Tôi Là Nữ Quan Tài

Chương 87: Mùi Vị Già Nua

Khát Mưa

01/12/2023

“Đi thôi, ông tôi gọi chúng ta vào kìa!” Tay Nguyên Thần Tịch tăng thêm lực, gần như muốn kéo tôi ngã xuống đất, anh ta nhấc chân bắt đầu bước về phía trong.

 

Lúc này tôi và Trường Sinh đều ngây ra nhìn ông lão còng nửa người kia, chẳng ai phát hiện có gì không đúng cả nhưng luôn có cảm giác rất quái lạ, còn quái lạ ở đâu thì chẳng nói được.

 

“Két!” Chúng tôi vừa bước vào cánh cửa liền nặng nề đóng lại.

 

Trong lòng tôi rất kinh ngạc, không hiểu nổi cái cửa này.

 

Tôi luôn nghĩ cửa mở là do ông lão còng nửa người này mở cho chúng tôi nhưng ông ấy đứng xa như vậy thì là ai mở cửa?

 

Vội quay người đi xem cái cửa đã đóng kia lại phát hiện sau cánh cửa cái gì cũng không có!

 

Chỉ trong chốc lát tôi đã bị doạ đến lạnh sống lưng. Các kiểu như linh hồn thây ma gì đó tôi đều không sợ, chỉ sợ đến một nơi như trường y rồi lại tìm không thấy hướng Bắc, như vậy mới phiền toái.

 

Trường Sinh cũng nhìn nhìn về phía sau, làm vẻ mặt không cần căng thẳng với tôi rồi kéo tay tôi cùng đi vào.

 

Nguyên Thần Tịch, Trường Sinh và tôi ba người như sinh ba dính liền vậy, dắt nhau cùng đi mười mấy bước mới đến chỗ ông lão trước mặt.

 

Lúc nãy nhìn xa nên chưa phát hiện, bây giờ lại gần mũi tôi mới ngửi thấy một mùi gì đó kì lạ, mùi này luôn làm người ta cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra.

 

Cảm giác quen thuộc nhưng lại không nghĩ ra là cái gì.

 

“Là mùi của ông lão, là kiểu mùi ngày càng cận kề cái chết.” Trường Sinh thấy tôi cố gắng hít mũi liền ghé sát vào tai tôi thấp giọng nói.

 

“Không sai, là mùi sắp chết.” Ông lão còn đang cách chúng tôi vài bước đột nhiên ngẩng đầu lên nói.

 

Giọng nói đó bị đè ép rất trầm, tôi khẽ run một cái, đây là cảm giác chột dạ khi đang nói xấu sau lưng người khác.

 

Tôi đồng thời nhìn sang, sửng sốt. Trên mặt người đó đầy vết nám của tuổi già, gần như chẳng thể nhìn thấy làn da bình thường trên mặt nữa. Hai mắt đục ngầu, trắng dã như mắt cá chết, khi nói chuyện lộ ra hàm răng trống không và hơi thở có mùi thối.

 

Đây là ông nội của Nguyên Thần Tịch?

 

Tôi không hiểu nhìn Nguyên Thần Tịch. Dựa theo khí chất trên người thiếu niên này, tôi vốn nghĩ ông nội của anh ta cũng là một ông lão lạnh lùng, giỏi giang chứ sao lại có thể là một ông lão chẳng có gì đặc biệt như thế này?

 

“Cô có thể dùng hàn băng ngân châm?” Ông Nguyên đột nhiên tiến lên dùng đôi mắt cá chết nhìn tôi nói: “Trên người cô còn có mùi của rồng, quả nhiên là đã dùng rồi!”

 

“Trên người anh ấy mùi còn nặng hơn!” Tôi vội chỉ sang Trường Sinh, ngân châm đó cuối cùng đã loé lên một cái rồi vào hết trong người anh.

 

“Trên người cậu ta chỉ có mùi trùng thối!” Nguyên gia gia lành lạnh trừng Trường Sinh một cái, chầm chậm bước đi vào phía trong rồi nói: “Các người theo ta vào!”

 

“Tôi…” Cho dù trời vẫn còn đang sáng nhưng nơi này vẫn mang lại cảm giác còn ghê hơn cả buổi tối vào Loạn Táng Cương.

 

Nguyên Thần Tịch không quan tâm tôi có tình nguyện hay không mà kéo tôi muốn bước vào cùng.

