Chương 34: Nhìn thấy quan tài sắt
Khát Mưa
01/12/2023
Tôi cũng chả thèm để ý xem là sạch hay bẩn, nhanh chóng đếm số bùa giấy còn lại của mình, thầm hối hận vì đã mang theo ít.
Vốn cho rằng cùng lắm chỉ phải nâng lên một cái quan tài ở dưới này lên, không ngờ còn bị đàn cá này thèm muốn nữa.
Viên Sĩ Bình phải dẫn xuất ra mấy Tam Muội Chân Hỏa nên cũng đã mệt tới mức thở hổn hà hổn hển không ra hơi, không ngừng khoát khoát tay với tôi.
Dưới đầu cá trê có giác mút, chuyện chúng nó dính vào vách đá đánh bọc sườn chúng tôi từ phía trên thì về tình về lý cũng có thể hiểu được, nhưng bố trí sắp xếp chiến lược như thế này thì cũng khôn quá rồi.
Mắt thấy đàn cá càng lúc càng tới gần, tới cả Âm Long to gan thế mà cũng chỉ dám ở trên người tôi phồng vảy ra kêu mấy tiếng ra vẻ cho đỡ sợ mà thôi, chứ cái đuôi thì cứ quấn chặt lên cổ tôi.
Để không bị làm mồi cho cá, tôi đợi khi mấy con cá trê cùng xông lên trước là sẽ dùng ba lá Dẫn Lôi phù chào hỏi bọn chúng.
Tôi âm thầm hận mình không mang theo thứ đồ chơi sung hơi nước kia tới, không thể đánh chết thì đánh lui cũng được.
Vừa nghĩ tới chuyện này là tôi bốc hỏa luôn, cũng chẳng để ý tới những cái khác, dùng Chưởng Tâm Lôi triệu hoán toàn bộ Dẫn Lôi phù và Thần Hỏa phù xông lên.
Lúc này biểu cảm khi nhìn tôi của Viên Sĩ Bình giống y xì đúc với biểu cảm của lão Miêu, chỉ hai chữ thôi – phá của.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh ta cũng tung kiếm gỗ đào, sử dụng hết các chiêu thuật của Đạo gia.
Đám cá trê này nhất thời không cách nào tiến tới được, đứng nguyên tại chỗ kêu rít lên.
Xong một vòng Dẫn Lôi phù là tôi chỉ còn đứng tại chỗ thở hổn hển. Bỗng tôi phát hiện ra có một con cá trê đứng cách đó không xa kêu lên, sau đó cơ thể nó lập tức hóa thành một vũng nước xác mạnh mẽ xông về phía trước, chỉ cần vũng nước đó dính vào con cá trê khác thì những con cá đó sẽ lập tức hòa làm một rồi nhanh chóng tuôn về phía bên này.
"Chạy mau!" Tôi co cẳng chạy.
May mà lúc nãy tôi chỉ một lòng đứng nhìn những vũng nước do thịt cá vụn biến thành, không tới cản lại, nếu không thì chắc tôi cũng sẽ hóa thành vũng nước xác rồi.
Kéo Khổn Tiên thằng trên eo, sau khi bị tôi kéo loạng choạng mấy cái Viên Sĩ Bình chỉ nhìn tôi một cái, rồi cũng nhanh chóng chạy bước lớn theo hai ngọn lửa Tam Muội Chân Hỏa phía trước để đuổi theo tôi.
"Vụt."
Nhưng sau hai bước này thì lưng tôi chợt thấy lạnh lẽo, lực hút mạnh giống y như lúc nãy hút cơ thể tôi về phía sau, tôi vội vã dùng thuật Định Thân để cố định cơ thể lại.
Nghiêng mắt nhìn về vũng nước đã nuốt hết tất cả cá trê trên bờ ở cách đó không xa, tôi khóc không ra nước mắt nhìn Viên Sĩ Bình.
Kiểu chết này quá thảm rồi, không dám tưởng tượng luôn!
Lúc mới bắt đầu tôi còn cho rằng đám cá trê này ăn xác chết trong nước, nhưng bây giờ thấy thì có vẻ đám cá trê này cũng chỉ có số bị ăn mà thôi.
