Chương 101: Bị chặn giữa đường
Hoa Hướng Dương
13/12/2020
Sau khi Lưu Thiến rời đi, viện trưởng Lưu lắc đầu thở dài: "Con bé này tính cách bướng bỉnh, ai nói gì cũng không chịu nghe, Sơn Thành, tôi nghĩ quan hệ của Thiến Thiến với cậu cũng rất tốt, cậu phải giúp tôi thuyết phục con bé".
Chuyện này tôi nên khuyên thế nào đây? Bố mẹ và chú hai của cô ấy đều không thuyết phục được cô ấy, tôi lại chỉ là người ngoài, vừa mới quen biết cô ấy, tôi sẽ khuyên nhủ được cô ấy sao?
Tôi nói: "Viện trưởng à, nói thế nào nhỉ... Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tôi thấy Lưu Thiến vốn dĩ không thích Dương Đông chút nào, người khác cũng không thể giúp gì trong chuyện này được, quan trọng vẫn là ở Lưu Thiến và Dương Đông".
Viện trưởng Lưu nhấp một ngụm trà rồi thở dài.
Tôi cũng không muốn tham gia vào những chuyện phiền phức này, chuyện của mình tôi còn chưa giải quyết được đây.
Lúc này, viện trưởng Lưu lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp màu đỏ, đưa cho tôi.
Tôi cầm lấy, mở ra, bên trong có một cuốn sổ nhỏ màu đỏ, là giấy cấp phép hành nghề y.
Đây chỉ là giấy cấp phép hành nghề dành cho bác sĩ nông thôn và có tác dụng ở các đơn vị dưới quận, huyện.
Bởi vì giấy cấp phép hành nghề chính thức cấp cao hơn yêu cầu bằng cử nhân trở lên nên nếu muốn theo học chuyên ngành y học, tôi cần có kinh nghiệm thực hành lâm sàng, hơn nữa còn phải vượt qua các kỳ thi khác nhau với những yêu cầu rất cao.
Và giấy cấp phép của tôi chỉ có thể coi là giấy chứng nhận được cấp cho do các bác sĩ tư nhân có chuyên môn nhất định tham gia và thông qua cuộc thi sách hạch.
Tất nhiên, tôi không đi thi, viện trưởng Lưu đã vận dụng các mối quan hệ để làm cho tôi tờ giấy này.
Tôi cực kỳ hài lòng và vô cùng biết ơn Viện trưởng Lưu.
Viện trưởng Lưu nói: "Bây giờ tôi chỉ có thể cho cậu chứng chỉ này, sau đó sẽ cho cậu một chức danh trong bệnh viện của chúng tôi. Cậu có thể làm việc hoặc không".
"Sau khi cậu có một tư cách nhất định, tôi sẽ tiến cử cậu lên cấp trên để cấp cho cậu giấy cấp phép hành nghề chính thức cấp cao hơn. Đương nhiên, cậu cũng có thể tự đi thi".
"Tôi tin rằng với năng lực của cậu thì việc lấy được một giấy cấp phép hành nghề chính thức cấp cao hơn dễ như trở bàn tay".
Ý của viện trưởng Lưu là bệnh viện sẽ cho tôi một chức vụ để làm việc ở đây, tôi có đến làm hay không đều được, đến khi có kinh nghiệm làm việc thì tôi có thể thi để có được chức danh và giấy chứng nhận cấp cao hơn.
Viện trưởng Lưu không thể xin được cho tôi chức danh và giấy cấp phép cấp cao hơn, suy cho cùng thì ông ta cũng chỉ là viện trưởng của bệnh viện thị trấn.
Hiện tại tay tôi bị thương, không thể hành nghề y, vì vậy đành phải hoãn lại việc điều trị cho mẹ của viện trưởng Lưu.
Thế là viện trưởng Lưu đã cho tôi một chức danh, tôi cứ nghĩ chức danh đó chỉ là một bác sĩ bình thường, không ngờ viện trưởng Lưu lại cho tôi làm phó viện trưởng!
Tôi sững sờ, bệnh viện thị trấn tuy chỉ là bệnh viện nhỏ nhưng chức vụ phó viện trưởng này chỉ dưới viện trưởng một bậc, lại kiêm thêm chức danh là bác sĩ trưởng khoa nội Đông y.
Hóa ra là lần trước sau khi tôi chữa khỏi bệnh u xơ tử cung của Lâm Ngọc Lam bằng phương pháp châm cứu, một vài lãnh đạo của bệnh viện đã biết, sau khi thảo luận họ đều muốn giữ tôi ở lại bệnh viện.
Viện trưởng Lưu cũng rất thật thà, y thuật của tôi đã vượt quá tầm hiểu biết của ông ta, tương lai của tôi chắc chắn sẽ không giới hạn trong một thị trấn nhỏ, tôi nhất định sẽ lên thành phố, lên tỉnh, hoặc có thể trở thành một thần y nổi tiếng cả nước.
Viện trưởng Lưu đánh giá rất cao năng lực của tôi và cũng tâm sự với tôi rất nhiều điều. Dù y thuật của tôi có tốt đến đâu, tôi cũng phải tiến từng bước một, tôi không thể bộ lộ hết tài năng cùng một thời điểm được.
Ngoài kia có rất nhiều kẻ xấu, nếu tôi làm ảnh hưởng đến quyền lợi của người khác, nếu y thuật của tôi gây tổn thất lớn cho người khác, hoặc bị những người khác để mắt tới, họ chắc chắn sẽ gây phiền phức cho tôi.
Với tư cách là một người bề trên, một người bạn và một người anh, ông ta đã nói với tôi rất nhiều điều và khiến tôi hiểu thêm rất nhiều chân lý về cách đối nhân xử thế.
Sau này tôi sẽ được tự do, nếu bệnh viện xuất hiện những ca bệnh khó chữa hoặc gặp phải những vấn đề khó giải quyết thì tôi mới phải ra mặt.
Tôi nói chuyện với viện trưởng Lưu suốt một buổi chiều, buổi tối viện trưởng Lưu mời tôi ăn cơm, hai chúng tôi đã cùng nhau uống rượu, sau đó tôi say đến nỗi không biết trời đất gì.
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy đã là mười giờ sáng, tôi đang nằm ở nhà của viện trưởng Lưu.
Viện trưởng Lưu mua một căn nhà ở thị trấn, căn hộ này thuộc tòa nhà thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Văn Viên của nhà họ Dương, vì quan hệ giữa nhà họ Lưu và nhà họ Dương rất tốt nên viện trưởng đã mua được căn hộ này với giá gốc.
Căn hộ gồm 2 phòng ngủ 1 phòng khách, tổng diện tích hơn 100 mét vuông, sàn nhà bóng loáng, trang trí đơn giản khiến cả căn hộ như sáng bừng lên.
Sau khi tỉnh dậy, thấy điện thoại hiển thị có hai cuộc gọi nhỡ, sau khi mua điện thoại di động, tôi gọi cho chị Văn Nhã đầu tiên.
Tối qua tôi đã uống quá nhiều rượu rồi ngủ say li bì.
Tôi ngay lập tức gọi lại, chị Văn Nhã nói với tôi sự việc đã được giải quyết ổn thỏa. Bạn trai của chị ấy là Hoàng Tiểu Tinh sáng nay đã gọi cho trưởng thôn, trưởng thôn đã đồng ý cho tôi quay lại thôn.
Tuy nhiên, nếu bây giờ tôi muốn trở về thôn thì sẽ phải ký một thỏa thuận.
Còn về đó là thỏa thuận là gì thì chị Văn Nhã không nói với tôi, tôi rất biết ơn chị Văn Nhã.
Chị Văn Nhã đã hứa với tôi sự việc sẽ được giải quyết trong vòng ba ngày, không ngờ rằng chuyện này lại được giải quyết sớm như vậy.
Con dâu của viện trưởng Lưu đang chăm sóc mẹ già ở quê. Viện trưởng Lưu sống một mình ở căn hộ này, giờ ông ta đã đi làm rồi. Tôi gọi cho viện trưởng Lưu sau đó rời đi.
Tôi rời khỏi nhà của Viện trưởng Lưu và định đến quán ăn ven đường để ăn chút gì đó, vừa đi đến một con hẻm vắng vẻ thì bất ngờ có hai thanh niên lao đến chặn đường tôi.
Hai thanh niên này chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, một người để tóc vàng, người còn lại để tóc dài, trên cánh tay có hình xăm, cả hai trông giống như những tên xã hội đen sống ở gần đây.
"Mày là Trương Sơn Thành?", tên tóc vàng rít một hơi thuốc lá, nghênh ngang hỏi tôi.
Tôi cau mày, nói: "Các người tìm tôi có việc gì?"
Nếu là trước đây, khi nhìn thấy bọn côn đồ này chặn đường, tôi nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy, bọn côn đồ này thường bắt nạt học sinh trong thị trấn, chúng đánh nhau, lừa đảo, không việc xấu nào không làm.
Bây giờ, tôi không hề sợ hãi gì cả.
Tên tóc vàng nói: "Đúng vậy, đi theo bọn tao một chuyến".
Tôi nói: "Tôi không biết anh, tại sao tôi phải đi theo anh?"
Tên tóc dài nói: "Mày cứ đi sẽ biết, còn không mau đi đi".
Nói xong, tên tóc dài hung tợn đẩy tôi một cái.
Tôi tránh sang một bên, tên tóc dài chưa kịp chạm vào tôi, tôi nói: "Tôi sẽ không đi cùng các người, tốt nhất các người mau cút đi cho tôi!"
Tên tóc vàng vứt mẩu thuốc là trên tay xuống đất, lấy trong ngực ra một con dao găm rồi nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường, nói: "Thức thời thì đi theo bọn tao, nếu không đừng có trách tao ác!"
Tôi nhếch mép cười lạnh: "Chỉ dựa vào hai người chúng mày sao?"
Tên tóc dài nói: "Bọn tao là hai người giỏi võ nhất thị trấn này, hôm nay mày phải đi theo bọn tao, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ thương lượng. Nếu mày không nghe lời thì hôm nay mày chết chắc rồi!"
Tôi hỏi: "Ai phái chúng mày tới đây? Chúng mày là người của Dương Đông phải không?"
Chắc chắn là Dương Đông tìm người tới trả thù tôi.
Tên tóc vàng chĩa lưỡi dao bóng loáng về phía tôi, nói: "Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc mày có đi hay không?"
Tôi bị thương ở tay phải, nhưng hai tên côn đồ tép diu này chẳng là gì với tôi.
Tôi nắm chặt bàn tay trái của mình và nói: "Tôi không đi, tôi muốn xem rốt cuộc hai nhân vật giỏi võ nhất thị trấn này lợi hại đến mức nào!"
Hai tên kia vừa nghe xong, sắc mặt lạnh băng, khuôn mặt tên tóc vàng hơi u ám, tên này nói: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đã vậy thì đừng có trách bọn tao không nương tay".
Nói xong, tên tóc vàng cầm con dao găm từng bước áp sát tôi, khi hắn ta còn cách tôi khoảng hai mét, hắn ta bất ngờ tăng tốc lao tới đâm con dao về phía vai tôi.
Chuyện này tôi nên khuyên thế nào đây? Bố mẹ và chú hai của cô ấy đều không thuyết phục được cô ấy, tôi lại chỉ là người ngoài, vừa mới quen biết cô ấy, tôi sẽ khuyên nhủ được cô ấy sao?
Tôi nói: "Viện trưởng à, nói thế nào nhỉ... Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, tôi thấy Lưu Thiến vốn dĩ không thích Dương Đông chút nào, người khác cũng không thể giúp gì trong chuyện này được, quan trọng vẫn là ở Lưu Thiến và Dương Đông".
Viện trưởng Lưu nhấp một ngụm trà rồi thở dài.
Tôi cũng không muốn tham gia vào những chuyện phiền phức này, chuyện của mình tôi còn chưa giải quyết được đây.
Lúc này, viện trưởng Lưu lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc hộp màu đỏ, đưa cho tôi.
Tôi cầm lấy, mở ra, bên trong có một cuốn sổ nhỏ màu đỏ, là giấy cấp phép hành nghề y.
Đây chỉ là giấy cấp phép hành nghề dành cho bác sĩ nông thôn và có tác dụng ở các đơn vị dưới quận, huyện.
Bởi vì giấy cấp phép hành nghề chính thức cấp cao hơn yêu cầu bằng cử nhân trở lên nên nếu muốn theo học chuyên ngành y học, tôi cần có kinh nghiệm thực hành lâm sàng, hơn nữa còn phải vượt qua các kỳ thi khác nhau với những yêu cầu rất cao.
Và giấy cấp phép của tôi chỉ có thể coi là giấy chứng nhận được cấp cho do các bác sĩ tư nhân có chuyên môn nhất định tham gia và thông qua cuộc thi sách hạch.
Tất nhiên, tôi không đi thi, viện trưởng Lưu đã vận dụng các mối quan hệ để làm cho tôi tờ giấy này.
Tôi cực kỳ hài lòng và vô cùng biết ơn Viện trưởng Lưu.
Viện trưởng Lưu nói: "Bây giờ tôi chỉ có thể cho cậu chứng chỉ này, sau đó sẽ cho cậu một chức danh trong bệnh viện của chúng tôi. Cậu có thể làm việc hoặc không".
"Sau khi cậu có một tư cách nhất định, tôi sẽ tiến cử cậu lên cấp trên để cấp cho cậu giấy cấp phép hành nghề chính thức cấp cao hơn. Đương nhiên, cậu cũng có thể tự đi thi".
"Tôi tin rằng với năng lực của cậu thì việc lấy được một giấy cấp phép hành nghề chính thức cấp cao hơn dễ như trở bàn tay".
Ý của viện trưởng Lưu là bệnh viện sẽ cho tôi một chức vụ để làm việc ở đây, tôi có đến làm hay không đều được, đến khi có kinh nghiệm làm việc thì tôi có thể thi để có được chức danh và giấy chứng nhận cấp cao hơn.
Viện trưởng Lưu không thể xin được cho tôi chức danh và giấy cấp phép cấp cao hơn, suy cho cùng thì ông ta cũng chỉ là viện trưởng của bệnh viện thị trấn.
Hiện tại tay tôi bị thương, không thể hành nghề y, vì vậy đành phải hoãn lại việc điều trị cho mẹ của viện trưởng Lưu.
Thế là viện trưởng Lưu đã cho tôi một chức danh, tôi cứ nghĩ chức danh đó chỉ là một bác sĩ bình thường, không ngờ viện trưởng Lưu lại cho tôi làm phó viện trưởng!
Tôi sững sờ, bệnh viện thị trấn tuy chỉ là bệnh viện nhỏ nhưng chức vụ phó viện trưởng này chỉ dưới viện trưởng một bậc, lại kiêm thêm chức danh là bác sĩ trưởng khoa nội Đông y.
Hóa ra là lần trước sau khi tôi chữa khỏi bệnh u xơ tử cung của Lâm Ngọc Lam bằng phương pháp châm cứu, một vài lãnh đạo của bệnh viện đã biết, sau khi thảo luận họ đều muốn giữ tôi ở lại bệnh viện.
Viện trưởng Lưu cũng rất thật thà, y thuật của tôi đã vượt quá tầm hiểu biết của ông ta, tương lai của tôi chắc chắn sẽ không giới hạn trong một thị trấn nhỏ, tôi nhất định sẽ lên thành phố, lên tỉnh, hoặc có thể trở thành một thần y nổi tiếng cả nước.
Viện trưởng Lưu đánh giá rất cao năng lực của tôi và cũng tâm sự với tôi rất nhiều điều. Dù y thuật của tôi có tốt đến đâu, tôi cũng phải tiến từng bước một, tôi không thể bộ lộ hết tài năng cùng một thời điểm được.
Ngoài kia có rất nhiều kẻ xấu, nếu tôi làm ảnh hưởng đến quyền lợi của người khác, nếu y thuật của tôi gây tổn thất lớn cho người khác, hoặc bị những người khác để mắt tới, họ chắc chắn sẽ gây phiền phức cho tôi.
Với tư cách là một người bề trên, một người bạn và một người anh, ông ta đã nói với tôi rất nhiều điều và khiến tôi hiểu thêm rất nhiều chân lý về cách đối nhân xử thế.
Sau này tôi sẽ được tự do, nếu bệnh viện xuất hiện những ca bệnh khó chữa hoặc gặp phải những vấn đề khó giải quyết thì tôi mới phải ra mặt.
Tôi nói chuyện với viện trưởng Lưu suốt một buổi chiều, buổi tối viện trưởng Lưu mời tôi ăn cơm, hai chúng tôi đã cùng nhau uống rượu, sau đó tôi say đến nỗi không biết trời đất gì.
Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy đã là mười giờ sáng, tôi đang nằm ở nhà của viện trưởng Lưu.
Viện trưởng Lưu mua một căn nhà ở thị trấn, căn hộ này thuộc tòa nhà thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Văn Viên của nhà họ Dương, vì quan hệ giữa nhà họ Lưu và nhà họ Dương rất tốt nên viện trưởng đã mua được căn hộ này với giá gốc.
Căn hộ gồm 2 phòng ngủ 1 phòng khách, tổng diện tích hơn 100 mét vuông, sàn nhà bóng loáng, trang trí đơn giản khiến cả căn hộ như sáng bừng lên.
Sau khi tỉnh dậy, thấy điện thoại hiển thị có hai cuộc gọi nhỡ, sau khi mua điện thoại di động, tôi gọi cho chị Văn Nhã đầu tiên.
Tối qua tôi đã uống quá nhiều rượu rồi ngủ say li bì.
Tôi ngay lập tức gọi lại, chị Văn Nhã nói với tôi sự việc đã được giải quyết ổn thỏa. Bạn trai của chị ấy là Hoàng Tiểu Tinh sáng nay đã gọi cho trưởng thôn, trưởng thôn đã đồng ý cho tôi quay lại thôn.
Tuy nhiên, nếu bây giờ tôi muốn trở về thôn thì sẽ phải ký một thỏa thuận.
Còn về đó là thỏa thuận là gì thì chị Văn Nhã không nói với tôi, tôi rất biết ơn chị Văn Nhã.
Chị Văn Nhã đã hứa với tôi sự việc sẽ được giải quyết trong vòng ba ngày, không ngờ rằng chuyện này lại được giải quyết sớm như vậy.
Con dâu của viện trưởng Lưu đang chăm sóc mẹ già ở quê. Viện trưởng Lưu sống một mình ở căn hộ này, giờ ông ta đã đi làm rồi. Tôi gọi cho viện trưởng Lưu sau đó rời đi.
Tôi rời khỏi nhà của Viện trưởng Lưu và định đến quán ăn ven đường để ăn chút gì đó, vừa đi đến một con hẻm vắng vẻ thì bất ngờ có hai thanh niên lao đến chặn đường tôi.
Hai thanh niên này chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, một người để tóc vàng, người còn lại để tóc dài, trên cánh tay có hình xăm, cả hai trông giống như những tên xã hội đen sống ở gần đây.
"Mày là Trương Sơn Thành?", tên tóc vàng rít một hơi thuốc lá, nghênh ngang hỏi tôi.
Tôi cau mày, nói: "Các người tìm tôi có việc gì?"
Nếu là trước đây, khi nhìn thấy bọn côn đồ này chặn đường, tôi nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy, bọn côn đồ này thường bắt nạt học sinh trong thị trấn, chúng đánh nhau, lừa đảo, không việc xấu nào không làm.
Bây giờ, tôi không hề sợ hãi gì cả.
Tên tóc vàng nói: "Đúng vậy, đi theo bọn tao một chuyến".
Tôi nói: "Tôi không biết anh, tại sao tôi phải đi theo anh?"
Tên tóc dài nói: "Mày cứ đi sẽ biết, còn không mau đi đi".
Nói xong, tên tóc dài hung tợn đẩy tôi một cái.
Tôi tránh sang một bên, tên tóc dài chưa kịp chạm vào tôi, tôi nói: "Tôi sẽ không đi cùng các người, tốt nhất các người mau cút đi cho tôi!"
Tên tóc vàng vứt mẩu thuốc là trên tay xuống đất, lấy trong ngực ra một con dao găm rồi nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường, nói: "Thức thời thì đi theo bọn tao, nếu không đừng có trách tao ác!"
Tôi nhếch mép cười lạnh: "Chỉ dựa vào hai người chúng mày sao?"
Tên tóc dài nói: "Bọn tao là hai người giỏi võ nhất thị trấn này, hôm nay mày phải đi theo bọn tao, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ thương lượng. Nếu mày không nghe lời thì hôm nay mày chết chắc rồi!"
Tôi hỏi: "Ai phái chúng mày tới đây? Chúng mày là người của Dương Đông phải không?"
Chắc chắn là Dương Đông tìm người tới trả thù tôi.
Tên tóc vàng chĩa lưỡi dao bóng loáng về phía tôi, nói: "Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc mày có đi hay không?"
Tôi bị thương ở tay phải, nhưng hai tên côn đồ tép diu này chẳng là gì với tôi.
Tôi nắm chặt bàn tay trái của mình và nói: "Tôi không đi, tôi muốn xem rốt cuộc hai nhân vật giỏi võ nhất thị trấn này lợi hại đến mức nào!"
Hai tên kia vừa nghe xong, sắc mặt lạnh băng, khuôn mặt tên tóc vàng hơi u ám, tên này nói: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đã vậy thì đừng có trách bọn tao không nương tay".
Nói xong, tên tóc vàng cầm con dao găm từng bước áp sát tôi, khi hắn ta còn cách tôi khoảng hai mét, hắn ta bất ngờ tăng tốc lao tới đâm con dao về phía vai tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.