 

“Trường Sinh!” Tôi sắp khóc luôn rồi, lần này bước vào e rằng muốn ra cũng khó.

 

Trường Sinh cũng chẳng biết làm sao lắc lắc đầu: “Dù gì lần này cũng đã đến cửa rồi, xem thử trước rồi nói sau. Hơn nữa, cô không muốn biết những con mắt này là chuyện gì sao?”

 

Nói rồi gật đầu với Nguyên Thần Tịch: “Bọn tôi tự đi được, cậu thả tay cô ấy ra đi!”

 

Nghĩ thấy lời Trường Sinh nói cũng đúng, tôi vội gật mạnh đầu với Nguyên Thần Tịch, cái tay bị anh ta kéo cả đường sớm đã tê mất cảm giác rồi!

 

Một lúc sau Nguyên Thần Tịch mới dần buông lỏng tay, hất hất cằm với chúng tôi tỏ ý để chúng tôi đi trước.

 



“Tôi xem xem!” Trường Sinh kéo cổ tay tôi qua nhìn một cái rồi nói: “Bầm rồi nhưng mà không sao!”

 

Trong tay cậu lập tức xuất hiện một quả trứng gà còn âm ấm rồi dùng lăn nhẹ trên cổ tay tôi.

 

Cái tay vốn đang tê chỉ trong chốc lát liền cảm thấy đau, tôi nhịn không được hít mạnh một hơi rồi trừng Nguyên Thần Tịch. Chân tôi vẫn bước về phía trước theo hướng ông lão kia, trong lòng là lửa giận ngút trời.

 

Trường Sinh xoa một lúc rồi bỏ quả trứng trên tay vào lòng bàn tay tôi, nói: “Bên trong có vẻ rất kì lạ, cô tự mình phải cẩn thận một chút.”

 

Tôi vốn không muốn nhận quả trứng gà của Trường Sinh nhưng phía sau còn Nguyên Thần Tịch đi theo nên tôi cũng không dám đùn đẩy qua lại, chỉ đành nhận lấy quả trứng rồi cẩn thận nhét vào túi quần.

 

Càng đi vào bên trong càng thấy không ổn. Nơi này nhìn từ bên ngoài chỉ là một căn biệt thự nhỏ ba tầng nhưng không gian bên trong lại rất lớn. Chúng tôi đã theo ông Nguyên lưng còng đi từng bước chậm rãi loanh quanh từ cửa vào phía trong.

 

“Chúng ta không cần lên lầu sao?” Đi được gần 5 phút mà vẫn là hướng đi vào bên trong căn nhà trống trải, tôi nhịn không được quay đầu lại hỏi Nguyên Thần Tịch.

 

Nhưng anh ta vẫn trầm mặc, mắt cũng không thèm ngước lên mà đi.

 

Đột nhiên rẽ một sang một chỗ khác, cái cửa trước mặt mở ra, trước mắt tôi sáng lên, những tia nắng chiếu thẳng vào làm mắt tôi đau điếng.

 

“Hừ…” Tôi hít mạnh vào một hơi, vội nhắm mạnh mắt lại.

 

Trường Sinh luôn đỡ tôi đột nhiên chấn động một cái, chốc lát toàn thân đã trở nên lạnh lẽo. Tôi cố gắng hé mắt nhìn cậu, phát hiện trên mặt cậu đang xuát hiện những mảnh vảy màu đen, bốn con mắt đỏ như máu đang chuyện động không ngừng trên đỉnh đầu cậu.

 

“Trường Sinh!” Trong lòng tôi kinh sợ, không quan tâm đến trước mắt trắng xoá, kéo theo Trường Sinh lùi về sau hai bước. Tôi đẩy Nguyên Thần Tịch đang đứng chắn ở phía sau ra, cố gắng dùng tay che đi thứ ánh sáng chói mắt đó.

 

“Trương Dương!” Trường Sinh vừa mở miệng liền có một dòng máu đen chảy ra nhưng vẫn phẩy tay với tôi nói: “Cô lo cho bản thân mình trước đi, ánh sáng này…”

 

“Là ánh sáng của vảy rồng!” Nguyên Thần Tịch âm thầm xoè tay ra, có một luồng ánh sáng màu vàng nhập vào cơ thể Trường Siinh.

 

“Anh lại làm cái gì nữa vậy!” Tôi sợ cậu ta làm chuyện xấu với Trường Sinh nên muốn đẩy ra, cuối cùng lại bị Trường Sinh ôm lại.

 

“Anh ta đang muốn xoa dịu con rắn đen!” Trường Sinh cảm kích nói.

 

Tôi trừng Nguyên Thần Tịch một cái rồi quay sang nhìn không chớp mắt Trường Sinh, thấy con rắn hai đầu trên người cậu dường như không còn dữ tợn như vậy nữa mới chậm rãi thở hắt ra một hơi.

 

“Trăn hai đầu!” Ông Nguyên đứng trong ánh sáng thấp giọng nói: “Không ngờ trên đời này vẫn thật sự còn loài dị chủng tiền sử như vậy. Chàng trai này sống thật không dễ gì, mắc phải hai thuật vu cổ trên người.”

 

Tôi cố gắng lắm mới mở ra được nửa con mắt, nói to với ông lão: “Thu dọn cái đống vảy rác của nhà ông lại, có chút đồ đã muốn khoe mẽ thì tính là gì chứ!”

 

“Ha! Ha!” Ông Nguyên cười to, giọng cười đó có ẩn chứa âm thanh kiêu ngạo của người phụ nữ.

 

“Trương Dương!” Sắc mặt Trường Sinh lúc này đã tốt hơn một chút, kéo tôi ra sau lưng nói: “Vảy rồng đặt ở đây sẽ có tác dụng đó!”

 

Nguyên Thần Tịch nhìn tôi một cái rồi chầm chậm bước vào luồng sáng.

 

Tôi cố gắng he hé mắt nhìn toàn thân Nguyên Thần Tịch phát ra ánh sáng nhàn nhạt màu vàng đang chầm chậm bước vào luồng sáng. Tay anh ta vừa nhấc lên, những ánh sáng trắng đó chớp mắt cũng không thấy nữa.

 

Trong lòng âm thầm thở dài một hơi. Cái kiểu ánh sáng mạnh như vậy rất kích thích mắt người, ngoài việc làm đau mắt thì còn làm cho người ta sợ hãi.

 

“Người có thể dùng châm là cô?” Ông Nguyên đột nhiên tiến lên nhìn thẳng vào tôi nói.

 

Trường Sinh chậm rãi xoa xoa. Tôi tỉ mỉ nhìn cậu lại từ đầu đến chân, ngoại trừ sắc mặt còn hơi kém, mắt con rắn đó vẫn còn có chút đỏ thì cậu vẫn xem như ổn.

 

“Ông tôi đang hỏi cô đó!” Nguyên Thần Tịch bất mãn bước lên nói.

 

Tôi trừng anh ta, kéo theo Trường Sinh xoay người muốn đi.



 

Vốn tôi muốn trả nhân tình nên mới đến cái nơi này. Lúc nhìn thấy những con mắt ngoài cửa đã không muốn bước vào rồi, bây giờ còn ra oai với bọn tôi nữa. Làm gì có chỗ nào giống đang nhờ người khác làm việc đâu!

 

“Muốn đi thì không được rồi!” Ông Nguyên phát ra tiếng cười the thé, trầm giọng nói: “Chàng trai này đã bị cô dùng hàn băng ngân châm châm rồi, bây giờ trong cơ thể còn có thêm một tia hơi thở của rồng. Chuyện này không phải chuyện tốt với con trăn hai đầu kia.”

 

“Như thế nào?” Tôi dừng bước, xoay người ngây ngốc nhìn ông ấy.

 

Mạng của Trường Sinh đoạt lại không dễ gì, đã hy sinh quá nhiều rồi. Nếu bị tôi không cẩn thận làm mất mạng thì có lẽ chẳng cần sư phụ ra tay, Tác Hồn dẫn trên người Trường Sinh cũng có thể trực tiếp tá thọ của tôi cho cậu.

 

“Con rắn đen đã hấp thụ hơi thở của rồng rồi nên từ bây giờ nhất định sẽ có chút ỷ lại. Giống như việc cô đã ăn qua món ngon nhất trên đời này rồi thì còn có muốn ăn những thứ khác nữa không?” Ông Nguyên lộ ra hàm răng trống trơn nhưng lại phát ra tiếng cười hihi như con gái, dường như ông ấy rất hài lòng với phép ẩn dụ này.

 

Nếu người có cốt cách thần tiên như lão đạo Diêu làm phép ẩn dụ này trong lòng tôi sẽ dễ chịu hơn một chút. Nhưng trong lòng tôi lại rất khó chịu khi một ông lão xấu xa đến một cái răng cũng không có nói ra.

 

“Rồng cái gì chứ! Trên đời này có rồng sao?” Trong lòng tôi lạnh nhạt, mất kiên nhẫn nói: “Hơi thở của rồng mà các người nói không chừng lại là thứ quỷ gì đấy!”

 

“Cô nói bậy cái gì!” Nguyên Thần Tịch lạnh mặt, trừng tôi nói: “Các thời đại của nhà họ Nguyên đều dựa vào hơi thở của rồng để được bảo vệ, sao lại không có rồng được!”

 

Tay tôi nắm chặt Trường Sinh, lạnh nhạt nhìn ông Nguyên nói: “Nếu thật sự có vảy rồng thì sao ông lại già nhanh như vậy?”

 

Hai mắt đục ngầu của ông ấy loé lên gì đó, cúi đầu ho khan hai tiếng, bất lực gật gật đầu: “Đúng rồi! Rồng…”

 

“Ông nội!” Nguyên Thần Tịch gấp gáp muốn đưa tay ra dìu ông ấy nhưng lại bị ông Nguyên đẩy ra.

 

Tôi kéo Trường Sinh muốn rời đi nhưng lỡ như còn rắn đen này kén ăn thật thì Trường Sinh gặp phiền toái mất!

 

Những đứa trẻ kén ăn hay thú cưng kén ăn đều sẽ làm phiền đến người khác!

 

“Các người đi theo tôi đi!” Ông Nguyên nặng nề thở dài, tay để ra sau lưng bắt đầu bước về phía trong.

 

Đột nhiên tôi cảm giác dường như ông ấy lại già thêm không ít, trông như sắp gãy luôn cả lưng vậy, trong lòng tôi bỗng chua xót.

 

Đi vào bên trong mười mấy bước tôi mới phát hiện Nguyên Thần Tịch vừa đóng một cái hộp trông khá giống ngọc đen lại rồi đặt trên bệ đá.

 

“Đừng nhìn nữa. Tuy đã được ngọc đen ngăn lại nhưng vảy vẫn sẽ phát ánh sáng ra ngoài.” Trường Sinh kéo tôi lại, chậm rãi bước lên nói.

 

Đi qua bệ đá cao cao thì đến một hồ nước rất to, bên trong toàn là người, có già có trẻ, có nam có nữ, chỉ có điều tất cả đều quay lưng lại với chúng tôi.

 

Nếu không phải lúc tiến vào quá căng thẳng thì tôi còn nghĩ chúng tôi vừa đến một cái hồ bơi, bây giờ vừa hay đang nghỉ hè nên đi bơi cùng mọi người cũng không tệ.

 

“Nước này là?” Trường Sinh kéo tôi lùi lại một bước, chỉ vào nước nói: “Là thạch nhũ.”

 

Tôi còn cho rằng hồ bơi được sơn trắng quá hoặc nước quá sâu rồi chỉ quan tâm đển đông người mà không để ý đến mặt nước. Nghe Trường Sinh nói mới phát hiện nước trong hồ này màu trắng sữa, hơn nữa còn rất đặc.

 

“Cha! Sao lại có người ngoài vào đây?!” Những người đó quay lưng lại với chúng tôi, nghe chúng tôi bước vào cũng chỉ có một giọng nói rất trầm vang lên.

 

Tôi không hiểu nhìn sang Nguyên Thần Tịch một cái phát hiện vẻ mặt anh ta rất kích động.

 

“Xoay người lại đây hết đi!” Ông Nguyên bất lực thở dài nói.

 

“Ào! Ào!”

 

Sau tiếng nước chảy, tôi nhận ra những người trong hồ cho dù là nam nữ già trẻ đều có vết nám của người già, làn da lộ ra trên thạch nhũ cũng rất nhăn nheo, đến một bé gái cỡ chừng Nguyên Thần Tịch cũng không ngoại lệ.

 

Còn mắt của bọn họ đều trắng đục y hệt ông Nguyên, giống như những người già đã gần tám mươi lúc nào cũng có thể về Tây Thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Nữ Quan Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook