Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 150: Bí mật của Triệu Linh Nhi

Hoa Hướng Dương

13/12/2020

Tôi hiểu, tôi đã gây ra áp lực rất lớn cho nhà họ Dương. Trước đây người nhà đó không coi tôi ra gì, nhưng tôi lại gây sự với họ hết lần này đến lần khác, thế nên họ cũng âm thầm sắp đặt để trừ khử tôi.

Nhưng hôm nay tôi làm ầm ĩ như thế, đánh rất nhiều người bị tàn phế. Sau khi cân nhắc lợi hại thì người nhà họ Dương lập tức tìm người ám sát tôi.

Trần Kế Tần chỉ nói cho bõ tức, nhưng cũng không hẳn là không được. Nếu nhà họ Dương đã dám ra tay giết tôi, thì tôi cũng có thể ám sát người nhà họ.

Đây là gậy ông đập lưng ông!

Vết thương của tôi vô cùng nghiêm trọng, nếu là người khác có lẽ đã hôn mê từ lâu.

Nhưng cơ thể tôi khoẻ mạnh hơn người khác cả trăm lần, lại có tiên nữ Thanh Thuỷ giúp tôi khống chế vết thương, thế nên giờ vết thương đã đỡ dần chứ không hề nặng thêm.

Việc này tôi không định báo cảnh sát.

Lần này người nhà họ Dương đã thực sự chọc giận tôi rồi. Tôi sẽ dùng sức mạnh của mình để báo thù!

Xe dừng ở sân nhà Triệu Linh Nhi.

Nhà của Triệu Linh Nhi rất sạch, trong không khí phảng phất mùi thuốc thanh mát dễ chịu.

Tôi nằm lên giường, chiếc giường được trải ga màu hồng, trên bàn có mấy con thú nhồi bông khiến căn phòng trông vô cùng đáng yêu.

Triệu Linh Nhi bảo Trần Kế Tần đi đun thuốc, còn cô ta sẽ giúp tôi rửa vết thương.

Trên người tôi có tổng cộng năm vết thương, những chỗ khác đều là vết thương ngoài da, chỉ có vết thương ở ngực tuy không rộng nhưng rất sâu.

Con dao găm cắm tận đến phổi tôi, tiên nữ Thanh Thuỷ nói với tôi không sao hết, nhiều nhất là năm ngày sẽ hồi phục. Bên trong cũng không tụ máu hay bị viêm gì cả, không cần dùng bất cứ loại thuốc nào hết.

Tất nhiên nếu tôi sợ đau thì cũng có thể uống thuốc giảm đau.

Triệu Linh Nhi cũng là bác sĩ của thôn cô ta, trong nhà có sẵn bình truyền nước nên cô ta đã phối cho tôi một ít dịch nước để truyền, nhưng thực ra không cần thiết lắm. Dù vậy Triệu Linh Nhi vẫn vô cùng lo lắng, bắt tôi phải truyền cho bằng được, còn nói sáng mai nhất định phải đến bệnh viện khám.

Sau khi đun xong nước, Trần Kế Tần cũng chạy đến giúp. Triệu Linh Nhi cẩn thận cắt quần áo của tôi ra, sau đó rửa vết thương, băng bó gọn gàng rồi đắp chăn lại cho tôi.

Triệu Linh Nhi bảo Trần Kế Tần với Triệu Vũ đi nghỉ ngơi, còn cô ta ở lại trông tôi, đợi truyền cho xong chai nước.

Trần Kế Tần cứ luôn miệng đòi chăm sóc tôi, nhưng tôi nháy mắt ra hiệu với anh ta, anh ta liền hiểu ý ngay, đồng ý đi nghỉ ngơi.

Cứ cách mấy phút là Triệu Linh Nhi lại bắt mạch cho tôi, hỏi tôi xem có khó chịu chỗ nào không.

