Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 333: Bộ mặt xấu xa

Hoa Hướng Dương

26/12/2020

“Báo cảnh sát? Ha ha...”, Vương Hải Ba nói: “Nếu báo cảnh sát có tác dụng thì làm gì có nhiều người làm xã hội đen như vậy?”

“Nếu báo cảnh sát có tác dụng, mấy câu lạc bộ cao cấp như thế này đã bị cấm từ lâu rồi!”

“Nếu báo cảnh sát có tác dụng thì những trung tâm tắm gội thư giãn, các kiểu câu lạc bộ, thậm chí là những tiệm làm tóc đã bị đóng cửa từ lâu”.

“Xã hội này rất phức tạp, bây giờ tôi bán Lý Giai Dao đi, chẳng ai làm gì được!”

“Ông nói xem có đúng không, ông Phì?”

Ông Phì tràn đầy tự tin cười nói: “Tất nhiên, nhưng... nếu xảy ra chuyện gì thật thì mày tự chịu trách nhiệm đi Vương Hải Ba”.

“Mày không chạy thoát được đâu!”

Xã hội này thật sự đen tối như vậy sao?

Thế lực xấu xa càn quấy như vậy sao?

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Bất kể là ở triều đại nào, không thể nào loại bỏ thế lực xấu xa hoàn toàn được, nó sẽ cùng tồn tại với người chấp pháp. Nếu không có thế lực xấu xa thì cần người chấp pháp để làm gì?”

“Đây cũng là một kiểu cân bằng sinh thái”.

Thật là sâu sắc.

Tiên nữ Thanh Thủy nói tiếp: “Thời cổ đại có rất nhiều vụ việc ép gái nhà lành đi làm kỹ nữ, đầu tiên là uy hiếp, đe dọa, sau đó là dụ dỗ lợi ích, tóm lại là rất dễ khiến một người bình thường khuất phục”.

“Nhất là sự cám dỗ của tiền bạc. Ngươi nghĩ mà xem, một người bình thường làm một công việc bình thường mỗi tháng được ba, bốn nghìn tệ, còn ở nơi gió trăng này một tháng có thể kiếm mấy mươi nghìn tệ, bọn họ có thể chịu được cám dỗ không?”

“Không thì sao lại có nhiều cô gái xinh đẹp trẻ tuổi như vậy đến những nơi này làm?”

“Thủ đoạn của bọn họ nhiều vô kể, có thể dễ dàng làm cho một cô gái khuất phục”.

Hôm nay tôi quả thật được trải đời rồi.

Tôi lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát, tôi rất muốn xem xem kết quả của việc báo cảnh sát sẽ như thế nào.

Tôi không tin mấy người họ thật sự coi trời bằng vung.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đừng gọi, ngươi báo cảnh sát chắc chắn không có tác dụng. Tới lúc đó dẫn nhóm người Âu Dương Bác đến đây, sự việc lại đẩy lên người ngươi”.

“Không cần lãng phí thời gian, giải quyết đám người này rồi về nhà thôi”.

Tiên nữ Thanh Thủy nói rất có lý.

Sắc mặt Vương Hải Ba trở nên lạnh lẽo, lướt mắt qua mấy người bạn học, hung hăng nói: “Ông Phì, ông cứ đưa cô ta đi đi, còn nữa... ba cô kia ông cũng đưa đi luôn đi”.

“Đám chó má tự xưng là anh em của tôi, lúc quan trọng lại không giúp tôi, ông đưa hết đám phụ nữ của họ đi đi!”

“Ông Phì, sau này tôi đi theo ông, ông thấy thế nào?”

“Ông thu nhận tôi, đám đê tiện này, đám khốn kiếp này cho ông quản hết!”



Vương Hải Ba trở mặt rất nhanh, mấy người bạn đều biến sắc.

Ông Phì cười nói: “Vương Hải Ba, mày đúng là thức thời, dù mày không muốn đi theo tao, tao cũng bắt mày phải theo. Đánh gãy chân mày hay giết mày cũng chẳng ích gì, cái bọn tao cần là tiền, là mày trả nợ”.

“Tên khốn mày nhất định phải tìm được cậu mày về! Không tìm được thì mày phải trả số tiền ông cậu mày nợ!”

Vương Hải Ba nở nụ cười nịnh nọt, nói: “Ông Phì, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt bổn phận của mình, nhất định sẽ nghĩ mọi cách trả nợ. Sau này ông Phì bảo tôi làm gì, tôi cũng sẽ làm”.

“Trước đây cậu tôi đi theo anh Đao, quy tắc giang hồ tôi đều hiểu”.

“Ông Phì bảo tôi đi hướng Đông, tôi sẽ đi hướng Đông, ông Phì bảo tôi đi hướng Tây, tôi sẽ đi hướng Tây!”

“Mọi chuyện đều nghe ông Phì cả!”

Vương Hải Ba thế mà lại đổi phe, muốn đi theo ông Phì, chuyển biến hơi nhanh thì phải!

Ông Phì quét mắt qua bốn cô gái, cười ha hả: “Đưa bốn cô này đến phòng 009, điều tra rõ ràng hoàn cảnh của họ. Các anh em, hãy lên lớp cho bốn cô này đàng hoàng”.

Ông Phì muốn đưa bốn người họ đi, điều đang chờ đợi bốn cô gái ấy chắc chắn là sự uy hiếp, dọa dẫm, đánh đập, dụ dỗ, thậm chí là chơi đùa cơ thể họ...

Bảy, tám người đi đến chỗ bốn cô gái.

“Đừng mà, ông Phì, chúng tôi không liên quan đến chuyện này”.

“Ông Phì, thả chúng tôi ra đi”.

“Ông Phì, đây là chuyện của Vương Hải Ba, ông muốn bắt thì bắt người phụ nữ của Vương Hải Ba đi chứ”.

Ba cô gái khổ sở cầu xin, nhưng chẳng có tác dụng gì.

“Ông Phì, thả bạn gái của tôi ra!”

“Ông Phì, các ông quá đáng lắm rồi!”

“Ông Phì, chuyện ở đây không liên quan đến chúng tôi, sao lại đối xử với chúng tôi như vậy!”

Bạn trai của ba cô gái đều đứng lên ngăn chặn đám người kia, không muốn mấy kẻ đó đụng vào bạn gái mình.

Ông Phì ra hiệu cho mấy người ở bên cạnh, bọn chúng đồng loạt cầm chai rượu trên bàn lên, bao vây ba người con trai.

Người bạn học không có bạn gái kia sợ hãi lập tức vọt sang một bên.

Vương Hải Ba cầm chai rượu, đi đến trước mặt ba người, nói: “Bây giờ trước mắt các cậu có hai con đường, một là mỗi người cho tôi mượn một trăm năm mươi nghìn tệ, giải quyết chuyện ngày hôm nay!”

“Nếu không, tối nay bạn gái của các cậu sẽ trở thành bạn gái của người khác!”

“Tối nay tôi sẽ ngủ với cả ba người họ!”

Tôi hiểu rồi, đây mới là mục đích thật sự, bắt ba người kia móc tiền ra.



Ba người lập tức biến sắc.

“Anh Hải Ba, tôi không có tiền, xe kia là tôi mượn, không phải của tôi. Trong tay tôi chỉ có mấy nghìn tệ, nếu anh cần thì tôi đưa anh”.

“Tôi cũng không có tiền. Từ khi tốt nghiệp rất khó tìm việc, tôi đi làm ở chỗ người quen, một tháng được năm, sáu nghìn tệ, vừa đủ cho tôi và bạn gái chi tiêu”.

“Anh Hải Ba, không phải chúng tôi không giúp anh, mà là chúng tôi thật sự không có tiền. Nếu có tiền thì chắc chắn sẽ lấy ra”.

Ba người đều bày tỏ mình không có tiền, có lẽ là bọn họ không có thật.

Hi vọng cuối cùng của Vương Hải Ba tan biến rồi...

Chiêu lần này không có tác dụng.

Ông Phì dữ tợn lên tiếng: “Đưa mấy cô gái kia đi!”

“Đừng mà!”

“Không được!”

Ba người con trai lao lên, bảo vệ cho bạn gái của mình.

Ông Phì lạnh lùng nói: “Đánh cho tao!”

Mười mấy người cầm chai rượu vung về phía ba người con trai, ban đầu ba người còn dám đánh trả, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị dồn đến góc tường, hứng chịu từng chai rượu đánh lên người.

Ba người họ nhanh chóng kêu cha gọi mẹ, cầu xin ông Phì. Mấy cô gái chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sợ đến mức mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, liên tục kêu la, thậm chí còn ôm đầu, che mắt không dám nhìn.

Cuối cùng, ba người bị đánh đến sứt đầu mẻ trán, bị người ta kéo tóc lôi đến gần nhau, quỳ ở dưới đất thành một hàng.

Ông Phì đi tới, nói với ba người họ: “Còn lo chuyện bao đồng nữa là đánh chết bọn mày!”

“Tao nói cho bọn mày biết, nếu bọn mày báo cảnh sát, đợi chờ bọn mày sẽ là hậu quả càng thê thảm!”

“Bọn tao đều là xã hội đen, đương nhiên đều có người chống lưng!”

“Bọn mày ngoan ngoãn nghe lời, bọn tao sẽ thả người phụ nữ của bọn mày ra nhanh thôi!”

Ba người con trai chỉ có thể khuất phục bạo lực, không dám hé răng nửa lời, mặt mày đau khổ, không làm được gì.

Ba cô gái ôm nhau khóc sướt mướt, kinh hồn bạt vía, toàn thân run rẩy, không biết phải làm sao.

“Khóc cái gì mà khóc!”

“Đám ti tiện chúng mày có gì mà phải khóc!”

Một người đàn ông trung niên đi qua, tát mỗi người một cái khiến ba cô gái ngã ra đất.

“Tao ghét nhất là phụ nữ khóc, còn khóc nữa là tao giết chúng mày!”

Ba cô gái rúc vào góc tường, cả người run rẩy, vẫn nhỏ giọng nghẹn ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Thầy Khai Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook