nổi.
Sư công nghe thấy tôi lên tiếng thì nhìn sang mấy linh thể đang khiêng ông ấy, tưởng rằng là tôi nói ông ấy, trái lại lão địa chủ này còn tự giác để lão Miêu cõng ông ấy đi.
Ngụy Yến cũng bĩu môi với tôi, bày tỏ rằng không ưa loại hiệu ứng này của sư công, tôi bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Sau khi ra ngoài, mọi người có phát hiện chúng ta hình như đã mất cái gì hay không?”
“Cái đồ con gái phá của nhà cô, bình thường cũng không thấy cô lo chuyện nhà như vậy! Chúng ta đều ở đây cả rồi, cô, lão bất tử, Quỷ sai nhỏ, nhóc mập, tôi, Hắc Xà, Âm Long, ngay cả cổ bản mệnh kia của cô và của lão bất tử nuôi cũng chẳng thiếu thứ nào! Cô còn cho rằng chúng tôi mang thứ gì từ trong sông Âm ra à?” Lão Miêu cõng sư công, bất mãn lớn tiếng hét lên với tôi.
Mang thứ gì từ trong sông Âm ra ư?
“Con cá kỳ lạ kia!” Tôi, Ngụy Yến và cả Tiểu Bạch gần như đồng thanh kêu lên.
Hình như chúng tôi đã không còn nhìn thấy con cá kỳ lạ dẫn chúng tôi đến chỗ thấm nước kia kể từ sau khi ra khỏi sông Âm, hơn nữa chúng tôi cũng vội vàng ra khỏi hồ, sau đó lại nghe ngóng lý do tại sao trong hồn này lại thấm nước đến sông Âm. Lúc này, nghe lão Miêu nói như vậy mới chợt nhớ ra, chúng tôi thật đúng là đã mang theo con cá kỳ lạ từ trong sông Âm ra ngoài!
“Đùng!”
Mấy người chúng tôi đang trố mắt nhìn nhau, chuyện này cũng không biết nên trách ai đây thì nghe thấy một tiếng dây pháo nổ to lớn vang lên ở trong thôn trước mặt, sau đó, còn có âm thanh khua chiêng gõ trống truyền từ phía xa đến!
Tôi nghe thấy âm thanh này thì toàn thân lại chấn động, lồ ng ngực bỗng chốc giống như bị thứ nặng nề gì đó đè lên vậy.
“Đây là?” Sư công lắng nghe, sau đó vội vàng nói với chúng tôi: “Mau qua đó xem xem!”
Trong lòng tôi cũng rất sốt ruột, người trong thôn này cũng kỳ lạ quá đi mất, rõ ràng nước trong cái hồ này càng ngày càng cạn, còn mang một con lợn đến để cúng tế, nhưng nước cạn rồi thì bọn họ lại chạy vào trong thôn!
Khoan đã!
Tôi vừa nghĩ đến con thuyền chạy trốn kia, và dáng vẻ của tên đạo sĩ dẫn thôn dân đến xem sau đó kia, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Chẳng lẽ là những thôn dân này đã mò được con cá lớn kỳ lạ kia, rồi con nó như thủy quái mà trở về ư?
“Đùng!”
Lại thêm mấy tiếng pháo rung trời, sau đó tiếng người hát xướng truyền đến từ đằng trước, từ con đường nhỏ rẽ vào một khúc cua, tôi chỉ thấy mấy người thôn dân đang phồng má thổi kèn Xô na, bên cạnh còn có mấy người đang đốt pháo.
Những thôn dân này trông thấy chúng tôi lại làm như không nhìn thấy, sau khi tránh khỏi chúng tôi thì dứt khoát nghiêng người tiến về phía trước.
“Suỵt!” Sư công nhìn những người đó, đột nhiên giơ ngón trỏ lên ra hiệu cho chúng tôi một cách cực kỳ hiện đại.
Nét mặt của những thôn dân này nghiêm túc như thể đang đưa tang vậy, trong tay tôi lại đang bế Tiểu Bạch được quấn trong một cái áo choàng rách, cho nên cũng chỉ có thể coi bản thân như một cô gái thôn quê vùng núi.
Sau lưng những người thổi kèn Xô na, có mấy người cầm theo một tấm ván lớn vừa hát xướng xuất hiện.
Tấm ván kia được quấn chặt bằng mấy tấm vải màu đỏ chót, mặc dù người khác đang khiêng nó, nhưng chúng tôi đứng ở chỗ cao, cho nên tôi nhón chân lên nhìn, quả nhiên là con cái kỳ lạ mọc mụn toàn thân kia. Có điều lúc này toàn thân con cá kia cũng được quấn đầy vải đỏ, chỉ chừa lại một cái đầu cá ở bên ngoài. Điều tức cười hơn là con lợn bị kéo lên trói gô trên thuyền kia cũng bị quấn vào tấm ván lớn đó cùng với con cá kỳ quái này.
“Cái này?” Tôi nhìn con cá kỳ lạ kia, cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, bèn đưa tay về phía sư công, nhưng lại bị ông ấy lắc đầu cắt ngang.
Lời nói kia vừa mới dứt, những người ở ven đường vốn xem như chúng tôi không tồn tại đột nhiên quay đầu lại trợn mắt nhìn tôi, Tiểu Bạch được tôi bế sợ đến mức rụt vào bên trong một chút.
Bấy giờ, những người này mới quay đầu lại nhìn đường dưới chân, những người đi theo mấy kẻ khiêng cá này chính là trai gái, già trẻ trong thôn, ngay cả những thôn dân có bụng phệ cũng đều đến.
Kỳ lạ là ánh mắt của những người này đều nhìn thẳng, thanh niên đỡ người già, kéo người trẻ tuổi tiến từng bước về phía trước.
Chẳng qua cứ cách năm ba người thì có một người đốt pháo, tiếng địa phương của Hoài Hóa gọi là “xung”, có người nói “ống lửa”, chính là một cái ống sắt có nối ngòi nổ ở bên dưới đáy, người ta cho nitrat từ bên trên rồi nén chặt, đốt ngòi nổ thì sẽ bay lên trời và phát ra âm thanh rất lớn.
Âm thanh kia vừa vang lên, hơn nữa gần như là vang lên nối tiếp nhau, đừng nói khiến lỗ tai người ta không chịu nổi, mà trái tim dường như cũng đập dồn dập theo tiếng pháo này.
Tôi nhìn từng người một trong đội ngũ vừa kỳ lạ lại long trọng này đi qua trước mặt chúng tôi với gương mặt vô cảm này, một người phụ nữ mang thai ít nhất cũng đã tám tháng gần như không đi nổi nữa thì bị hai người cưỡng ép kéo đi mà còn phải trèo lên trên.
Điều này thật sự rất kỳ lạ, với lại bây giờ vẫn còn là ban ngày, những người này lại không có ai lên tiếng nói chuyện, trừ tiếng pháo nổ ra thì cũng chỉ có tiếng kèn Xô na.
“Phía sau kìa!” Không ai có thể nhìn thấy Ngụy Yến, cô ấy liên tục đi đi lại lại ở trước lẫn sau đám thôn dân, đột nhiên cô ấy chỉ cho tôi đằng sau đội ngũ với vẻ mặt căng thẳng.
Tôi vội vàng nhìn theo ngón tay của cô ấy, khi đó tôi chỉ thấy tên đạo sĩ mang đạo bào màu vàng sáng kia cũng bị trói gô lại rồi bị khiêng trên hai cây tre đi ở sau cùng đoàn người.
Tên đạo sĩ kia liên tục giãy giụa, trong miệng bị nhét vải không ngừng lớn tiếng kêu “ah ah”, nhưng mấy thôn dân khiêng ông ta lại hoàn toàn không quan tâm.
“A! A!” Lúc đạo sĩ kia đi ngang qua chúng tôi, hai mắt chợt sáng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm chúng tôi ra hiệu cầu cứu!
“Khụ khụ!” Sư công đột ngột ho khan một cách nặng nề, sau đó ông ấy ra sức lắc đầu với tôi.
Mẹ nó, cho dù tôi muốn tỏ thái độ cũng không được mà, mấy thôn dân leo lên phía trước nghe động tĩnh lớn mà đạo sĩ gây ra ở phía sau, tất cả bọn họ đều quay đầu lại, nhìn chúng tôi như thể đang phòng trộm, ánh mắt cũng không thể dùng từ sắc bén để hình dung được nữa.
Chưa kể, những thôn dân này ăn mặc trông có vẻ rất giản dị, nhưng ánh mắt thật sự trong suốt đến bất thường.
Mãi cho đến khi những thôn dân này rẽ vào một khúc cua, gần như không nhìn thấy nữa, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm một cách nặng nề, ngay cả Tiểu Bạch cũng duỗi chân duỗi tay ra từ trong lòng tôi, trên mặt cũng tràn ngập vẻ sợ hãi.
“Đây là nghi lễ gì thế?” Tôi thấy sắc mặt của sư công cũng sa sầm, bấy giờ mới dám yếu ớt lên tiếng hỏi.
Sư công vỗ lên đầu của lão Miêu một phát, rồi đáp lại: “Lão có biết không?”
“Con mẹ nó, cái thôn này thật đúng là tà ma!” Lão Miêu nặng nề xí một tiếng, sau đó nheo mắt nói: “Mấy người nghe tiếng kèn Xô na này mà không cảm thấy khác thường chỗ nào sao?”
Lão không nói tôi còn không cảm thấy, bây giờ lão vừa thốt ra, tôi lại đột nhiên phát hiện hình như tiếng kèn Xô na này vừa vang lên, tất cả chúng tôi cũng chùng xuống theo, ai nấy đều tự giác không muốn mở miệng nói chuyện, ngay cả tôi cũng chỉ thốt ra được hai chữ.
“Cái này có gì bất thường à?” Trên mặt Ngụy Yến cũng chùng xuống, cô ấy vỗ ngực nói: “Vừa rồi tôi hầu như cũng cảm thấy giống như trong miếu đường có người đang gọi tôi, nhưng nghe kỹ lại thì không có nữa. Cũng may tôi rất vui khi cho rằng ngoài Trương Dương ra còn có ai biết đến miếu đường đâu chứ!”
“Cái đệch đây là ‘Tiễn thần’ đó! Tiễn thần!” Lão Miêu cũng không nhịn được mà chửi tục, lớn tiếng hét lên với chúng tôi: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa thể nhúc nhích, đợi lát nữa sẽ có thần bà đi qua nơi này!”
“Còn có người à?” Tiểu Bạch cũng cao giọng lên tiếng, sau đó ôm chặt lấy tôi rồi nói: “Bây giờ cháu cũng rất khó chịu!”
“Đúng là một đứa trẻ con!” Tiểu Bạch vừa dứt lời, lại nghe thấy một âm thanh bén nhọn chói tai truyền đến.
Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bà lão mặc quần vải hoa màu xanh và áo cân vạt màu xanh đứng trước mặt chúng tôi, hai mắt đục ngầu trợn to nhìn Tiểu Bạch.
Bà lão kia trông ít nhất cũng bảy tám mươi tuổi rồi, nhưng mái tóc lại đen nhánh, ánh mắt lại cực kỳ đục ngầu, như thể bên trong là hai viên thủy tinh màu trắng vậy, nếu như không phải bà ấy đang nói chuyện với chúng tôi thì tôi thật sự tưởng rằng bà ấy không nhìn thấy tôi.
“Đồ rước họa nhà cháu im miệng đi!” Lão Hán trợn mắt liếc Tiểu Bạch, vội vàng cõng sư công hỏi bà lão kia: “Không biết vị tiên cô này xưng hô thế nào ạ?”
“Tiên cô thì không dám nhận! Người trong thôn nể mặt gọi tôi là Lục Cô, các vị cao nhân biết ‘Tiễn thần’ thì có lẽ cũng không phải đến vì chuyện không đâu, đi theo xem một lát đi!” Lục Cô ngược lại vô cùng thẳng thắn, sau khi gật đầu với chúng tôi thì đi lên phía trên.
Tôi nhìn bà ấy bước lên trên, tốc độ cực kỳ chậm chạp, nhưng bà ấy lại đi rất vững vàng trên con đường mòn bị giẫm đến lầy lội không chịu nổi này.
“Lai lịch của Lục Cô này không nhỏ đâu, mọi người nhìn dấu chân của bà ấy đi!” Sư công trầm giọng nói, bảo chúng tôi nhìn con đường dưới đất.
Lúc này, tôi mới nhận ra, trên đường mòn đầy bùn lầy này có thêm một hàng dấu chân nhỏ vừa nhọn vừa dài khoảng ba đến bốn tấc, cũng giống như đôi chân nhỏ bị bó ngày xưa vậy.
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về Lục Cô đi ở đằng trước, bây giờ mới phát hiện bên dưới ống quần vải hoa màu xanh rộng thùng thình kia hoàn toàn không nhìn thấy chân.
“Người phụ nữ này bó chân à? Ít nhất cũng phải khoảng trăm tuổi rồi đấy nhỉ?” Lão Miêu nhìn theo, chép chép miệng lấy làm ngạc nhiên, sau đó vội vàng cõng sư công lên chạy theo: “Lục Cô này cũng là cao nhân trong nghề đó, mấy con gái mau đi theo đi!”
Nhưng tôi nhìn mái tóc đen nhánh xinh đẹp kia, lại nhớ đến đôi mắt vẩn đục của Lục Cô và hàng dấu chân nhỏ trên mặt đất kia, đột nhiên lại cảm thấy ớn lạnh cả người.
Người dân trong thôn này cũng lộ vẻ kỳ quái, nước hồ thấm xuống dưới thì bảo bảo đạo sĩ đến làm phép, sau đó bắt một con cá xong rồi lại khiêng đến trả về sao?
Bọn họ còn trói đạo sĩ lại nữa, trái lại mời thần bà ư?
Đây đến cùng là chuyện gì xảy ra thế?
“Nhóc Dương, mau đuổi theo!” Sư công thấy tôi còn chưa nhúc nhích thì quay đầu lại quát lớn với tôi.
Tôi sững sờ nhìn cây cối xanh non ở xung quanh, vừa định lên tiếng thì lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn lớn tiếng xướng lên một giai điệu, giai điệu kia lại giống hệt như thứ mà tôi nghe được trong đầu khi nhìn thấy quan tài đá và con cá kỳ lạ kia.
“Mau lên!” Đôi mắt của Tiểu Bạch cũng trợn to, nhanh chóng nhảy khỏi lòng tôi xuống đất, bước chân chạy về phía Lục Cô ở đằng trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.