Mắt thấy dòng nước dâng lên từng đợt sóng hết lần này tới lần khác, chỉ trong khoảnh khắc đã cao hơn cả tôi rồi.
Tôi vừa giải thuật Định Thân là cơ thể trực tiếp lắc lư về phía sau, rồi dán lên người Viên Sĩ Bình.
Đây gọi là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe!
"Soạt." Dòng nước kia sau khi hòa tan một với con cá trê bị Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt thì mạnh mẽ xông về phía chúng tôi.
Tôi nín thở, thầm nghĩ chắc sư phụ phải tìm một người mới để chống gậy cho ông thôi.
Sau một trận lạnh lẽo thấu xuyên, tôi phát hiện bản thân vẫn đứng ở chỗ cũ, trừ việc trên người hơi ướt ra thì không có gì thay đổi cả.
"Xi." Nhưng Âm Long ở eo tôi thì lại thè lưỡi ra khè, cái lưỡi nhỏ dài phân nhánh nhanh chóng liếm hết da thịt tôi.
Lưỡi rắn lạnh buốt, tôi không đoán ra được nó muốn làm gì, nhưng những chỗ nào được lưỡi của nó liếm tới là sẽ cảm nhận được từng đợt đau buốt.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, thấy trên những đường vân trên mu bàn tay đã xuất hiện vô số vết răng nho nhỏ, ở giữa dấu vết đó là những con sâu cực kì nhỏ, mảnh và nhỏ như sợi tóc, trong suốt giống như hơi nước, từng con một kết thành dấu răng phủ lên mu bàn tay tôi, nếu không nhìn kĩ thì chỉ giống y như giọt nước trong suốt mà thôi.
Nghĩ tới bộ dạng từ từ hóa thành nước của Tiểu Hoàng, lúc nhìn mấy con sâu nhỏ mảnh trên tay, tôi nhất thời thấy ngứa ngáy không thôi, mạnh mẽ vung tay mấy cái, cắn chặt răng chịu đựng để Âm Long liếm cho.
Âm Long liếm khắp người tôi một lượt, tôi đỏ bừng mặt để mặc nó bò khắp người xong rồi vội vàng ném nó lên người Viên Sĩ Bình.
Dấu răng trên người Viên Sĩ Bình đã thâm lại rồi, những con sâu nhỏ này một khi dính vào da thịt thì sẽ chui vào trong cơ thể. Vốn dĩ tôi muốn kiểm tra xem trên người có vết răng không, nhưng cơ thể lại bị kéo mạnh ra sau, lực hút đó đã mạnh hơn.
Tôi vội vã ghìm chân lại, kéo chặt Khổn Tiên thằng trên người. Viên Sĩ Bình ít nhất cũng nặng gấp đôi tôi, phải kéo theo anh ta mới có thể kiềm chặt được cơ thể.
Quay đầu nhìn sông ngầm, tôi nghe thấy một loạt tiếng húp thức ăn xì xụp cùng với tiếng đạp nước bì bõm của vô số cá trê, trên
mặt sông ngầm dần dần dâng lên một thứ gì đó trông như một ngọn núi.
Nước xác chảy trong dòng nước của sông ngầm rõ ràng đang dâng về phía ngọn núi lớn nhô lên kia, chỉ chốc lát ngọn núi lớn kia đã hơi dâng lên, bãi nước xác tích được gần bằng một nửa ao nước nhỏ kia cứ như thế mà không thấy nữa.
Lúc lực hút trên người vừa lỏng đi thì tôi vội vã quay người kéo Viên Sĩ Bình định chạy về phía dưới, nhưng lại nghe thấy một tiếng gầm lớn.
Sau đó, một vũng nước lớn bắn lên mặt tôi, hai cái hốc mắt khổng lồ trên ngọn núi kia đối diện với tôi.
Cả người Âm Long như tuyết, dối diện vào hai cái hốc mắt đen sì không mắt của nó chỉ thấy đáng yêu, nhưng cái thứ này thì lại ghồ ghề khắp người, chắc tới cả mẹ nó cũng không nói rõ được da thịt nó có màu gì, hai cái hốc đen sì kia như hai cái sơn động, nó nhìn mà khiến người ta thấy rợn hết cả lên.
"Soạt." Sau một loạt tiếng nước thì thứ kia cuối cùng cũng lộ ra toàn bộ.
Nhìn không rõ là loài giống nào, ngoài hơi có cảm giác quen thuộc ra thì tôi còn cảm thấy có lẽ tất cả mọi chuyện trong cái thôn này đều có liên quan tới thứ này, thế là tôi trực tiếp dẫn hai lá bùa Dẫn Lôi trực tiếp cho nổ nó.
Trên cái đầu cực lớn của con quái vật đang bọc thứ gì đó, trừ cái miệng to với hai hốc mắt to đùng ra, tôi không nhìn thấy gì nữa, trên đầu nó nổi lên từng cục từng cục..
Đầu tôi đột nhiên đau lên, tiếng kêu gào lâu lắm rồi chưa từng nghe thấy đột nhiên vang lên.
Lắc đầu thật mạnh, lúc này Âm Long cũng kêu lên một tiếng rồi bò lên eo tôi, không dám ra ngoài nữa.
"Nhìn cái gì, chạy mau!" Viên Sĩ Bình chỉ nhìn một cái rồi kéo tay tôi quay đầu muốn chạy.
Nhưng chúng tôi vừa nhấc chân lên, cả hang động bỗng rung lên một trân dữ dội, đá dưới chân trực tiếp nứt vỡ ra, thứ giống như quái vật kia đột nhiên thổi về phía trước, một luồng nước trong bắn về phía tôi với Viên Sĩ Bình.
"Vụt!" Tôi nhanh tay nhanh trí giơ hai tay nhanh chóng tạo thành ấn Chiêu Dẫn, khiến dòng nước kia nặng nề đáp xuống bên cạnh.
Cảm thấy đầu nóng lên, không biết Viên Sĩ Bình lấy từ đâu ra một lá bùa rồi sững sờ nhìn tôi.
"Đi." Tôi không quan tâm tới việc anh ta đang ngẩn ra, bước chân vội vàng nghiêng ngả chạy xuống bên dưới.
"Bùng!" Cả hang động chấn chấn, dưới chân tôi đột nhiên xuất hiện một vết nứt lớn, tôi kéo theo Viên Sĩ Bình rơi xuống dưới.
Từng hòn đá lớn rơi lên người, tôi không để ý tới đau đớn nhanh nhẹn trèo lên. Thần Hỏa phù đã rớt rồi, tôi còn chưa mò ra được gì thì trước mắt đột nhiên sáng lên, trong tay Viên Sĩ Bình đang cầm một viên châu gì đó mà tôi không biết, còn cười với tôi nữa chứ.
Đệt!
Có thứ tốt mà không lấy ra sớm, tôi lườm anh ta một cái rnhìn xuống dưới chân.
Xương vụn trắng hếu cả vùng, trông thì có cả xương cá và xương người, những mảnh vụn lớn lớn nhỏ nhỏ xếp thành một đống, mà lúc này đầu tôi dường như có thứ gì đó muốn chui từ trong ra ngoài, đau đớn như bị vỡ nát.
"Xùy."
Lại là lực hút kia, tôi vừa quay đầu chỉ thấy một cái lưỡi đen sì như mực đang nhanh chóng quất về phía tôi.
"Đạo trưởng ơi!" Tôi sợ hãi hét lên một tiếng, sau một cú đấm sấm sét thì trực tiếp nhảy ra phía sau người Viên Sĩ Bình, lúc này cứ để đạo trưởng ra tay là tốt nhất.
Viên Sĩ Bình hét lên một tiếng, thanh kiếm gỗ đào nhanh chóng chém về phía cái lưỡi kia, khiến thứ máu hồng đen sì kia rơi xuống đất.
"Vụt!" Viên Sĩ Bình nhanh chóng xoay tay, nhưng cái lưỡi đó lại đột nhiên quất mạnh, khiến cho cả người cả kiếm Viên Sĩ Bình bị hất ra phía xa.
Tới cả tôi bị buộc cùng với anh ta cũng ngã cho hoa mắt chóng mặt, tôi nhanh chóng bò dậy rồi cắn rách đầu ngón tay.
Móc một tờ giấy vàng ra, lại cắn mạnh thêm một chút nữa, nhanh như gió cuốn may bay vẽ một lá Dẫn Lôi Thiên Cương phù.
Nhưng bùa còn chưa vẽ xong thì cái lưỡi kia đã nhanh như chớp quấn lấy cả người Viên Sĩ Bình.
Tôi âm thầm mắng trong lòng, phun một ngụm máu bản mệnh lên trên lá bùa. Nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp ném lên cái lưỡi đang quấn lấy người Viên Sĩ Bình.
"Ầm!" Sau một tiếng nổ lớn, Viên Sĩ Bình bị nổ lăn ra ngất trên đất, cái lưỡi đen như mực kia bị đứt thành mấy đoạn rơi xuống đất, còn đang không ngừng ngọ nguậy.
Tôi cố kiềm cảm giác đau đớn lại, bước tới trước hai bước đỡ Viên Sĩ Bình dậy, cái đoạn lưỡi bị đứt đoạn trên mặt đất đột nhiên lao về phía trước, liều mạng quấn lấy tôi.
Cái lưỡi kia mang theo mùi hôi thối tanh tưởi, trên chiếc lưỡi giống như có gai, cả người tôi đau đớn như bị kim châm, đã thế còn ngửi thấy một mùi hôi cháy khét.
Hai tay tôi nhanh chóng dẫn Dẫn Lôi phù, nhưng nhiều bùa chú nổ tung xung quanh thế mà cái lưỡi chỉ còn lại một nửa đó vẫn sống chết không buông tôi ra.
Ngực sắp như không thở nổi nữa, Âm Long chui ra từ kẽ hở, cong người lại rồi cắn mạnh vào cái lưỡi, nhưng lại chỉ khiến cho cái lưỡi kỳ quái đó quấn tôi càng chặt hơn.
Trong đầu chợt có gì đó muốn nổ tung, trước mắt tôi hiện lên những văn tự kì quái trên vách đá ở nguồn suối, trong đầu vang lên lặp lại những tiếng gọi khi nhìn thấy cỗ quan tài đá nghìn mắt.
Hai mắt tôi bắt đầu nóng lên và đau đớn, tầm mắt đỏ rực, nhãn cầu giống như muốn rời khỏi người tôi vậy. Tôi há to miệng hổn hển hít thở luồng không khí vẩn đục, nghe thấy mình đang thắt chặt cổ họng niệm một loại chú ngữ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, tiếng gọi kia càng ngày càng rõ ràng, trước mắt có vô số văn tự đang chuyển động nhưng không có cái nào dừng lại.
Giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ truyền vào trong tai tôi, lại là những câu nói tới cả bản thân tôi cũng nghe không hiểu.
"Phá!" Cuối cùng tôi bất giác hét lên, sau đó chỉ nghe thấy có tiếng gào thét nặng nề đổ xuống.
Không biết qua bao lâu tôi mới tỉnh lại, hai mắt Viên Sĩ Bình nhìn tôi không hề nhúc nhích, tay cầm chặt cây thanh kiếm gỗ đào, vẻ mặt nghiêm trọng.
Thấy tôi tỉnh lại, ánh mắt anh ta hơi thay đổi rồi vội vàng đút cho tôi miếng nước: "Chúng ta đi ra ngoài nào!"
Tôi liếc nhìn tay anh ta, không biết có phải ảo giác không, nhưng vừa rồi anh ta hình như có sát ý với tôi.
Trèo lên hang động, trong sông ngầm xuất hiện một lỗ hổng cực kỳ lớn, tất cả nước giống như chuyển hướng đổ về trong lỗ hổng cực lớn đó, có một cái đầu lâu không lồ như đỉnh núi lộ ra bên bờ sông ngầm, nó đã bị nổ cho nát bấy.
Bốn phía xung quanh sông ngầm là những khối thịt đen sì, mà ở chính giữa những khối thịt đó là một quan tài sắt đang nằm yên tĩnh ở bên cái lỗ đó.
Chỉ một cái liếc mắt, chân tôi đã tự giác đi về phía chiếc quan tài sắt đó.
Vốn cho rằng cùng lắm chỉ phải nâng lên một cái quan tài ở dưới này lên, không ngờ còn bị đàn cá này thèm muốn nữa.
Viên Sĩ Bình phải dẫn xuất ra mấy Tam Muội Chân Hỏa nên cũng đã mệt tới mức thở hổn hà hổn hển không ra hơi, không ngừng khoát khoát tay với tôi.
Dưới đầu cá trê có giác mút, chuyện chúng nó dính vào vách đá đánh bọc sườn chúng tôi từ phía trên thì về tình về lý cũng có thể hiểu được, nhưng bố trí sắp xếp chiến lược như thế này thì cũng khôn quá rồi.
Mắt thấy đàn cá càng lúc càng tới gần, tới cả Âm Long to gan thế mà cũng chỉ dám ở trên người tôi phồng vảy ra kêu mấy tiếng ra vẻ cho đỡ sợ mà thôi, chứ cái đuôi thì cứ quấn chặt lên cổ tôi.
Để không bị làm mồi cho cá, tôi đợi khi mấy con cá trê cùng xông lên trước là sẽ dùng ba lá Dẫn Lôi phù chào hỏi bọn chúng.
Tôi âm thầm hận mình không mang theo thứ đồ chơi sung hơi nước kia tới, không thể đánh chết thì đánh lui cũng được.
Vừa nghĩ tới chuyện này là tôi bốc hỏa luôn, cũng chẳng để ý tới những cái khác, dùng Chưởng Tâm Lôi triệu hoán toàn bộ Dẫn Lôi phù và Thần Hỏa phù xông lên.
Lúc này biểu cảm khi nhìn tôi của Viên Sĩ Bình giống y xì đúc với biểu cảm của lão Miêu, chỉ hai chữ thôi – phá của.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, anh ta cũng tung kiếm gỗ đào, sử dụng hết các chiêu thuật của Đạo gia.
Đám cá trê này nhất thời không cách nào tiến tới được, đứng nguyên tại chỗ kêu rít lên.
Xong một vòng Dẫn Lôi phù là tôi chỉ còn đứng tại chỗ thở hổn hển. Bỗng tôi phát hiện ra có một con cá trê đứng cách đó không xa kêu lên, sau đó cơ thể nó lập tức hóa thành một vũng nước xác mạnh mẽ xông về phía trước, chỉ cần vũng nước đó dính vào con cá trê khác thì những con cá đó sẽ lập tức hòa làm một rồi nhanh chóng tuôn về phía bên này.
"Chạy mau!" Tôi co cẳng chạy.
May mà lúc nãy tôi chỉ một lòng đứng nhìn những vũng nước do thịt cá vụn biến thành, không tới cản lại, nếu không thì chắc tôi cũng sẽ hóa thành vũng nước xác rồi.
Kéo Khổn Tiên thằng trên eo, sau khi bị tôi kéo loạng choạng mấy cái Viên Sĩ Bình chỉ nhìn tôi một cái, rồi cũng nhanh chóng chạy bước lớn theo hai ngọn lửa Tam Muội Chân Hỏa phía trước để đuổi theo tôi.
"Vụt."
Nhưng sau hai bước này thì lưng tôi chợt thấy lạnh lẽo, lực hút mạnh giống y như lúc nãy hút cơ thể tôi về phía sau, tôi vội vã dùng thuật Định Thân để cố định cơ thể lại.
Nghiêng mắt nhìn về vũng nước đã nuốt hết tất cả cá trê trên bờ ở cách đó không xa, tôi khóc không ra nước mắt nhìn Viên Sĩ Bình.
Kiểu chết này quá thảm rồi, không dám tưởng tượng luôn!
Lúc mới bắt đầu tôi còn cho rằng đám cá trê này ăn xác chết trong nước, nhưng bây giờ thấy thì có vẻ đám cá trê này cũng chỉ có số bị ăn mà thôi.
Mắt thấy dòng nước dâng lên từng đợt sóng hết lần này tới lần khác, chỉ trong khoảnh khắc đã cao hơn cả tôi rồi.
Tôi vừa giải thuật Định Thân là cơ thể trực tiếp lắc lư về phía sau, rồi dán lên người Viên Sĩ Bình.
Đây gọi là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe!
"Soạt." Dòng nước kia sau khi hòa tan một với con cá trê bị Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt thì mạnh mẽ xông về phía chúng tôi.
Tôi nín thở, thầm nghĩ chắc sư phụ phải tìm một người mới để chống gậy cho ông thôi.
Sau một trận lạnh lẽo thấu xuyên, tôi phát hiện bản thân vẫn đứng ở chỗ cũ, trừ việc trên người hơi ướt ra thì không có gì thay đổi cả.
"Xi." Nhưng Âm Long ở eo tôi thì lại thè lưỡi ra khè, cái lưỡi nhỏ dài phân nhánh nhanh chóng liếm hết da thịt tôi.
Lưỡi rắn lạnh buốt, tôi không đoán ra được nó muốn làm gì, nhưng những chỗ nào được lưỡi của nó liếm tới là sẽ cảm nhận được từng đợt đau buốt.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, thấy trên những đường vân trên mu bàn tay đã xuất hiện vô số vết răng nho nhỏ, ở giữa dấu vết đó là những con sâu cực kì nhỏ, mảnh và nhỏ như sợi tóc, trong suốt giống như hơi nước, từng con một kết thành dấu răng phủ lên mu bàn tay tôi, nếu không nhìn kĩ thì chỉ giống y như giọt nước trong suốt mà thôi.
Nghĩ tới bộ dạng từ từ hóa thành nước của Tiểu Hoàng, lúc nhìn mấy con sâu nhỏ mảnh trên tay, tôi nhất thời thấy ngứa ngáy không thôi, mạnh mẽ vung tay mấy cái, cắn chặt răng chịu đựng để Âm Long liếm cho.
Âm Long liếm khắp người tôi một lượt, tôi đỏ bừng mặt để mặc nó bò khắp người xong rồi vội vàng ném nó lên người Viên Sĩ Bình.
Dấu răng trên người Viên Sĩ Bình đã thâm lại rồi, những con sâu nhỏ này một khi dính vào da thịt thì sẽ chui vào trong cơ thể. Vốn dĩ tôi muốn kiểm tra xem trên người có vết răng không, nhưng cơ thể lại bị kéo mạnh ra sau, lực hút đó đã mạnh hơn.
Tôi vội vã ghìm chân lại, kéo chặt Khổn Tiên thằng trên người. Viên Sĩ Bình ít nhất cũng nặng gấp đôi tôi, phải kéo theo anh ta mới có thể kiềm chặt được cơ thể.
Quay đầu nhìn sông ngầm, tôi nghe thấy một loạt tiếng húp thức ăn xì xụp cùng với tiếng đạp nước bì bõm của vô số cá trê, trên
mặt sông ngầm dần dần dâng lên một thứ gì đó trông như một ngọn núi.
Nước xác chảy trong dòng nước của sông ngầm rõ ràng đang dâng về phía ngọn núi lớn nhô lên kia, chỉ chốc lát ngọn núi lớn kia đã hơi dâng lên, bãi nước xác tích được gần bằng một nửa ao nước nhỏ kia cứ như thế mà không thấy nữa.
Lúc lực hút trên người vừa lỏng đi thì tôi vội vã quay người kéo Viên Sĩ Bình định chạy về phía dưới, nhưng lại nghe thấy một tiếng gầm lớn.
Sau đó, một vũng nước lớn bắn lên mặt tôi, hai cái hốc mắt khổng lồ trên ngọn núi kia đối diện với tôi.
Cả người Âm Long như tuyết, dối diện vào hai cái hốc mắt đen sì không mắt của nó chỉ thấy đáng yêu, nhưng cái thứ này thì lại ghồ ghề khắp người, chắc tới cả mẹ nó cũng không nói rõ được da thịt nó có màu gì, hai cái hốc đen sì kia như hai cái sơn động, nó nhìn mà khiến người ta thấy rợn hết cả lên.
"Soạt." Sau một loạt tiếng nước thì thứ kia cuối cùng cũng lộ ra toàn bộ.
Nhìn không rõ là loài giống nào, ngoài hơi có cảm giác quen thuộc ra thì tôi còn cảm thấy có lẽ tất cả mọi chuyện trong cái thôn này đều có liên quan tới thứ này, thế là tôi trực tiếp dẫn hai lá bùa Dẫn Lôi trực tiếp cho nổ nó.
Trên cái đầu cực lớn của con quái vật đang bọc thứ gì đó, trừ cái miệng to với hai hốc mắt to đùng ra, tôi không nhìn thấy gì nữa, trên đầu nó nổi lên từng cục từng cục..
Đầu tôi đột nhiên đau lên, tiếng kêu gào lâu lắm rồi chưa từng nghe thấy đột nhiên vang lên.
Lắc đầu thật mạnh, lúc này Âm Long cũng kêu lên một tiếng rồi bò lên eo tôi, không dám ra ngoài nữa.
"Nhìn cái gì, chạy mau!" Viên Sĩ Bình chỉ nhìn một cái rồi kéo tay tôi quay đầu muốn chạy.
Nhưng chúng tôi vừa nhấc chân lên, cả hang động bỗng rung lên một trân dữ dội, đá dưới chân trực tiếp nứt vỡ ra, thứ giống như quái vật kia đột nhiên thổi về phía trước, một luồng nước trong bắn về phía tôi với Viên Sĩ Bình.
"Vụt!" Tôi nhanh tay nhanh trí giơ hai tay nhanh chóng tạo thành ấn Chiêu Dẫn, khiến dòng nước kia nặng nề đáp xuống bên cạnh.
Cảm thấy đầu nóng lên, không biết Viên Sĩ Bình lấy từ đâu ra một lá bùa rồi sững sờ nhìn tôi.
"Đi." Tôi không quan tâm tới việc anh ta đang ngẩn ra, bước chân vội vàng nghiêng ngả chạy xuống bên dưới.
"Bùng!" Cả hang động chấn chấn, dưới chân tôi đột nhiên xuất hiện một vết nứt lớn, tôi kéo theo Viên Sĩ Bình rơi xuống dưới.
Từng hòn đá lớn rơi lên người, tôi không để ý tới đau đớn nhanh nhẹn trèo lên. Thần Hỏa phù đã rớt rồi, tôi còn chưa mò ra được gì thì trước mắt đột nhiên sáng lên, trong tay Viên Sĩ Bình đang cầm một viên châu gì đó mà tôi không biết, còn cười với tôi nữa chứ.
Đệt!
Có thứ tốt mà không lấy ra sớm, tôi lườm anh ta một cái rnhìn xuống dưới chân.
Xương vụn trắng hếu cả vùng, trông thì có cả xương cá và xương người, những mảnh vụn lớn lớn nhỏ nhỏ xếp thành một đống, mà lúc này đầu tôi dường như có thứ gì đó muốn chui từ trong ra ngoài, đau đớn như bị vỡ nát.
"Xùy."
Lại là lực hút kia, tôi vừa quay đầu chỉ thấy một cái lưỡi đen sì như mực đang nhanh chóng quất về phía tôi.
"Đạo trưởng ơi!" Tôi sợ hãi hét lên một tiếng, sau một cú đấm sấm sét thì trực tiếp nhảy ra phía sau người Viên Sĩ Bình, lúc này cứ để đạo trưởng ra tay là tốt nhất.
Viên Sĩ Bình hét lên một tiếng, thanh kiếm gỗ đào nhanh chóng chém về phía cái lưỡi kia, khiến thứ máu hồng đen sì kia rơi xuống đất.
"Vụt!" Viên Sĩ Bình nhanh chóng xoay tay, nhưng cái lưỡi đó lại đột nhiên quất mạnh, khiến cho cả người cả kiếm Viên Sĩ Bình bị hất ra phía xa.
Tới cả tôi bị buộc cùng với anh ta cũng ngã cho hoa mắt chóng mặt, tôi nhanh chóng bò dậy rồi cắn rách đầu ngón tay.
Móc một tờ giấy vàng ra, lại cắn mạnh thêm một chút nữa, nhanh như gió cuốn may bay vẽ một lá Dẫn Lôi Thiên Cương phù.
Nhưng bùa còn chưa vẽ xong thì cái lưỡi kia đã nhanh như chớp quấn lấy cả người Viên Sĩ Bình.
Tôi âm thầm mắng trong lòng, phun một ngụm máu bản mệnh lên trên lá bùa. Nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp ném lên cái lưỡi đang quấn lấy người Viên Sĩ Bình.
"Ầm!" Sau một tiếng nổ lớn, Viên Sĩ Bình bị nổ lăn ra ngất trên đất, cái lưỡi đen như mực kia bị đứt thành mấy đoạn rơi xuống đất, còn đang không ngừng ngọ nguậy.
Tôi cố kiềm cảm giác đau đớn lại, bước tới trước hai bước đỡ Viên Sĩ Bình dậy, cái đoạn lưỡi bị đứt đoạn trên mặt đất đột nhiên lao về phía trước, liều mạng quấn lấy tôi.
Cái lưỡi kia mang theo mùi hôi thối tanh tưởi, trên chiếc lưỡi giống như có gai, cả người tôi đau đớn như bị kim châm, đã thế còn ngửi thấy một mùi hôi cháy khét.
Hai tay tôi nhanh chóng dẫn Dẫn Lôi phù, nhưng nhiều bùa chú nổ tung xung quanh thế mà cái lưỡi chỉ còn lại một nửa đó vẫn sống chết không buông tôi ra.
Ngực sắp như không thở nổi nữa, Âm Long chui ra từ kẽ hở, cong người lại rồi cắn mạnh vào cái lưỡi, nhưng lại chỉ khiến cho cái lưỡi kỳ quái đó quấn tôi càng chặt hơn.
Trong đầu chợt có gì đó muốn nổ tung, trước mắt tôi hiện lên những văn tự kì quái trên vách đá ở nguồn suối, trong đầu vang lên lặp lại những tiếng gọi khi nhìn thấy cỗ quan tài đá nghìn mắt.
Hai mắt tôi bắt đầu nóng lên và đau đớn, tầm mắt đỏ rực, nhãn cầu giống như muốn rời khỏi người tôi vậy. Tôi há to miệng hổn hển hít thở luồng không khí vẩn đục, nghe thấy mình đang thắt chặt cổ họng niệm một loại chú ngữ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao, tiếng gọi kia càng ngày càng rõ ràng, trước mắt có vô số văn tự đang chuyển động nhưng không có cái nào dừng lại.
Giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ truyền vào trong tai tôi, lại là những câu nói tới cả bản thân tôi cũng nghe không hiểu.
"Phá!" Cuối cùng tôi bất giác hét lên, sau đó chỉ nghe thấy có tiếng gào thét nặng nề đổ xuống.
Không biết qua bao lâu tôi mới tỉnh lại, hai mắt Viên Sĩ Bình nhìn tôi không hề nhúc nhích, tay cầm chặt cây thanh kiếm gỗ đào, vẻ mặt nghiêm trọng.
Thấy tôi tỉnh lại, ánh mắt anh ta hơi thay đổi rồi vội vàng đút cho tôi miếng nước: "Chúng ta đi ra ngoài nào!"
Tôi liếc nhìn tay anh ta, không biết có phải ảo giác không, nhưng vừa rồi anh ta hình như có sát ý với tôi.
Trèo lên hang động, trong sông ngầm xuất hiện một lỗ hổng cực kỳ lớn, tất cả nước giống như chuyển hướng đổ về trong lỗ hổng cực lớn đó, có một cái đầu lâu không lồ như đỉnh núi lộ ra bên bờ sông ngầm, nó đã bị nổ cho nát bấy.
Bốn phía xung quanh sông ngầm là những khối thịt đen sì, mà ở chính giữa những khối thịt đó là một quan tài sắt đang nằm yên tĩnh ở bên cái lỗ đó.
Chỉ một cái liếc mắt, chân tôi đã tự giác đi về phía chiếc quan tài sắt đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.