Chương 1
Lâm Ngân Hỉ
18/05/2013
Hôm nay tôi lại nghe bài “Tình” của tổ hợp Oanh Hỏa Thạch. Tuy giai điệu là dance nhưng vẫn thấy cảm động, mỗi một câu một từ đều khiến tôi đau lòng buồn phiền.
Anh từng nói đã từng yêu em, anh từng nói không có em sẽ không sống nổi. Lời anh nói em tin tưởng không hoài nghi. Nhưng bây giờ anh lại muốn chia tay. Tình yêu còn lại phải làm sao đây? Hồi ức trước đây phải làm sao? Nếu nhớ anh đến nỗi con tim nhức nhối, anh bảo em phải làm sao?
“Tình” của tổ hợp Oanh Hỏa Thạch.
Hic, lại rơi nước mắt rồi. Giọt nước mắt này sao mãi không chùi khô được nhỉ? Đã mấy tháng rồi, sao tôi vẫn chưa quên được cậu ấy? Có gì để lưu luyến đâu mà còn yêu mãi? Tôi thực quá ghét bản thân mình bây giờ.
Người tôi yêu thật lòng… tuyệt đối không thể quên được tên cậu ấy …
“Kim Dân Hữu”. Tôi phải làm sao mới có thể quên được cái tên này đây? Dân Hữu đã từng ở bên tôi một năm trời, tôi không cách nào quên cậu ấy được. Lần đầu tiên gặp nhau, hồi ức của chúng tôi, còn có lần chia tay cuối cùng…
“Chúng ta chia tay đi, xin lỗi.”
Tôi vẫn nhớ rõ mồn một lời nói cuối cùng của cậu ấy, nhưng vẫn không chịu tin. Tôi nghĩ cậu ấy nhất định là lừa gạt tôi… chắc chắn thế… nhưng hình như tôi sai rồi. Cậu ấy đã rời xa tôi thật rồi.
Lòng tự tôn của tôi không cho phép tôi níu giữ Dân Hữu mà tôi yêu thương tha thiết. Sau khi Dân Hữu đi rồi, tôi thẫn thờ lặp lại:
“Kim Dân Hữu… đừng đi!”
Nếu tôi gặp lại Dân Hữu, tôi sẽ vứt bỏ lòng tự tôn, chỉ cầu xin cậu ấy quay về bên mình.
“Tuấn Hỷ! Mau lên! Xe sắp chạy rồi!”
Đừng gọi tôi. -_- Tôi nói rồi đừng gọi tôi mà! Để tôi được nhìn nhiều hơn một chút. Để nhớ mỗi ngày đều tay trong tay với Dân Hữu đi qua khu này… vẫn nhớ Dân Hữu hồi đó sáng nào cũng đứng đợi tôi…
“Ê, Phác Tuấn Hỷ! Bà còn không mau ra đây à?”
Cái tên này… Phác Tuấn Anh! Ngươi ngậm mồm lại yên cho ta nhờ! Tên này là người mà cả đời tôi tuyệt đối chẳng thể nhờ cậy được gì, nếu nhất định phải nói thì, hắn chính là thằng em trai duy nhất của tôi. Chẳng biết di truyền gene của ai mà khiến người ta yêu thích thế, tôi thương hắn thương đến muốn chết luôn! -,.- Tôi rất thích nói ngược như vậy đấy!
Haizzz ~ Chúng tôi phải dọn nhà thật rồi! Bây giờ Dân Hữu cũng rời xa nơi này. Sau khi chia tay nhau đã chuyển trường, tôi chẳng còn nghe được tin tức gì của cậu ấy nữa, liên lạc bị cắt đứt như thế đấy. Chỉ nghe nói cậu ấy đã gia nhập tổ chức bất lương của trường học.
Dân Hữu… tớ phải đi thật rồi… đi thật rồi… tạm biệt…
“Phác Tuấn Hỷ! Bà muốn chết hả?”
“Biết rồi! Đến đây!”
Tuy khó chịu nhưng bố mẹ và cái thằng em đáng ghét ấy cứ thúc giục mãi, cuối cùng tôi vẫn phải lên xe rồi.
Ngôi nhà dần dần nhỏ lại… trả hồi ức lại cho tôi ~!!
“Huhu… hu…”
“Ngốc, bà bị bệnh à?”
Đúng. “Ngốc” mà các bạn nghe chính là lời em nói với chị thế đấy. Phải biết là tôi sinh sớm hơn Tuấn Anh một năm chứ!
“Ngươi muốn chết hả? Gọi chị ngươi chẳng ra thể thống gì cả! Ta đã đủ đau lòng lắm rồi đây!”
“Tôi bực mình vì thấy bà cứ chau mày ủ rũ cả ngày thế đấy, rồi sao?”
“Được rồi! Ta chẳng muốn nói chuyện với loại người như ngươi nữa!”
“Ngốc!! Bà đau lòng có phải là vì cái tên Dân Hữu đó không? Tôi đã nói với bà mấy chục lần tên đó là đồ củ cải thối lăng nhăng mà!! Bà làm gì mà phải phát bệnh ở đây?”
“Ngươi biết gì chứ!! Lúc Dân Hữu ở bên ta chưa từng lăng nhăng bao giờ!”
“Ngây thơ! Có thằng lăng nhăng nào mà tuyên bố mình lăng nhăng không? Sao bà dại thế nhỉ?”
“Đủ rồi!”
Tuấn Anh luôn ghét Dân Hữu, trước đây cũng thế, bây giờ lại càng ghét.
Lúc qua lại với Dân Hữu, ngày nào tôi cũng chịu đựng cơn điên của Tuấn Anh. Về nhà muộn một chút là mắng sa sả. Nếu tôi cũng lên cơn cãi nhau với hắn thì cả đến mấy ngày sau cũng chẳng ai nói với ai câu nào. Chiến tranh lạnh dài nhấtkéo hơn 3 tháng trời, cuối cùng vẫn là tôi phải chịu cúi đầu. Cái tên Tuấn Anh đó tuyệt đối là đứa không máu không thịt. Tuy nhỏ hơn tôi một tuổi nhưng hắn chưa gọi tôi là chị lần nào. Tôi thật sự mong muốn hắn chịu gọi tôi một tiếng “chị” thân thiết biết mấy!
Hừ. Thật ra hắn không gọi tôi “ê” thì cũng đã là sự may mắn nhất trong những cái bất hạnh rồi. Tuy có lúc tôi cũng năn nỉ hắn gọi tôi là chị, -_- ; nhưng đúng là chẳng thể thương lượng gì với cái tên đầu heo này. Nếu cần miêu tả Phác Tuấn Anh thì, một câu thôi – máu lạnh! Cả ngu ngốc!! Yêu quái…!!
Nói đến Phác Tuấn Anh… hắn có chiều cao 1m78, tuy rất không muốn thừa nhận nhưng hắn cũng hơi hơi đẹp trai, giống như tôi, hắn cũng chưa hề thừa nhận tôi bao giờ! Có một lần, hắn nói với một gã con trai theo đuổi tôi về đến nhà là…
“Thật không có mắt!”
Chính là câu này, tôi suýt chút đập đầu vào tường. Chắc chắn hắn là một tên ngốc. Nhưng Tuấn Anh cũng là đứa tốt, đây cũng là một trong những sự thực mà tôi không hề muốn thừa nhận. Có lần xảy ra một chuyện lớn khiến cả nhà chúng tôi suýt chút nữa bị dọa đến vỡ tim là, có một cô bé rất thích Tuấn Anh cưỡng bách -_- tên ngốc này phải qua lại với cô ta.
Đương nhiên cưỡng ép người ta thì chắc chắn không thể thành công. Không ngờ cô bé đó lại đi tự sát, nhưng không chết được. Kết quả Tuấn Anh không thèm nghe chúng tôi khuyên nhủ gì, đánh cho cô ta một trận nhừ tử, đến mức cô ta tái xanh tái xám mặt mũi.
“Cô muốn chết thì chết đi! Trước đây đã không thích loại như cô rồi, bây giờ lại càng ghét. Cô sống làm gì nữa hả? Tôi bực nhất loại giả vờ giả vịt như cô!”
Cho đến giờ tôi vẫn coi câu nói mà Tuấn Anh mắng cô bé tội nghiệp (?) ấy là câu kinh điển. Câu nói ấy đúng là không hề đơn giản. Tuy sau này chuyện đó cũng được giải quyết ổn thỏa… nhưng cái sự máu lạnh của hắn cũng khiến cả quỷ Satan trong truyền thuyết phải thở dài tự nhận mình không bằng.
Hôm nay chúng tôi phải chuyển đến Thủy Nguyên. Chuyển nhà vì bố tôi đã mở một cửa hàng đại lý ở đó. Ông nói muốn tạo dựng sự nghiệp của mình ở một nơi lạ, thế là chuyển đến thành phố chẳng có lấy một ai thân thích này. Chúng tôi đã thử thuyết phục bố, nhưng ông vẫn cố chấp không đổi ý. Chính vì thế mà tôi đã phải rời xa đám bạn thân để đến một nơi xa lạ, chuyển đến một trường khác. Tôi chuyển đến Du Lâm Thượng Cao, em tôi đến Đại Lâm Công Cao. (chú thích của người dịch: “Cao” chỉ trường trung học phổ thông)
Tôi cảm thấy cuộc đời mười tám tuổi của mình bi ai như thế đấy. Haizzz ~ nhưng điều đáng mừng là nghe nói Du Lâm Thượng Cao và Đại Lâm Công Cao sử dụng cùng một sân tập thể thao. Tức là Thượng Cao và Công Cao đối diện nhau, lấy sân tập làm trung tâm. Hai trường rất gần nhau. Đúng là một ngôi trường thú vị. ^^
Còn nghe đồn nam sinh trường Công Cao tuyệt vời chết đi được. Hình như là vì nguyên nhân này mà nam sinh Thượng Cao và Công Cao đã trở thành tử thù với nhau. Thêm nữa Công Cao là trường nam nên rất thích theo đuổi nữ sinh Thượng Cao, nên nam sinh Thượng Cao càng ghét họ. ^^ Nhìn cái tên Phác Tuấn Anh này cũng vào Công Cao thì nói trường ấy đều là zai đẹp đúng là cũng có lý chút đỉnh.
Anh từng nói đã từng yêu em, anh từng nói không có em sẽ không sống nổi. Lời anh nói em tin tưởng không hoài nghi. Nhưng bây giờ anh lại muốn chia tay. Tình yêu còn lại phải làm sao đây? Hồi ức trước đây phải làm sao? Nếu nhớ anh đến nỗi con tim nhức nhối, anh bảo em phải làm sao?
“Tình” của tổ hợp Oanh Hỏa Thạch.
Hic, lại rơi nước mắt rồi. Giọt nước mắt này sao mãi không chùi khô được nhỉ? Đã mấy tháng rồi, sao tôi vẫn chưa quên được cậu ấy? Có gì để lưu luyến đâu mà còn yêu mãi? Tôi thực quá ghét bản thân mình bây giờ.
Người tôi yêu thật lòng… tuyệt đối không thể quên được tên cậu ấy …
“Kim Dân Hữu”. Tôi phải làm sao mới có thể quên được cái tên này đây? Dân Hữu đã từng ở bên tôi một năm trời, tôi không cách nào quên cậu ấy được. Lần đầu tiên gặp nhau, hồi ức của chúng tôi, còn có lần chia tay cuối cùng…
“Chúng ta chia tay đi, xin lỗi.”
Tôi vẫn nhớ rõ mồn một lời nói cuối cùng của cậu ấy, nhưng vẫn không chịu tin. Tôi nghĩ cậu ấy nhất định là lừa gạt tôi… chắc chắn thế… nhưng hình như tôi sai rồi. Cậu ấy đã rời xa tôi thật rồi.
Lòng tự tôn của tôi không cho phép tôi níu giữ Dân Hữu mà tôi yêu thương tha thiết. Sau khi Dân Hữu đi rồi, tôi thẫn thờ lặp lại:
“Kim Dân Hữu… đừng đi!”
Nếu tôi gặp lại Dân Hữu, tôi sẽ vứt bỏ lòng tự tôn, chỉ cầu xin cậu ấy quay về bên mình.
“Tuấn Hỷ! Mau lên! Xe sắp chạy rồi!”
Đừng gọi tôi. -_- Tôi nói rồi đừng gọi tôi mà! Để tôi được nhìn nhiều hơn một chút. Để nhớ mỗi ngày đều tay trong tay với Dân Hữu đi qua khu này… vẫn nhớ Dân Hữu hồi đó sáng nào cũng đứng đợi tôi…
“Ê, Phác Tuấn Hỷ! Bà còn không mau ra đây à?”
Cái tên này… Phác Tuấn Anh! Ngươi ngậm mồm lại yên cho ta nhờ! Tên này là người mà cả đời tôi tuyệt đối chẳng thể nhờ cậy được gì, nếu nhất định phải nói thì, hắn chính là thằng em trai duy nhất của tôi. Chẳng biết di truyền gene của ai mà khiến người ta yêu thích thế, tôi thương hắn thương đến muốn chết luôn! -,.- Tôi rất thích nói ngược như vậy đấy!
Haizzz ~ Chúng tôi phải dọn nhà thật rồi! Bây giờ Dân Hữu cũng rời xa nơi này. Sau khi chia tay nhau đã chuyển trường, tôi chẳng còn nghe được tin tức gì của cậu ấy nữa, liên lạc bị cắt đứt như thế đấy. Chỉ nghe nói cậu ấy đã gia nhập tổ chức bất lương của trường học.
Dân Hữu… tớ phải đi thật rồi… đi thật rồi… tạm biệt…
“Phác Tuấn Hỷ! Bà muốn chết hả?”
“Biết rồi! Đến đây!”
Tuy khó chịu nhưng bố mẹ và cái thằng em đáng ghét ấy cứ thúc giục mãi, cuối cùng tôi vẫn phải lên xe rồi.
Ngôi nhà dần dần nhỏ lại… trả hồi ức lại cho tôi ~!!
“Huhu… hu…”
“Ngốc, bà bị bệnh à?”
Đúng. “Ngốc” mà các bạn nghe chính là lời em nói với chị thế đấy. Phải biết là tôi sinh sớm hơn Tuấn Anh một năm chứ!
“Ngươi muốn chết hả? Gọi chị ngươi chẳng ra thể thống gì cả! Ta đã đủ đau lòng lắm rồi đây!”
“Tôi bực mình vì thấy bà cứ chau mày ủ rũ cả ngày thế đấy, rồi sao?”
“Được rồi! Ta chẳng muốn nói chuyện với loại người như ngươi nữa!”
“Ngốc!! Bà đau lòng có phải là vì cái tên Dân Hữu đó không? Tôi đã nói với bà mấy chục lần tên đó là đồ củ cải thối lăng nhăng mà!! Bà làm gì mà phải phát bệnh ở đây?”
“Ngươi biết gì chứ!! Lúc Dân Hữu ở bên ta chưa từng lăng nhăng bao giờ!”
“Ngây thơ! Có thằng lăng nhăng nào mà tuyên bố mình lăng nhăng không? Sao bà dại thế nhỉ?”
“Đủ rồi!”
Tuấn Anh luôn ghét Dân Hữu, trước đây cũng thế, bây giờ lại càng ghét.
Lúc qua lại với Dân Hữu, ngày nào tôi cũng chịu đựng cơn điên của Tuấn Anh. Về nhà muộn một chút là mắng sa sả. Nếu tôi cũng lên cơn cãi nhau với hắn thì cả đến mấy ngày sau cũng chẳng ai nói với ai câu nào. Chiến tranh lạnh dài nhấtkéo hơn 3 tháng trời, cuối cùng vẫn là tôi phải chịu cúi đầu. Cái tên Tuấn Anh đó tuyệt đối là đứa không máu không thịt. Tuy nhỏ hơn tôi một tuổi nhưng hắn chưa gọi tôi là chị lần nào. Tôi thật sự mong muốn hắn chịu gọi tôi một tiếng “chị” thân thiết biết mấy!
Hừ. Thật ra hắn không gọi tôi “ê” thì cũng đã là sự may mắn nhất trong những cái bất hạnh rồi. Tuy có lúc tôi cũng năn nỉ hắn gọi tôi là chị, -_- ; nhưng đúng là chẳng thể thương lượng gì với cái tên đầu heo này. Nếu cần miêu tả Phác Tuấn Anh thì, một câu thôi – máu lạnh! Cả ngu ngốc!! Yêu quái…!!
Nói đến Phác Tuấn Anh… hắn có chiều cao 1m78, tuy rất không muốn thừa nhận nhưng hắn cũng hơi hơi đẹp trai, giống như tôi, hắn cũng chưa hề thừa nhận tôi bao giờ! Có một lần, hắn nói với một gã con trai theo đuổi tôi về đến nhà là…
“Thật không có mắt!”
Chính là câu này, tôi suýt chút đập đầu vào tường. Chắc chắn hắn là một tên ngốc. Nhưng Tuấn Anh cũng là đứa tốt, đây cũng là một trong những sự thực mà tôi không hề muốn thừa nhận. Có lần xảy ra một chuyện lớn khiến cả nhà chúng tôi suýt chút nữa bị dọa đến vỡ tim là, có một cô bé rất thích Tuấn Anh cưỡng bách -_- tên ngốc này phải qua lại với cô ta.
Đương nhiên cưỡng ép người ta thì chắc chắn không thể thành công. Không ngờ cô bé đó lại đi tự sát, nhưng không chết được. Kết quả Tuấn Anh không thèm nghe chúng tôi khuyên nhủ gì, đánh cho cô ta một trận nhừ tử, đến mức cô ta tái xanh tái xám mặt mũi.
“Cô muốn chết thì chết đi! Trước đây đã không thích loại như cô rồi, bây giờ lại càng ghét. Cô sống làm gì nữa hả? Tôi bực nhất loại giả vờ giả vịt như cô!”
Cho đến giờ tôi vẫn coi câu nói mà Tuấn Anh mắng cô bé tội nghiệp (?) ấy là câu kinh điển. Câu nói ấy đúng là không hề đơn giản. Tuy sau này chuyện đó cũng được giải quyết ổn thỏa… nhưng cái sự máu lạnh của hắn cũng khiến cả quỷ Satan trong truyền thuyết phải thở dài tự nhận mình không bằng.
Hôm nay chúng tôi phải chuyển đến Thủy Nguyên. Chuyển nhà vì bố tôi đã mở một cửa hàng đại lý ở đó. Ông nói muốn tạo dựng sự nghiệp của mình ở một nơi lạ, thế là chuyển đến thành phố chẳng có lấy một ai thân thích này. Chúng tôi đã thử thuyết phục bố, nhưng ông vẫn cố chấp không đổi ý. Chính vì thế mà tôi đã phải rời xa đám bạn thân để đến một nơi xa lạ, chuyển đến một trường khác. Tôi chuyển đến Du Lâm Thượng Cao, em tôi đến Đại Lâm Công Cao. (chú thích của người dịch: “Cao” chỉ trường trung học phổ thông)
Tôi cảm thấy cuộc đời mười tám tuổi của mình bi ai như thế đấy. Haizzz ~ nhưng điều đáng mừng là nghe nói Du Lâm Thượng Cao và Đại Lâm Công Cao sử dụng cùng một sân tập thể thao. Tức là Thượng Cao và Công Cao đối diện nhau, lấy sân tập làm trung tâm. Hai trường rất gần nhau. Đúng là một ngôi trường thú vị. ^^
Còn nghe đồn nam sinh trường Công Cao tuyệt vời chết đi được. Hình như là vì nguyên nhân này mà nam sinh Thượng Cao và Công Cao đã trở thành tử thù với nhau. Thêm nữa Công Cao là trường nam nên rất thích theo đuổi nữ sinh Thượng Cao, nên nam sinh Thượng Cao càng ghét họ. ^^ Nhìn cái tên Phác Tuấn Anh này cũng vào Công Cao thì nói trường ấy đều là zai đẹp đúng là cũng có lý chút đỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.