Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Chương 43

Lâm Ngân Hỉ

02/04/2014

Hơ, nghe đồn hôm nay là lễ Pretz . Tôi vốn không rành về khoản này. Đã có lễ Tình nhân rồi còn chưa đủ hay sao mà phải có thêm lễ Pretz nữa. -_- Nhưng tôi không tặng Pretz cho Cẩm Thánh, anh có thất vọng không nhỉ? Đợi lát nữa chuẩn bị Pretz rồi đứng đợi anh trước cổng vậy. Chắc chắn rất vui sướng nhỉ? ^O^

(Nói đôi điều về lễ Pretz của Hàn ^O^:

Pretz là một loại Pocky, ở Nhật đã phát triển ra rất nhiều mùi vị, chẳng hạn như: chocolate, dâu, hạnh nhân, xoài, grape (Nagano), yubari melon (Hokkaido), giant mikan (lemony, sold in Kyushu), powdered tea azuki bean (Kyoto), Kobe wine (Kobe), chuối, cafe, caramen v.v...

Vừa vào đến phòng học tôi đã phát hiện ra bọn con gái đang "điên" lên. Dù chẳng phải là Lễ Tình Nhân nhưng có một số người đã chuẩn bị những hộp rất to, bên trong đủ loại quà. Nói là quà dành cho nam sinh Đại Lâm Công Cao. -_-;; Thần thánh ơi! Van xin ngài đừng để Khương Cẩm Thánh nhìn thấy đám quà này. Tên ấy tuy ngoài mặt nói là không quan tâm mấy trò vặt vãnh này nhưng trong bụng thì sướng rơn lên, không khoái chí mới lạ, cho dù có nhắm mắt lại cũng tưởng tượng ra điệu bộ đó, van xin ngài bịt mắt hắn lại đừng để hắn nhìn thấy đống quà này. A men! Ôi~ A di đà Phật!

Ding dang ~

[Tuấn Hỷ cậu thật là hạnh phúc!!! >_<]

Gì thế này, chẳng phải là tên Lý Vân Quân đó sao? Hạnh phúc cái đầu cậu á? Hơ, tên này không chịu vào bệnh viện tâm thần, còn ở đây làm gì?

Ding dang~

[Ngốc. Đần. Ngu.]

Hả. Thế gian này làm gì có thằng em nào ******** thế cơ chứ. Phác Tuấn Anh! Cái thằng này gửi tin nhắn làm người ta tức điên lên! Chẳng lẽ nó điên rồi? A, tức chết đi.-_-^ Hừ, đây là gì? +_+ Dưới gầm ghế của Tiểu Mẫn đang có cái gì đó, một cái túi rất to. Chẳng lẽ là...

"Hàn Mẫn!!!"

"A! Giật mình chết đi!!!"

"Cái gì dưới chân cậu thế hả?"

"Hử? A, cái đó... cái đó..."

"Cho tớ xem cái nào!!!"

"A... không được! không được!"



Trước khi được sự đồng ý, tôi đã mở tung ra. Thì ra bên trong có một chiếc hộp nho nhỏ. -_-^ Một chiếc hộp rất đẹp.

"Cái này~ Có phải chuẩn bị tặng Phác Tuấn Anh không? Hei hei~"

"Ừ... à... muốn tặng Phác Tuấn Anh. /-/ /-/"

"Ha ha ha~ đẹp thật đó! Nhưng lúc cậu tặng món này thì đừng để Cẩm Thánh nhìn thấy nhé."

"Tại sao?"

"Tại sao hả? Hơ hơ~ vì tớ chẳng tặng anh ấy cái gì cả!"

"Thật à? Trời~ bạn gái mà như cậu đúng là quá đáng thật!"

"-_-;; Thế sao?"

"Ừ. Hay là chia cái này cho cậu nhé?"

"Hả? Không không không không cần đâu. (- -) (- -) (- -)"

Nói thực là tôi cũng muốn có một ít của Tiểu Mẫn, tuy biết chắc cậu ấy sẽ không từ chối tôi, nhưng thế nào sau đó cũng chạy ra ngoài khóc thầm một mình. Vậy thì ngại quá, Hư. Cái ngày này do đứa nào sáng chế ra vậy!!

Tên ngốc Khương Cẩm Thánh có đau lòng không nhỉ? Có lẽ, dù gì thì những đứa con trai nhận được quà đều vui sướng hớn hở, nếu là thế thì... A... -_-;; Không phải! Khương Cẩm Thánh anh cứ cố chờ đến ngày Tình Nhân là được! Em đây sẽ cho anh một bất ngờ thú vị. Ha ha~

Nhưng nói đi nói lại thì cuối cùng tôi cũng ra cửa hàng mua một đống Pretz về rồi dùng hộp quà xinh xắn Tiểu Mẫn cho để gói lại! -_-^ Hei hei~ Một tiếng đồng hồ nữa là có thể ra về rồi. Thật muốn nhanh nhanh đến tặng cho anh quá!

Cách-

Đúng lúc này có một chú đẩy cửa phòng học bước vào. Gì thế này!! +_+ Nhìn giống người chuyển phát nhanh... không phải, đúng là người chuyển phát nhanh mà! Đến thời điểm này, tôi còn tưởng đó là do một chàng trai người yêu một cô bạn nào đó trong lớp phái người đến chứ... tuy không biết nàng công chúa đó là ai nhưng cô ta đúng là hạnh phúc quá! - -^

"Woa~ ai thế nhỉ? Hạnh phúc thật!"



"Ừ... tóm lại là ai nhỉ?"

Ba đứa chúng tôi rất hiếu kỳ không biết nàng công chúa đó là ai, thế là cứ đảo mắt nhìn khắp một lượt trong phòng. Rốt cuộc là ai vậy? -_-

"Xin hỏi cô Phác Tuấn Hỷ là ai?"

"Ai cơ???"

Tôi hơi ngớ ngẩn không biết nên phản ứng thế nào. Phác Tuấn Hỷ!! Tôi chính là Phác Tuấn Hỷ mà, chẳng lẽ trong trường ngoài tôi ra còn có người khác tên Phác Tuấn Hỷ hay sao? -_- Hơ, lạ thật đấy!

"Là cô Phác Tuấn Hỷ phải không?"

"Hử? Ơ... phải! - -*"

"Xin mời nhận món quà này!"

"Quà á?"

Chẳng lẽ đúng là mình sao? Hiện tại đang xảy ra một chuyện khiến người ta khó tin được thế này, trong mắt tôi chỉ có hình ảnh Trí Anh và Tiểu Mẫn còn sung sướng hơn tôi.

"Chúc cô ngày lễ vui vẻ."

"A. Vâng."

Chú chuyển phát nhanh đưa cho tôi Pretz và lẵng hoa xong thì lui ra. Gì thế này? Cố gắng kiềm giữ nhịp tim đang đập cuồng loạn, không được để Trí Anh và Hàn Mẫn bị kích động thêm. Toàn bộ nữ sinh trong lớp đều vây quanh tôi tò mò nhìn đống quà. Mẹ ơi! Tôi sắp xỉu mất thôi! >_< Tuy tôi cố gắng không để lộ niềm vui sướng ra ngoài mặt, nhưng quả thật quá tuyệt vời! Ha ha ha! Hei hei hei! ^O^

"Tuấn Hỷ, còn có thiệp nữa kìa! Mau xem xem nào! Là ai nhỉ? Cẩm Thánh?"

"Không phải chứ! -_-;;"

Tên Khương Cẩm Thánh đó mà biết nghĩ đến những thứ này sao? Đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng đúng khoảnh khắc tôi mở thiệp ra đã bị giật mình một phen. Quả thực đây đúng là chuyện lãng mạn nhất mà 18 năm nay chưa từng xảy ra. Đây là lần đầu tiên. Lần nào xảy ra chuyện thế này tôi cũng chỉ là cái bóng và là người xem, nhưng bây giờ đã xảy ra với chính tôi, thật không dám tin! Ngày mai nếu mà mặt trời không mọc từ phía Tây thì tôi sẽ rất cám ơn đó. ^O^;;

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook