Chương 52
Lâm Ngân Hỉ
18/05/2013
Chú tài xế có lẽ bị tiếng khóc của tôi làm cho giật mình một phen, vội vã lái xe thật nhanh.
“Cô bé này, chú sẽ đưa cháu về nhà nhanh thôi mà, đừng khóc nữa!”
Nhưng tôi giờ lại không cầm nổi nước mắt. Quả thực rất xin lỗi, con người tôi chỉ luôn làm chuyện có lỗi với anh thực đáng ghét. Nếu nói xin lỗi anh, bảo rằng tôi không biết hôm nay là sinh nhật anh thì liệu anh có nói rằng “không sao đâu, đừng lo” không? Anh sẽ an ủi tôi rằng anh đã cùng đám bạn chúc mừng sinh nhật rồi chứ?...
[Câu chuyện hôm nay rất buồn. Đây là bức thư mà cô Giang Ngọc Châu ở Hán Thành viết cho bạn trai. Nhưng, vì là thư yêu cầu chia tay nên tôi thấy rất đau lòng. Xin được đọc cho quý vị cùng nghe.]
Sau khi trấn tĩnh được chút ít, tôi lắng nghe chương trình radio phát trên xe trên đường quay về Suwon.
[Dân Hoán, em là Ngọc Châu. Lá thư này được viết lúc đã trở về nhà sau khi chia tay với anh. Anh không thể hiểu được em, phải không? Xin lỗi, lại nói xin lỗi với anh nữa rồi, hình như em luôn chỉ nói xin lỗi với anh. Anh đau khổ phiền lòng vì em, em lại chẳng làm được gì cho anh, người như em quá ích kỷ. Dần dần cũng hiểu ra, vì em… nếu vì em mà khiến anh phải khổ sở đau lòng như thế, vậy đó chẳng phải là tình yêu mà chỉ là sự chiếm hữu, vậy nên em đã chọn một quyết định thật khó khăn. Không phải vì em, mà là vì anh… Đừng tìm người con gái nào như em nữa, người ích kỷ chỉ biết nghĩ đến mình như em… đừng nên gặp một người như vậy nữa. Như thế em mới không cảm thấy hổ thẹn. Thật lòng rất yêu anh, nhưng ở bên em, anh sẽ thấy mệt mỏi lắm. Vậy nên em sẽ để anh ra đi. Dân Hoán, Ngọc Châu rất yêu anh. Anh nhất định phải sống thật hạnh phúc. Được chứ?]
Trời! Ôi ôi! Ngọc Châu có lẽ là tuýp người giống tôi, Cẩm Thánh chắc cũng rất mệt mỏi vì tôi rồi. Cô bạn gái chỉ biết nghĩ đến mình sẽ khiến người ta rất đau lòng. Khi Cẩm Thánh ở bên tôi chắc cũng cảm thấy cô đơn lắm. Tôi cũng nên để anh ra đi, nhưng tôi không đủ can đảm. Từ khi qua lại với Cẩm Thánh, tôi chưa hề làm một điều gì cho anh, chưa một lần nào. Cẩm Thánh đã làm rất nhiều cho tôi, khiến tôi có những hồi ức đẹp đẽ… Nếu một ngày nào đó chúng tôi chia tay nhau, mà Cẩm Thánh chẳng lưu giữ lại được gì về tôi thì phải làm sao? Tôi quả thật quá hư đốn. Tôi lại nghĩ đến hình ảnh anh cầm hộp Pretz nho nhỏ tôi tặng, cười sung sướng như một đứa trẻ. Gương mặt Cẩm Thánh khi nhận được món quà dù rất nhỏ nhưng vẫn cười vui vẻ như thế… Cẩm Thánh là thế đấy… Tôi lại làm những việc quá đáng với một Cẩm Thánh như thế đấy…
11 giờ 50 phút.
Cẩm Thánh, xin anh hãy ở nhà đợi em. Được không, xin anh đó…
Xuống xe đến khu nhà Cẩm Thánh ở, đúng lúc chuẩn bị bước vào thì đằng sau cổng chính vang lên một giọng nói quen thuộc. Tôi khựng lại, đứng im tại chỗ. Không, là không có can đảm bước tiếp.
“Khi nào cậu mới đi học lại?”
“Ngày mai.”
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì đây? Xin cậu đó, đi học đàng hoàng đi.”
“Ừ, biết rồi. Bắt đầu ngày mai em sẽ đi học đàng hoàng mà. Em biết là em sai rồi. Ngày mai nhất định phải mặc đồ em tặng đó. Biết chưa?”
“Được rồi, cậu mau về nhà đi.”
“Cẩm Thánh, sinh nhật vui vẻ nhé. ^^*”
“Ừ, biết rồi. Nhưng sao cậu biết được hôm nay là sinh nhật tớ?”
“Ngốc ạ, chẳng lẽ em còn không hiểu anh à? Có chuyện gì về anh mà em không biết chứ.”
“Vậy à, cám ơn cậu. Mau về nhà đi.”
“Ừ, em về đây.”
Là Y Giang Yến. Sự thực ngày hôm nay người đứng ở đó là Y Giang Yến chứ không phải tôi khiến tôi đau lòng quá.
“Cô bé này, chú sẽ đưa cháu về nhà nhanh thôi mà, đừng khóc nữa!”
Nhưng tôi giờ lại không cầm nổi nước mắt. Quả thực rất xin lỗi, con người tôi chỉ luôn làm chuyện có lỗi với anh thực đáng ghét. Nếu nói xin lỗi anh, bảo rằng tôi không biết hôm nay là sinh nhật anh thì liệu anh có nói rằng “không sao đâu, đừng lo” không? Anh sẽ an ủi tôi rằng anh đã cùng đám bạn chúc mừng sinh nhật rồi chứ?...
[Câu chuyện hôm nay rất buồn. Đây là bức thư mà cô Giang Ngọc Châu ở Hán Thành viết cho bạn trai. Nhưng, vì là thư yêu cầu chia tay nên tôi thấy rất đau lòng. Xin được đọc cho quý vị cùng nghe.]
Sau khi trấn tĩnh được chút ít, tôi lắng nghe chương trình radio phát trên xe trên đường quay về Suwon.
[Dân Hoán, em là Ngọc Châu. Lá thư này được viết lúc đã trở về nhà sau khi chia tay với anh. Anh không thể hiểu được em, phải không? Xin lỗi, lại nói xin lỗi với anh nữa rồi, hình như em luôn chỉ nói xin lỗi với anh. Anh đau khổ phiền lòng vì em, em lại chẳng làm được gì cho anh, người như em quá ích kỷ. Dần dần cũng hiểu ra, vì em… nếu vì em mà khiến anh phải khổ sở đau lòng như thế, vậy đó chẳng phải là tình yêu mà chỉ là sự chiếm hữu, vậy nên em đã chọn một quyết định thật khó khăn. Không phải vì em, mà là vì anh… Đừng tìm người con gái nào như em nữa, người ích kỷ chỉ biết nghĩ đến mình như em… đừng nên gặp một người như vậy nữa. Như thế em mới không cảm thấy hổ thẹn. Thật lòng rất yêu anh, nhưng ở bên em, anh sẽ thấy mệt mỏi lắm. Vậy nên em sẽ để anh ra đi. Dân Hoán, Ngọc Châu rất yêu anh. Anh nhất định phải sống thật hạnh phúc. Được chứ?]
Trời! Ôi ôi! Ngọc Châu có lẽ là tuýp người giống tôi, Cẩm Thánh chắc cũng rất mệt mỏi vì tôi rồi. Cô bạn gái chỉ biết nghĩ đến mình sẽ khiến người ta rất đau lòng. Khi Cẩm Thánh ở bên tôi chắc cũng cảm thấy cô đơn lắm. Tôi cũng nên để anh ra đi, nhưng tôi không đủ can đảm. Từ khi qua lại với Cẩm Thánh, tôi chưa hề làm một điều gì cho anh, chưa một lần nào. Cẩm Thánh đã làm rất nhiều cho tôi, khiến tôi có những hồi ức đẹp đẽ… Nếu một ngày nào đó chúng tôi chia tay nhau, mà Cẩm Thánh chẳng lưu giữ lại được gì về tôi thì phải làm sao? Tôi quả thật quá hư đốn. Tôi lại nghĩ đến hình ảnh anh cầm hộp Pretz nho nhỏ tôi tặng, cười sung sướng như một đứa trẻ. Gương mặt Cẩm Thánh khi nhận được món quà dù rất nhỏ nhưng vẫn cười vui vẻ như thế… Cẩm Thánh là thế đấy… Tôi lại làm những việc quá đáng với một Cẩm Thánh như thế đấy…
11 giờ 50 phút.
Cẩm Thánh, xin anh hãy ở nhà đợi em. Được không, xin anh đó…
Xuống xe đến khu nhà Cẩm Thánh ở, đúng lúc chuẩn bị bước vào thì đằng sau cổng chính vang lên một giọng nói quen thuộc. Tôi khựng lại, đứng im tại chỗ. Không, là không có can đảm bước tiếp.
“Khi nào cậu mới đi học lại?”
“Ngày mai.”
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì đây? Xin cậu đó, đi học đàng hoàng đi.”
“Ừ, biết rồi. Bắt đầu ngày mai em sẽ đi học đàng hoàng mà. Em biết là em sai rồi. Ngày mai nhất định phải mặc đồ em tặng đó. Biết chưa?”
“Được rồi, cậu mau về nhà đi.”
“Cẩm Thánh, sinh nhật vui vẻ nhé. ^^*”
“Ừ, biết rồi. Nhưng sao cậu biết được hôm nay là sinh nhật tớ?”
“Ngốc ạ, chẳng lẽ em còn không hiểu anh à? Có chuyện gì về anh mà em không biết chứ.”
“Vậy à, cám ơn cậu. Mau về nhà đi.”
“Ừ, em về đây.”
Là Y Giang Yến. Sự thực ngày hôm nay người đứng ở đó là Y Giang Yến chứ không phải tôi khiến tôi đau lòng quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.