Vì phổi của tôi bị thương, nếu chảy quá nhiều máu, dẫn đến khó thở thì sẽ bị ngạt khí mà chết.

Triệu Linh Nhi cực kỳ lo lắng cho tôi.

Tôi cười nói: “Linh Nhi, cô yên tâm, cơ thể của tôi khoẻ hơn người bình thường nhiều, không sao đâu”.

Triệu Linh Nhi đáp: “Anh còn nói nữa, vết thương nặng thế này, phải mất đến nửa cái mạng ấy chứ, thế mà anh còn cười được”.



“Nếu tối nay tôi và em trai tôi không đúng lúc đi ngang qua, thì anh có chuyện thật rồi đấy”.

Nói đến đây, sắc mặt Triệu Linh Nhi trở nên rất đáng sợ, hỏi tiếp: “Đúng rồi... Sơn Thành, người phụ nữ kia... Muốn giết anh thật sao?”

“Ừ”, tôi khẳng định chắc nịch: “Tôi với nhà họ Dương ở trên thị trấn có mâu thuẫn, họ muốn đối phó với tôi”.

“Linh Nhi, lần này Triệu Vũ đã giúp tôi, tôi sợ nhà họ Dương sẽ gây phiền phức cho hai người”.

“Nên là về sau tốt nhất chị em hai người đừng đi ra ngoài, cứ ở lại trong thôn cho an toàn”.

Tôi thực sự sợ sau chuyện đêm nay, nhà họ Dương sẽ tìm hai chị em Triệu Linh Nhi gây sự.

Triệu Linh Nhi nghe thế, sắc mặt khẽ thay đổi, ánh mắt nhìn tôi vô cùng phức tạp, nói: “Trương Sơn Thành, rốt cuộc anh làm cái gì ở bên ngoài vậy? Tại sao anh lại dây vào loại người đáng sợ đến thế?”

Tôi không giải thích thêm gì, tôi không muốn kéo Triệu Linh Nhi vào đống rắc rối này.

“Anh nói đi chứ, tôi rất lo cho anh”, Triệu Linh Nhi hối thúc tôi: “Tôi với em trai tôi có thể giúp anh, em trai tôi rất giỏi, anh cũng thấy rồi đó”.

Tôi nói: “Việc của tôi cứ để tôi tự giải quyết. Cô gái, cô đừng dính vào chuyện này, được chứ?”

Triệu Linh Nhi nói: “Lần trước ở trên núi, nếu anh không cứu tôi, e là tôi đã...”

“Nên tôi muốn giúp anh”.

Triệu Linh Nhi rất nghiêm túc, cô ta muốn trả ơn cho tôi.

Đúng là một cô gái trong sáng và lương thiện, nhưng chuyện này nào có đơn giản như thế!

Cứ thỉnh thoảng tôi lại nhìn vào mắt Triệu Linh Nhi, nhưng đột nhiên có một điều khiến tôi vô cùng ngạc nhiên, đó là tôi không thể nào đọc được suy nghĩ của Triệu Linh Nhi!

Tôi không biết được cô ta đang nghĩ gì!

Chẳng lẽ tôi bị mất đi sức mạnh?

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Tiên nữ Thanh Thuỷ đột nhiên nói với tôi: “Cả người Triệu Linh Nhi đều có linh khí, cô ta không phải người đơn giản đâu. Mà Triệu Vũ lại càng kỳ quái hơn!”

Tôi đờ ra, kỳ quái sao?

Không đơn giản?

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói tiếp: “Hai người này đang che giấu một bí mật rất lớn”.

Bí mật?

Tiên nữ Thanh Thuỷ càng nói càng khó hiểu, khiến tôi cực kỳ tò mò.

“Ngươi không nhìn thấu được Triệu Linh Nhi vì cô ta cũng là người tu luyện”.



“Nếu ngươi ngủ được với Triệu Linh Nhi thì công lực của ngươi sẽ tăng lên gấp bội”.

Triệu Linh Nhi là cô gái xinh nhất tôi từng gặp. Lâm Ngọc Lam, Lưu Thiến, Trương Lệ, mỗi người đều có một khí chất riêng biệt, nhưng họ chỉ là người phàm, còn Triệu Linh Nhi giống như một tiên nữ.

Hoá ra cô ta cũng là người tu luyện như tôi!

Nếu đã là người tu luyện, tại sao cô ta lại sống ở thôn Triệu?

Một người đẹp như tiên giáng trần và một cậu em trai ngu ngốc, họ có bí mật gì?

Không đúng, nếu Triệu Linh Nhi là người tu luyện, vậy lần trước ở trên núi Lôi Đắc Mã nhìn trộm Triệu Linh Nhi tắm, sao cô ta lại không phát hiện ra?

Còn nữa, lúc xuống núi tôi bắt gặp cảnh Lôi Đắc Mã cưỡng ép Triệu Linh Nhi, sao có thể chứ?

Nếu Triệu Linh Nhi đúng là người tu luyện thì có thể giết chết Lôi Đắc Mã một cách nhanh chóng.

Tiên nữ Thanh Thuỷ lên tiếng: “Ý ta là Triệu Linh Nhi giống như ngươi, là người có thiên phú dị bẩm, chưa từng tu luyện pháp thuật. Nếu cô ta từng tu luyện chắc chắn ta đã cảm nhận được rồi”.

“Chính vì cô ta có linh khí trong người, trời sinh đã mạnh hơn người khác, thế nên ngươi mới không nhìn thấu được cô ta”.

Hoá ra là thế, e rằng Triệu Linh Nhi cũng giống như tôi, không biết được thể chất của mình lại lợi hại đến thế.

Triệu Linh Nhi hỏi chuyện của tôi, nhưng tôi không nói, nên cô ta cũng không hỏi tiếp nữa.

Tôi lập tức chuyển chủ đề câu chuyện: “Sao hai chị em cô về thôn muộn thế?”

Triệu Linh Nhi đáp: “Hai chị em tôi lên thị trấn bán thuốc. Dạo gần đây cứ dăm ba bữa chúng tôi lại lên thị trấn một lần, bán hết thuốc thì tôi lại dẫn em trai tôi đi thăm thú xung quanh, thế nên mới về muộn”.

Triệu Linh Nhi trồng được vài loại thuốc, bình thường khi không có việc gì, cô ta thích dẫn em trai lên núi hái thuốc.

“Sơn Thành, tôi nghe bác sĩ Trương nói, anh mở phòng khám ở thôn, khám bệnh cứu người?”

Tin tức của Triệu Linh Nhi cũng nhanh nhạy đấy, tôi nói: “Ừ đúng, bây giờ tôi cũng là bác sĩ giống cô”.

Triệu Linh Nhi đáp: “Gần đây tôi còn nghe nói anh chiếm nhà của bác sĩ Trương, rốt cuộc chuyện này là sao? Có thật không vậy?”

Tôi ngây ra, hỏi lại: “Bác sĩ Trương mà cô nói là ai?”

Triệu Linh Nhi nói: “Là bác sĩ Trương của thôn anh, Trương Vân Sơn”.

Trương Vân Sơn? Tôi hỏi: “Cô đi bán thuốc cho cửa tiệm nhà Trương Vân Sơn à?”

“Ừ”, Triệu Linh Nhi đáp: “Bác sĩ Trương ra giá hợp lí, lại là giá cao nhất trong số các tiệm thuốc, tất nhiên tôi sẽ bán cho ông ấy rồi”.

“Dạo gần đây Trương Vân Sơn mua cả ô đầu, bán hạ, hai thứ đấy chỗ tôi trồng là tốt nhất, nên bác sĩ Trương ra giá rất cao”.

Ô đầu? Bán hạ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Thầy Khai Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook