Tôi Là Nữ Quan Tài

Chương 259: Xác Trùng

Khát Mưa

20/04/2024

Tĩnh Trần dường như bị lời nói của sư công làm cho xấu hổ, Phật châu xung quanh Ngụy Yến siết chặt lại, mí mắt rũ xuống càng thấp hơn.

“Ngươi con mẹ nó có cái gì thì nhanh giải quyết đi, tiểu tử Viên Uy này không giữ được!” Lão Miêu không thèm để ý Ngụy Yến đã thành quỷ, hung tợn trừng mắt nhìn Viên Uy nói:”Tiểu tử ngươi cũng quá xấu đi? Hại chết Hắc Hạt Tử không tính, con mẹ nó còn bắt đi Trường Sinh cùng Dương Dương!”

Tôi nghe lão Miêu cố ý nhấn mạnh tên tôi, nhất thời cảm thấy bất lực, lão già này rõ ràng chính là muốn kéo sư công xuống nước để cứu Trường Sinh, lúc này ngược lại dùng tri thức và lý trí kéo tôi vào.

Tôi vội vàng liếc nhìn sư công một cái, nhưng tôi thấy cái lão già này đang phì phèo cái tẩu hút thuốc, không hề để ý đến suy nghĩ của những người như chúng tôi.

“Chị ơi?” Tiểu Bạch trốn sau lưng Vương Uyển Nhu, đột nhiên nhìn tôi cười.

Tôi còn chưa kịp hiểu vẻ mặt của em ấy là có ý gì thì đã thấy em ấy lè lưỡi dùng sức cắn mạnh một cái, sau đó liền khóc lên một tiếng “oa”.

“Xoẹt!”

Ngay khi nước mắt của Tiểu Bạch rơi xuống, một âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu tôi, theo sau là rễ cây dưới lòng đất lao về phía Tĩnh Trần.

“Lạc Hoa Động Nữ!” Ánh mắt Viên Uy trầm xuống, gắt gao trừng Tiểu Bạch một cái, nện súng thật mạnh vào trán tôi.

Trong lòng tôi hận Tiểu Bạch muốn chết, tôi đã bị người ta cầm súng chĩa vào đầu, em ấy còn làm mấy chuyện này, đây là để cho tôi bị bắn vào đầu à!

“Xì!”

Súng trong tay Viên Uy vừa siết chặt, chợt nghe thấy tiếng rắn rít.

Trong lòng tôi nhất thời vui mừng, Âm Long cuối cùng cũng tỉnh lại cứu tôi.

Nhưng khi con rắn đỏ tươi kìa lướt qua mắt tôi, tim tôi lập tức chùng xuống.

Xà tín của Âm Long vừa nhỏ vừa đen, mà xà tín đỏ tươi này lại là của rắn đen.

“Grào!”

Xà tín của rắn đen quấn quanh cây súng lục của Viên Uy, hung hăng rống lên, một cái đầu đen khác xông về phía Viên Uy.

“Grào!”

Nhưng miệng con rắn đen còn chưa cắn được Viên Uy, chợt nghe thấy bên cạnh lại có một tiếng rống to khác, Âm Long mãnh liệt liền nhào tới cắn lấy con rắn đen.

“Hey! Hey!”

Trọng Đồng Tử vẫn đắc ý cười to với tôi, nhìn cây trâm trong tay Vương Uyển Nhu, nói:”Âm Long này là do ta vất vả khổ cực nuôi ra đấy!”

“Xì!”

Con rắn đen bị Âm Long xé xác, thế nhưng nó không quan tâm đ ến việc cổ bị Âm Long cắn, thân rắn cố gắng lui về phía sau, tùy ý để Âm Long cắn xé, chỉ là không ngừng la hét về phía nó, tựa hồ muốn đánh thức Âm Long.

Tôi cũng vội vàng gọi Lệ Cổ trong lòng, thứ này sẽ có thể ra tay giúp đỡ!

“Ta đem Âm Long này đặt ở hồ Tụ Âm, nuôi dưỡng ba đời mới dưỡng ra được đấy. Nhưng mà nếu không có cực âm nuôi dưỡng, nó sẽ không lớn lên được. Ta phải cảm ơn Trương Dương.” Trọng Đồng Tử nhìn vảy của con rắn đen từng mảng từng mảng rơi xuống, cực kỳ đắc ý nói:“Nhưng mà sau này chúng ta muốn nuôi dưỡng Âm Long sẽ đơn giản hơn nhiều.”

“Xì!”



Trọng Đồng Tử còn đang nói dong dài, trên người gã đột nhiên bốc lên một trận khói đen.

Đáy lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác thích thú, khi tôi nhìn kỹ lại, liền thấy quấn quanh trên đùi Trọng Đồng Tử có một vòng tròn mỏng manh như hồn ti, nhưng mà chính giữa thứ đó lại là những thứ mềm mại gì đó, không phải Lệ Cổ thì là thứ gì nữa?

Phỏng chừng nó cũng không nghe nổi Trọng Đồng Tử đắc ý, thế nên cho gã một bạt tai!

“Lệ Cổ!”

Trọng Đồng Tử vừa thấy tình hình trên đùi mình liền cả kinh, hồn ti trên cơ thể

Còn đang chuẩn bị rút ra, chợt nghe thấy Vương Uyển Nhu hét lên, vung mạnh quạt gấp lên, một con hổ vằn bay ra khỏi chiếc quạt gấp và nuốt chửng lấy Trọng Đồng Tử.

“Oa! Hổ!” Tiểu Bạch nước mắt cũng không kịp lau, nhanh chóng chạy đến phía sau ôm tôi nói:“Chị ơi, con hổ này lợi hại quá đi.”

“Grào!” Con hổ kia tướng mạo uy vũ, ngay cả tiếng rống cũng rung chuyển núi rừng, nhưng ánh mắt lại cực kỳ đờ đẫn, như nó đã chết từ lâu.

“Xì!”

Ngay khi Trọng Đồng Tử vừa bị mãnh hổ nuốt vào, Âm Long đột nhiên cả người chấn động, lập tức ngã xuống, răng còn đang cắn cơ thể con rắn đen, đau đến mức con rắn đen lại rống to một tiếng!

“Viên Uy!” Lão Miêu rất là giải được hận, cười ha hả nhìn Viên Uy, nói:“Cái này phải xem người làm sao bây giờ?”

“Tĩnh Trần!” Viên Uy đột nhiên sắc mặt trầm xuống, hướng về phía Tĩnh Trần quát to:“Tôi muốn lôi theo quỷ sai này chôn cùng, ít nhất sau khi tôi chết linh thể vẫn còn ở đó, mà quỷ sai này thì không còn gì nữa!”

Vừa nhắc đến linh thể, tôi đột nhiên nghĩ tới linh thể của sư phụ, đang muốn mở miệng hỏi Viên Uy, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo. 

Tiếp theo Viên Uy đột nhiên ngã xuống đất, co quắp hai lần, hai chân đạp một cái, liền không có động tĩnh gì nữa.

“Viên Uy?”

Lão Miêu cũng giật mình, vội vàng muốn nhìn Viên Uy một chút.

“Dừng lại!” Sư công đột nhiên hướng về phía lão Miêu hét lớn một tiếng, quay đầu nhìn Tĩnh Trần nói:“Hiện tại cậu đã biết rồi?”

“A di đà Phật!” Tĩnh Trần chậm rãi buông lỏng phật châu trong tay, ngồi xếp bằng xuống đất hướng sư công cười nói:“Bần đạo tự biết có trốn cũng không thoát được hậu quả này, nhưng tình thế ép buộc, xin Tần lão tiên sinh thứ lỗi!”

“Năm đó ta đã nói qua với các ngươi những người này, các ngươi luôn muốn nghe lời cấp trên, hiện tại có tốt hơn không?” Sư công phất phất tay với Tĩnh Trần, lạnh lùng nói:“Ngươi cùng Viên Uy dù sao cũng không giống nhau, đợi những người này tỉnh lại, hãy để họ đưa ngươi về.”

“Tần lão tiên sinh cao thượng!” Tĩnh Trần tựa hồ đối với chuyện sống chết đã nhìn ra, một lần nữa hành lễ với sư công:“Bần đạo đi trước, cảm ơn!”

“Không cần cám ơn ta!” Sư phụ chỉ vào Viên Uy đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói:“Người này còn tưởng rằng mình có thể sống lâu, hắn giúp cấp trên làm việc, bại lộ thân phận, lại để cho Đại Hồng và Trương Dương bị đào ra, nói vậy năm năm qua nhất định đủ để cấp trên tìm người tiếp quản!”

Tôi nhìn thi thể Viên Uy nằm trên đất, đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, vừa rồi tôi còn nghĩ làm sao làm cho Viên Uy ngất xỉu.

Trời đất chứng giám, tôi thực sự không nghĩ đến làm thế nào để giết anh ta, nhưng bây giờ anh ta cứ nằm rạp trên đất, dòng nước đen hôi thối đang chậm rãi chảy ra dưới thân hắn.

“Rắc!”

Đang suy nghĩ, trong thi thể Viên Uy thoáng cái liền chui ra một con bọ cánh cứng đen bóng, duỗi xúc tu nhìn xung quanh một chút, lại nhanh chóng chui vào.



“Cái này là?” Lão Miêu đột nhiên ồ một tiếng, nhìn về phía sư công nói:“Đây là cái thứ quỷ gì vậy?”

“Còn có thể là cái gì, đoán chừng chính là Hình Thi Nhất Phái làm ra!” Sư công hướng về phía lão Miêu trừng mắt một cái, lại liếc nhìn Viên Uy đang chậm rãi bắt đầu bị hút khô, dùng sức lắc đầu nói:“Tự làm ác, không thể sống!”

“Đúng vậy! Sư công anh minh!” Tiểu Bạch lau nước mắt, bắt đầu vuốt mông ngựa.

Sư công liếc nó một cái, sắc mặt nghiêm nghị nói:“Đừng nịnh nọt! Ngươi khí lực lớn, kéo Âm Long cùng ta đi cổ động.”

“Hả?” Sắc mặt Tiểu Bạch lập tức trầm xuống.

“Thật là lãng phí chỗ đồ tốt này!” Lão Miêu bận bịu bôi thuốc cho con rắn đen, lại có ý ám chỉ nói:“Nhất là một số người được xưng là cao tăng đắc đạo, hoàn toàn là cặn bã!”

“Khụ!” Sư công ho khan một tiếng, gọi người giấy quát:“Khởi kiệu, mở ô ra!”

Tôi nhìn rừng cây âm u, thực sự không nghĩ ra cái này còn gọi là ô gì.

Lão Miêu đang bôi thuốc cho con rắn đen dừng lại một chút, bĩu môi, từ trong túi lấy một người giấy ném ra ngoài.

Người giấy kia vừa rơi xuống đất đã ngược chiều gió mà lớn lên, khéo léo theo tới dưới ghế trúc của sư công lấy ra một cái ô che lên.

“Tần lão tiên sinh!” Tĩnh Trần đang trong trạng thái nhập định đột nhiên mở miệng, xoay chuỗi Phật châu trong tay nhìn về phía xa xa nói:“Hình thi nhất phái đã không có nhiều tác dụng, biết chuyện dưỡng thần có bao nhiêu người, Tần lão tiên sinh có biết không?”

Tôi đang giúp Tiểu Bạch nâng Âm Long lên, nghe Tĩnh Trần nói lời này, trong tay cũng dừng lại, vội vàng quay đầu nhìn Tĩnh Trần.

Thấy sắc mặt hắn không thay đổi, vẫn ngơ ngác nhìn về phía xa nói:“Hắc tiên sinh cao thượng, tự biết mình phải chết cũng đi phía dưới suối đá mở quan tài đá, kỳ thật khi đó ông ấy đã biết sai rồi, nhưng linh thể của ông ấy không nằm trong tay đám người Viên Uy.”

“Vậy nó đang ở đâu?” Tôi vội vàng bước mấy bước về phía Tĩnh Trần, lại thấy sắc mặt hắn nặng nề, hai mắt nhắm chặt mà nói, chậm rãi cúi đầu.

“Không phải là chết rồi chứ?” Mặc dù Ngụy Yến không hài lòng lắm việc Tĩnh Trần đem cô làm quỷ chất, nhưng cô ấy lại là người gần Tĩnh Trần nhất, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống dưới cằm Tĩnh Trần.

“Tôi bình thường dạy cô xác định người đã chết là như thế nào?” Vương Uyển Nhu đang chậm rãi dẫn hổ đến chiếc quạt xếp, khẽ vẫy chiếc quạt xếp, liếc nhìn Ngụy Yến một cách giận dữ, nói:“Cô là quỷ sai, xác định một người có chết hay không, cô còn hận không thể chui vào cổ hắn à?”

“Để tôi xem! Xem một chút…” Ngụy Yến đỏ mặt, nhìn về phía tôi cười toe toét, thì thầm:“Chỉ đang ngồi thiền thôi, còn chưa có chết!” Tôi nhìn hai chân Tĩnh Trần và chín vết sẹo trên đỉnh đầu, trong lòng đột nhiên có chút trầm xuống, những cao tăng xuất gia này đều bị kéo xuống nước, những người ở trên rốt cuộc là ai?”

Vương Uyển Nhu có Ngụy Yến giúp đỡ vẽ đường cho hổ chạy, chỉ cần chậm rãi cầm quạt xếp lại gần là được, lúc này mới phân tâm hỏi chúng tôi:“Viên Sĩ Bình, chúng ta làm thế nào bây giờ?”

Lúc này tôi mới nhớ tới Viên đạo trưởng canh giữ bên cạnh Cổ Lâm, vừa nhìn thấy chúng tôi, thậm chí không một động tác, anh ta đã tự mình dẫn sét đánh mình ngất xỉu.

Anh ấy nói là anh ấy có lỗi với tôi?

Những thứ này tôi có thể hiểu môt chút, nhưng anh ấy cũng không cần một chiêu làm mình ngất xỉu, phải không?

“Tên nhóc Ngọc Hoàng cung?” Sư công nặng nề nhìn Tĩnh Trần, hướng về phía Vương Uyển Nhu khoát tay nói:“Hãy đặt cùng một chỗ đi! Mọi thứ hãy giao cho anh ấy!”

“Vậy anh ta có giống Viên Uy không?” Tiểu Bạch có chút lo lắng, chỉ vào Viên Uy chỉ còn một chút quần áo và khung xương hỏi.

Tôi nhìn chằm chằm con bọ cánh cứng dưới lớp quần áo của Viên Uy đang chậm rãi nhúc nhích, chỉ trong chốc lát, lại từ trong quần áo chui ra, từ từ duỗi các xúc tu ra, sau đó trên lưng thoáng cái liền nứt ra, bên trong chảy ra một bãi nước đen, con bọ cánh cứng kia ngay cả cơ hội kêu cũng không có, xúc tu trong nháy mắt đứt lìa, sau đó là một chiếc vỏ rỗng chia năm xẻ bảy.

“Tên nhóc Ngọc Hoàng cung còn không biết đánh nhau!” Giọng sư công nặng nề chưa từng có, nhìn Vương Uyển Nhu nói:“Ngay cả linh thể cũng không trốn thoát đúng không?”

“Con côn trùng đó là loài côn trùng ăn xác từ thế giới ngầm, và nó chuyên ăn các linh hồn ác quỷ!” Sắc mặt Vương Uyển Nhu cũng có chút trầm xuống, liếc nhìn tôi nói:“Lần trước tôi đã nói thuộc hạ của Viên Uy cũng có quỷ sai, nhìn thấy côn trùng ăn xác này, tôi nghĩ không phải là quỷ sai đơn giản như vậy thôi đâu!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Nữ Quan Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook