Chương 1: Oan gia từ kiếp trước
Kha Lam
30/06/2017
Phần 1: Sweet love
Chương 1.1: Oan gia từ kiếp trước
Mỗi con người luôn có một tương lai đã định sẵn, dù ở đâu đi đâu về đâu cũng chỉ là một kết cục rõ rệt mà bất cứ ai cũng không thể thay đổi được.
Có được cuộc sống trọn vẹn hay không? Có được bạn đời trăm năm hay không? Có được yên ổn trong những quãng đời còn lại hay không? Đều là do số phận của mỗi người đã định sẵn. Song con người vẫn luôn cố gắng nỗ lực tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình chỉ để cầu mong hai chữ nhỏ nhoi đó là "hạnh phúc".
Đến đây tôi bỗng nhớ đến mời bài hát
"Yêu một người
Hạnh phúc một đời
Mộng mơ, cũng chỉ vậy thôi!!!"
Sức mạnh tình yêu quả thật rất lớn lao. Bất chấp cuộc đời ngày mai ra sao họ vẫn mù quáng vì yêu. Tôi chưa biết cảm giác của tình yêu là gì? Nhưng thông qua phim ảnh truyền thông, những bài cảm nghĩ trên facebook , zalo, những mẫu truyện ngôn tình tôi liền hiểu ra rằng.
À, Thì ra tình yêu chính là con đường đầy gai mà con người vẫn khao khát đi vào.
Nhưng nghĩ đến yêu bản thân tôi dù đang bệnh liệt giường cũng bừng bừng sức sống. Tôi thường tưởng tượng ra những soái ca cho riêng mình. Tượng tưởng viễn cảnh hạnh phúc sau này.
Người ta nói càng hi vọng vàng thất vọng quả đúng là không sai. Tôi đang mơ mọng hi vọng từng ngày sẽ có bạch mã hoàng tử đến. AI ngờ chưa thấy bóng dáng liền nhận được một tờ giấy thông báo tôi bị bệnh.
Nằm trong bệnh viện mơ mọng suốt nửa năm cuối cùng cũng được chuyển đến phòng dành cho những bệnh nhân có tỉ lệ sống sót thấp nhất.
Nghĩ lại về tất cả mọi chuyện. Nhìn lại bản thân mình, tôi biết điều tôi luyến tiếc nhất trên cõi đời này chính là chưa tìm được người yêu như trong truyện cổ tích.
Mùi thuốc nồng nặc bay vào mũi làm tôi cảm thấy khó chịu, tôi cũng không còn hơi sức đâu để mà tránh đi. Ngay cả bản thân mình cũng đi chưa được phải nhờ người đẩy xe lăn đi nữa là.
Cô y tá xinh đẹp đưa tôi đến giường bệnh nằm trong góc tối tăm nhaatss của phòng, chập chững đứng dậy tính ngồi xuống giường liền có giọng nói từ giường bên cạnh vang lên:
"Thật là bất công, tôi là một người sắp chết mà cô cũng không thể nhường tôi được nữa hay sao?"
Tôi hứng thú quay đầu lại nhìn liền thấy một thanh niên có gương mặt ưu tú đại biểu cho toàn thể nam nhân của đất nước đang bĩu môi bất bình với cô y tá vừa đẩy tôi vào.
"Tôi thật sự xin lỗi, việc sắp xếp giường bệnh và do bác sĩ chỉ định, tôi không thể nào làm khác được" Cô y tá lúng túng ra mặt.
Hắn cười cười:"Nhìn cô rất xinh đẹp nha, cô là người đẹp nhất mà tôi từng biết"
"Thật xin lỗi, dù anh có nói thế nào tôi cũng không làm khác được"
"Cô nhìn xem, tôi lớn lên anh tuấn như thế này, liền muốn tôi nằm giường có nhiều ánh sáng mặt trời nhất. Có phải cô ghen tị với sắc đẹp ccuar tôi nên mới cố tình hủy hoại nó hay không"
"Tôi không phải có ý đó, nhưng chuyện này anh nên tìm bác sĩ thương lượng"
"Nếu như gặp bác sĩ, hắn lại ghen tị với tôi như cô, chắc chắn sẽ cho tôi ra ngoài sân nằm phơi nắng"
"..."
Hình hai người với những khuôn mặt sắc thái biểu cảm khác nhau tranh luận. Tôi lại thấy buồn cười. Rõ ràng là biết mình sắp chết lại lôi cái nhan sắc ra để làm bia đỡ đạn. Chỉ mới nói vài đâu đem hết tội lỗi đổ vào đầu cô y tá và bác sĩ. Hiếm khi lại thấy người không còn hi vọng chữa trị lại vô tư cười đùa như vậy, tôi liền sinh ra hứng thú.
Đặt chân lên giường, thả người nằm xuống im lặng nghe hai người kia nói chuyện. Tôi thấy cô y tá lép vế, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng tức giận bỏ đi. Hắn ngồi một bên cười nham nhở. Chưa dứt hơi liền nhìn qua tôi, đưa ngón tay thành hình chữ V cười hỏi:"Người mới tới à?"
Hình khuôn mặt hắn tiều tụy nhưng vẫn rất sinh động. Tôi không nhói, mệt mỏi ngã người nằm xuống giường. Biết rồi lại còn hỏi, tôi đâu phải người ngu ngốc.
Khuôn mặt hắn tức tối, nhìn tôi thoải mái nằm trên cái giường mà hắn ao ước lâu nay liền lên tiếng đề nghị:"Chúng ta đổi giường đi"
Tôi quay mặt lại nhìn hắn. Không biểu cảm hỏi:"Tôi được cái gì?"
Hắn cúi đầu, hình như lâm vào trầm tư, miệng nhẩm nhẩm tính cái gì đó rồi đưa mặt lên, mắt chớp chớp nhìn tôi vài cái. Cố cười để tôi nhìn rõ được hàm răng trắng mướt của hắn:"Tôi xem bói rằng tôi sẽ ở đây hơn một tháng nữa, tôi cho cô một tháng ngắm tôi"
Tôi bật cười, cũng học theo hắn đưa tay ra tính:"Tôi cũng bói ra được tôi ở đây hơn một ngày liền sẽ đi vậy nên tôi từ chối lời đề nghị của anh"
Nhìn tôi học theo dáng vẻ của hắn, khuôn mặt hắn xám xịt:"Tôi cho cô ngắm tôi một ngày" Liền đổi giường với tôi một ngày.
Tôi mỉm cười lắc đầu, không muốn tiếp tục tranh luận với hắn liền nói qua chủ đề khác:"Anh rất đẹp"
Hắn cười đến nở hoa:"Tôi biết tôi rất đẹp"
Tôi rất kiên nhẫn nói tiếp:"Tôi luyến tiếc khi nhìn anh"
Hắn cười càng tươi hơn liền đưa ra đề nghị:"Tôi sẽ cho cô nhìn thoải mái, chúng ta liền đổi giường"
Tôi đưa sập ảnh những ca sĩ Hàn Quốc ra nhìn:"Tôi quên là mình chưa nhìn ngắm những người này. Tôi nhìn họ xong liền nhìn anh" Đôi khi cất giữ lại mấy bức ảnh cũng có chút tác dụng.
Hắn nhíu mày tỏ vẻ không phục, mấy người đẹp tựa son phấn đó có gì tốt:"Hay là cô nhìn tôi trước"
Tôi cười càng tươi hơn"Tôi là người biết chừng mực. Không thể vì anh mà làm những người trong ảnh cô đơn được"
"Hay là cô nhìn tôi, tôi nhìn bọn họ, chúng ta liền không cô đơn"
Tên này muốn giả ngốc với tôi, tôi liền chiều theo ý hắn:"Bọn họ chỉ thích nữ, không thích nam"
Chỉ có tôi mới có thể nhìn ngắm bọn họ còn anh là nam. Tất sẽ không được.
Hắn bỗng dưng cứng họng. Liền suy nghĩ rồi nhận ra điểm khác thường. Tại sao hắn lại cùng cô đi tranh luận vấn đề ngu ngốc vậy nhỉ. Chỉ vì chiếc giường mà ganh đua với mấy người trong ảnh. Phát hiện ra bản thân mình bị lừa liền trừng mắt nhìn tôi.
Tôi nhìn nhắn cũng chỉ cười đáp lại rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Dù hắn có trừng lớn hơn nữa cũng chẳng thế khoét được vài cãi lỗ trên người tôi đâu!
Cãi nhau với hắn cũng thật thú vị.
Chương 1.1: Oan gia từ kiếp trước
Mỗi con người luôn có một tương lai đã định sẵn, dù ở đâu đi đâu về đâu cũng chỉ là một kết cục rõ rệt mà bất cứ ai cũng không thể thay đổi được.
Có được cuộc sống trọn vẹn hay không? Có được bạn đời trăm năm hay không? Có được yên ổn trong những quãng đời còn lại hay không? Đều là do số phận của mỗi người đã định sẵn. Song con người vẫn luôn cố gắng nỗ lực tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình chỉ để cầu mong hai chữ nhỏ nhoi đó là "hạnh phúc".
Đến đây tôi bỗng nhớ đến mời bài hát
"Yêu một người
Hạnh phúc một đời
Mộng mơ, cũng chỉ vậy thôi!!!"
Sức mạnh tình yêu quả thật rất lớn lao. Bất chấp cuộc đời ngày mai ra sao họ vẫn mù quáng vì yêu. Tôi chưa biết cảm giác của tình yêu là gì? Nhưng thông qua phim ảnh truyền thông, những bài cảm nghĩ trên facebook , zalo, những mẫu truyện ngôn tình tôi liền hiểu ra rằng.
À, Thì ra tình yêu chính là con đường đầy gai mà con người vẫn khao khát đi vào.
Nhưng nghĩ đến yêu bản thân tôi dù đang bệnh liệt giường cũng bừng bừng sức sống. Tôi thường tưởng tượng ra những soái ca cho riêng mình. Tượng tưởng viễn cảnh hạnh phúc sau này.
Người ta nói càng hi vọng vàng thất vọng quả đúng là không sai. Tôi đang mơ mọng hi vọng từng ngày sẽ có bạch mã hoàng tử đến. AI ngờ chưa thấy bóng dáng liền nhận được một tờ giấy thông báo tôi bị bệnh.
Nằm trong bệnh viện mơ mọng suốt nửa năm cuối cùng cũng được chuyển đến phòng dành cho những bệnh nhân có tỉ lệ sống sót thấp nhất.
Nghĩ lại về tất cả mọi chuyện. Nhìn lại bản thân mình, tôi biết điều tôi luyến tiếc nhất trên cõi đời này chính là chưa tìm được người yêu như trong truyện cổ tích.
Mùi thuốc nồng nặc bay vào mũi làm tôi cảm thấy khó chịu, tôi cũng không còn hơi sức đâu để mà tránh đi. Ngay cả bản thân mình cũng đi chưa được phải nhờ người đẩy xe lăn đi nữa là.
Cô y tá xinh đẹp đưa tôi đến giường bệnh nằm trong góc tối tăm nhaatss của phòng, chập chững đứng dậy tính ngồi xuống giường liền có giọng nói từ giường bên cạnh vang lên:
"Thật là bất công, tôi là một người sắp chết mà cô cũng không thể nhường tôi được nữa hay sao?"
Tôi hứng thú quay đầu lại nhìn liền thấy một thanh niên có gương mặt ưu tú đại biểu cho toàn thể nam nhân của đất nước đang bĩu môi bất bình với cô y tá vừa đẩy tôi vào.
"Tôi thật sự xin lỗi, việc sắp xếp giường bệnh và do bác sĩ chỉ định, tôi không thể nào làm khác được" Cô y tá lúng túng ra mặt.
Hắn cười cười:"Nhìn cô rất xinh đẹp nha, cô là người đẹp nhất mà tôi từng biết"
"Thật xin lỗi, dù anh có nói thế nào tôi cũng không làm khác được"
"Cô nhìn xem, tôi lớn lên anh tuấn như thế này, liền muốn tôi nằm giường có nhiều ánh sáng mặt trời nhất. Có phải cô ghen tị với sắc đẹp ccuar tôi nên mới cố tình hủy hoại nó hay không"
"Tôi không phải có ý đó, nhưng chuyện này anh nên tìm bác sĩ thương lượng"
"Nếu như gặp bác sĩ, hắn lại ghen tị với tôi như cô, chắc chắn sẽ cho tôi ra ngoài sân nằm phơi nắng"
"..."
Hình hai người với những khuôn mặt sắc thái biểu cảm khác nhau tranh luận. Tôi lại thấy buồn cười. Rõ ràng là biết mình sắp chết lại lôi cái nhan sắc ra để làm bia đỡ đạn. Chỉ mới nói vài đâu đem hết tội lỗi đổ vào đầu cô y tá và bác sĩ. Hiếm khi lại thấy người không còn hi vọng chữa trị lại vô tư cười đùa như vậy, tôi liền sinh ra hứng thú.
Đặt chân lên giường, thả người nằm xuống im lặng nghe hai người kia nói chuyện. Tôi thấy cô y tá lép vế, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng tức giận bỏ đi. Hắn ngồi một bên cười nham nhở. Chưa dứt hơi liền nhìn qua tôi, đưa ngón tay thành hình chữ V cười hỏi:"Người mới tới à?"
Hình khuôn mặt hắn tiều tụy nhưng vẫn rất sinh động. Tôi không nhói, mệt mỏi ngã người nằm xuống giường. Biết rồi lại còn hỏi, tôi đâu phải người ngu ngốc.
Khuôn mặt hắn tức tối, nhìn tôi thoải mái nằm trên cái giường mà hắn ao ước lâu nay liền lên tiếng đề nghị:"Chúng ta đổi giường đi"
Tôi quay mặt lại nhìn hắn. Không biểu cảm hỏi:"Tôi được cái gì?"
Hắn cúi đầu, hình như lâm vào trầm tư, miệng nhẩm nhẩm tính cái gì đó rồi đưa mặt lên, mắt chớp chớp nhìn tôi vài cái. Cố cười để tôi nhìn rõ được hàm răng trắng mướt của hắn:"Tôi xem bói rằng tôi sẽ ở đây hơn một tháng nữa, tôi cho cô một tháng ngắm tôi"
Tôi bật cười, cũng học theo hắn đưa tay ra tính:"Tôi cũng bói ra được tôi ở đây hơn một ngày liền sẽ đi vậy nên tôi từ chối lời đề nghị của anh"
Nhìn tôi học theo dáng vẻ của hắn, khuôn mặt hắn xám xịt:"Tôi cho cô ngắm tôi một ngày" Liền đổi giường với tôi một ngày.
Tôi mỉm cười lắc đầu, không muốn tiếp tục tranh luận với hắn liền nói qua chủ đề khác:"Anh rất đẹp"
Hắn cười đến nở hoa:"Tôi biết tôi rất đẹp"
Tôi rất kiên nhẫn nói tiếp:"Tôi luyến tiếc khi nhìn anh"
Hắn cười càng tươi hơn liền đưa ra đề nghị:"Tôi sẽ cho cô nhìn thoải mái, chúng ta liền đổi giường"
Tôi đưa sập ảnh những ca sĩ Hàn Quốc ra nhìn:"Tôi quên là mình chưa nhìn ngắm những người này. Tôi nhìn họ xong liền nhìn anh" Đôi khi cất giữ lại mấy bức ảnh cũng có chút tác dụng.
Hắn nhíu mày tỏ vẻ không phục, mấy người đẹp tựa son phấn đó có gì tốt:"Hay là cô nhìn tôi trước"
Tôi cười càng tươi hơn"Tôi là người biết chừng mực. Không thể vì anh mà làm những người trong ảnh cô đơn được"
"Hay là cô nhìn tôi, tôi nhìn bọn họ, chúng ta liền không cô đơn"
Tên này muốn giả ngốc với tôi, tôi liền chiều theo ý hắn:"Bọn họ chỉ thích nữ, không thích nam"
Chỉ có tôi mới có thể nhìn ngắm bọn họ còn anh là nam. Tất sẽ không được.
Hắn bỗng dưng cứng họng. Liền suy nghĩ rồi nhận ra điểm khác thường. Tại sao hắn lại cùng cô đi tranh luận vấn đề ngu ngốc vậy nhỉ. Chỉ vì chiếc giường mà ganh đua với mấy người trong ảnh. Phát hiện ra bản thân mình bị lừa liền trừng mắt nhìn tôi.
Tôi nhìn nhắn cũng chỉ cười đáp lại rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Dù hắn có trừng lớn hơn nữa cũng chẳng thế khoét được vài cãi lỗ trên người tôi đâu!
Cãi nhau với hắn cũng thật thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.