Chương 145: Nghỉ ngơi
Khát Mưa
20/04/2024
“Đoàng! Đoàng!”
Tôi còn đang muốn hỏi lão Miêu là phía sau xảy ra chuyện gì, nhưng lại nghe thấy tiếng súng vang lên, Viên Uy hét lớn một tiếng nói: “Còn không mau chạy đi, đây là cái quỷ gì vậy?”
Sau đó tôi nghe thấy Viên Uy đột nhiên bắn thêm hai phát súng về phía sau, rồi lập tức nhào đến phía trên chúng tôi, kéo dây thừng trực tiếp nhảy qua sư phụ sau đó giẫm lên chân lão Miêu, nhanh nhẹn sải bước trèo lên trên, vừa trèo vừa nói: “Mọi người còn không trèo nhanh lên, định chờ chết sao?”
“Nhanh lên!”
Tôi còn muốn hỏi cái gì, nhưng lại thấy sắc mặt sư phụ trầm xuống, kéo sợi dây tôi đang bò, rồi nhìn về phía Trường Sinh nói: “Tôi ở dưới này cầm cự, cậu và nhóc Dương đi lên trước đi.”
Sau đó sư phụ đột nhiên vung tay ra phía sau, một chưởng đánh ra một tiếng sấm khiến cửa động rung chuyển hai lần.
Kế tiếp ở đường rẽ trước mặt, một bóng người màu trắng vụt tới, Viên Sĩ Bình vội vàng nói với sư phụ: “Trong cổ động này còn có thứ lớn, bị hai con rắn này dụ ra ngoài rồi!”
“Ông đi lên đi.” Sư phụ đẩy Viên Sĩ Bình về phía chúng tôi rồi quát to: “Nhanh lên!”
Tôi còn chưa kịp nhìn xuống thì đã bị Trường Sinh đẩy lên, Viên Uy ở phía trên tiện tay kéo tôi lên một đoạn nói: “Cô còn ngẩn ra đấy làm cái gì hả, con Âm Long kia của cô cũng chỉ có nước chạy trốn thôi!”
Nói như vậy tôi lại càng muốn cúi đầu nhìn xuống, nhưng chỉ thấy tất cả những cây hoa to ở khắp trên vách tường trong động đều đồng loạt khô héo.
Theo đó là âm thanh của thứ gì đó bò qua trên vách đá, vô số lá liễu mang theo ánh huỳnh quang bay lơ lửng trong không khí.
“Nhanh lên đi.” Viên Uy vỗ mạnh tôi một cái, quát lớn: “Tôi cũng kéo cô lên rồi, cô vẫn còn nhìn à, chạy thoát thân đi!”
Vừa nói anh ta vừa dùng sức kéo tôi lên phía trên, tôi chỉ nghe thấy tiếng niệm chú của sư phụ phía dưới vang lên vô cùng vang dội, mặc dù niệm nhanh đến mức líu lưỡi, nhưng tôi vẫn có thể biết đó là câu thần chú mà tôi chưa từng nghe.
“Mau lên!” Trường Sinh cách Viên Uy vẫn còn đang giục tôi, lớn tiếng nói: “Đừng nhìn nữa!”
Lúc này tôi cảm giác toàn thân toát mồ hôi lạnh, hơn nữa dường như tôi không trèo thì cái trùng tử bì này cũng sẽ ra sức kéo lên trên vậy.
“Đoàng! Đoàng!”
Viên Uy thấy tôi chậm chạp leo lên thì quay đầu bắn hai phát súng vào trong động.
“Ầm!”
Phía dưới mông truyền đến một trận tiếng sấm và khí nóng, tôi cũng theo đó mà trèo lên được một đoạn lớn phía trên.
Trong lòng âm thầm tặc lưỡi, đã lâu rồi tôi không thấy sư phụ ra tay, lúc này vừa ra tay thì uy lực của Dẫn Lôi Thiên Cương phù này cũng sắp xấp xỉ với quả bom rồi.
Đầu óc tôi tạm thời co giật, không nhịn được muốn quay đầu nhìn về phía sư phụ, nhưng vừa cúi đầu xuống thì lại nhìn thấy rất nhiều Linh Vũ bay phấp phới ở bên dưới, dường như ở giữa những Linh Vũ đó có một khuôn mặt vuông vức xanh mét, đang tức giận hét to về phía chúng tôi. Chỉ là trong tai tôi toàn là tiếng nước chảy, mà tiếng sấm lúc nãy vẫn còn vang vọng nên không nghe được tiếng hét đó là gì.
“Sư huynh!”
Tôi còn đang hết hồn về thứ ở bên dưới, trên tay nhẹ bẫng, rồi lập tức bị kéo lại, vội vàng hét xuống phía dưới: “Sư phụ, mau lên đây! Nhanh lên!”
“Ầm!”
Nhưng trả lời tôi lại là một luồng hơi nóng khác, tiếp theo là sợi trùng bì bị kéo mạnh lên phía trên, cả người tôi đã bị người ta nắm tay và kéo lên.
“Nhóc Dương, sư phụ cô đâu?”
Lão Miêu kéo người lên, vừa nhìn thấy là tôi thì lớn tiếng hét hỏi tôi.
Tôi đẩy lão ra, cúi đầu nhìn xuống bên dưới sợi trùng bì, vừa nhìn thì đã thấy Viên Uy đưa tay chống lên tảng đá, xoay người đi lên, phía sau là Trường Sinh.
“Kéo lên đi!” Sư thúc hét lớn một tiếng, thật lâu sau mới kéo được Viên Sĩ Bình lên, nhưng anh ta lại nghiêng nửa người sang một bên, bàn tay ở đằng sau ném lên trên, rồi nói: “Thầy Hắc bị thương rồi!”
Viên Uy vội vàng đỡ sư phụ được Viên Sĩ Bình ném lên trên, tôi đi theo qua xem, chỉ thấy toàn thân sư phụ trên dưới không còn chỗ nào lành lặn, quần áo đều bị co rút siết chặt vào, trên tay và chân thì có vài lỗ to bằng lòng bàn tay, từng sợi thịt bị kéo ra ngoài, tay trái và tay phải của tôi đều không đủ để bịt lại vết thương trên người sư phụ, mà máu từ những nơi đó vẫn chảy ra ngoài.
“Nhanh lên!” Viên Sĩ Bình vừa được kéo lên đã hung hăng nói với cô nàng mập: “Mau lên! Lấy đồ vật sở trường của nhà cô mang ra đây, phía dưới lại là Câu Mang! Câu Mang đó!”
Tôi còn chưa kịp nghe đó là gì thì thấy trên mặt cô nàng mập đang bạnh quai hàm kéo dây tái nhợt, cô ấy lập tức ném sợi dây trong tay đi, không nghĩ ngợi gì mà mở ba lô của mình ra rồi đổ mọi thứ xuống.
“Trường Sinh!” Thấy mình không thể băng bó hết được vết thương, tôi vội vàng gọi Trường Sinh: “Mau dùng cổ đi! Mau cứu sư phụ tôi!”
“Chết tiệt!” Lão Miêu mắng thầm một tiếng, giật lấy ba lô của Trường Sinh, lấy từ bên trong ra một cái bình màu đen thui nói: “Đám Điền Đại Thu này thật sự điên rồi! Cổ tốt thì không nuôi, bọn họ suốt ngày đều muốn nuôi ra vị thần!”
Bây giờ, tai tôi không thể nghe được bất cứ thứ gì, chỉ biết nhìn lão Miêu và hét lên: “Cứu sư phụ tôi đi!”
“Đến đây.” Lão Miêu bị tôi mắng đến giật mình, đổ cái bình màu đen ra rồi lấy tay lập tức gạt thứ được đổ ra.
Tay tôi đang lạnh cóng thì có thứ gì đó truyền đến, tôi cúi đầu nhìn xuống, lại là một con Thư cổ mập mạp trắng lóa, tôi vội vàng trợn mắt nhìn lão Miêu nói: “Ông muốn để sư phụ tôi bị trùng ăn hết nhanh hơn à?”
“Con nhóc cô không hiểu thì đi sang bên kia chơi đi!” Lão Miêu liếc tôi một cái, hai tay bắt lấy mấy con Thư cổ kia nhét vào bên trong vết thương của sư phụ.
“Trương Dương!” Trường Sinh vội vàng kéo tôi qua một bên, trầm giọng nói: “Đây không phải Thư cổ, trở về sẽ nói cho cô biết. Bây giờ cô nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Tôi còn muốn nói điều gì đó, lại thấy một sợi tơ màu đen vươn ra từ Khiên Hồn dẫn ở giữa hai tay Trường Sinh, rồi dần dần dẫn những con Thư kia bò vào bên trong thịt của sư phụ.
Những con Thư kia vừa vào da thịt thì chúng từ từ di chuyển, sau đó máu ở chỗ vết thương của sư phụ cũng ngay lập tức ngừng chảy.
Lão Miêu lại cầm một nắm bột gì đó không biết tên, rắc lên miệng vết thương của sư phụ, vừa rắc vừa nói: “Cũng may đây là Hắc Hạt Tử này, con mẹ nó họ Điền cũng chẳng có một người nào tốt cả.”
“Sao ông lại nói như vậy!” Cô nàng mập đang cầm ba lô lên, vừa khéo nghe thấy lời này thì bất mãn nói: “Bà nội tôi chính là người tốt!”
“Cút!” Lão Miêu lấy tay phủi phủi bụi phấn trên người sư phụ, cười ha hả nói: “Nếu như Điền Đại Nựu được coi là người tốt thì trên đời này cũng không có ai được coi là tội phạm giết người đâu.”
“Ông mới chính là người xấu!” Cô nàng mập cắn môi hồi lâu, nhưng chỉ sửng sốt nói ra được câu này.
Tôi chăm chú nhìn lão Miêu đang xoa đều bột phấn kia, sau đó đút thứ gì đó không rõ hình dáng vào miệng sư phụ, thấy sắc mặt sư phụ dường như đã có chút sức sống, lúc này tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Viên Sĩ Bình sờ mạch sư phụ một chút, cơ thể cũng mềm nhũn theo, đột nhiên nghiêng sang một bên nôn ra mấy ngụm máu đen.
“Đạo trưởng Viên?” Tôi vội vàng đưa tay đỡ anh ta, lại thấy anh ta phất tay áo, ý bảo không có vấn đề gì.
“Không cần quan tầm gì hết, đi lên rồi nói chuyện sau!” Viên Uy nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nói với chúng ta: “Chúng ta vẫn nên đừng nán lại ở chỗ này lâu.”
Tôi liếc nhìn sư phụ một cái, đang suy nghĩ phải làm sao bây giờ thì đã thấy sư thúc bình tĩnh khoác tay sư phụ, cõng ông lên lưng rồi nói: “Nhóc Dương, dẫn phù, đi thôi!”
Tôi vội vàng xuất ra hai tấm Thần Hỏa phù dẫn đường, rồi quay đầu lại quát lên với cô nàng mập: “Dẫn đường đi!”
Cô nàng mập nhảy dựng lên đáp một tiếng, kế đó chạy lên phía trước vài bước rồi lập tức lại quay lại.
Cô ấy chạy đến đánh thức ba người dân trong thôn mà cô ấy giấu ở cửa hang.
Khi ba con hàng này tỉnh thì sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, vừa lạy vừa khóc với chúng tôi. Lão Miêu dứt khoát bảo bọn họ cõng những thứ mà lão đã lấy được từ trong hang động ra, ba con hàng này mới có thể yên tâm đi theo chúng tôi đi lên trên.
Chỗ đứt của sông Âm này, khi chúng tôi nhảy xuống thì dễ dàng vô cùng, nhưng khi đi lên thì giống như leo núi đá, cần thận từng bước leo lên.
Vất vả lắm mới có thể đi lên đến nơi chúng tôi nhảy xuống, cô nàng mập nhìn chằm chằm chúng tôi với vẻ mặt nhăn nhó: “Không tìm thấy lối ra nữa.”
Tôi liếc nhìn cô ta, rồi khoát tay ngăn cản Trường Sinh rồi nói: “Tôi bơi xuống tìm xem xem.”
Nhưng Âm Long lại rít lên một tiếng, lập tức nhảy vào trong sông Âm, sau khi nó bơi được hai vòng thì quay về phía tôi không ngừng lè lưỡi rắn màu đen ra, kế tiếp lại lập tức lặn xuống.
