Chương 73: Chèn ép
Hoa Hướng Dương
13/12/2020
Tôi không thể nhận thua, không được lùi về sau, tiên nữ Thanh Thuỷ đã có cách rồi.
Tôi nói: “Xem ra các người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi”.
“Tôi có cách chứng minh mình có thể khám ra được khối u của Lâm Ngọc Lam”.
“Nếu tôi không cần phẫu thuật, không dùng bất cứ thứ gì mà vẫn chữa khỏi được bệnh của Lâm Ngọc Lam, như thế có thể chứng minh được tôi có thể khám ra được khối u của Lâm Ngọc Lam”.
Viện trưởng cầm hồ sơ trong tay, cực kỳ kinh ngạc: “Này cậu thanh niên, có thể nói khoác, nhưng đừng có nói bậy nhé”.
“Phương pháp chữa trị tốt nhất là cắt bỏ tử cung, mặc dù nó chỉ là u lành tính nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến nội tiết tố trong cơ thể. Vì bây giờ Lâm Ngọc Lam chưa có con nên có thể cắt đi một phần tử cung, nếu sau này điều trị cẩn thận thì sẽ không ảnh hưởng đến việc sinh nở”.
“Nếu không làm phẫu thuật, chỉ dùng thuốc Tây để khống chế thì là trị ngọn mà không chữa tận gốc, khả năng tái phát bệnh lên đến hơn 70%, về lâu về dài bệnh tình sẽ ngày càng nghiêm trọng”.
Lâm Ngọc Lam nghe đến phải làm phẫu thuật cắt bỏ thì sắc mặt trắng bệch đi.
“Ba tiếng”, tôi giơ ba ngón tay lên, nói: “Cho tôi ba tiếng, viện trưởng, ba tiếng sau bệnh của Lâm Ngọc Lam sẽ được chữa khỏi hoàn toàn”.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, ba tiếng mà chữa khỏi được ung thư? E là ngay cả bệnh cảm cúm nhẹ nhất cũng không khỏi được.
“Ha ha....”, Trương Tử Đào bật cười, nói: “Trương Sơn Thành, ba tiếng á? Ba tiếng mà chữa được ung thư? Anh nghĩ mình là thần tiên à?”
“Đừng có khiến người ta ngứa mắt nữa”.
Úi cậu nói đúng rồi đấy, trong đầu tôi còn có một vị thần tiên nữa đấy.
Trương Vân Sơn nói: “Trương Sơn Thành, cậu đừng có ăn nói ngông cuồng, mau rời khỏi thôn đi, cậu không phải bác sĩ, mà cả đời này cậu cũng không thành một bác sĩ chân chính được đâu”.
Mặt viện trưởng có hơi tức giận, nói với tôi: “Này cậu thanh niên, đừng có làm xằng làm bậy ở đây, đừng nói là ba tiếng, cho cậu ba tháng hay ba năm cậu cũng không chữa khỏi được cái bệnh này đâu”.
Tất cả những ai có mặt ở đây đều cho rằng tôi đang nói năng vớ vẩn, làm sao có thể chữa bệnh ung thư trong ba tiếng được?
“Tôi tin Sơn Thành”, Lâm Ngọc Lam đột nhiên lên tiếng: “Tôi tin cậu ấy có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, vì bệnh của tôi cũng là do cậu ấy khám ra, nên tôi tin cậu ấy!”
Tôi thực sự không ngờ Lâm Ngọc Lam sẽ đứng ra bênh vực tôi.
Nhưng Lâm Ngọc Lam tin tôi thì cũng chẳng có ích gì.
Tôi cảm thấy hơi bất lực, nói: “Lúc đó tôi khám ra bệnh ung thư, các người không tin, bây giờ tôi bảo tôi có thể chữa khỏi bệnh, các người vẫn không tin”.
“Viện trưởng, tôi hỏi ông, chứng viêm xoang của ông cụ nhà trưởng thôn, bệnh viện các ông đã chữa bao nhiêu lần?”
“Mấy chục năm rồi mà các ông có chữa khỏi đâu. Nhưng tôi chỉ kê một liều thuốc thôi, cái căn bệnh theo ông ta nửa đời người đã khỏi ngay tắp lự”.
“Cậu chữa khỏi bệnh viêm xoang của bố của trưởng thôn sao?”, khuôn mặt viện trưởng tràn đầy nghi ngờ, hỏi tôi với giọng không dám tin.
“Phải”, tôi gật đầu và nói.
Ánh mắt của viện trưởng càng kinh ngạc hơn: “Lần trước ông ta gọi điện cho tôi, bảo là bệnh viêm xoang của ông ta khỏi rồi, mà người chữa bệnh lại là một thanh niên, sau đó còn mắng tôi một trận”.
“Tôi nghe hết câu chuyện nhưng vẫn không dám tin, cậu thực sự chữa khỏi được bệnh đó sao?”
Lâm Ngọc Lam đáp: “Viện trưởng, là thật đấy, cả thôn chúng tôi đều biết”.
Trưởng thôn cũng lên tiếng, công nhận tôi đúng là người đã chữa khỏi bệnh viêm xoang cho bố ông ta.
“Không thể nào...”, viện trưởng nhìn tôi cứ như nhìn thấy quái vật, nói: “Này cậu thanh niên, có phải cậu đã dùng phương thuốc bí truyền nào để chữa khỏi bệnh viêm xoang cho ông ta không?”
“Xin hãy gọi tôi là Trương Sơn Thành”, tôi nói: “Xin viện trưởng đừng đánh trống lảng, bây giờ ông cho tôi ba tiếng, tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho Lâm Ngọc Lam”.
“Sau khi xong việc, chúng ta sẽ bàn đến những chuyện khác sau”.
Viện trưởng vẫn không hề tin tôi, mà kể cả là ai thì cũng không tin tôi, quả thực nếu không có tiên nữ Thanh Thuỷ, kẻ nào nói với tôi những lời này tôi cũng sẽ coi hắn là tên điên, thần kinh không bình thường.
“Việc này... Ba tiếng thì tôi vẫn cho được. Nếu cậu muốn tiến hành chữa bệnh thì cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp”.
“Chỉ có điều, Sơn Thành này, ba tiếng sau, cậu có thể bớt chút thời gian để nói chuyện với tôi được không, về việc cậu đã làm thế nào mà chữa được chứng viêm xoang cho ông cụ nhà trưởng thôn”.
Mặc dù viện trưởng không tin tôi, nhưng ông ta vẫn chấp nhận cho tôi ba tiếng.
Tôi cười đáp: “Được, không vấn đề gì”.
Mặt viện trưởng ánh lên niềm vui, ông ta không quan tâm đến mâu thuẫn giữa tôi và Trương Vân Sơn, ông ta chỉ muốn biết cách chữa khỏi bệnh viêm xoang.
Mặt Trương Vân Sơn sa sầm xuống, vì ông ta cũng không chữa được bệnh viêm xoang của ông già nhà trưởng thôn. Trương Vân Sơn nói: “Cho cậu ba tiếng, để tôi xem cậu giở được trò gì!”
Trương Tử Đào nói: “Ba tiếng? Ha ha, chúng tôi sẽ đợi cậu ba tiếng, đợi cậu chữa khỏi ung thư cho Lâm Ngọc Lam”.
Sau đó, tôi Lâm Ngọc Lam và viện trưởng đi vào một phòng châm cứu, những người khác đợi ở ngoài phòng bệnh.
Tôi bảo viện trưởng chuẩn bị tất cả kim châm cần dùng, ngoài ra không cần gì hết.
Một lát sau, viện trưởng mang đến cho tôi một hộp kim châm cứu, tiên nữ Thanh Thuỷ kiểm tra, khẳng định chúng không có vấn đề gì.
“Ông có thể ra ngoài rồi”, tôi nói với viện trưởng: “Có việc gì thì tôi sẽ gọi ông".
Viện trưởng nói: “Cậu chữa bệnh bằng cách châm cứu?”
“Không sai”, tôi hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Viện trưởng nói: “Mọi người đều biết châm cứu theo kiểu Đông y chủ yếu để kích thích huyệt vị, dùng cho trị liệu lâu dài, nhiều khi chỉ là phương pháp hỗ trợ trong điều trị một số bệnh”.
“Nó còn chữa được ung thư sao?”
