Tôi Là Nữ Quan Tài

Chương 114: Người đàn ông không có mũi

Khát Mưa

20/04/2024

Nghe Liễu oa tử nói rằng ở bên trong có cái gì đó đang tiến tới đây, tôi vội vàng nhìn vào con đường mòn một cách lo lắng. Nhưng hiện lên trước mắt tôi là một màu tối đen như mực, không có bất kỳ âm thanh nào khác, trong lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đang định hỏi Trường Sinh có muốn khống chế Liễu oa tử trước rồi tính sau hay không thì chỉ trong nháy mắt, toàn thân cậu đã bị lấp đầy những sợi dẫn hồn màu đen.

Ở bên cạnh, đạo trưởng Diêu, Tiểu Ngô và Ngụy Yến vẫn đang nhìn Liễu Oa Tử ăn cái dây leo kia.

Tôi vội vàng bước tới nhìn Trường Sinh, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Suỵt!” Trường Sinh khẽ giơ ngón trỏ lên, chỉ về phía ngoài rồi nói: “Mấy con dế này hình như lúc nãy đã rất sợ hãi nhưng bây giờ tôi không cảm nhận được chúng nó nữa!”

“Đó là gì?” Trong lòng tôi kinh sợ, nếu như có người bày ra trận cổ thuật cũng không cảm nhận được thì chỉ có một khả năng, có một người giỏi cổ thuật hơn cậu đã khống chế lại những con cổ trùng này.

Nhưng cổ thuật của Trường Sinh còn giỏi hơn cả lão Miêu, hơn nữa cậu còn có tà thuật trợ giúp. Hiện tại người có thể vượt qua khả năng cổ thuật của cậu có rất ít.

Chỉ thấy hai lòng bàn tay của Trường Sinh áp lên mặt đất, những sợi dẫn hồn màu đen đã di chuyển và đi xuống lòng đất, sắc mặt của Trường Sinh càng ngày càng tái nhợt.

Thấy cậu tạm thời sẽ không có chuyện gì xảy ra, tôi vội vàng quay đầu lại nhìn Liễu oa tử, cậu ta vẫn đang gặm một cây dây leo, sau đó nhìn vào bên trong con đường mòn.

“Ông đã đến chưa? Lâu rồi tôi không có thấy ông, những gì ông dạy tôi đã học xong hết rồi! Ông đã hứa sẽ dạy tôi thêm một lần nữa!” Liễu oa tử tiếp tục gặm cây dây leo, trong mắt cậu ta là khát vọng trong trẻo được ánh trăng phản chiếu.

“Xì xào! Xì xào!”

Cậu ta vừa dứt lời, trong rừng cây phía trong con đường vang lên tiếng cành cây đụng vào nhau, sau đó còn có âm thanh tiếng bước chân của một người từ trong rừng cây chậm rãi đi ra.

Hai tay của tôi bắt đầu căng thẳng, tôi nắm chặt mấy tấm bùa chú, đây là thứ duy nhất có thể cứu lấy tôi lúc này. Đôi mắt tôi cay xè, còn cơ thể thì căng thẳng và đau đớn.

Trong lòng tôi thầm nghĩ, nếu như có cái gì đó xuất hiện thì mặc kệ đó là người hay là quỷ, là yêu hay là ma tôi sẽ dùng hai lá bùa này để trói họ lại rồi tính sau.

“Phốc phốc!”

Ngay khi tôi đang chờ đợi, một số dây leo khổng lồ đột nhiên mọc ra từ mặt đất, trên thân của dây leo là bùn đất ướt trói chặt lấy hai chân tôi. Tôi còn không kịp kêu lên tiếng thì cái dây leo này đã bò lên phía trên, sau đó nó nhanh chóng trói chặt cả cơ thể tôi.

Trường Sinh đứng ở một bên kêu lên một tiếng, một ngụm máu đen từ trong miệng cậu phun ra. “Phụt.” Trường Sinh lập tức ngất xỉu trên mặt đất, sợi tơ đen dẫn hồn ở trên người cậu tản ra tứ phía.

Toàn bộ quá trình xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt, khi tôi phục hồi tinh thần lại chỉ nghe thấy một giọng nói chán nản: “Lão Tần bất tử của phái một luôn làm những thủ đoạn nhỏ này, để làm gì cơ chứ!”

Những dây leo này có mùi tanh nồng, chúng không hề có mùi tươi mát như những dây leo bình thường. Có một vài dây leo nhỏ vươn đến trên mặt tôi, tôi ngửi thấy mùi của việc ác, sau đó lại nghe thấy giọng nói bất kính với sư phụ, trong lòng tôi quay cuồng. Nhưng lúc này tôi chỉ có thể cứng đờ lăn qua lộn lại trên mặt đất, cố gắng nhìn chằm chằm vào đạo trưởng Diêu và Tiểu Ngô, những người cũng đang bị trói giống tôi.

Khi sắp bị dây leo đó trói chặt đến nghẹt thở, tôi cố gắng mượn lực từ eo xoay người nhìn, chỉ thấy một người đàn ông thấp bé mang đồng phục lao công và một chiếc khẩu trang màu xanh dùng một lần đang đứng bên cạnh Liễu oa tử. Chân của ông ta đang dùng sức giẫm lên mấy người giấy kia.



Mấy hình người giấy đó đã sớm không còn hình dáng con người, mà dưới bàn chân to lớn đang giẫm đạp của ông ta, hình dáng người giấy hoàn toàn hiện ra.

Còn Liễu oa tử này đang gặm dây leo nhìn chúng tôi một cách đờ đẫn, trên mặt cậu ta đầy tức giận. Khi thấy tôi nhìn sang, cậu ta nhìn tôi oán hận, ném dây leo trong tay rồi chạy về phía tôi.

Tôi cũng không nghĩ rằng Liễu oa tử chạy vội vàng là vì muốn đến đây cứu tôi. Tôi sợ cậu ta nhân lúc tôi đang bị trói lại như cái bánh bao, cậu ta sẽ nhào tới cắn tôi mấy ngụm, để xem thử thịt của tôi có hợp khẩu vị của nó không thôi.

Khi Liễu oa tử chạy đến gần, tôi phát hiện lòng trắng trong mắt cậu ta đã biến mất hoàn toàn, đôi mắt trong veo của nó đã bị bao phủ bởi tơ máu khiến người khác cảm thấy sợ hãi, cậu ta nở một nụ cười lạnh lùng với tôi.

“Chỉ là người giấy mà cũng đòi lừa được người khác sao!” Người đàn ông thấp bé đó đá thật mạnh vào những người giấy.

“Nữ quan tài!” Liễu oa tử đẩy tôi ngã xuống đất, cậu ta nở một nụ cười khoe hàm răng đỏ như máu của mình rồi cười nói: “Thơm quá!”

Nói xong, cậu ta chuẩn bị há mồm định cắn vào phần cổ không bị dây leo quấn tới của tôi, trong lòng tôi sợ hãi, trong tình huống cấp bách này tôi đã hét lên: “Liễu oa tử! Nếu cậu không về nhà rửa chén, mẹ của cậu sẽ mắng chửi cậu cho xem!”

Kể từ khi bước vào nhà của Liễu oa tử, tôi đã đoán được rằng một đứa trẻ luôn bận rộn việc nhà và cẩn thận đến mức không dám thở mạnh, nhất định là có liên quan đến người mẹ quá cố của cậu ta. Vừa rồi nghe cậu ta nói chuyện tôi cũng đã đoán được vài phần. Trong tình huống khẩn cấp này tôi chỉ hy vọng chiêu này có thể khiến cho cậu ta – một đứa trẻ chỉ vì người ta nói nó hai câu mà nó đã khiến cho họ đâm đầu chết còn cười ha hả có thể dừng lại.

Đúng với những lời mà tôi vừa mới hét lên, cái miệng đang há to về phía tôi của Liễu oa tử đột nhiên ngừng lại, một luồng khí đen xẹt nhanh qua mắt cậu ta. Khí đen đó lập tức từ trong mắt của cậu ta tỏa ra, sau đó ngưng tụ thành con ngươi.

Trong mắt cậu ta hiện lên sự sợ hãi, nhìn quanh bốn phía rồi nói rất thận trọng: “Hôm nay tôi đã rửa sạch chén bát rồi, cũng đã cho lợn ăn, đóng cửa chuồng gà chuồng vịt. Không còn chuyện gì hết. Tôi đã làm xong hết rồi!”

Thấy có tác dụng, tôi tiếp tục trừng mắt nhìn cậu ta rồi lấy sức gào lên chửi mắng: “Vậy sao cậu không đi về nhà ngủ đi hả, cậu ở đây làm gì? Chờ mẹ cậu đến đây tìm phải không?”

Tiểu Ngô từ nãy đến giờ đang dãy dụa cuối cùng cũng được thở dài nhẹ nhõm, có lẽ anh ta muốn nhắc tôi không cần quá trớn bởi vì Liễu oa tử không phải là một người bình thường.

Tôi cũng không thèm để ý đến anh ta, chỉ lạnh lùng nhìn Liễu oa tử với một khuôn mặt đầy giận dữ.

Liễu oa tử lại nhìn quanh bốn phía, cậu ta vội vàng đứng dậy phủi đất trên quần áo của mình, gương mặt đờ đẫn nói: “Nếu quần áo bẩn sẽ bị đánh, buổi tối không thể về nhà quá muộn, mẹ còn có việc muốn tôi làm, nhưng không thể về quá sớm được, hiện tại đang có người ở nhà…tôi phải…tôi phải…”

“Muộn như thế này rồi còn không trở về, cậu còn muốn khi nào nữa! Mau trở về giặt sạch áo quần đi!” Tôi thật sự không nghĩ ra việc gì phải làm nữa, vừa vặn thấy cậu ta đang phủi phủi quần áo nên vội vàng kêu lên.

“Nhưng tôi không thể về nhà quá sớm, trong nhà còn có người…” Liễu oa tử trả lời tôi một cách cẩn thận, sau đó cậu ta phủi mạnh áo quần của mình rồi nhìn bốn phía xung quanh.

Nhận thấy cậu ta đã bắt đầu bối rối, tôi lập tức lợi dụng lúc cậu ta ngây người, ở trong lòng niệm kinh, vẫy tay với Ngụy Yến ở bên cạnh và chỉ vào lá bùa nằm trong túi.

Con quỷ Ngụy Yến này, từ lúc chúng tôi bị trói, cô ta đã sợ hãi đến mức bay ra xa, sau khi thấy tôi giáo huấn Liễu oa tử cô ta mới dám bay lại gần.

Tôi ngoắc ngón tay cả nửa ngày cũng không thấy Ngụy Yến động đậy gì, đành phải quay đầu lại nhìn.

Khi tôi nhìn đến Ngụy Yến, cô ta đang lo lắng nhìn về phía trước, đạo trưởng Diêu ở bên cạnh cũng bảo tôi nhìn về phía trước.

Tôi vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy người đàn ông thấp bé đó đã chạy đến vòng tròn mà tôi bày bố, ông ta đang trừng một đôi mắt hình tam giác với tôi một cách giận dữ.



“Tôi không thể về sớm được, không thể được, phải đợi bọn họ đi mới được về…” Liễu oa tử vẫn đang tự nói một mình, gương mặt đờ đẫn của cậu ta nhìn về phía con đường nhỏ.

“Mẹ của cậu đã chết rồi, thi thể của bà ta cậu đã hút đến khô cả rồi, cậu còn sợ bà ta làm quái gì!” Người đàn ông lùn đó vỗ thật mạnh vào đầu của Liễu oa tử rồi chửi: “Đúng là bùn loãng không thể trát tường, uổng công tôi cho dây leo hút máu thi thể nuôi cơ thể cậu, vậy mà đến bây giờ cậu còn sợ người mẹ đã chết kia ư!”

Tôi nghe người đàn ông này nói chuyện như thể giọng nói của anh ta được phát ra từ cái mũi, nếu không phải thính giác của tôi khá tốt thì tôi thực sự không nghe ông ta nói cái gì.

Liễu oa tử bị người đàn ông đánh một phát đã tỉnh táo lại, hai mặt cậu ta mang theo sự tức giận trừng mắt với tôi. Cậu ta nghiến răng nghiến lợi như thể muốn cắn tôi hai miếng cho hết giận.

“Hừ! Cô là cô gái quan tài bị con chó đen bắt đi phải không?” Người đàn ông thấp bé đó đẩy Liễu oa tử lui về sau, ông ta nhìn tôi rồi lạnh lùng nói: “Sao rồi, Âm Long không đi cùng cô à?”

Khi tôi nghe ông ta nhắc đến Âm Long, có một điều gì đó chợt lóe lên trong đầu.

Năm ấy, Chu Tiêu nói rằng người đã đánh mẹ hắn đến gãy xương rồi chôn sống dưới gốc cây hòe là một người mang mặt nạ, hơn nữa hắn ta có thể chắc chắn người đó không hề có mũi.

Sư thúc cũng đã từng nói, mũi của tên đó là bởi vì sư phụ làm nên mới mất đi. Ngay cả ánh mắt của sư phụ cũng thể hiện sự liên quan đến người đàn ông đó.

“Ông là chủ nhân của Âm Long, phải không?” Mặc dù tính tình tôi nóng nảy nhưng từ trước đến nay vẫn luôn là một người thực dụng, tôi không dám nói người đàn ông này không có mũi.

Người đàn ông không có mũi đó hít vào một hơi, sau đó đá vào mặt tôi rồi nói: “Nó chưa nói với cô tại sao mắt nó lại bị mù đúng không?”

“Chưa nói! Nhưng sư phụ của tôi từng nói cổ thuật của chủ nhân Âm Long rất là giỏi.” Tôi cố nến đau đớn, dùng sức ngẩng đầu để nói với ông ta bằng một cách thiện chí.

“Em gái, cô cũng biết nói chuyện đấy.” Người đàn ông không có mũi rất thích thú, sau đó ông ta nhìn vào tôi rồi nói: “Tên mặt đen đó có phải là học trò của lão Miêu không?”

“Không phải!” Chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, tôi đã lập tức trả lời.

Với tính cách khó chịu của lão Miêu, đoán chừng có rất ít người chịu được tính tình của lão. Chỉ có sự phụ – một người tốt bụng mới không ghi nỗi hận năm ấy lão suýt biến tôi thành người giấy mà thôi.

“Không phải cậu ta có thể làm người giấy sao? Tên nhóc này có thể dẫn linh hồn, lẽ nào là con cháu của bà La?” Người đàn ông không mũi hừ lạnh một tiếng, ông ta xoay người đi đến bên cạnh Trường Sinh, làm như ông ta cố tình gặp được người giấy của cậu.

Thấy ông ta đã quay đầu đi, tôi vội vàng nháy mắt với Ngụy Yến ở phía sau, ngón tay cố gắng quơ quơ chỉ vào túi quần.

Hiện tại, Ngụy Yến xem như là một linh hồn thật sự, nếu như không có đôi mắt âm dương hoặc được xem là một người đã chết giống như Trường Sinh, người bình thường sẽ không thấy được cô ta.

“Xì, xì!” Thấy Ngụy Yến vẫn đang ngơ ngác nhìn người đàn ông không có mũi đó, tôi vội vàng giả vờ thở mạnh để cô ta chú ý.

Ngụy Yến bị tôi làm cho hoảng sợ, cô ta quay đầu nhìn tôi một cái, khi thấy được ngón tay của tôi, cô ta cẩn thận liếc nhìn Liễu oa tử và người đàn ông không có mũi đó. Sau khi xác định rằng họ sẽ không thế nhìn thấy cô ta, Ngụy Yến vội đút tay vào túi tôi.

“A!” Ngụy Yến vừa định thò tay vào lấy thì đột nhiên kêu lên đau đớn, cả cánh tay của cô ta bị lá bùa đốt cháy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Nữ Quan Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook