Chương 84
Lâm Ngân Hỉ
18/05/2013
Ở nhà tên ấy sống trong một thế giới chỉ có hai người. Hà hà. Đã bao lâu rồi nhỉ? ^-^ Món mì gói Cẩm Thánh nấu cho tôi, biết mùi vị thế nào không? Quá sức là ngon… ngon đến mức muốn chết luôn. >.<
Ding ring ring…
Di động của Cẩm Thánh đang réo vang -0- Có người gọi điện thoại.
“Alo, ai đó?”
Dỏng tai lên nghe…
[Đội trưởng, tớ đây.]
Í ~ Lý Vân Quân, là người mà cả đời chẳng giúp gì được cho tôi, nhưng phá hoại không khí người khác thì lại là cao thủ. -_-;
“Cậu à.”
[Đội trưởng! Tớ và Diệp Ngân quen nhau rồi.]
“Thật hả? Giỏi lắm!”
Thật là. Bất lực toàn tập! -_- Quen với Diệp Ngân rồi cơ đấy!
“Đưa điện thoại cho em! Này! Lý Vân Quân, đồ quạ đen chết thối! Chẳng phải cậu bảo không cần à? Nói quen nhau gì chứ? Cậu cút đến đây ngay cho tớ!”
[Hê ha ha! Tuấn Hỷ, cậu đang ở nhà Cẩm Thánh hả?]
“Ừ. Mau đến đây đi!”
[Biết rồi.]
Vân Quân hứng chí đáp lại, đến đây đi nhóc, chị đây sẽ dạy dỗ cẩn thận! Mới sáng sớm nay còn bảo không thèm, còn làm ầm ĩ, quen nhau á? Dù sao trước kia tôi cũng biết tỏng tên này rồi. Phì.
“Hà hà, sao xúc động quá thế?”
“Xương Sườn mà đến đây là chết chắc, em phải diệt hắn!”
“Chúc mừng hắn đi, đừng nói gì khác cả, tên Vân Quân ấy không rõ chuyện đó đâu.”
“Hiểu rồi, sẽ dạy dỗ ít lại vậy. ^-^”
“Ha ha, tốt.”
Tôi nhìn chằm chằm gương mặt Cẩm Thánh, nghĩ ngợi lung lắm…
“Cẩm Thánh…”
“Hử?”
“Sao anh lại đẹp trai thế?”
“Cái gì?”
“Không phải, vì quá đẹp trai. -_-;; Có cần làm bộ mặt khiếp hồn đó không?”
Mặt Cẩm Thánh lại đỏ lên. Ha ha! Vui chết đi được. Ngày nào cũng thấy bộ mặt mạnh mẽ, thỉnh thoảng lại đáng yêu đến mức chỉ muốn cắn cho anh một phát. -_-^
Cốc cốc!!
“Tớ đây, đến rồi đây, mở cửa ra cho tớ!”
“Đồ thỏ nhép! Không bấm chuông lại gõ cửa làm quái gì thế?? Ảnh hưởng đến hàng xóm!”
“Đội trưởng, tớ quen với Diệp Ngân rồi! ^O^”
“Thì cậu đã nói rồi đấy thôi.”
Xem ra Lý Vân Quân có vẻ vui lắm. Con người ấy mà, tự cổ nếu đã yêu thì phải thành thực rồi, như thế mới hạnh phúc được. -_-^
“Lý Vân Quân, cậu đến đây. Đến đây!”
Đến cạnh Vân Quân đánh hắn liên tiếp, hồi trước hễ đánh là hắn chạy nhảy la lối um xùm, bây giờ lại ngoác miệng ra cười. Khùng rồi à? Nếu đã thích Diệp Ngân như thế thì từ chối làm quái gì? -_-+ Chúng tôi ở đó chơi đến gần nửa đêm, vì Vân Quân cứ chọc cười chúng tôi đến mức muốn sặc chết đến nơi. T_T Chuyện của Xương Sườn xem như đã ổn. May mắn thật ấy! Xương Sườn cũng tươi tỉnh hơn rồi. Hề hề.
Nhưng càng buồn cười hơn là Lý Vân Quân cố sống cố chết làm bộ ra vẻ đàn ông, trước mặt Diệp Ngân không bao giờ tỏ ra vui vẻ thái quá, khuyên không nổi hắn, ^_^;; Vậy nhưng Diệp Ngân lại vui sướng đến sắp điên, đúng là một cặp man rợ.
Kỳ nghỉ mà chúng tôi mong đợi bao lâu cuối cùng cũng chỉ còn một tuần nữa là đến. Hu ra~~~ vui quá trời!!! Kỳ nghỉ đông này sẽ cùng Cẩm Thánh và đám nhóc kia đến Đông Hải chơi, nếu được nghỉ nhanh nhanh một chút thì tốt biết mấy.
Sự kiện Lý Vân Quân đã lắng lại một khoảng thời gian, sau đó lại gặp vấn đề khác. Đối với chúng tôi thì đó là lần khảo nghiệm đầu tiên… Đó là Chí Hồi, người luôn ở cạnh chúng tôi, luôn bên chúng tôi lặng lẽ, bỗng nhiên biến mất khi chỉ còn cách kỳ nghỉ đúng một tuần. Chí Hồi không những nghỉ học mà cả điện thoại cũng không nghe, di động luôn trong trạng thái tắt máy suốt một tuần. Cẩm Thánh và Thái Dân, Vân Quân đều nóng ruột, Chí Hồi chưa từng làm thế bao giờ. Từ khi tôi quen biết Chí Hồi, cậu ấy chưa hề biến mất tăm mất dạng như bây giờ. Phải làm sao bây giờ? Mẫn Chí Hồi, cậu đang ở đâu?
“Mẹ kiếp!”
Di động vẫn trong trạng thái tắt máy. Khương Cẩm Thánh tức giận đến mức ném cả điện thoại đi. Mọi người đều biết bạn trai tôi rất coi trọng tình bạn. Tuy về sau chúng tôi thân thiết hơn, nhưng Chí Hồi lần này đều khiến Cẩm Thánh, Vân Quân, Tuấn Anh, không, tất cả chúng tôi đều thương xót.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Thật là!! Lo quá đi mất!”
“Cái tên chưa bao giờ vắng mặt hay rút lui, có chuyện gì kia chứ?”
“Hu~ Anh Chí Hồi đang làm trò gì đây?”
Chúng tôi đều sốt ruột nên chẳng nói gì cả. Nếu biết có chuyện gì là tốt rồi… Vậy sẽ không buồn bực như thế nữa… Chúng tôi chẳng làm được gì.
“Đến nhà Chí Hồi xem thử xem sao.”
“Hôm qua đã đi rồi mà.”
“Thì lại đi! Mẫn Chí Hồi chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Cậu ấy không phải người tùy tiện nghỉ học như thế. Chắc chắn! Nhất định là xảy ra chuyện gì rồi!”
Chúng tôi đến nhà Chí Hồi. Gần đây Cẩm Thánh có phần bất ổn, cùng Thái Dân, Trí Anh, Vân Quân không kể ngày đêm đến nhà Chí Hồi tìm kiếm. Họ đến Nam Môn, phố Nhân, bến xe… thậm chí cả Nhân Xuyên nữa. Nhưng không thể tìm đâu ra Chí Hồi.
Trước cửa nhà Chí Hồi chẳng có đèn đuốc, hình như trong đó trống không, nhưng chẳng ai muốn bỏ đi, tiếp tục quan sát cửa nhà Chí Hồi.
Đến tờ mờ sáng mới về nhà. Hôm nay không nhìn thấy Chí Hồi, sắp nghỉ đông rồi… Chí Hồi từng vui sướng nói sẽ đến chơi ở Đông Hải giờ chẳng thấy đâu. Chúng tôi đều không rõ đã có chuyện gì xảy ra, chỉ còn nước tiếp tục đợi chờ.
Ding ring ring…
Di động của Cẩm Thánh đang réo vang -0- Có người gọi điện thoại.
“Alo, ai đó?”
Dỏng tai lên nghe…
[Đội trưởng, tớ đây.]
Í ~ Lý Vân Quân, là người mà cả đời chẳng giúp gì được cho tôi, nhưng phá hoại không khí người khác thì lại là cao thủ. -_-;
“Cậu à.”
[Đội trưởng! Tớ và Diệp Ngân quen nhau rồi.]
“Thật hả? Giỏi lắm!”
Thật là. Bất lực toàn tập! -_- Quen với Diệp Ngân rồi cơ đấy!
“Đưa điện thoại cho em! Này! Lý Vân Quân, đồ quạ đen chết thối! Chẳng phải cậu bảo không cần à? Nói quen nhau gì chứ? Cậu cút đến đây ngay cho tớ!”
[Hê ha ha! Tuấn Hỷ, cậu đang ở nhà Cẩm Thánh hả?]
“Ừ. Mau đến đây đi!”
[Biết rồi.]
Vân Quân hứng chí đáp lại, đến đây đi nhóc, chị đây sẽ dạy dỗ cẩn thận! Mới sáng sớm nay còn bảo không thèm, còn làm ầm ĩ, quen nhau á? Dù sao trước kia tôi cũng biết tỏng tên này rồi. Phì.
“Hà hà, sao xúc động quá thế?”
“Xương Sườn mà đến đây là chết chắc, em phải diệt hắn!”
“Chúc mừng hắn đi, đừng nói gì khác cả, tên Vân Quân ấy không rõ chuyện đó đâu.”
“Hiểu rồi, sẽ dạy dỗ ít lại vậy. ^-^”
“Ha ha, tốt.”
Tôi nhìn chằm chằm gương mặt Cẩm Thánh, nghĩ ngợi lung lắm…
“Cẩm Thánh…”
“Hử?”
“Sao anh lại đẹp trai thế?”
“Cái gì?”
“Không phải, vì quá đẹp trai. -_-;; Có cần làm bộ mặt khiếp hồn đó không?”
Mặt Cẩm Thánh lại đỏ lên. Ha ha! Vui chết đi được. Ngày nào cũng thấy bộ mặt mạnh mẽ, thỉnh thoảng lại đáng yêu đến mức chỉ muốn cắn cho anh một phát. -_-^
Cốc cốc!!
“Tớ đây, đến rồi đây, mở cửa ra cho tớ!”
“Đồ thỏ nhép! Không bấm chuông lại gõ cửa làm quái gì thế?? Ảnh hưởng đến hàng xóm!”
“Đội trưởng, tớ quen với Diệp Ngân rồi! ^O^”
“Thì cậu đã nói rồi đấy thôi.”
Xem ra Lý Vân Quân có vẻ vui lắm. Con người ấy mà, tự cổ nếu đã yêu thì phải thành thực rồi, như thế mới hạnh phúc được. -_-^
“Lý Vân Quân, cậu đến đây. Đến đây!”
Đến cạnh Vân Quân đánh hắn liên tiếp, hồi trước hễ đánh là hắn chạy nhảy la lối um xùm, bây giờ lại ngoác miệng ra cười. Khùng rồi à? Nếu đã thích Diệp Ngân như thế thì từ chối làm quái gì? -_-+ Chúng tôi ở đó chơi đến gần nửa đêm, vì Vân Quân cứ chọc cười chúng tôi đến mức muốn sặc chết đến nơi. T_T Chuyện của Xương Sườn xem như đã ổn. May mắn thật ấy! Xương Sườn cũng tươi tỉnh hơn rồi. Hề hề.
Nhưng càng buồn cười hơn là Lý Vân Quân cố sống cố chết làm bộ ra vẻ đàn ông, trước mặt Diệp Ngân không bao giờ tỏ ra vui vẻ thái quá, khuyên không nổi hắn, ^_^;; Vậy nhưng Diệp Ngân lại vui sướng đến sắp điên, đúng là một cặp man rợ.
Kỳ nghỉ mà chúng tôi mong đợi bao lâu cuối cùng cũng chỉ còn một tuần nữa là đến. Hu ra~~~ vui quá trời!!! Kỳ nghỉ đông này sẽ cùng Cẩm Thánh và đám nhóc kia đến Đông Hải chơi, nếu được nghỉ nhanh nhanh một chút thì tốt biết mấy.
Sự kiện Lý Vân Quân đã lắng lại một khoảng thời gian, sau đó lại gặp vấn đề khác. Đối với chúng tôi thì đó là lần khảo nghiệm đầu tiên… Đó là Chí Hồi, người luôn ở cạnh chúng tôi, luôn bên chúng tôi lặng lẽ, bỗng nhiên biến mất khi chỉ còn cách kỳ nghỉ đúng một tuần. Chí Hồi không những nghỉ học mà cả điện thoại cũng không nghe, di động luôn trong trạng thái tắt máy suốt một tuần. Cẩm Thánh và Thái Dân, Vân Quân đều nóng ruột, Chí Hồi chưa từng làm thế bao giờ. Từ khi tôi quen biết Chí Hồi, cậu ấy chưa hề biến mất tăm mất dạng như bây giờ. Phải làm sao bây giờ? Mẫn Chí Hồi, cậu đang ở đâu?
“Mẹ kiếp!”
Di động vẫn trong trạng thái tắt máy. Khương Cẩm Thánh tức giận đến mức ném cả điện thoại đi. Mọi người đều biết bạn trai tôi rất coi trọng tình bạn. Tuy về sau chúng tôi thân thiết hơn, nhưng Chí Hồi lần này đều khiến Cẩm Thánh, Vân Quân, Tuấn Anh, không, tất cả chúng tôi đều thương xót.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Thật là!! Lo quá đi mất!”
“Cái tên chưa bao giờ vắng mặt hay rút lui, có chuyện gì kia chứ?”
“Hu~ Anh Chí Hồi đang làm trò gì đây?”
Chúng tôi đều sốt ruột nên chẳng nói gì cả. Nếu biết có chuyện gì là tốt rồi… Vậy sẽ không buồn bực như thế nữa… Chúng tôi chẳng làm được gì.
“Đến nhà Chí Hồi xem thử xem sao.”
“Hôm qua đã đi rồi mà.”
“Thì lại đi! Mẫn Chí Hồi chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Cậu ấy không phải người tùy tiện nghỉ học như thế. Chắc chắn! Nhất định là xảy ra chuyện gì rồi!”
Chúng tôi đến nhà Chí Hồi. Gần đây Cẩm Thánh có phần bất ổn, cùng Thái Dân, Trí Anh, Vân Quân không kể ngày đêm đến nhà Chí Hồi tìm kiếm. Họ đến Nam Môn, phố Nhân, bến xe… thậm chí cả Nhân Xuyên nữa. Nhưng không thể tìm đâu ra Chí Hồi.
Trước cửa nhà Chí Hồi chẳng có đèn đuốc, hình như trong đó trống không, nhưng chẳng ai muốn bỏ đi, tiếp tục quan sát cửa nhà Chí Hồi.
Đến tờ mờ sáng mới về nhà. Hôm nay không nhìn thấy Chí Hồi, sắp nghỉ đông rồi… Chí Hồi từng vui sướng nói sẽ đến chơi ở Đông Hải giờ chẳng thấy đâu. Chúng tôi đều không rõ đã có chuyện gì xảy ra, chỉ còn nước tiếp tục đợi chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.