Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 402: Cắt đứt quan hệ

Hoa Hướng Dương

10/01/2021

“Không được!”, Lý Cương từ chối: “Vốn dĩ nếu tối nay các người không ra tay thì còn dễ thương lượng, nhưng bạn trai cô đã đánh tôi, người của các cô cũng đã đánh người của chúng tôi, cho nên không có gì để thương lượng nữa”. “Tối nay phải trả tiền, không có tiền thì sáng mai chúng tôi sẽ thông báo cho bố cô đến bảo lãnh cô. Nếu bố cô không đến, chúng tôi sẽ báo cảnh sát”.

“Bây giờ là ba giờ rưỡi, cô còn bốn tiếng nữa để gom tiền”.

Sắc mặt của Lư Phi Phi thay đổi đến mấy lần, gương mặt xinh đẹp đầy nét lạnh lùng, sau đó cắn răng, tức giận nhìn Lý Cương: “Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai bức ép tôi như vậy!”

“Nếu các anh đã muốn làm lớn chuyện này thì tôi sẽ làm lớn! Hôm nay, tôi sẽ cho các anh biết sự lợi hại của tôi!”

“Các anh đợi đấy cho tôi!”

Nói xong, Lư Phi Phi nhìn quanh những người cầm gậy bóng chày trong nhà hàng, bắt đầu gọi điện thoại kêu người.

Lý Cương không chút lo lắng, nói: “Vậy để tôi xem xem rốt cuộc cô Lư muốn thế nào”.

Lư Phi Phi đi sang một góc, tôi nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa cô ta với người ở đầu bên kia điện thoại.

“Anh Lưu Sướng, bên tôi gặp phải một chút rắc rối”.

“Vâng, ở một nhà hàng, anh tìm vài người qua giúp tôi, dẫn người của chúng tôi đi là được”.

“Bên này có hơn ba mươi người. Vâng vâng, cám ơn, cám ơn anh Lưu Sướng, tiền không thành vấn đề”.

Thế mà Lư Phi Phi lại gọi điện thoại kêu một đám người tới đưa nhóm thầy trò này rời khỏi đây.

Sau khi Lư Phi Phi kể tình hình ở đây cho bên kia nghe một lượt, nói ra tên của nhà hàng, bên kia nói: “Chị Phi Phi, nhà hàng đó là của Âu Dương Bác, người giàu nhất thành phố chúng ta mở. Bên đó là địa bàn của ông ta, sao tôi dám đến gây sự chứ?”

“Âu Dương Bác? Âu Dương Bác tôi biết, hình như là có qua lại với bố tôi. Bất kể xảy ra việc gì, bố tôi cũng có thể dàn xếp được. Âu Dương Bác có lợi hại hơn nữa cũng không bằng bố tôi”.

Lưu Sướng vô cùng khó xử, nói: “Chuyện đó… Chị Phi Phi, hay là thôi đi, cho dù chị có dàn xếp được, đợi chị rời đi rồi, Âu Dương Bác tới gây phiền phức cho tôi thì phải làm sao? Quan hệ giữa Âu Dương Bác và anh Đao rất tốt, bên đó đều là địa bàn của anh Đao”.

“Tôi không thể nói được gì trước mặt anh Đao cả”.

Lư Phi Phi nói: “Rốt cuộc anh sợ cái gì? Tôi tăng gấp đôi tiền!”

“Đây không phải vấn đề tiền bạc”, Lưu Sướng đáp: “Chị Phi Phi, rõ ràng là chị đã đắc tội người ta, bọn họ sẽ không buông tha cho chị, nếu không thì ở tỉnh chúng ta, ai dám không nể mặt chị chứ?”

“Chị nghĩ kĩ lại đi, mình đã đắc tội với ai, rồi nghĩ cách nhận lỗi, cũng không phải chuyện gì lớn”.

“Nếu chị Phi Phi đắc tội với người ta, tranh chấp giữa các nhân vật lớn như các chị, đám lưu manh nho nhỏ chúng tôi không dám tham gia vào”.



“Chị vẫn nên nghĩ cách khác đi”.

“Thật là xin lỗi”.

Lưu Sướng cúp máy. Không thể không nói tên Lưu Sướng này còn có thể nhìn thấu vấn đề, đúng là Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng đã đắc tội với tôi.

Lư Phi Phi bắt đầu gọi điện cho người khác, gọi khoảng bốn, năm cuộc, nói rõ tình huống xong vẫn không ai dám nhúng tay vào chuyện bên này.

Tìm người trong giới giang hồ căn bản là không được. Nơi đây là thiên hạ của anh Đao, người trong giới giang hồ đương nhiên biết nhà hàng này của Âu Dương Bác, quan hệ giữa anh Đao và Âu Dương Bác lại tốt như vậy, không ai dám nhúng tay vào.

Lư Phi Phi vô cùng sầu muộn, vừa buông lời dọa dẫm, bây giờ lại không làm gì được.

Lư Phi Phi mặt xanh mét đi về phía quầy bar, Lý Cương nói: “Cô Lư, sự việc giải quyết thế nào rồi?”

Lư Phi Phi không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ông chủ của các anh là Âu Dương Bác sao?”

“Không phải”, Lý Cương đáp vô cùng chắc chắn: “Chủ của nhà hàng này là một người khác”.

“Cô vẫn nên nghĩ cách thanh toán tiền đi”.

Lư Phi Phi hỏi: “Vậy ông chủ của các anh rốt cuộc là ai?”

“Tôi không thể nói cho cô biết”, Lý Cương đáp: “Ông chủ của chúng tôi là ai không quan trọng, có chuyện gì nói với tôi là được, tôi có thể đại diện giải quyết toàn bộ mọi việc thay ông chủ, mời cô thanh toán”.

Lư Phi Phi lòng rối bời, lửa giận dâng cao. Từ nhỏ đến lớn, bất cứ ai cũng phải nể mặt cô ta, hôm nay cô ta lại bị ép phải khuất phục, bị dồn đến đường cùng.

Từ trước đến nay, cô ta chưa từng bị ấm ức đến vậy.

Sắc mặc Lư Phi Phi xanh mét, sau đó quay đầu lại hung tợn liếc Lý Quốc Thắng một cái.

Lúc này Lý Quốc Thắng vô cùng hối hận, sớm biết như vậy, dù có thế nào cậu ta cũng sẽ không ra tay đánh giám đốc.

Cậu ta cho rằng một khi Lư Phi Phi đến là có thể giải quyết mọi chuyện, nhưng bây giờ Lư Phi Phi cũng không có cách nào.

Lý Quốc Thắng rất sốt ruột, lê cái chân mềm nhũn của mình đến bên cạnh Lư Phi Phi, kéo cánh tay cô ta, nói: “Phi Phi, em nghĩ cách gì đi, tối nay chúng ta nhất định phải an toàn rời đi. Anh bị thương khắp người, anh còn phải đi bệnh viện nữa”.

Lư Phi Phi lạnh lùng nói: “Anh đúng là đồ tai họa! Bây giờ tôi không có cách nào cả!”

Lý Quốc Thắng nói: “Phi Phi, em quen biết nhiều người như vậy, ai cũng giàu có, em hỏi mượn bạn em một ít đi. Hoặc là em gọi điện thoại cho bố em nhận lỗi, bố em chắc chắn sẽ đưa em tiền”.

Lư Phi Phi hất tay của Lý Quốc Thắng ra, vẻ mặt hết sức lạnh lùng, nói: “Chuyện này tôi không giúp anh được, tôi cũng không có cách nào”.



“Tất cả là tại anh đã đắc tội với người nhà họ Đàm, anh đã đánh Đàm Văn, chắc chắn là người nhà họ Đàm trả thù chúng ta!”

Lư Phi Phi tưởng là Đàm Văn đã sắp xếp chuyện ở đây.

Sau đó, Lư Phi Phi nói với Lý Cương: “Giám đốc Lý, tối nay là buổi họp lớp của Lý Quốc Thắng cùng với thầy giáo và các bạn học anh ta, tôi chỉ lấy thân phận là bạn của Lý Quốc Thắng tham gia buổi họp mặt”.

Bạn? Là ý gì?

“Người nên thanh toán không phải là tôi, mà là các bạn học đó. Bọn họ họp lớp không thể nào để một người bạn của bạn cùng lớp mình trả tiền được đúng không? Tôi là người ngoài, tôi không có nghĩa vụ phải thanh toán”.

Lý Cương cũng kinh ngạc, sau đó nói: “Cô Lư nói không sai, buổi họp lớp lần này quả thực không có liên quan đến cô Lư, cô chỉ đến tham gia buổi họp”.

“Nhưng lần họp lớp này là bạn trai cô đãi khách, là anh ta thanh toán, cho nên lại có liên quan đến cô Lư rồi”.

Lư Phi Phi lạnh lùng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi không còn là bạn gái của Lý Quốc Thắng”.

Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt của Lý Quốc Thắng lập tức thay đổi.

Tất cả mọi người đểu hiểu ý của Lư Phi Phi, cô ta không muốn quan tâm đến chuyện ở đây nữa.

Lý Quốc Thắng kéo tay Lư Phi Phi lại, nói: “Phi Phi, sao em có thể như vậy? Em có ý gì? Em… rốt cuộc em có ý gì?”

Lư Phi Phi hất tay Lý Quốc Thắng ra, vẻ mặt hờ hững nói: “Tôi ở bên anh cũng chỉ là chơi đùa với anh mà thôi, anh nghĩ tôi thật lòng sao?”

“Tôi là con gái của chủ tịch tập đoàn Xuân Kỳ, anh cũng không tự soi gương xem mình có thân phận gì đi?”

“Bố mẹ anh là nông dân, còn bố mẹ tôi là ai? Chủ tịch của công ty ở thành phố!”

“Người theo đuổi tôi trải dài từ đây đến tận nước Pháp, tôi thiếu đàn ông được sao? Chỉ là tôi thấy anh có chút năng lực, muốn tìm một nhân tài về cho bố tôi mà thôi”.

“Bây giờ xem ra, anh đúng là một tên phế vật!”

Lý Quốc Thắng nghe vậy cảm thấy vô cùng chán nản tuyệt vọng, ngã ra đất, toàn thân run rẩy.

Tôi cũng không ngờ Lư Phi Phi lại đột nhiên tuyệt tình như vậy!

Đá thẳng cẳng Lý Quốc Thắng, vạch rõ giới hạn.

Lư Phi Phi trút hết cơn giận dữ lên người Lý Quốc Thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Thầy Khai Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook