Chương 15: \"Da bọc xương, tốt nhất là như bộ xương khô ấy
Kha Lam
19/08/2017
Chương 15:"Da bọc xương, tốt nhất là như bộ xương khô ấy
"Đây đâu phải là bán, làm thầy giáo hơn hai tháng rồi mà ngôn ngữ vẫn không thay đổi gì cả. Đây là giao con cho người ta để người ta tìm hộ ý trung nhân. Hiểu chưa?"
Bà giảng dạy hắn còn hắn thì gật gù như muốn nói lại không nói được. Vì hắn biết, hắn không cãi lại được mẹ mình.
Tôi đứng một bên mà cười thầm, không biết là ai dốt ngữ văn hơn ai đây. Điều tôi thấy bất ngờ nhất là hắn làm giáo viên hơn hai tháng, nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì hai tháng trước hắn đang bị bệnh và nằm trong bệnh viện. Khi tôi vào phòng bệnh không có khả năng cứu chữa thì vẫn thấy hắn nằm chễm chệ ở đó. Chưa kể ban đêm còn nghe tiếp kêu rên vì bệnh của hắn nữa ấy.
Không lẽ hắn giấu mẹ mình sao? Nhưng theo tôi nghĩ như vậy cũng đúng. Tôi bị bệnh thì biệt tăm. Ngay cả Phong Lan cũng không nói với chị một tiếng. Hắn dấu mẹ về chuyện hắn bị bệnh là điều đương nhiên. Khi mình mắc phải một chuyện gì đó, ai lại đi nói cho người thân của mình lo lắng trong khi bản thân mình có thể chịu được?
Nhìn mặt trời cũng đã nhô lên cao. Bây giờ là giữa trưa, tôi không thể kéo dài thời gian thêm được.
"Vậy xin phép bác cho bọn cháu đi bây giờ nhé, chứ trời cũng gần trưa rồi. Sợ cô gái ấy bỏ đi mất"
Mắt bà tỏa sáng hơn những vì sao trên trời:" Có đối tượng rồi?"
"Vâng, có rồi"
"Vậy hai đứa đi nhanh nhanh lên kẻo lỡ mất chuyện tốt"
Bà lại lần nữa thúc dục. Người nhìn vào có thể thấy được bà đang háo hức chờ mong như thế nào. Dù là quý phu nhân nhưng có những hành động rất trẻ con, tôi đoán cuộc sống của bà cũng như những người thường vậy. Không câu nệ nhà giàu hay nghèo, chỉ cần người nào tốt với bà. Bà sẽ tốt với người ấy.
Khuôn mặt hắn có thể nói là không có sức sống, chỉ mặc tôi kéo tay đi. Vừa đi vừa buồn cười khi nghĩ lại, sau này nếu người nào lấy được hắn, chắc sẽ là như đức vua trong gia đình. Khi ấy, không biết hắn sẽ khổ sở như thế nào nhỉ?
"Này, cô cười cái gì đấy?"
"Không có gì, chỉ là tôi đang thắc mắc không biết anh có xử lý tên này giúp tôi được không?".
Tôi nhún vai hỏi lạc chủ đề. Nếu hắn biết tôi cười hắn chắc hắn sẽ trở mặt ngay.
"Nói tên nghe xem"
"Mạnh Hậu Thiên"
Hắn có phần hơi ngạc nhiên nhưng cũng bình tĩnh lại hỏi:" Sao cô lại dính vào hắn ta? Muốn có rắc rối hả?"
"Anh biết hắn?"
"Học sinh cá biệt nhất trường, mới vào đã nghe tên biết mặt. Một gia thế hùng hậu phía sau. Tốt nhất đừng đụng vào hắn" Tống Hàn Vũ đi theo sau nhưng cũng lên tiếng nhắc nhở nhưng cũng là lời nói chân thành. Tôi nhận ra được vấn đề cho bao nhiêu nghiêm trọng nhưng cũng chỉ vô tư nhún vai mà cười đáp lại:
"Tôi trốn hắn còn không kịp huống hồ lại dính vào hắn"
"Cô trốn hắn"
Tôi gật đầu thành thật:" Đúng vậy, cái tên ấy dính lấy tôi như đỉa. Đuổi không đi nên phải lén ra đây tìm anh giúp"
"Là cô rảnh rỗi đi quyến rũ hắn hả?"
Tôi dừng lại liền quay người hậm hực đá vào chân hắn một cái:" Thật xin lỗi, tôi không phải người thừa hơi"
Hắn bị tôi đã, không nhảy lên kêu đau ngược lại ôm chân cười hì hì. Ánh mắt nhìn tôi có mấy phần phức tạp nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Cố đi nhanh để đến gần tôi, nói rất tự hào.
"Tôi biết ngay mà, cô là cây cổ thụ đặc biệt nhất mà tôi từng gặp"
Nghe xong tôi liếc hắn một cái thật sắc. Cái tên này cứ đẹp tôi ra so sánh với cây cổ thụ mà hắn không biết là, cây cổ thụ già hơn tôi mấy trăm tuổi. Mà cãi lí với hắn cũng mệt. Thôi thì cứ nhờ hắn giúp xong vụ này rồi tính sau.
Tôi và hắn đứng sau quán cà phê nhìn vào trong. Phong Lam bận rộn đi tiếp khách, chỉ có Bảo Bảo ngồi đối diện Mạnh Hậu Thiên. Nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng, hai tay đan vào nhau, chắc là lo lắng cho tôi lắm. Mà cái tên ấy cứ gây áp lực cho cô, biết là cô hiền là cứ lấn tới. Chẳng biết ga lăng với con gái chút nào. Tôi với Tống Hàn vũ cũng chẳng bàn kế hoạch trước, vừa đến hắn lại nắm tay tôi kéo tôi xồng xộc đi vào. Tôi chỉ biết trơ mắt mà nhìn.
Mạnh Hậu Thiên và Bảo Bảo thấy bóng dáng tôi lấp ló phía xa. Bảo Bảo thì vui mừng không hết còn Mạnh Hậu Thiên nheo mắt lại tỏ vẻ rất khó chịu.
Tống Hàn Vũ đi đến trước mặt hắn, khi hai người mặt đối mặt, không biết ai xinh đẹp hơn ai. Còn tôi chỉ thấy bản thân mình thật tầm thường. Không khí bỗng dưng ngưng đọng. Hắn trở mặt ba trăm sáu mươi độ, khuôn mặt hậm hực chỉ tay vào Mạnh Hậu Thiên, gằn từng tiếng:
"Cậu là người đang theo đuổi cô ấy?"
Không hiểu sao mà Tống Hàn Vũ lại nói thế. Nhưng chắc hắn cũng đủ thông minh đẻ suy luận ra từ câu nói của tôi. Mạnh Hậu Thiên suy nghĩ một lát rồi gật đầu ý bảo là đúng.
"Chẳng lẽ cậu không biết cô ta là kẻ lăng nhăng, chuyên tỏ ra vô tâm để gây chú ý với người khác sao? Chưa kể cô ta còn có hay đứa con ở nhà mà không chịu về chăm sóc chúng còn đi lảng vảng ngoài đường. May sao bị tôi bắt gặp bằng không cậu đã bị lừa rồi"
Đôi mắt hắn nhìn tôi gắt gao rồi diễn giống như thật. Bảo Bảo cứ nhìn qua nhìn lại, mắt mở to chẳng hiểu cái gì đang xảy ra. Tôi chỉ có nước cười gượng, nhưng nụ cười này là nụ cười khiến cho người khác hiểu lầm. Tiêu biểu là Mạnh Hậu Thiên cứ nghĩ nó là thật.
"Không phải thầy là người lúc trước bị cô ta đánh sao?"
"Đánh thì sao? Chính là cô ta bị tôi phát hiện bí mật nên đánh. Bây giờ bắt được cô ta rồi, rôi phải trả thù"
Miệng lưỡi nói dối nhưng ánh mắt thì có bao nhiêu là chân thật. Hắn liếc tôi đầy thù oán làm tôi mếu máo. Chưa có lần nào tôi lại thấy bị oan như lúc này, tôi nói xấu bản thân mình thì thôi. Đây hắn cũng đi nói xấu tôi nữa, dùng cách nào chứ nếu mà dùng như thế này chắc tôi là kẻ xấu nhất trong thiên hạ ấy chứ chẳng phải đùa.
Mạnh Hậu Thiên không quan tâm đến Tống Hàn Vũ, khuôn mặt có vài phần lạnh lẽo lại quay sang hỏi tôi:" Cô đã có con?"
Tôi hợp ý gật đầu với ánh mắt đầy dò xét của hắn.
"Nhưng sao tôi thấy dáng vẻ của cô không giống như đã từng sinh đẻ "
Tôi cười bất đắc dĩ lên tiếng hỏi lại:" Vậy nói dáng vóc của tôi nên thế nào?"
Bởi thấy mấy bà trong cô nhi viện đã từng sinh đẻ nên tôi biết sau khi có con người mẹ sẽ rất béo. Bụng đầy mỡ thừa hoặc là khuôn mặt thì phì ra. Khi hắn hỏi câu này tôi đoán chắc hắn hiểu rõ về vấn đề này lắm. Nhưng không ngờ khi hắn thốt lên một câu làm tôi ngã ngửa.
"Da bọc xương, tốt nhất là như bộ xương khô ấy"
"Bộ cậu không thấy cô ta không có tí thịt nào hả? Có cần đi bệnh viện chứng minh không?"
Tống Hàn Vũ cũng chẳng biết người mẹ sau khi sinh là như thế nào. Cậu ta nói thế nào hắn lại nói như thế ấy, diễn như thật vậy. Nếu như mà đến bệnh viện thật thì mọi chuyện sẽ bại lộ hết.
Mạnh Hậu Thiên không phải là dễ tin người. Nhưng dù đúng hay sai, cậu nhìn mãi cũng chẳng thấy được đâu là giả đâu là thật. Chỉ biết hắn hung dữ gắt gao nắm tay tôi như sợ tôi chạy mấy. Còn tôi thì khéo nép lo lắng chuyện của mình bị lộ ra ngoài. Nhưng tôi thì sợ chuyện gì? Điều cậu không biết, cái tôi sợ nhất chính là bị cậu phát hiện tôi đang đóng kịch.
"Cô ta cũng là một phần trong kế hoạch của cô?"
Hậu Thiên tràn đầy thất vọng nhìn tôi, rồi chỉ tay đến Bảo Bảo. Tôi đành ngậm đắng nuốt cay mà gật đầu. Không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
Hắn đứng dậy, bóng dáng cao lớn đến gần tôi, nhìn tôi một cái. Thở hắt hơi không rõ cảm xúc gì rồi đi ra ngoài. Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm đi nhanh đến chỗ Bảo Bảo, nhìn cô không có chuyện gì tôi mới an tâm.
"Anh chỉ nói vài ba câu là cậu ta có thể bỏ đi hay thật"
Tôi chẳng tiếc lời quăng cho hắn một câu khen ngợi. Có lẽ hắn rất hãnh diện khi nghe như vậy, ngồi xuống ghế rồi trả lời:" Cái này là đánh vài tâm lí. Mẹ cậu ta là kẻ lăng nhăng, nên những ai như vậy cậu ra chỉ nghe thôi là thấy ghét"
Tôi có phần ngạc nhiên nhưng cũng tiêu hóa hết. Nếu tôi đặt vào hoàn cảnh của cậu gia, gia đình tôi như vậy chắc chắc chỉ nghe tên lăng nhăng thôi là tôi đã ghét rồi chứ đừng nói gì tiếp xúc. Chắc chuyện hôm nay cậu ta ấn tượng với tôi lắm ấy. Nhưng đành mặc kệ, những người như vậy càng ít tiếp xúc càng tốt.
"Chị...." ánh mắt Bảo Bảo nhìn tôi đầy đau thương. Cầu mong lắm một lời giải thích.
"Về nhà rồi chị nói cho, tò mò hại chết con mèo đấy"
Vừa dứt câu Bảo Bảo đành ngậm miệng. Hắn hứng thú nhìn chúng tôi nhue vô tình hỏi:" Hai cô ở chung một nhà à?"
"Ừ"
"Vậy cho tôi qua ở chung với được không?"
Tôi liếc hắn một cái:"Anh không biết nam nữ thụ thụ bất tương thân là có nghĩa gì à"
Hắn rất vô sỉ trả lời:" Đó chỉ là dành chi nam nữ"thụ thụ". Chúng ta là nam nữ bình thường, cần gì bất tương thân"
Tôi chẳng buồn cãi lại. Liếc hắn cái sắc lạnh, chỉ tay vào Bảo Bảo. Ý nói đây còn có con nít, phải giữ ý giữ tứ một chú.
"Không được, muốn trốn tránh mẹ anh thì nên tìm một người con dâu đi. Tốt nhất là hiền lành một chút"
"Đây đâu phải là bán, làm thầy giáo hơn hai tháng rồi mà ngôn ngữ vẫn không thay đổi gì cả. Đây là giao con cho người ta để người ta tìm hộ ý trung nhân. Hiểu chưa?"
Bà giảng dạy hắn còn hắn thì gật gù như muốn nói lại không nói được. Vì hắn biết, hắn không cãi lại được mẹ mình.
Tôi đứng một bên mà cười thầm, không biết là ai dốt ngữ văn hơn ai đây. Điều tôi thấy bất ngờ nhất là hắn làm giáo viên hơn hai tháng, nhưng nếu tôi nhớ không lầm thì hai tháng trước hắn đang bị bệnh và nằm trong bệnh viện. Khi tôi vào phòng bệnh không có khả năng cứu chữa thì vẫn thấy hắn nằm chễm chệ ở đó. Chưa kể ban đêm còn nghe tiếp kêu rên vì bệnh của hắn nữa ấy.
Không lẽ hắn giấu mẹ mình sao? Nhưng theo tôi nghĩ như vậy cũng đúng. Tôi bị bệnh thì biệt tăm. Ngay cả Phong Lan cũng không nói với chị một tiếng. Hắn dấu mẹ về chuyện hắn bị bệnh là điều đương nhiên. Khi mình mắc phải một chuyện gì đó, ai lại đi nói cho người thân của mình lo lắng trong khi bản thân mình có thể chịu được?
Nhìn mặt trời cũng đã nhô lên cao. Bây giờ là giữa trưa, tôi không thể kéo dài thời gian thêm được.
"Vậy xin phép bác cho bọn cháu đi bây giờ nhé, chứ trời cũng gần trưa rồi. Sợ cô gái ấy bỏ đi mất"
Mắt bà tỏa sáng hơn những vì sao trên trời:" Có đối tượng rồi?"
"Vâng, có rồi"
"Vậy hai đứa đi nhanh nhanh lên kẻo lỡ mất chuyện tốt"
Bà lại lần nữa thúc dục. Người nhìn vào có thể thấy được bà đang háo hức chờ mong như thế nào. Dù là quý phu nhân nhưng có những hành động rất trẻ con, tôi đoán cuộc sống của bà cũng như những người thường vậy. Không câu nệ nhà giàu hay nghèo, chỉ cần người nào tốt với bà. Bà sẽ tốt với người ấy.
Khuôn mặt hắn có thể nói là không có sức sống, chỉ mặc tôi kéo tay đi. Vừa đi vừa buồn cười khi nghĩ lại, sau này nếu người nào lấy được hắn, chắc sẽ là như đức vua trong gia đình. Khi ấy, không biết hắn sẽ khổ sở như thế nào nhỉ?
"Này, cô cười cái gì đấy?"
"Không có gì, chỉ là tôi đang thắc mắc không biết anh có xử lý tên này giúp tôi được không?".
Tôi nhún vai hỏi lạc chủ đề. Nếu hắn biết tôi cười hắn chắc hắn sẽ trở mặt ngay.
"Nói tên nghe xem"
"Mạnh Hậu Thiên"
Hắn có phần hơi ngạc nhiên nhưng cũng bình tĩnh lại hỏi:" Sao cô lại dính vào hắn ta? Muốn có rắc rối hả?"
"Anh biết hắn?"
"Học sinh cá biệt nhất trường, mới vào đã nghe tên biết mặt. Một gia thế hùng hậu phía sau. Tốt nhất đừng đụng vào hắn" Tống Hàn Vũ đi theo sau nhưng cũng lên tiếng nhắc nhở nhưng cũng là lời nói chân thành. Tôi nhận ra được vấn đề cho bao nhiêu nghiêm trọng nhưng cũng chỉ vô tư nhún vai mà cười đáp lại:
"Tôi trốn hắn còn không kịp huống hồ lại dính vào hắn"
"Cô trốn hắn"
Tôi gật đầu thành thật:" Đúng vậy, cái tên ấy dính lấy tôi như đỉa. Đuổi không đi nên phải lén ra đây tìm anh giúp"
"Là cô rảnh rỗi đi quyến rũ hắn hả?"
Tôi dừng lại liền quay người hậm hực đá vào chân hắn một cái:" Thật xin lỗi, tôi không phải người thừa hơi"
Hắn bị tôi đã, không nhảy lên kêu đau ngược lại ôm chân cười hì hì. Ánh mắt nhìn tôi có mấy phần phức tạp nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Cố đi nhanh để đến gần tôi, nói rất tự hào.
"Tôi biết ngay mà, cô là cây cổ thụ đặc biệt nhất mà tôi từng gặp"
Nghe xong tôi liếc hắn một cái thật sắc. Cái tên này cứ đẹp tôi ra so sánh với cây cổ thụ mà hắn không biết là, cây cổ thụ già hơn tôi mấy trăm tuổi. Mà cãi lí với hắn cũng mệt. Thôi thì cứ nhờ hắn giúp xong vụ này rồi tính sau.
Tôi và hắn đứng sau quán cà phê nhìn vào trong. Phong Lam bận rộn đi tiếp khách, chỉ có Bảo Bảo ngồi đối diện Mạnh Hậu Thiên. Nhìn khuôn mặt cô đỏ bừng, hai tay đan vào nhau, chắc là lo lắng cho tôi lắm. Mà cái tên ấy cứ gây áp lực cho cô, biết là cô hiền là cứ lấn tới. Chẳng biết ga lăng với con gái chút nào. Tôi với Tống Hàn vũ cũng chẳng bàn kế hoạch trước, vừa đến hắn lại nắm tay tôi kéo tôi xồng xộc đi vào. Tôi chỉ biết trơ mắt mà nhìn.
Mạnh Hậu Thiên và Bảo Bảo thấy bóng dáng tôi lấp ló phía xa. Bảo Bảo thì vui mừng không hết còn Mạnh Hậu Thiên nheo mắt lại tỏ vẻ rất khó chịu.
Tống Hàn Vũ đi đến trước mặt hắn, khi hai người mặt đối mặt, không biết ai xinh đẹp hơn ai. Còn tôi chỉ thấy bản thân mình thật tầm thường. Không khí bỗng dưng ngưng đọng. Hắn trở mặt ba trăm sáu mươi độ, khuôn mặt hậm hực chỉ tay vào Mạnh Hậu Thiên, gằn từng tiếng:
"Cậu là người đang theo đuổi cô ấy?"
Không hiểu sao mà Tống Hàn Vũ lại nói thế. Nhưng chắc hắn cũng đủ thông minh đẻ suy luận ra từ câu nói của tôi. Mạnh Hậu Thiên suy nghĩ một lát rồi gật đầu ý bảo là đúng.
"Chẳng lẽ cậu không biết cô ta là kẻ lăng nhăng, chuyên tỏ ra vô tâm để gây chú ý với người khác sao? Chưa kể cô ta còn có hay đứa con ở nhà mà không chịu về chăm sóc chúng còn đi lảng vảng ngoài đường. May sao bị tôi bắt gặp bằng không cậu đã bị lừa rồi"
Đôi mắt hắn nhìn tôi gắt gao rồi diễn giống như thật. Bảo Bảo cứ nhìn qua nhìn lại, mắt mở to chẳng hiểu cái gì đang xảy ra. Tôi chỉ có nước cười gượng, nhưng nụ cười này là nụ cười khiến cho người khác hiểu lầm. Tiêu biểu là Mạnh Hậu Thiên cứ nghĩ nó là thật.
"Không phải thầy là người lúc trước bị cô ta đánh sao?"
"Đánh thì sao? Chính là cô ta bị tôi phát hiện bí mật nên đánh. Bây giờ bắt được cô ta rồi, rôi phải trả thù"
Miệng lưỡi nói dối nhưng ánh mắt thì có bao nhiêu là chân thật. Hắn liếc tôi đầy thù oán làm tôi mếu máo. Chưa có lần nào tôi lại thấy bị oan như lúc này, tôi nói xấu bản thân mình thì thôi. Đây hắn cũng đi nói xấu tôi nữa, dùng cách nào chứ nếu mà dùng như thế này chắc tôi là kẻ xấu nhất trong thiên hạ ấy chứ chẳng phải đùa.
Mạnh Hậu Thiên không quan tâm đến Tống Hàn Vũ, khuôn mặt có vài phần lạnh lẽo lại quay sang hỏi tôi:" Cô đã có con?"
Tôi hợp ý gật đầu với ánh mắt đầy dò xét của hắn.
"Nhưng sao tôi thấy dáng vẻ của cô không giống như đã từng sinh đẻ "
Tôi cười bất đắc dĩ lên tiếng hỏi lại:" Vậy nói dáng vóc của tôi nên thế nào?"
Bởi thấy mấy bà trong cô nhi viện đã từng sinh đẻ nên tôi biết sau khi có con người mẹ sẽ rất béo. Bụng đầy mỡ thừa hoặc là khuôn mặt thì phì ra. Khi hắn hỏi câu này tôi đoán chắc hắn hiểu rõ về vấn đề này lắm. Nhưng không ngờ khi hắn thốt lên một câu làm tôi ngã ngửa.
"Da bọc xương, tốt nhất là như bộ xương khô ấy"
"Bộ cậu không thấy cô ta không có tí thịt nào hả? Có cần đi bệnh viện chứng minh không?"
Tống Hàn Vũ cũng chẳng biết người mẹ sau khi sinh là như thế nào. Cậu ta nói thế nào hắn lại nói như thế ấy, diễn như thật vậy. Nếu như mà đến bệnh viện thật thì mọi chuyện sẽ bại lộ hết.
Mạnh Hậu Thiên không phải là dễ tin người. Nhưng dù đúng hay sai, cậu nhìn mãi cũng chẳng thấy được đâu là giả đâu là thật. Chỉ biết hắn hung dữ gắt gao nắm tay tôi như sợ tôi chạy mấy. Còn tôi thì khéo nép lo lắng chuyện của mình bị lộ ra ngoài. Nhưng tôi thì sợ chuyện gì? Điều cậu không biết, cái tôi sợ nhất chính là bị cậu phát hiện tôi đang đóng kịch.
"Cô ta cũng là một phần trong kế hoạch của cô?"
Hậu Thiên tràn đầy thất vọng nhìn tôi, rồi chỉ tay đến Bảo Bảo. Tôi đành ngậm đắng nuốt cay mà gật đầu. Không dám nhìn thẳng vào mặt hắn.
Hắn đứng dậy, bóng dáng cao lớn đến gần tôi, nhìn tôi một cái. Thở hắt hơi không rõ cảm xúc gì rồi đi ra ngoài. Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm đi nhanh đến chỗ Bảo Bảo, nhìn cô không có chuyện gì tôi mới an tâm.
"Anh chỉ nói vài ba câu là cậu ta có thể bỏ đi hay thật"
Tôi chẳng tiếc lời quăng cho hắn một câu khen ngợi. Có lẽ hắn rất hãnh diện khi nghe như vậy, ngồi xuống ghế rồi trả lời:" Cái này là đánh vài tâm lí. Mẹ cậu ta là kẻ lăng nhăng, nên những ai như vậy cậu ra chỉ nghe thôi là thấy ghét"
Tôi có phần ngạc nhiên nhưng cũng tiêu hóa hết. Nếu tôi đặt vào hoàn cảnh của cậu gia, gia đình tôi như vậy chắc chắc chỉ nghe tên lăng nhăng thôi là tôi đã ghét rồi chứ đừng nói gì tiếp xúc. Chắc chuyện hôm nay cậu ta ấn tượng với tôi lắm ấy. Nhưng đành mặc kệ, những người như vậy càng ít tiếp xúc càng tốt.
"Chị...." ánh mắt Bảo Bảo nhìn tôi đầy đau thương. Cầu mong lắm một lời giải thích.
"Về nhà rồi chị nói cho, tò mò hại chết con mèo đấy"
Vừa dứt câu Bảo Bảo đành ngậm miệng. Hắn hứng thú nhìn chúng tôi nhue vô tình hỏi:" Hai cô ở chung một nhà à?"
"Ừ"
"Vậy cho tôi qua ở chung với được không?"
Tôi liếc hắn một cái:"Anh không biết nam nữ thụ thụ bất tương thân là có nghĩa gì à"
Hắn rất vô sỉ trả lời:" Đó chỉ là dành chi nam nữ"thụ thụ". Chúng ta là nam nữ bình thường, cần gì bất tương thân"
Tôi chẳng buồn cãi lại. Liếc hắn cái sắc lạnh, chỉ tay vào Bảo Bảo. Ý nói đây còn có con nít, phải giữ ý giữ tứ một chú.
"Không được, muốn trốn tránh mẹ anh thì nên tìm một người con dâu đi. Tốt nhất là hiền lành một chút"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.