Chương 322: Tam Linh dẫn đường
Khát Mưa
20/04/2024
Đoàn người chúng tôi cõng giám đốc Lư đi về phía hành lang nhà ông ta, lần trước tới tôi vội vàng lao vào cứu con mèo trắng nên không chú ý, lần này tôi đợi ở cửa một lúc mới để ý đến vấn đề đầu bếp Ngụy từng nói, là một cái cây cũng không có.
Kỳ thật ông ấy không hề nói ngoa, thực tế thì một nhúm cỏ dại còn chẳng có!
Mọi nơi trong nhà họ Lư đều là một màu xám xịt, ngay cả bồn hoa vốn phải trồng hoa cũng không có gì, đây là tình trạng âm khí bị tiết ra ngoài, khiến cho mọi sinh vật không thể sống nổi, đoán chừng đến mùa hè nơi này cũng còn chẳng có muỗi?
Chỉ là bóng tối của hành lang vẫn không thay đổi, Sư công vỗ lão Miêu, liếc tôi một cái nói: “Nhóc Dương, con đứng ở giữa, không được chạy loạn!”
Sư công nói một cách hung dữ, nhưng trong mắt lại có sự ấm áp, tôi nặng nề gật gật đầu, kéo tay Trường Sinh ý bảo anh đưa giám đốc Lư cho sư thúc đang tay không đứng phía sau cõng, nghiêm túc nói: “Con cùng anh ấy đi vào!”
“Cũng không khác biệt lắm, Uyển Nhu cô đi ở sau nhé!” Sư công không khách khí sai khiến người khác. Vương Uyển Nhu không nói gì, chỉ cẩn thận tháo cây trâm cài đầu xuống, chậm rãi đứng ở phía sau tôi.
“Chị!” Tiểu Bạch nhìn tôi và Trường Sinh nắm tay nhau, chu môi không nói một lời.
Tôi nhìn nó một cái, nghĩ về những gì Trường Sinh nói, thì có thể là có người giấu nó đi trước, sau khi lấy nó ra lại ẩn khả năng của Tiểu Bạch đi, điều này càng chứng minh tên nhóc này có thể là em trai tôi, nhưng mà tôi thật sự không muốn chút nào!
Tuy nhiên Tiểu Bạch thật sự rất đáng thương, ít nhất tôi còn có Sư công, sư thúc, Trường Sinh, nhà họ Đinh, ông nội, bà nội…
Được rồi, Sư công nổi điên còn có lão Miêu đi cùng, mà nó thì không có nổi một người bạn, ở trong quan tài nhiều năm như vậy, lại bị Viên Uy luyện thành vũ khí.
“Lên nào!” Trường Sinh nhìn ra ý của Tiểu Bạch, một tay kéo nó lên trên vai. Tiểu Bạch cao hứng đến há miệng, líu lo nói: “Cám ơn anh rể ạ!”
Chân tôi đang bước lên bậc thang mà suýt chút nữa bước hụt, quay đầu sững sờ nhìn Tiểu Bạch, thằng nhóc này còn không biết học ở đâu trên TV chu môi hôn Trường Sinh. Rõ ràng Trường Sinh cũng rất thích, trên mặt đều là ý cười, đổi Tiểu Bạch đang ngồi ở một bên bả vai thành đu trên cổ.
“Một nhà ba người các con nhanh lên!” Sư thúc không hài lòng việc tôi đem giám đốc Lư đang chảy nước miếng đưa cho ông ấy, ở một bên thúc giục.
Mặt tôi nóng bừng, cảm thấy tay Trường Sinh siết chặt hơn nên vội vàng nhấc chân chạy lên cầu thang.
Lần này có lệ quỷ Sư công nuôi dọn đường, nhưng trên cầu thang vẫn không có phản ứng gì, Sư công hơi thất vọng, đưa tay gõ những ký hiệu trên tường, cầm bản thiết kế mà tôi đã in ra, và liên tục nói điều gì đó bằng tiếng Miêu với Lão Miêu.
Tôi cũng cẩn thận dẫn Thần Hỏa Phù, không buông tha mỗi một cái ký hiệu, Vương Uyển Nhu nói quan tài kia có thể được giấu ở bên trong vách tường, bởi vì nhà họ Lư đã bịt kín hết cửa sổ, cho nên nơi này giống như là một ngôi mộ.
Chỉ là không biết năm đó nhà họ Lư vận chuyển quan tài như thế nào, việc lớn như vậy có lẽ những người quanh đây đều biết?
“Đi lối này!” Tôi nhìn về lối rẽ có xác của ba vong nhi tôi giết, vội kéo tay Trường Sinh đến, duỗi chân đá.
“He! He!”
Vừa chạm chân vào, tôi đã nghe thấy một tràng cười giòn tan, khiến tôi vội vàng buông tay.
Nhanh chóng chắp tay kết Chưởng Tâm Lôi chỉ chờ cơ hội liền đánh.
“Đừng làm như vậy!” Phía trước Sư công vội vàng trừng tôi, lắc đầu nói: “Đây là linh hồn của ba đứa trẻ mà con thả ra, hiện tại đã vô hại rồi!”
Ông ấy vừa dứt lời thì thấy ba đứa trẻ từ trên trần hành lang bay xuống, không ngừng mỉm cười với tôi.
Những nụ cười thuần khiết ngây thơ, không còn chút cổ quái nào nữa, tôi thả lỏng một chút, nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái.
Có vẻ như những đứa trẻ này thực sự thanh thản, nhưng chúng đột nhiên xuất hiện vào lúc này chỉ để dọa tôi hay bày tỏ điều gì?
“Hì! Hì!” Những đứa trẻ đó cười với tôi, thậm chí còn chỉ vào tôi, rồi ba đứa cùng kéo tôi đi.
Ngoại trừ bị Ngụy Yến kéo ra, tôi chưa từng bị những linh hồn khác kéo, chí ít Ngụy Yến vô hại, còn ba đứa nhóc này?
Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Sư công, tôi không còn cách nào khác đành buông tay Trường Sinh, để bọn trẻ dẫn chúng tôi đi lên.
Nhà họ Lư có bảy tầng, những đứa trẻ đó cứ nhìn tôi và cười mãi, rồi từ từ kéo tôi lên tầng năm, sau đó chúng hét lên và lao về phía bức tường bên trái, chỉ tay vào bức tường.
Tôi thấy nét mặt chúng nó càng lúc càng u ám, liền biết chính là nơi này, rồi vội đọc kinh siêu độ để tiễn những đứa trẻ tội nghiệp này đi.
Những người bạn nhỏ này dường như vẫn chưa muốn rời đi, tất cả đều nhìn chằm chằm vào giám đốc Lư trên lưng sư thúc với ánh mắt hung dữ.
Tôi sợ rằng người duy nhất có thể cho chúng tôi manh mối cũng sẽ chết, vì vậy tôi càng vội vàng tăng tốc độ niệm chú, Vương Uyển Nhu cũng đứng ở một bên hỗ trợ, đưa linh hồn của ba đứa trẻ đi.
“Không biết bọn nó có thể lại một lần nữa được mang thai hay không!” Vương Uyển Nhu sau khi nhìn linh hồn của ba đứa trẻ biến mất, có chút xúc động nói: “Địa phủ khác với tưởng tượng của chúng ta, thai nhi có lẽ căn bản không tồn tại!”
Tôi biết Vương Uyển Nhu đã có nghi ngờ với Địa phủ, vì vậy tôi nhanh chóng ngắt lời cô ấy, liếc nhìn Trường Sinh, chỉ vào bức tường và nói: “Anh tới xem sao?”
Trường Sinh còn chưa kịp gật đầu, Tiểu Bạch đột nhiên từ trên cổ anh ấy nhảy xuống nói: “Anh rể, anh nghỉ ngơi đi, để em!”
Nhìn thấy thằng nhóc này đang đè cổ Trường Sinh nhảy ra sau, tôi trợn mắt há mồm, ngứa răng muốn mắng một câu.
Nhưng lời vừa sắp ra đến miệng, tôi đột nhiên nghĩ tới Sư công đối với mình cũng giống hệt như vậy, lập tức nuốt xuống, ngơ ngác nhìn Tiểu Bạch há miệng phun ra linh hồn mà nó nuốt vào.
Trong lòng tôi bắt đầu có chút lo lắng, tôi sẽ không thật sự coi cậu bé như em trai mình đúng không?
Ông trời thật đáng thương, lần đó ở núi Cửu Hồn, mẹ còn không biết nó có phải là em trai ruột thịt của tôi hay không, làm sao bây giờ tôi có thể nhận đây?
Tìm cha tôi? Chẳng phải mẹ tôi cũng là cha tôi sao?
“A! Ầm...”
Vô số ác linh từ miệng Tiểu Bạch chui ra, bao gồm cả những linh hồn mà cậu bé nhận được ở làng của thần, những linh hồn này như là đã bị Tiểu Bạch thu phục, vừa ra khỏi miệng nó liền duỗi móng vuốt sắc bén đào bức tường.
“Thằng nhóc này không tồi!” Sư công đắc ý nhìn Tiểu Bạch, lại nhìn tôi nói: “Con là chị, người khác so với con cũng không bằng!”
“Chuẩn bị đi! Bé Dương làm sao vậy!” Sư thúc không thể đợi thêm được nữa, đặt giám đốc Lư vào trong góc, thò tay lấy thanh kiếm gỗ đào từ trong ba lô ra, sau đó bóp mạnh lọ mực nói: “Còn không biết sau đó có cái gì chui ra từ quan tài đâu.”
Tôi đếm năm cỗ quan tài, ba trong số đó do Đại Hồng, tôi và Trường Sinh chiếm giữ, còn chiếc mặt nạ ban đầu được cho là chứa một cỗ quan tài thực ra không được đặt vào, vì vậy chỉ có hai người là cô nàng mập và Nguyên Thần Tịch.
Chỉ là hiện tại hỗn loạn, cũng không biết địa thế nhà họ Lư trong ngũ hành thuộc về tuyến nào.
“Soạt!” Có vẻ như chúng tôi đã đến điểm cuối cùng, khi tôi nghe thấy một âm thanh lạch cạch, đột ngột phát ra từ bức tường, một vài viên gạch đỏ trên đó rơi xuống trước mặt tôi, tôi vội vàng kéo Trường Sinh lùi lại hai bước. Hai viên gạch vừa đáp xuống nơi chúng tôi vừa đứng.
Một cái lỗ lớn xuất hiện trên bức tường, nhưng bên trong tối đen đến nỗi như là nó dẫn xuống lòng đất.
“Tốt!” Tiểu Bạch lại mở miệng thu lại linh hồn, chui vào trước.
“Chờ một chút!” Cái thằng nhóc không biết sợ chết này, vội vàng kéo nó ra ngoài, bảo Trường Sinh ném hai người giấy vào xem thử.
“Người giấy bên trong có linh hồn, cũng vô hại!” Lão Miêu không nghĩ tới tôi sẽ nghĩ dùng người giấy làm bia đỡ đạn, bất đắc dĩ nói: “Để lão bất tử dùng tà linh đi! “
Sư công trừng mắt nhìn lão Miêu, bất đắc dĩ dẫn theo bốn ác linh bay vào trong.
Căng thẳng liếc nhìn Trường Sinh, tôi cầm lá bùa trong tay toát mồ hôi hột, thầm nghĩ nếu lần này có thể giải quyết thuận lợi quan tài này, chỉ cần tìm thêm bốn quan tài Si Vưu và nuôi cổ thần thì chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa.
“Vù!”
Âm thanh ồn ào, một cơn gió đen kịt đột nhiên thổi ra từ cái lỗ, và bốn ác linh lao ra mang theo một thứ giống như một cái hộp gỗ lớn.
“A! Mau lui lại!” Sư công không ngờ bốn ác linh nhấc ra nhanh như vậy, vội vàng vỗ vỗ lão Miêu kêu một tiếng.
Tôi cũng hoảng hồn, thấy bốn tên ác linh ném hộp gỗ xuống đất, hộp gỗ bị xé toạc, lộ ra cỗ quan tài bên trong.
Quan tài đó cùng quan tài bình thường không có chút khác biệt nào, nhìn qua rất quen mắt, hóa ra là quan tài dưới tầng hầm của nhà họ Nguyên!
“Chúng ta nên trực tiếp phá nó hay mở nó ra?” Tôi nuốt nước bọt và thì thào hỏi Sư công.
Sư công cũng lưỡng lự, không nghĩ tới sẽ đơn giản như vậy, nhìn thoáng qua quan tài, lẩm bẩm nói: “Nó sao không tự mình chui ra ngoài nhỉ? Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Hay là mở quan tài ra ạ?” Tôi không xác định quan tài nếu trực tiếp phá vỡ, có ảnh hưởng đến người bên trong hay không, cẩn thận vẫn hơn.
Dù sao trong quan tài cũng chỉ có mấy thứ đồ vật, chúng tôi có nhiều người như vậy có gì phải sợ?
“Vậy mở quan tài trước đi!” Sư công liếc mắt nhìn lão Miêu, thấy lão không có phản đối, liền cắn răng nói.
Tôi nhìn Vương Uyển Nhu, ngoài Sư công, cô ấy có đạo hạnh cao nhất ở đây, nhưng Sư công không tiện di chuyển, vì vậy nên để cô ấy giải quyết mọi trường hợp khẩn cấp.
“Mở quan tài ra!” Tôi xắn tay áo gật đầu với Trường Sinh, sau đó trong lòng thầm niệm Đại Lực Kim Cương Chú, sau đó mạnh bạo đẩy qua một bên.
Quan tài vừa lộ ra một vết nứt mỏng, tôi đã ngửi thấy mùi tanh tưởi, hình như rất quen.
Ta sửng sốt một hồi, rồi vội vàng nói với Trường Sinh: “Mau đóng lại! Nhanh!”
Nhưng đã quá muộn, tôi nghe thấy một giọng nói trầm trầm sau lưng mình: “Nếu đã mở ra, cô nên tận hưởng điều bất ngờ bên trong đi!”
Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy giám đốc Lư lẽ ra đang hôn mê, trần truồng đứng ở cửa hành lang, trên khuôn mặt ôn nhu vốn có, nhìn chúng tôi với nụ cười điên cuồng.
Kỳ thật ông ấy không hề nói ngoa, thực tế thì một nhúm cỏ dại còn chẳng có!
Mọi nơi trong nhà họ Lư đều là một màu xám xịt, ngay cả bồn hoa vốn phải trồng hoa cũng không có gì, đây là tình trạng âm khí bị tiết ra ngoài, khiến cho mọi sinh vật không thể sống nổi, đoán chừng đến mùa hè nơi này cũng còn chẳng có muỗi?
Chỉ là bóng tối của hành lang vẫn không thay đổi, Sư công vỗ lão Miêu, liếc tôi một cái nói: “Nhóc Dương, con đứng ở giữa, không được chạy loạn!”
Sư công nói một cách hung dữ, nhưng trong mắt lại có sự ấm áp, tôi nặng nề gật gật đầu, kéo tay Trường Sinh ý bảo anh đưa giám đốc Lư cho sư thúc đang tay không đứng phía sau cõng, nghiêm túc nói: “Con cùng anh ấy đi vào!”
“Cũng không khác biệt lắm, Uyển Nhu cô đi ở sau nhé!” Sư công không khách khí sai khiến người khác. Vương Uyển Nhu không nói gì, chỉ cẩn thận tháo cây trâm cài đầu xuống, chậm rãi đứng ở phía sau tôi.
“Chị!” Tiểu Bạch nhìn tôi và Trường Sinh nắm tay nhau, chu môi không nói một lời.
Tôi nhìn nó một cái, nghĩ về những gì Trường Sinh nói, thì có thể là có người giấu nó đi trước, sau khi lấy nó ra lại ẩn khả năng của Tiểu Bạch đi, điều này càng chứng minh tên nhóc này có thể là em trai tôi, nhưng mà tôi thật sự không muốn chút nào!
Tuy nhiên Tiểu Bạch thật sự rất đáng thương, ít nhất tôi còn có Sư công, sư thúc, Trường Sinh, nhà họ Đinh, ông nội, bà nội…
Được rồi, Sư công nổi điên còn có lão Miêu đi cùng, mà nó thì không có nổi một người bạn, ở trong quan tài nhiều năm như vậy, lại bị Viên Uy luyện thành vũ khí.
“Lên nào!” Trường Sinh nhìn ra ý của Tiểu Bạch, một tay kéo nó lên trên vai. Tiểu Bạch cao hứng đến há miệng, líu lo nói: “Cám ơn anh rể ạ!”
Chân tôi đang bước lên bậc thang mà suýt chút nữa bước hụt, quay đầu sững sờ nhìn Tiểu Bạch, thằng nhóc này còn không biết học ở đâu trên TV chu môi hôn Trường Sinh. Rõ ràng Trường Sinh cũng rất thích, trên mặt đều là ý cười, đổi Tiểu Bạch đang ngồi ở một bên bả vai thành đu trên cổ.
“Một nhà ba người các con nhanh lên!” Sư thúc không hài lòng việc tôi đem giám đốc Lư đang chảy nước miếng đưa cho ông ấy, ở một bên thúc giục.
Mặt tôi nóng bừng, cảm thấy tay Trường Sinh siết chặt hơn nên vội vàng nhấc chân chạy lên cầu thang.
Lần này có lệ quỷ Sư công nuôi dọn đường, nhưng trên cầu thang vẫn không có phản ứng gì, Sư công hơi thất vọng, đưa tay gõ những ký hiệu trên tường, cầm bản thiết kế mà tôi đã in ra, và liên tục nói điều gì đó bằng tiếng Miêu với Lão Miêu.
Tôi cũng cẩn thận dẫn Thần Hỏa Phù, không buông tha mỗi một cái ký hiệu, Vương Uyển Nhu nói quan tài kia có thể được giấu ở bên trong vách tường, bởi vì nhà họ Lư đã bịt kín hết cửa sổ, cho nên nơi này giống như là một ngôi mộ.
Chỉ là không biết năm đó nhà họ Lư vận chuyển quan tài như thế nào, việc lớn như vậy có lẽ những người quanh đây đều biết?
“Đi lối này!” Tôi nhìn về lối rẽ có xác của ba vong nhi tôi giết, vội kéo tay Trường Sinh đến, duỗi chân đá.
“He! He!”
Vừa chạm chân vào, tôi đã nghe thấy một tràng cười giòn tan, khiến tôi vội vàng buông tay.
Nhanh chóng chắp tay kết Chưởng Tâm Lôi chỉ chờ cơ hội liền đánh.
“Đừng làm như vậy!” Phía trước Sư công vội vàng trừng tôi, lắc đầu nói: “Đây là linh hồn của ba đứa trẻ mà con thả ra, hiện tại đã vô hại rồi!”
Ông ấy vừa dứt lời thì thấy ba đứa trẻ từ trên trần hành lang bay xuống, không ngừng mỉm cười với tôi.
Những nụ cười thuần khiết ngây thơ, không còn chút cổ quái nào nữa, tôi thả lỏng một chút, nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái.
Có vẻ như những đứa trẻ này thực sự thanh thản, nhưng chúng đột nhiên xuất hiện vào lúc này chỉ để dọa tôi hay bày tỏ điều gì?
“Hì! Hì!” Những đứa trẻ đó cười với tôi, thậm chí còn chỉ vào tôi, rồi ba đứa cùng kéo tôi đi.
Ngoại trừ bị Ngụy Yến kéo ra, tôi chưa từng bị những linh hồn khác kéo, chí ít Ngụy Yến vô hại, còn ba đứa nhóc này?
Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Sư công, tôi không còn cách nào khác đành buông tay Trường Sinh, để bọn trẻ dẫn chúng tôi đi lên.
Nhà họ Lư có bảy tầng, những đứa trẻ đó cứ nhìn tôi và cười mãi, rồi từ từ kéo tôi lên tầng năm, sau đó chúng hét lên và lao về phía bức tường bên trái, chỉ tay vào bức tường.
Tôi thấy nét mặt chúng nó càng lúc càng u ám, liền biết chính là nơi này, rồi vội đọc kinh siêu độ để tiễn những đứa trẻ tội nghiệp này đi.
Những người bạn nhỏ này dường như vẫn chưa muốn rời đi, tất cả đều nhìn chằm chằm vào giám đốc Lư trên lưng sư thúc với ánh mắt hung dữ.
Tôi sợ rằng người duy nhất có thể cho chúng tôi manh mối cũng sẽ chết, vì vậy tôi càng vội vàng tăng tốc độ niệm chú, Vương Uyển Nhu cũng đứng ở một bên hỗ trợ, đưa linh hồn của ba đứa trẻ đi.
“Không biết bọn nó có thể lại một lần nữa được mang thai hay không!” Vương Uyển Nhu sau khi nhìn linh hồn của ba đứa trẻ biến mất, có chút xúc động nói: “Địa phủ khác với tưởng tượng của chúng ta, thai nhi có lẽ căn bản không tồn tại!”
Tôi biết Vương Uyển Nhu đã có nghi ngờ với Địa phủ, vì vậy tôi nhanh chóng ngắt lời cô ấy, liếc nhìn Trường Sinh, chỉ vào bức tường và nói: “Anh tới xem sao?”
Trường Sinh còn chưa kịp gật đầu, Tiểu Bạch đột nhiên từ trên cổ anh ấy nhảy xuống nói: “Anh rể, anh nghỉ ngơi đi, để em!”
Nhìn thấy thằng nhóc này đang đè cổ Trường Sinh nhảy ra sau, tôi trợn mắt há mồm, ngứa răng muốn mắng một câu.
Nhưng lời vừa sắp ra đến miệng, tôi đột nhiên nghĩ tới Sư công đối với mình cũng giống hệt như vậy, lập tức nuốt xuống, ngơ ngác nhìn Tiểu Bạch há miệng phun ra linh hồn mà nó nuốt vào.
Trong lòng tôi bắt đầu có chút lo lắng, tôi sẽ không thật sự coi cậu bé như em trai mình đúng không?
Ông trời thật đáng thương, lần đó ở núi Cửu Hồn, mẹ còn không biết nó có phải là em trai ruột thịt của tôi hay không, làm sao bây giờ tôi có thể nhận đây?
Tìm cha tôi? Chẳng phải mẹ tôi cũng là cha tôi sao?
“A! Ầm...”
Vô số ác linh từ miệng Tiểu Bạch chui ra, bao gồm cả những linh hồn mà cậu bé nhận được ở làng của thần, những linh hồn này như là đã bị Tiểu Bạch thu phục, vừa ra khỏi miệng nó liền duỗi móng vuốt sắc bén đào bức tường.
“Thằng nhóc này không tồi!” Sư công đắc ý nhìn Tiểu Bạch, lại nhìn tôi nói: “Con là chị, người khác so với con cũng không bằng!”
“Chuẩn bị đi! Bé Dương làm sao vậy!” Sư thúc không thể đợi thêm được nữa, đặt giám đốc Lư vào trong góc, thò tay lấy thanh kiếm gỗ đào từ trong ba lô ra, sau đó bóp mạnh lọ mực nói: “Còn không biết sau đó có cái gì chui ra từ quan tài đâu.”
Tôi đếm năm cỗ quan tài, ba trong số đó do Đại Hồng, tôi và Trường Sinh chiếm giữ, còn chiếc mặt nạ ban đầu được cho là chứa một cỗ quan tài thực ra không được đặt vào, vì vậy chỉ có hai người là cô nàng mập và Nguyên Thần Tịch.
Chỉ là hiện tại hỗn loạn, cũng không biết địa thế nhà họ Lư trong ngũ hành thuộc về tuyến nào.
“Soạt!” Có vẻ như chúng tôi đã đến điểm cuối cùng, khi tôi nghe thấy một âm thanh lạch cạch, đột ngột phát ra từ bức tường, một vài viên gạch đỏ trên đó rơi xuống trước mặt tôi, tôi vội vàng kéo Trường Sinh lùi lại hai bước. Hai viên gạch vừa đáp xuống nơi chúng tôi vừa đứng.
Một cái lỗ lớn xuất hiện trên bức tường, nhưng bên trong tối đen đến nỗi như là nó dẫn xuống lòng đất.
“Tốt!” Tiểu Bạch lại mở miệng thu lại linh hồn, chui vào trước.
“Chờ một chút!” Cái thằng nhóc không biết sợ chết này, vội vàng kéo nó ra ngoài, bảo Trường Sinh ném hai người giấy vào xem thử.
“Người giấy bên trong có linh hồn, cũng vô hại!” Lão Miêu không nghĩ tới tôi sẽ nghĩ dùng người giấy làm bia đỡ đạn, bất đắc dĩ nói: “Để lão bất tử dùng tà linh đi! “
Sư công trừng mắt nhìn lão Miêu, bất đắc dĩ dẫn theo bốn ác linh bay vào trong.
Căng thẳng liếc nhìn Trường Sinh, tôi cầm lá bùa trong tay toát mồ hôi hột, thầm nghĩ nếu lần này có thể giải quyết thuận lợi quan tài này, chỉ cần tìm thêm bốn quan tài Si Vưu và nuôi cổ thần thì chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa.
“Vù!”
Âm thanh ồn ào, một cơn gió đen kịt đột nhiên thổi ra từ cái lỗ, và bốn ác linh lao ra mang theo một thứ giống như một cái hộp gỗ lớn.
“A! Mau lui lại!” Sư công không ngờ bốn ác linh nhấc ra nhanh như vậy, vội vàng vỗ vỗ lão Miêu kêu một tiếng.
Tôi cũng hoảng hồn, thấy bốn tên ác linh ném hộp gỗ xuống đất, hộp gỗ bị xé toạc, lộ ra cỗ quan tài bên trong.
Quan tài đó cùng quan tài bình thường không có chút khác biệt nào, nhìn qua rất quen mắt, hóa ra là quan tài dưới tầng hầm của nhà họ Nguyên!
“Chúng ta nên trực tiếp phá nó hay mở nó ra?” Tôi nuốt nước bọt và thì thào hỏi Sư công.
Sư công cũng lưỡng lự, không nghĩ tới sẽ đơn giản như vậy, nhìn thoáng qua quan tài, lẩm bẩm nói: “Nó sao không tự mình chui ra ngoài nhỉ? Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Hay là mở quan tài ra ạ?” Tôi không xác định quan tài nếu trực tiếp phá vỡ, có ảnh hưởng đến người bên trong hay không, cẩn thận vẫn hơn.
Dù sao trong quan tài cũng chỉ có mấy thứ đồ vật, chúng tôi có nhiều người như vậy có gì phải sợ?
“Vậy mở quan tài trước đi!” Sư công liếc mắt nhìn lão Miêu, thấy lão không có phản đối, liền cắn răng nói.
Tôi nhìn Vương Uyển Nhu, ngoài Sư công, cô ấy có đạo hạnh cao nhất ở đây, nhưng Sư công không tiện di chuyển, vì vậy nên để cô ấy giải quyết mọi trường hợp khẩn cấp.
“Mở quan tài ra!” Tôi xắn tay áo gật đầu với Trường Sinh, sau đó trong lòng thầm niệm Đại Lực Kim Cương Chú, sau đó mạnh bạo đẩy qua một bên.
Quan tài vừa lộ ra một vết nứt mỏng, tôi đã ngửi thấy mùi tanh tưởi, hình như rất quen.
Ta sửng sốt một hồi, rồi vội vàng nói với Trường Sinh: “Mau đóng lại! Nhanh!”
Nhưng đã quá muộn, tôi nghe thấy một giọng nói trầm trầm sau lưng mình: “Nếu đã mở ra, cô nên tận hưởng điều bất ngờ bên trong đi!”
Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy giám đốc Lư lẽ ra đang hôn mê, trần truồng đứng ở cửa hành lang, trên khuôn mặt ôn nhu vốn có, nhìn chúng tôi với nụ cười điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.