“Đi theo Âm Long!” Trường Sinh thấy Âm Long không có việc gì thì nhấc chân muốn đuổi theo, Viên Sĩ Bình vội vàng giữ chặt cậu nói: “Chờ một chút!”
Tôi giúp sư thúc đặt sư phụ xuống, lo lắng bắt mạch cho ông, ngoài việc mất quá nhiều máu ra thì hình như cũng không phát hiện ra có gì không ổn.
“Cho dù chúng ta bơi, nhưng dòng chảy của nguồn suối ở đây rất kỳ lạ, chỉ sợ không có người bơi dẫn đường thì không bơi lên được.” Viên Sĩ Bình thấy Trường Sinh không hiểu tại sao anh ta lại ngăn cản mình thì lên tiếng giải thích.
Tôi nghĩ một chút, đúng là nếu như không có dẫn dắt, không gian bên trong dòng suối kia hình như có chút khúc khuỷu.
“Tí tách! Tí tách! Tí tách!’
Một thanh âm đột ngột văng lên ở trong động,mọi người sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Tôi vội vàng lấy hai tấm Dẫn Lôi phù ra rồi nhìn xung quanh, Viên Uy nhìn chằm chằm vào chỗ tối và cầm chắc khẩu súng trong tay.
Ngay cả Trường Sinh cũng dẫn con Hắc Xà ra, chỉ chờ khi thứ kia xuất hiện thì tất cả chúng tôi đều không cần nghĩ mà lập tức khai chiến.
Nhưng qua hồi lâu mà âm thanh kia vẫn còn vang lên, hơn nữa…
“Trương Dương!” Cô nàng mập sợ đến mặt mập trắng bệch, chỉ vào tôi nói: “Cô lại hát à?”
Tôi nghe cô ta nói vậy thì chợt nghĩ đến tiếng chuông này thật sự rất quen thuộc, vội vàng đặt ba lô xuống, lấy điện thoại di động từ trong túi chống nước ra.
Đúng thật là điện thoại đang reo không ngừng, số hiển thị trên đó chính là số của người dân trong thôn tôi đã lưu lúc trước, trong lòng tôi căng thẳng, vội vàng nhấn nút nghe máy.
Chính là trưởng thôn gọi tới, nói là có một con Bạch Long từ trên trời rơi xuống, ném sợi dây nó đang kéo vào trong tay người đang phụ trách kéo dây, với lại con Bạch Long này còn bò xuống dọc theo sợi dây.
Người này còn không quên tâng bốc chúng tôi, nói ông ta biết những cao thủ như chúng tôi ở bên dưới không có cách gì nên mới để cho Bạch Long trong suối đến báo tin.
Tôi không muốn nghe ông ta nói bèn nhét điện thoại di động vào tay ba người dân trong thôn, kế đó hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt sông.
Không cần nghĩ cũng biết Bạch Long kia chính là Âm Long, nó có lập tức bơi lên đây hay không?
Tôi đang suy nghĩ thì thấy dưới mặt sông có một luồng ánh sáng trắng lóe lên, Âm Long lôi kéo hai sợi dây thừng bơi lên đây.
Lần này là Viên Sĩ Bình dẫn đầu, sư thúc cõng sư phụ đi theo phía sau, chẳng qua có Tị Thủy châu của Viên Sĩ Bình nên miệng vết thương của sư phụ sẽ không sợ bị dính nước.
Sau đó là lão Miêu cùng với ba người dân trong thôn kia, tôi cùng trường Sinh còn có cô nàng mập ở kế tiếp, Viên Uy ở cuối cùng.
Lúc đi lên, tôi chỉ cúi đầu, nín thở kéo dây thừng rồi bơi từng chút từng chút lên phía trên.
Vất vả lắm chúng tôi mới đến chỗ có sương khí, tôi được Viên Sĩ Bình đưa tay kéo lên, tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ánh đèn sáng từ phía xa sáng như ban ngày, mà mấy người trưởng thôn đang đứng dưới ánh đèn vẫy tay với chúng tôi!
Trong lòng tôi lập tức nổi giận, chúng tôi đều suýt mất mạng ở bên dưới, những người này lại không dám đến gần dù chỉ là một bước!
Tôi còn đang muốn hỏi lão Miêu là phía sau xảy ra chuyện gì, nhưng lại nghe thấy tiếng súng vang lên, Viên Uy hét lớn một tiếng nói: “Còn không mau chạy đi, đây là cái quỷ gì vậy?”
Sau đó tôi nghe thấy Viên Uy đột nhiên bắn thêm hai phát súng về phía sau, rồi lập tức nhào đến phía trên chúng tôi, kéo dây thừng trực tiếp nhảy qua sư phụ sau đó giẫm lên chân lão Miêu, nhanh nhẹn sải bước trèo lên trên, vừa trèo vừa nói: “Mọi người còn không trèo nhanh lên, định chờ chết sao?”
“Nhanh lên!”
Tôi còn muốn hỏi cái gì, nhưng lại thấy sắc mặt sư phụ trầm xuống, kéo sợi dây tôi đang bò, rồi nhìn về phía Trường Sinh nói: “Tôi ở dưới này cầm cự, cậu và nhóc Dương đi lên trước đi.”
Sau đó sư phụ đột nhiên vung tay ra phía sau, một chưởng đánh ra một tiếng sấm khiến cửa động rung chuyển hai lần.
Kế tiếp ở đường rẽ trước mặt, một bóng người màu trắng vụt tới, Viên Sĩ Bình vội vàng nói với sư phụ: “Trong cổ động này còn có thứ lớn, bị hai con rắn này dụ ra ngoài rồi!”
“Ông đi lên đi.” Sư phụ đẩy Viên Sĩ Bình về phía chúng tôi rồi quát to: “Nhanh lên!”
Tôi còn chưa kịp nhìn xuống thì đã bị Trường Sinh đẩy lên, Viên Uy ở phía trên tiện tay kéo tôi lên một đoạn nói: “Cô còn ngẩn ra đấy làm cái gì hả, con Âm Long kia của cô cũng chỉ có nước chạy trốn thôi!”
Nói như vậy tôi lại càng muốn cúi đầu nhìn xuống, nhưng chỉ thấy tất cả những cây hoa to ở khắp trên vách tường trong động đều đồng loạt khô héo.
Theo đó là âm thanh của thứ gì đó bò qua trên vách đá, vô số lá liễu mang theo ánh huỳnh quang bay lơ lửng trong không khí.
“Nhanh lên đi.” Viên Uy vỗ mạnh tôi một cái, quát lớn: “Tôi cũng kéo cô lên rồi, cô vẫn còn nhìn à, chạy thoát thân đi!”
Vừa nói anh ta vừa dùng sức kéo tôi lên phía trên, tôi chỉ nghe thấy tiếng niệm chú của sư phụ phía dưới vang lên vô cùng vang dội, mặc dù niệm nhanh đến mức líu lưỡi, nhưng tôi vẫn có thể biết đó là câu thần chú mà tôi chưa từng nghe.
“Mau lên!” Trường Sinh cách Viên Uy vẫn còn đang giục tôi, lớn tiếng nói: “Đừng nhìn nữa!”
Lúc này tôi cảm giác toàn thân toát mồ hôi lạnh, hơn nữa dường như tôi không trèo thì cái trùng tử bì này cũng sẽ ra sức kéo lên trên vậy.
“Đoàng! Đoàng!”
Viên Uy thấy tôi chậm chạp leo lên thì quay đầu bắn hai phát súng vào trong động.
“Ầm!”
Phía dưới mông truyền đến một trận tiếng sấm và khí nóng, tôi cũng theo đó mà trèo lên được một đoạn lớn phía trên.
Trong lòng âm thầm tặc lưỡi, đã lâu rồi tôi không thấy sư phụ ra tay, lúc này vừa ra tay thì uy lực của Dẫn Lôi Thiên Cương phù này cũng sắp xấp xỉ với quả bom rồi.
Đầu óc tôi tạm thời co giật, không nhịn được muốn quay đầu nhìn về phía sư phụ, nhưng vừa cúi đầu xuống thì lại nhìn thấy rất nhiều Linh Vũ bay phấp phới ở bên dưới, dường như ở giữa những Linh Vũ đó có một khuôn mặt vuông vức xanh mét, đang tức giận hét to về phía chúng tôi. Chỉ là trong tai tôi toàn là tiếng nước chảy, mà tiếng sấm lúc nãy vẫn còn vang vọng nên không nghe được tiếng hét đó là gì.
“Sư huynh!”
Tôi còn đang hết hồn về thứ ở bên dưới, trên tay nhẹ bẫng, rồi lập tức bị kéo lại, vội vàng hét xuống phía dưới: “Sư phụ, mau lên đây! Nhanh lên!”
“Ầm!”
Nhưng trả lời tôi lại là một luồng hơi nóng khác, tiếp theo là sợi trùng bì bị kéo mạnh lên phía trên, cả người tôi đã bị người ta nắm tay và kéo lên.
“Nhóc Dương, sư phụ cô đâu?”
Lão Miêu kéo người lên, vừa nhìn thấy là tôi thì lớn tiếng hét hỏi tôi.
Tôi đẩy lão ra, cúi đầu nhìn xuống bên dưới sợi trùng bì, vừa nhìn thì đã thấy Viên Uy đưa tay chống lên tảng đá, xoay người đi lên, phía sau là Trường Sinh.
“Kéo lên đi!” Sư thúc hét lớn một tiếng, thật lâu sau mới kéo được Viên Sĩ Bình lên, nhưng anh ta lại nghiêng nửa người sang một bên, bàn tay ở đằng sau ném lên trên, rồi nói: “Thầy Hắc bị thương rồi!”
Viên Uy vội vàng đỡ sư phụ được Viên Sĩ Bình ném lên trên, tôi đi theo qua xem, chỉ thấy toàn thân sư phụ trên dưới không còn chỗ nào lành lặn, quần áo đều bị co rút siết chặt vào, trên tay và chân thì có vài lỗ to bằng lòng bàn tay, từng sợi thịt bị kéo ra ngoài, tay trái và tay phải của tôi đều không đủ để bịt lại vết thương trên người sư phụ, mà máu từ những nơi đó vẫn chảy ra ngoài.
“Nhanh lên!” Viên Sĩ Bình vừa được kéo lên đã hung hăng nói với cô nàng mập: “Mau lên! Lấy đồ vật sở trường của nhà cô mang ra đây, phía dưới lại là Câu Mang! Câu Mang đó!”
Tôi còn chưa kịp nghe đó là gì thì thấy trên mặt cô nàng mập đang bạnh quai hàm kéo dây tái nhợt, cô ấy lập tức ném sợi dây trong tay đi, không nghĩ ngợi gì mà mở ba lô của mình ra rồi đổ mọi thứ xuống.
“Trường Sinh!” Thấy mình không thể băng bó hết được vết thương, tôi vội vàng gọi Trường Sinh: “Mau dùng cổ đi! Mau cứu sư phụ tôi!”
“Chết tiệt!” Lão Miêu mắng thầm một tiếng, giật lấy ba lô của Trường Sinh, lấy từ bên trong ra một cái bình màu đen thui nói: “Đám Điền Đại Thu này thật sự điên rồi! Cổ tốt thì không nuôi, bọn họ suốt ngày đều muốn nuôi ra vị thần!”
Bây giờ, tai tôi không thể nghe được bất cứ thứ gì, chỉ biết nhìn lão Miêu và hét lên: “Cứu sư phụ tôi đi!”
“Đến đây.” Lão Miêu bị tôi mắng đến giật mình, đổ cái bình màu đen ra rồi lấy tay lập tức gạt thứ được đổ ra.
Tay tôi đang lạnh cóng thì có thứ gì đó truyền đến, tôi cúi đầu nhìn xuống, lại là một con Thư cổ mập mạp trắng lóa, tôi vội vàng trợn mắt nhìn lão Miêu nói: “Ông muốn để sư phụ tôi bị trùng ăn hết nhanh hơn à?”
“Con nhóc cô không hiểu thì đi sang bên kia chơi đi!” Lão Miêu liếc tôi một cái, hai tay bắt lấy mấy con Thư cổ kia nhét vào bên trong vết thương của sư phụ.
“Trương Dương!” Trường Sinh vội vàng kéo tôi qua một bên, trầm giọng nói: “Đây không phải Thư cổ, trở về sẽ nói cho cô biết. Bây giờ cô nghỉ ngơi thật tốt đi!”
Tôi còn muốn nói điều gì đó, lại thấy một sợi tơ màu đen vươn ra từ Khiên Hồn dẫn ở giữa hai tay Trường Sinh, rồi dần dần dẫn những con Thư kia bò vào bên trong thịt của sư phụ.
Những con Thư kia vừa vào da thịt thì chúng từ từ di chuyển, sau đó máu ở chỗ vết thương của sư phụ cũng ngay lập tức ngừng chảy.
Lão Miêu lại cầm một nắm bột gì đó không biết tên, rắc lên miệng vết thương của sư phụ, vừa rắc vừa nói: “Cũng may đây là Hắc Hạt Tử này, con mẹ nó họ Điền cũng chẳng có một người nào tốt cả.”
“Sao ông lại nói như vậy!” Cô nàng mập đang cầm ba lô lên, vừa khéo nghe thấy lời này thì bất mãn nói: “Bà nội tôi chính là người tốt!”
“Cút!” Lão Miêu lấy tay phủi phủi bụi phấn trên người sư phụ, cười ha hả nói: “Nếu như Điền Đại Nựu được coi là người tốt thì trên đời này cũng không có ai được coi là tội phạm giết người đâu.”
“Ông mới chính là người xấu!” Cô nàng mập cắn môi hồi lâu, nhưng chỉ sửng sốt nói ra được câu này.
Tôi chăm chú nhìn lão Miêu đang xoa đều bột phấn kia, sau đó đút thứ gì đó không rõ hình dáng vào miệng sư phụ, thấy sắc mặt sư phụ dường như đã có chút sức sống, lúc này tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Viên Sĩ Bình sờ mạch sư phụ một chút, cơ thể cũng mềm nhũn theo, đột nhiên nghiêng sang một bên nôn ra mấy ngụm máu đen.
“Đạo trưởng Viên?” Tôi vội vàng đưa tay đỡ anh ta, lại thấy anh ta phất tay áo, ý bảo không có vấn đề gì.
“Không cần quan tầm gì hết, đi lên rồi nói chuyện sau!” Viên Uy nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nói với chúng ta: “Chúng ta vẫn nên đừng nán lại ở chỗ này lâu.”
Tôi liếc nhìn sư phụ một cái, đang suy nghĩ phải làm sao bây giờ thì đã thấy sư thúc bình tĩnh khoác tay sư phụ, cõng ông lên lưng rồi nói: “Nhóc Dương, dẫn phù, đi thôi!”
Tôi vội vàng xuất ra hai tấm Thần Hỏa phù dẫn đường, rồi quay đầu lại quát lên với cô nàng mập: “Dẫn đường đi!”
Cô nàng mập nhảy dựng lên đáp một tiếng, kế đó chạy lên phía trước vài bước rồi lập tức lại quay lại.
Cô ấy chạy đến đánh thức ba người dân trong thôn mà cô ấy giấu ở cửa hang.
Khi ba con hàng này tỉnh thì sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, vừa lạy vừa khóc với chúng tôi. Lão Miêu dứt khoát bảo bọn họ cõng những thứ mà lão đã lấy được từ trong hang động ra, ba con hàng này mới có thể yên tâm đi theo chúng tôi đi lên trên.
Chỗ đứt của sông Âm này, khi chúng tôi nhảy xuống thì dễ dàng vô cùng, nhưng khi đi lên thì giống như leo núi đá, cần thận từng bước leo lên.
Vất vả lắm mới có thể đi lên đến nơi chúng tôi nhảy xuống, cô nàng mập nhìn chằm chằm chúng tôi với vẻ mặt nhăn nhó: “Không tìm thấy lối ra nữa.”
Tôi liếc nhìn cô ta, rồi khoát tay ngăn cản Trường Sinh rồi nói: “Tôi bơi xuống tìm xem xem.”
Nhưng Âm Long lại rít lên một tiếng, lập tức nhảy vào trong sông Âm, sau khi nó bơi được hai vòng thì quay về phía tôi không ngừng lè lưỡi rắn màu đen ra, kế tiếp lại lập tức lặn xuống.
“Đi theo Âm Long!” Trường Sinh thấy Âm Long không có việc gì thì nhấc chân muốn đuổi theo, Viên Sĩ Bình vội vàng giữ chặt cậu nói: “Chờ một chút!”
Tôi giúp sư thúc đặt sư phụ xuống, lo lắng bắt mạch cho ông, ngoài việc mất quá nhiều máu ra thì hình như cũng không phát hiện ra có gì không ổn.
“Cho dù chúng ta bơi, nhưng dòng chảy của nguồn suối ở đây rất kỳ lạ, chỉ sợ không có người bơi dẫn đường thì không bơi lên được.” Viên Sĩ Bình thấy Trường Sinh không hiểu tại sao anh ta lại ngăn cản mình thì lên tiếng giải thích.
Tôi nghĩ một chút, đúng là nếu như không có dẫn dắt, không gian bên trong dòng suối kia hình như có chút khúc khuỷu.
“Tí tách! Tí tách! Tí tách!’
Một thanh âm đột ngột văng lên ở trong động,mọi người sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Tôi vội vàng lấy hai tấm Dẫn Lôi phù ra rồi nhìn xung quanh, Viên Uy nhìn chằm chằm vào chỗ tối và cầm chắc khẩu súng trong tay.
Ngay cả Trường Sinh cũng dẫn con Hắc Xà ra, chỉ chờ khi thứ kia xuất hiện thì tất cả chúng tôi đều không cần nghĩ mà lập tức khai chiến.
Nhưng qua hồi lâu mà âm thanh kia vẫn còn vang lên, hơn nữa…
“Trương Dương!” Cô nàng mập sợ đến mặt mập trắng bệch, chỉ vào tôi nói: “Cô lại hát à?”
Tôi nghe cô ta nói vậy thì chợt nghĩ đến tiếng chuông này thật sự rất quen thuộc, vội vàng đặt ba lô xuống, lấy điện thoại di động từ trong túi chống nước ra.
Đúng thật là điện thoại đang reo không ngừng, số hiển thị trên đó chính là số của người dân trong thôn tôi đã lưu lúc trước, trong lòng tôi căng thẳng, vội vàng nhấn nút nghe máy.
Chính là trưởng thôn gọi tới, nói là có một con Bạch Long từ trên trời rơi xuống, ném sợi dây nó đang kéo vào trong tay người đang phụ trách kéo dây, với lại con Bạch Long này còn bò xuống dọc theo sợi dây.
Người này còn không quên tâng bốc chúng tôi, nói ông ta biết những cao thủ như chúng tôi ở bên dưới không có cách gì nên mới để cho Bạch Long trong suối đến báo tin.
Tôi không muốn nghe ông ta nói bèn nhét điện thoại di động vào tay ba người dân trong thôn, kế đó hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt sông.
Không cần nghĩ cũng biết Bạch Long kia chính là Âm Long, nó có lập tức bơi lên đây hay không?
Tôi đang suy nghĩ thì thấy dưới mặt sông có một luồng ánh sáng trắng lóe lên, Âm Long lôi kéo hai sợi dây thừng bơi lên đây.
Lần này là Viên Sĩ Bình dẫn đầu, sư thúc cõng sư phụ đi theo phía sau, chẳng qua có Tị Thủy châu của Viên Sĩ Bình nên miệng vết thương của sư phụ sẽ không sợ bị dính nước.
Sau đó là lão Miêu cùng với ba người dân trong thôn kia, tôi cùng trường Sinh còn có cô nàng mập ở kế tiếp, Viên Uy ở cuối cùng.
Lúc đi lên, tôi chỉ cúi đầu, nín thở kéo dây thừng rồi bơi từng chút từng chút lên phía trên.
Vất vả lắm chúng tôi mới đến chỗ có sương khí, tôi được Viên Sĩ Bình đưa tay kéo lên, tôi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ánh đèn sáng từ phía xa sáng như ban ngày, mà mấy người trưởng thôn đang đứng dưới ánh đèn vẫy tay với chúng tôi!
Trong lòng tôi lập tức nổi giận, chúng tôi đều suýt mất mạng ở bên dưới, những người này lại không dám đến gần dù chỉ là một bước!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.