Chương 39: Mặt xanh nanh vàng
Khát Mưa
01/12/2023
Khi lão Miêu nhìn thấy con sâu nhà mình ở trong tay La Trường Sinh, hai mắt lão phát sáng, lôi kéo tay cậu không buông.
Sau đó lão Miêu làm ầm lên, kéo tay sư phụ khóc lóc thảm thiết nói Cổ thuật không có người nối nghiệp, con bé ông thu nhận mới nhỏ xíu đã khống chế được một lần ba lá bùa rồi, không phải lo sợ này nọ.
Viên Sĩ Bình cũng gật đầu đồng ý, khuyên sư phụ để La Trường Sinh làm đồ đệ cho lão Miêu.
Sư phụ không còn cách nào khác đành gật đầu đồng ý, nhưng La Trường Sinh lại không muốn.
Lão già đó quýnh đít cả lên, kéo cậu ra bên ngoài xe, không biết là nói cái quỷ gì mà kỳ quái là sau khi quay trở về, La Trường Sinh lại đồng ý.
Về đến Hoài Hóa, sư thúc lấy cớ sợ lão Miêu dạy hư tôi để đến nhà tôi ở.
Hỏi ông ấy trong khoảng thời gian này đi đâu, ông ấy lại ấp úng lảng tránh.
Chưa kịp để ông ấy phát huy tác dụng làm người giám sát, lão Miêu đã gói vài bao tải đựng đồ, nói là muốn dẫn La Trường Sinh về quê để tiện dạy Cổ thuật cho cậu
Đôi mắt đen ngòm của Trường Sinh nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, cuối cùng cũng không nói lời nào rồi theo lão Miêu rời đi.
Bỗng dưng không khí ngôi nhà cũ vịnh Du Thụ lại trở nên yên ắng, sư thúc nói lão Miêu đã làm không ít đồ Tết, chúng ta có thể đón năm mới đầy đủ rồi.
Nhưng vừa đi xem thì trong phòng lại rỗng tuếch, lúc lão Miêu thu dọn đồ đạc cũng đã đem hết đồ Tết đi, chỉ để lại một cái vảy rắn đen thùi ở trong phòng tôi.
Đêm ba mươi Tết đó, sư thúc sống chết ăn vạ muốn ở nhà chúng tôi, thật ra là do không muốn về nhà, tôi cũng không hỏi ông ấy.
Khi người trên đường dần dần tản bớt thì một chiếc xe Santana chạy đến cửa nhà chúng tôi.
Tôi đang cùng sư thúc nhọc nhằn dùng một chiếc vỏ sủi cảo gói một chiếc sủi cảo khác, Chu Tiêu tay xách túi lớn túi nhỏ đặt đồ ở cửa, còn nhờ sư thúc lấy đồ từ cốp xe giúp hắn.
Còn đang sầu vì không giải quyết được chuyện đồ ăn Tết, sư thúc ném chiếc sủi cảo méo mó trong tay, vui vẻ đi lấy đồ vào.
Tôi vừa ngẩng đầu nhìn Chu Tiêu, lòng lập tức lộp bộp, cướp lấy đồ trong tay sư thúc rồi ném ra ngoài cửa, nói: “Giám đốc Chu về đi, Tết nhất thế này chắc người trong nhà vẫn còn đang chờ đấy!”
Đã lâu không thấy cái tên Chu Tiêu này, bây giờ toàn thân hắn lượn lờ khí đen, sắc mặt đều trở nên xanh mét, hai mắt thì lóe xanh, nếu để lộ ra hai cái răng nanh nữa thì chẳng khác gì con quỷ nanh nhọn.
Sư thúc thấy tôi ném đồ đi, lúc này mới nhìn Chu Tiêu từ trên xuống dưới, vẻ mặt cũng trắng bệch, vội đẩy Chu Tiêu ra bên ngoài nói: “Đại cát đại lợi! Đại cát đại lợi! Giám đốc Chu đi mau!”
“Thầy Hắc! Mau cứu tôi! Thầy Hắc ơi!” Chu Tiêu quýnh lên, tay giữ chặt cửa hét về phía sư phụ đang ngồi trong cửa phòng.
“Đi mau!” Tôi sợ sư phụ nhất thời lại mềm lòng, Tết nhất lại vướng thêm đống chuyện.
Chu Tiêu thấy sư phụ thờ ơ bèn buông tay, bị sư thúc đẩy ra ngoài cửa. Tên này thế nhưng lại trở mặt, đột nhiên lùi hai bước nói: “Nếu thầy Hắc không cứu tôi, tôi chỉ có thể đâm đầu chết ở chỗ này! Bớ người ta!”
Tôi quay đầu nhìn hàng xóm xung quanh, tuy không có người đứng trên đường vây xem, nhưng lại đều đang ngó ra ngoài cửa sổ hóng.
“Anh đâm đi! Đâm chết xem nào!”
Thấy một tên đàn ông to béo cường tráng khóc thút thít nói muốn đâm đầu chết ở cửa nhà mình, tôi cũng phải tức giận, đây là chuyện quỷ quái gì vậy.
Chu Tiêu sửng sốt không ngờ tôi nói như vậy, thật sự không muốn sống nữa, chạy vọt hướng về phía cửa.
“Rầm!” Đầu Chu Tiêu nặng nề đập vào đầu khung cửa, vài giọt máu nóng thoắt cái bắn lên mặt tôi.
Tôi bị dọa sợ đến nín thở, kéo tay sư thúc nhìn Chu Tiêu nằm bất động trên mặt đất.
“Bé Dương, mau dìu anh ta vào!” Sư phụ trầm mặt, một lúc sau đành bất đắc dĩ mở miệng nói.
Tôi nhìn Chu Tiêu nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, bĩu môi chọc chọc bảo sư thúc đỡ hắn đi.
“Haiz…” Sư thúc nặng nề thở dài một hơi, kéo hai tay Chu Tiêu từ trên mặt đất lên.
Tôi nhìn kỹ lại, dưới những vết máu đó có một gương mặt xanh nanh vàng đang âm ỷ có dấu hiệu xông lên.
Mặt mày Chu Tiêu đầy máu, cũng bị đập đầu đến nửa tỉnh nửa mê, nhưng ánh mắt lại tham lam liếm máu tươi bên miệng, tay sờ miệng vết thương rồi lại liếm ngón tay dính máu đó.
“Chu Tiêu!” Nhìn thấy ánh xanh trong mắt ngày càng sáng, tôi vội hét lớn quát hắn.
Quả nhiên ánh mắt Chu Tiêu tỉnh lại, hắn sợ tới mức vung tay, đột nhiên chạy tới ôm sư phụ hô to cứu mạng.
Tôi thầm kêu trong lòng: Được rồi! Lần này lại thành công rồi.
Cũng khó hiểu thật, tên này nhiều lần đụng phải mấy người bạn đó vậy mà lại có thể sống đến tận bây giờ. Lần này bản thân cũng sắp bị quỷ Thanh Diện nuốt chửng luôn rồi, thế mà lại còn kịp đến tìm sư phụ.
Vốn dĩ tên này từ sau khi đào phần mộ tổ tiên thì cũng tự đào hố cho mình luôn, đến giờ vẫn chưa từng sống yên ổn, khi ở bên ngoài trường học cầu xin sư phụ sửa vận cho hắn thì bị một câu của tôi đuổi về, sau đó chỉ có thể tìm cách khác.
Kết quả là hắn ấp a ấp úng nói mời tôn thần về cúng, quả nhiên mọi chuyện bắt đầu thuận lợi, mấy vụ làm ăn không có hy vọng cũng thành công.
Nhưng vui quá hóa buồn, không lâu sau lúc hắn soi gương thì phát hiện không ổn, khuôn mặt hắn trong gương xanh mét hung dữ, còn phát hiện bản thân muốn hút máu người.
Tôi vừa nghe vậy thì lập tức vui vẻ, gương là vật âm, có khi gương sẽ lừa gạt mắt người, nhưng cũng có khi thấy được rất nhiều thứ chân thật qua gương.
Tôi tò mò không biết là tên này đã cúng bái thần thánh gì.
Tôi vừa hỏi thì mặt Chu Tiêu càng xanh, nói không còn thấy tôn thần đó nữa, hắn cũng không nhớ nổi bộ dạng của tôn thần, chỉ còn cảm giác chính mình càng ngày càng muốn uống máu người, hắn cũng không dám trở về nhà.
Đang nói thì ánh sáng xanh trong mắt hắn chợt lóe, lưỡi dài duỗi ra liếm máu bên miệng, đã thế chưa đã thèm còn chép chép miệng!
Tôi nhìn thấy động tác Chu Tiêu liếm khóe miệng giống như ăn kem. Nhưng đây chính là máu của hắn, trông thật sự rất quỷ dị.
Con người Chu Tiêu như thể đã bị phân cắt, hắn thu lại lưỡi rồi lại bắt đầu ôm chân sư phụ khóc.
Hắn giống như bị tâm thần phân liệt, tôi tập trung nhìn hắn, chỉ cần đuổi con quỷ mặt xanh nanh vàng đang sống trên người hắn ra là được.
Dù sao sư phụ cũng sẽ không ra tay, tôi cam chịu số phận kéo Chu Tiêu vào nhà chính, nghĩ rằng đuổi quỷ cũng không phải chuyện gì to tát.
Dùng hai lá Dẫn Hồn phù đuổi nó ra, rồi dùng ấm trúc đỏ thu lại, sau này còn có thể để cho lão Miêu dùng làm người giấy.
Xí! Xí!
Nghĩ đến đây thì tôi lại khinh bỉ chính mình, sao bây giờ bản thân có cái gì cũng nghĩ đến chuyện để lại dùng dần, bị lão già Miêu dạy hư rồi.
Tôi chuẩn bị xong mọi thứ, sợ con quỷ đạo hạnh cao thâm này chạy mất nên cố ý dùng Khổn Tiên thằng buộc Chu Tiêu lại rồi mới dán một tờ Dẫn Hồn phù lên trên trán Chu Tiêu.
Nhưng sau khi tôi niệm Dẫn Hồn chú ba lần mà Chu Tiêu vẫn mở to mắt nhìn tôi không có chút phản ứng gì.
Thế nhưng gương mặt màu xanh bên dưới hắn lại như lúc ẩn lúc hiện há to miệng nhe răng cười nhạo tôi.
“Sư phụ?” Tôi mệt không chịu được, quăng mắt nhìn sư phụ bất đắc dĩ nói: “Đây không phải quỷ bình thường sao? Hay là chúng ta đi tìm được bức tượng kia đi!”
“Ừ!” Sư phụ chẳng thèm cho thêm ý kiến gì, đồng ý luôn.
Được!
Đây là thả tay muốn tôi tự mình đi làm đó mà, sư phụ không muốn tự mình ra tay.
Nhưng bây giờ chuyện phiền toái nhất chính là tên Chu Tiêu này mời tôn thần gì mà ngay cả chính hắn cũng không biết, thần cũng biến đâu mất tiêu rồi.
Người ta nói mời thần đến thì dễ tiễn thần đi mới khó, thế nhưng hắn ngay cả thần cũng không còn thấy nữa.
Linh thể kia cứ như vậy mà ở trên người Chu Tiêu, giống như hắn với một linh hồn khác dùng chung thân thể, còn uống cả máu Chu Tiêu.
Nhưng đuổi thì không đi, dẫn cũng không ra.
Tôi suy nghĩ thật lâu chỉ còn cách theo Chu Tiêu đến nhà hắn, hy vọng có thể tìm được tượng thần kia.
Lần trước đã đến nhà Chu Tiêu, căn biệt thự nhỏ dưới sườn núi là do hắn xây. Nhưng vừa bước vào sân nhà thì tôi lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, như thể có đôi mắt luôn nhìn chằm chằm theo dõi tôi từ mọi hướng.
Ngay cả sư phụ đang được tôi nắm tay cũng dừng lại, siết chặt cây gậy chống.
Có vẻ tượng thần kia vẫn còn ở trong khuôn viên này, chỉ là tạm thời chưa tìm thấy mà thôi.
Tôi lấy ra la bàn đi vòng quanh sân của Chu Tiêu theo tám hướng thì phát hiện la bàn luôn chỉ về một nơi, chính là nơi Chu Tiêu đứng.
Bất đắc dĩ cất lại la bàn, tôi nhíu mày niệm Thanh Tâm chú, rồi lại đi một vòng quanh nhà hắn, trừ việc nhìn thấy gương mặt quỷ xanh dữ tợn trên người Chu Tiêu rõ ràng hơn một chút, thì căn nhà này còn thụy khí* bừng bừng.
*may mắn
Tôi lập tức nhụt chí, rốt cuộc tên này chọc phải cái thứ gì, năm nay không thể qua khỏi đâu!
Tôi đang muốn nói gì đó với Chu Tiêu, nhưng hắn đột nhiên cười ha ha quay đầu lại lao về phía tôi.
“Chu Tiêu!” Thấy gương mặt xanh kia lại hiện ra, tôi hung hăng cắn đầu lưỡi phun một búng máu lên mặt hắn, trong lòng thầm niệm chân kinh, khí cập đan điền rồi hét lớn một tiếng.
Tên Chu Tiêu kia cười hề hề hai tiếng, vẫn không ngừng lao về phía tôi, đồng thời còn vươn cái lưỡi dài ra liếm sạch nước miếng trộn máu dính trên mặt.
Nhìn cái lưỡi đỏ rực kéo dài từ miệng đến trán liếm mặt mình như thể không phải của mình của hắn, tôi thấy ghê tởm muốn chết.
Hai tay tôi còn chưa kịp kết thủ ấn thì đã bị Chu Tiêu nhào tới đẩy ngã trên mặt đất, hắn ngậm cái lưỡi dài lại, há miệng cắn lên cổ tôi.
Sau đó lão Miêu làm ầm lên, kéo tay sư phụ khóc lóc thảm thiết nói Cổ thuật không có người nối nghiệp, con bé ông thu nhận mới nhỏ xíu đã khống chế được một lần ba lá bùa rồi, không phải lo sợ này nọ.
Viên Sĩ Bình cũng gật đầu đồng ý, khuyên sư phụ để La Trường Sinh làm đồ đệ cho lão Miêu.
Sư phụ không còn cách nào khác đành gật đầu đồng ý, nhưng La Trường Sinh lại không muốn.
Lão già đó quýnh đít cả lên, kéo cậu ra bên ngoài xe, không biết là nói cái quỷ gì mà kỳ quái là sau khi quay trở về, La Trường Sinh lại đồng ý.
Về đến Hoài Hóa, sư thúc lấy cớ sợ lão Miêu dạy hư tôi để đến nhà tôi ở.
Hỏi ông ấy trong khoảng thời gian này đi đâu, ông ấy lại ấp úng lảng tránh.
Chưa kịp để ông ấy phát huy tác dụng làm người giám sát, lão Miêu đã gói vài bao tải đựng đồ, nói là muốn dẫn La Trường Sinh về quê để tiện dạy Cổ thuật cho cậu
Đôi mắt đen ngòm của Trường Sinh nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, cuối cùng cũng không nói lời nào rồi theo lão Miêu rời đi.
Bỗng dưng không khí ngôi nhà cũ vịnh Du Thụ lại trở nên yên ắng, sư thúc nói lão Miêu đã làm không ít đồ Tết, chúng ta có thể đón năm mới đầy đủ rồi.
Nhưng vừa đi xem thì trong phòng lại rỗng tuếch, lúc lão Miêu thu dọn đồ đạc cũng đã đem hết đồ Tết đi, chỉ để lại một cái vảy rắn đen thùi ở trong phòng tôi.
Đêm ba mươi Tết đó, sư thúc sống chết ăn vạ muốn ở nhà chúng tôi, thật ra là do không muốn về nhà, tôi cũng không hỏi ông ấy.
Khi người trên đường dần dần tản bớt thì một chiếc xe Santana chạy đến cửa nhà chúng tôi.
Tôi đang cùng sư thúc nhọc nhằn dùng một chiếc vỏ sủi cảo gói một chiếc sủi cảo khác, Chu Tiêu tay xách túi lớn túi nhỏ đặt đồ ở cửa, còn nhờ sư thúc lấy đồ từ cốp xe giúp hắn.
Còn đang sầu vì không giải quyết được chuyện đồ ăn Tết, sư thúc ném chiếc sủi cảo méo mó trong tay, vui vẻ đi lấy đồ vào.
Tôi vừa ngẩng đầu nhìn Chu Tiêu, lòng lập tức lộp bộp, cướp lấy đồ trong tay sư thúc rồi ném ra ngoài cửa, nói: “Giám đốc Chu về đi, Tết nhất thế này chắc người trong nhà vẫn còn đang chờ đấy!”
Đã lâu không thấy cái tên Chu Tiêu này, bây giờ toàn thân hắn lượn lờ khí đen, sắc mặt đều trở nên xanh mét, hai mắt thì lóe xanh, nếu để lộ ra hai cái răng nanh nữa thì chẳng khác gì con quỷ nanh nhọn.
Sư thúc thấy tôi ném đồ đi, lúc này mới nhìn Chu Tiêu từ trên xuống dưới, vẻ mặt cũng trắng bệch, vội đẩy Chu Tiêu ra bên ngoài nói: “Đại cát đại lợi! Đại cát đại lợi! Giám đốc Chu đi mau!”
“Thầy Hắc! Mau cứu tôi! Thầy Hắc ơi!” Chu Tiêu quýnh lên, tay giữ chặt cửa hét về phía sư phụ đang ngồi trong cửa phòng.
“Đi mau!” Tôi sợ sư phụ nhất thời lại mềm lòng, Tết nhất lại vướng thêm đống chuyện.
Chu Tiêu thấy sư phụ thờ ơ bèn buông tay, bị sư thúc đẩy ra ngoài cửa. Tên này thế nhưng lại trở mặt, đột nhiên lùi hai bước nói: “Nếu thầy Hắc không cứu tôi, tôi chỉ có thể đâm đầu chết ở chỗ này! Bớ người ta!”
Tôi quay đầu nhìn hàng xóm xung quanh, tuy không có người đứng trên đường vây xem, nhưng lại đều đang ngó ra ngoài cửa sổ hóng.
“Anh đâm đi! Đâm chết xem nào!”
Thấy một tên đàn ông to béo cường tráng khóc thút thít nói muốn đâm đầu chết ở cửa nhà mình, tôi cũng phải tức giận, đây là chuyện quỷ quái gì vậy.
Chu Tiêu sửng sốt không ngờ tôi nói như vậy, thật sự không muốn sống nữa, chạy vọt hướng về phía cửa.
“Rầm!” Đầu Chu Tiêu nặng nề đập vào đầu khung cửa, vài giọt máu nóng thoắt cái bắn lên mặt tôi.
Tôi bị dọa sợ đến nín thở, kéo tay sư thúc nhìn Chu Tiêu nằm bất động trên mặt đất.
“Bé Dương, mau dìu anh ta vào!” Sư phụ trầm mặt, một lúc sau đành bất đắc dĩ mở miệng nói.
Tôi nhìn Chu Tiêu nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, bĩu môi chọc chọc bảo sư thúc đỡ hắn đi.
“Haiz…” Sư thúc nặng nề thở dài một hơi, kéo hai tay Chu Tiêu từ trên mặt đất lên.
Tôi nhìn kỹ lại, dưới những vết máu đó có một gương mặt xanh nanh vàng đang âm ỷ có dấu hiệu xông lên.
Mặt mày Chu Tiêu đầy máu, cũng bị đập đầu đến nửa tỉnh nửa mê, nhưng ánh mắt lại tham lam liếm máu tươi bên miệng, tay sờ miệng vết thương rồi lại liếm ngón tay dính máu đó.
“Chu Tiêu!” Nhìn thấy ánh xanh trong mắt ngày càng sáng, tôi vội hét lớn quát hắn.
Quả nhiên ánh mắt Chu Tiêu tỉnh lại, hắn sợ tới mức vung tay, đột nhiên chạy tới ôm sư phụ hô to cứu mạng.
Tôi thầm kêu trong lòng: Được rồi! Lần này lại thành công rồi.
Cũng khó hiểu thật, tên này nhiều lần đụng phải mấy người bạn đó vậy mà lại có thể sống đến tận bây giờ. Lần này bản thân cũng sắp bị quỷ Thanh Diện nuốt chửng luôn rồi, thế mà lại còn kịp đến tìm sư phụ.
Vốn dĩ tên này từ sau khi đào phần mộ tổ tiên thì cũng tự đào hố cho mình luôn, đến giờ vẫn chưa từng sống yên ổn, khi ở bên ngoài trường học cầu xin sư phụ sửa vận cho hắn thì bị một câu của tôi đuổi về, sau đó chỉ có thể tìm cách khác.
Kết quả là hắn ấp a ấp úng nói mời tôn thần về cúng, quả nhiên mọi chuyện bắt đầu thuận lợi, mấy vụ làm ăn không có hy vọng cũng thành công.
Nhưng vui quá hóa buồn, không lâu sau lúc hắn soi gương thì phát hiện không ổn, khuôn mặt hắn trong gương xanh mét hung dữ, còn phát hiện bản thân muốn hút máu người.
Tôi vừa nghe vậy thì lập tức vui vẻ, gương là vật âm, có khi gương sẽ lừa gạt mắt người, nhưng cũng có khi thấy được rất nhiều thứ chân thật qua gương.
Tôi tò mò không biết là tên này đã cúng bái thần thánh gì.
Tôi vừa hỏi thì mặt Chu Tiêu càng xanh, nói không còn thấy tôn thần đó nữa, hắn cũng không nhớ nổi bộ dạng của tôn thần, chỉ còn cảm giác chính mình càng ngày càng muốn uống máu người, hắn cũng không dám trở về nhà.
Đang nói thì ánh sáng xanh trong mắt hắn chợt lóe, lưỡi dài duỗi ra liếm máu bên miệng, đã thế chưa đã thèm còn chép chép miệng!
Tôi nhìn thấy động tác Chu Tiêu liếm khóe miệng giống như ăn kem. Nhưng đây chính là máu của hắn, trông thật sự rất quỷ dị.
Con người Chu Tiêu như thể đã bị phân cắt, hắn thu lại lưỡi rồi lại bắt đầu ôm chân sư phụ khóc.
Hắn giống như bị tâm thần phân liệt, tôi tập trung nhìn hắn, chỉ cần đuổi con quỷ mặt xanh nanh vàng đang sống trên người hắn ra là được.
Dù sao sư phụ cũng sẽ không ra tay, tôi cam chịu số phận kéo Chu Tiêu vào nhà chính, nghĩ rằng đuổi quỷ cũng không phải chuyện gì to tát.
Dùng hai lá Dẫn Hồn phù đuổi nó ra, rồi dùng ấm trúc đỏ thu lại, sau này còn có thể để cho lão Miêu dùng làm người giấy.
Xí! Xí!
Nghĩ đến đây thì tôi lại khinh bỉ chính mình, sao bây giờ bản thân có cái gì cũng nghĩ đến chuyện để lại dùng dần, bị lão già Miêu dạy hư rồi.
Tôi chuẩn bị xong mọi thứ, sợ con quỷ đạo hạnh cao thâm này chạy mất nên cố ý dùng Khổn Tiên thằng buộc Chu Tiêu lại rồi mới dán một tờ Dẫn Hồn phù lên trên trán Chu Tiêu.
Nhưng sau khi tôi niệm Dẫn Hồn chú ba lần mà Chu Tiêu vẫn mở to mắt nhìn tôi không có chút phản ứng gì.
Thế nhưng gương mặt màu xanh bên dưới hắn lại như lúc ẩn lúc hiện há to miệng nhe răng cười nhạo tôi.
“Sư phụ?” Tôi mệt không chịu được, quăng mắt nhìn sư phụ bất đắc dĩ nói: “Đây không phải quỷ bình thường sao? Hay là chúng ta đi tìm được bức tượng kia đi!”
“Ừ!” Sư phụ chẳng thèm cho thêm ý kiến gì, đồng ý luôn.
Được!
Đây là thả tay muốn tôi tự mình đi làm đó mà, sư phụ không muốn tự mình ra tay.
Nhưng bây giờ chuyện phiền toái nhất chính là tên Chu Tiêu này mời tôn thần gì mà ngay cả chính hắn cũng không biết, thần cũng biến đâu mất tiêu rồi.
Người ta nói mời thần đến thì dễ tiễn thần đi mới khó, thế nhưng hắn ngay cả thần cũng không còn thấy nữa.
Linh thể kia cứ như vậy mà ở trên người Chu Tiêu, giống như hắn với một linh hồn khác dùng chung thân thể, còn uống cả máu Chu Tiêu.
Nhưng đuổi thì không đi, dẫn cũng không ra.
Tôi suy nghĩ thật lâu chỉ còn cách theo Chu Tiêu đến nhà hắn, hy vọng có thể tìm được tượng thần kia.
Lần trước đã đến nhà Chu Tiêu, căn biệt thự nhỏ dưới sườn núi là do hắn xây. Nhưng vừa bước vào sân nhà thì tôi lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, như thể có đôi mắt luôn nhìn chằm chằm theo dõi tôi từ mọi hướng.
Ngay cả sư phụ đang được tôi nắm tay cũng dừng lại, siết chặt cây gậy chống.
Có vẻ tượng thần kia vẫn còn ở trong khuôn viên này, chỉ là tạm thời chưa tìm thấy mà thôi.
Tôi lấy ra la bàn đi vòng quanh sân của Chu Tiêu theo tám hướng thì phát hiện la bàn luôn chỉ về một nơi, chính là nơi Chu Tiêu đứng.
Bất đắc dĩ cất lại la bàn, tôi nhíu mày niệm Thanh Tâm chú, rồi lại đi một vòng quanh nhà hắn, trừ việc nhìn thấy gương mặt quỷ xanh dữ tợn trên người Chu Tiêu rõ ràng hơn một chút, thì căn nhà này còn thụy khí* bừng bừng.
*may mắn
Tôi lập tức nhụt chí, rốt cuộc tên này chọc phải cái thứ gì, năm nay không thể qua khỏi đâu!
Tôi đang muốn nói gì đó với Chu Tiêu, nhưng hắn đột nhiên cười ha ha quay đầu lại lao về phía tôi.
“Chu Tiêu!” Thấy gương mặt xanh kia lại hiện ra, tôi hung hăng cắn đầu lưỡi phun một búng máu lên mặt hắn, trong lòng thầm niệm chân kinh, khí cập đan điền rồi hét lớn một tiếng.
Tên Chu Tiêu kia cười hề hề hai tiếng, vẫn không ngừng lao về phía tôi, đồng thời còn vươn cái lưỡi dài ra liếm sạch nước miếng trộn máu dính trên mặt.
Nhìn cái lưỡi đỏ rực kéo dài từ miệng đến trán liếm mặt mình như thể không phải của mình của hắn, tôi thấy ghê tởm muốn chết.
Hai tay tôi còn chưa kịp kết thủ ấn thì đã bị Chu Tiêu nhào tới đẩy ngã trên mặt đất, hắn ngậm cái lưỡi dài lại, há miệng cắn lên cổ tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.