Tôi nói: “Đừng hỏi nhiều như thế, tôi chỉ có ba tiếng thôi, khi nào xong tôi sẽ nói chuyện với ông sau”.
Sau khi viện trưởng ra ngoài, trong phòng chữa bệnh chỉ còn lại tôi và Lâm Ngọc Lam.
Gương mặt Lâm Ngọc Lam đầy vẻ ấm ức và lo lắng, nói với tôi: “Cậu đúng là đồ ngốc! Tại sao cậu phải chống đối Trương Vân Sơn làm gì?”
“Nếu cậu nhận sai, chúng ta nhận sai ngay từ đầu, thì mọi chuyện đã xong rồi, tại sao cậu cứ một mực làm thế này chứ?”
“Cậu đang tự dồn mình vào đường cùng đấy”.
“Để tôi xem nếu bị đuổi ra khỏi thôn thì cậu sống thế nào? Cậu biết làm cái gì nào?”
Tôi nhận ra được, Lâm Ngọc Lam thực sự vô cùng lo cho tôi.
Tôi nói: “Lâm Ngọc Lam, chị nghĩ nếu tôi nhận sai nhà họ Trương sẽ tha cho tôi à?”
Lâm Ngọc Lam nói: “Người nhà họ Trương đâu có thâm thù đại hận gì với cậu đâu, sao họ phải làm khó cậu?”
“Tất cả là do cậu cứ cứng đầu cứng cổ không chịu nhận sai nên mới thành ra như bây giờ, nếu cậu chịu hạ mình nhận lỗi thì mọi chuyện đã xong lâu rồi”.
“Cô gái à, chị còn ngây thơ lắm”, tôi nói tiếp: “Chị Văn Nhã muốn xây phòng khám cho tôi, mà Trương Vân Sơn bấy lâu nay vẫn luôn ở trên thị trấn, sao đột nhiên giờ lại quay về?”
“Trương Vân Sơn muốn cướp phòng khám từ trong tay tôi, đuổi tôi ra khỏi thôn”.
“Hai bố con họ sẽ không tha cho tôi đâu, vì tôi đang chặn đường phát tài của họ”.
Lâm Ngọc Lam nhìn tôi đầy nghi ngờ: “Thật sự là như thế sao? Bọn họ làm thế là vì phòng khám?”
“Phải”, tôi gật đầu, nói tiếp: “Giống như chị nói đấy, tôi với nhà họ Trương đâu có thâm thù đại hận gì, Trương Vân Sơn muốn làm chuyện đồi bại với chị, nhưng lại bị tôi bắt tại trận, có thể ông ta sợ tôi sẽ làm ra việc gì đó bất lợi cho ông ta, nên ông ta mới phải ra tay trước, tìm đủ mọi cách để đối phó với tôi”.
Lâm Ngọc Lam rất thông minh, nghe tôi nói đến đây, cô ta liền nhớ lại những việc đã xảy ra, sau đó cũng tin lời tôi nói.
Tôi nói: “Xem ra các người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi”.
“Tôi có cách chứng minh mình có thể khám ra được khối u của Lâm Ngọc Lam”.
“Nếu tôi không cần phẫu thuật, không dùng bất cứ thứ gì mà vẫn chữa khỏi được bệnh của Lâm Ngọc Lam, như thế có thể chứng minh được tôi có thể khám ra được khối u của Lâm Ngọc Lam”.
Viện trưởng cầm hồ sơ trong tay, cực kỳ kinh ngạc: “Này cậu thanh niên, có thể nói khoác, nhưng đừng có nói bậy nhé”.
“Phương pháp chữa trị tốt nhất là cắt bỏ tử cung, mặc dù nó chỉ là u lành tính nhưng nó sẽ ảnh hưởng đến nội tiết tố trong cơ thể. Vì bây giờ Lâm Ngọc Lam chưa có con nên có thể cắt đi một phần tử cung, nếu sau này điều trị cẩn thận thì sẽ không ảnh hưởng đến việc sinh nở”.
“Nếu không làm phẫu thuật, chỉ dùng thuốc Tây để khống chế thì là trị ngọn mà không chữa tận gốc, khả năng tái phát bệnh lên đến hơn 70%, về lâu về dài bệnh tình sẽ ngày càng nghiêm trọng”.
Lâm Ngọc Lam nghe đến phải làm phẫu thuật cắt bỏ thì sắc mặt trắng bệch đi.
“Ba tiếng”, tôi giơ ba ngón tay lên, nói: “Cho tôi ba tiếng, viện trưởng, ba tiếng sau bệnh của Lâm Ngọc Lam sẽ được chữa khỏi hoàn toàn”.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng, ba tiếng mà chữa khỏi được ung thư? E là ngay cả bệnh cảm cúm nhẹ nhất cũng không khỏi được.
“Ha ha....”, Trương Tử Đào bật cười, nói: “Trương Sơn Thành, ba tiếng á? Ba tiếng mà chữa được ung thư? Anh nghĩ mình là thần tiên à?”
“Đừng có khiến người ta ngứa mắt nữa”.
Úi cậu nói đúng rồi đấy, trong đầu tôi còn có một vị thần tiên nữa đấy.
Trương Vân Sơn nói: “Trương Sơn Thành, cậu đừng có ăn nói ngông cuồng, mau rời khỏi thôn đi, cậu không phải bác sĩ, mà cả đời này cậu cũng không thành một bác sĩ chân chính được đâu”.
Mặt viện trưởng có hơi tức giận, nói với tôi: “Này cậu thanh niên, đừng có làm xằng làm bậy ở đây, đừng nói là ba tiếng, cho cậu ba tháng hay ba năm cậu cũng không chữa khỏi được cái bệnh này đâu”.
Tất cả những ai có mặt ở đây đều cho rằng tôi đang nói năng vớ vẩn, làm sao có thể chữa bệnh ung thư trong ba tiếng được?
“Tôi tin Sơn Thành”, Lâm Ngọc Lam đột nhiên lên tiếng: “Tôi tin cậu ấy có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, vì bệnh của tôi cũng là do cậu ấy khám ra, nên tôi tin cậu ấy!”
Tôi thực sự không ngờ Lâm Ngọc Lam sẽ đứng ra bênh vực tôi.
Nhưng Lâm Ngọc Lam tin tôi thì cũng chẳng có ích gì.
Tôi cảm thấy hơi bất lực, nói: “Lúc đó tôi khám ra bệnh ung thư, các người không tin, bây giờ tôi bảo tôi có thể chữa khỏi bệnh, các người vẫn không tin”.
“Viện trưởng, tôi hỏi ông, chứng viêm xoang của ông cụ nhà trưởng thôn, bệnh viện các ông đã chữa bao nhiêu lần?”
“Mấy chục năm rồi mà các ông có chữa khỏi đâu. Nhưng tôi chỉ kê một liều thuốc thôi, cái căn bệnh theo ông ta nửa đời người đã khỏi ngay tắp lự”.
“Cậu chữa khỏi bệnh viêm xoang của bố của trưởng thôn sao?”, khuôn mặt viện trưởng tràn đầy nghi ngờ, hỏi tôi với giọng không dám tin.
“Phải”, tôi gật đầu và nói.
Ánh mắt của viện trưởng càng kinh ngạc hơn: “Lần trước ông ta gọi điện cho tôi, bảo là bệnh viêm xoang của ông ta khỏi rồi, mà người chữa bệnh lại là một thanh niên, sau đó còn mắng tôi một trận”.
“Tôi nghe hết câu chuyện nhưng vẫn không dám tin, cậu thực sự chữa khỏi được bệnh đó sao?”
Lâm Ngọc Lam đáp: “Viện trưởng, là thật đấy, cả thôn chúng tôi đều biết”.
Trưởng thôn cũng lên tiếng, công nhận tôi đúng là người đã chữa khỏi bệnh viêm xoang cho bố ông ta.
“Không thể nào...”, viện trưởng nhìn tôi cứ như nhìn thấy quái vật, nói: “Này cậu thanh niên, có phải cậu đã dùng phương thuốc bí truyền nào để chữa khỏi bệnh viêm xoang cho ông ta không?”
“Xin hãy gọi tôi là Trương Sơn Thành”, tôi nói: “Xin viện trưởng đừng đánh trống lảng, bây giờ ông cho tôi ba tiếng, tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho Lâm Ngọc Lam”.
“Sau khi xong việc, chúng ta sẽ bàn đến những chuyện khác sau”.
Viện trưởng vẫn không hề tin tôi, mà kể cả là ai thì cũng không tin tôi, quả thực nếu không có tiên nữ Thanh Thuỷ, kẻ nào nói với tôi những lời này tôi cũng sẽ coi hắn là tên điên, thần kinh không bình thường.
“Việc này... Ba tiếng thì tôi vẫn cho được. Nếu cậu muốn tiến hành chữa bệnh thì cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp”.
“Chỉ có điều, Sơn Thành này, ba tiếng sau, cậu có thể bớt chút thời gian để nói chuyện với tôi được không, về việc cậu đã làm thế nào mà chữa được chứng viêm xoang cho ông cụ nhà trưởng thôn”.
Mặc dù viện trưởng không tin tôi, nhưng ông ta vẫn chấp nhận cho tôi ba tiếng.
Tôi cười đáp: “Được, không vấn đề gì”.
Mặt viện trưởng ánh lên niềm vui, ông ta không quan tâm đến mâu thuẫn giữa tôi và Trương Vân Sơn, ông ta chỉ muốn biết cách chữa khỏi bệnh viêm xoang.
Mặt Trương Vân Sơn sa sầm xuống, vì ông ta cũng không chữa được bệnh viêm xoang của ông già nhà trưởng thôn. Trương Vân Sơn nói: “Cho cậu ba tiếng, để tôi xem cậu giở được trò gì!”
Trương Tử Đào nói: “Ba tiếng? Ha ha, chúng tôi sẽ đợi cậu ba tiếng, đợi cậu chữa khỏi ung thư cho Lâm Ngọc Lam”.
Sau đó, tôi Lâm Ngọc Lam và viện trưởng đi vào một phòng châm cứu, những người khác đợi ở ngoài phòng bệnh.
Tôi bảo viện trưởng chuẩn bị tất cả kim châm cần dùng, ngoài ra không cần gì hết.
Một lát sau, viện trưởng mang đến cho tôi một hộp kim châm cứu, tiên nữ Thanh Thuỷ kiểm tra, khẳng định chúng không có vấn đề gì.
“Ông có thể ra ngoài rồi”, tôi nói với viện trưởng: “Có việc gì thì tôi sẽ gọi ông".
Viện trưởng nói: “Cậu chữa bệnh bằng cách châm cứu?”
“Không sai”, tôi hỏi: “Có vấn đề gì không?”
Viện trưởng nói: “Mọi người đều biết châm cứu theo kiểu Đông y chủ yếu để kích thích huyệt vị, dùng cho trị liệu lâu dài, nhiều khi chỉ là phương pháp hỗ trợ trong điều trị một số bệnh”.
“Nó còn chữa được ung thư sao?”
Tôi nói: “Đừng hỏi nhiều như thế, tôi chỉ có ba tiếng thôi, khi nào xong tôi sẽ nói chuyện với ông sau”.
Sau khi viện trưởng ra ngoài, trong phòng chữa bệnh chỉ còn lại tôi và Lâm Ngọc Lam.
Gương mặt Lâm Ngọc Lam đầy vẻ ấm ức và lo lắng, nói với tôi: “Cậu đúng là đồ ngốc! Tại sao cậu phải chống đối Trương Vân Sơn làm gì?”
“Nếu cậu nhận sai, chúng ta nhận sai ngay từ đầu, thì mọi chuyện đã xong rồi, tại sao cậu cứ một mực làm thế này chứ?”
“Cậu đang tự dồn mình vào đường cùng đấy”.
“Để tôi xem nếu bị đuổi ra khỏi thôn thì cậu sống thế nào? Cậu biết làm cái gì nào?”
Tôi nhận ra được, Lâm Ngọc Lam thực sự vô cùng lo cho tôi.
Tôi nói: “Lâm Ngọc Lam, chị nghĩ nếu tôi nhận sai nhà họ Trương sẽ tha cho tôi à?”
Lâm Ngọc Lam nói: “Người nhà họ Trương đâu có thâm thù đại hận gì với cậu đâu, sao họ phải làm khó cậu?”
“Tất cả là do cậu cứ cứng đầu cứng cổ không chịu nhận sai nên mới thành ra như bây giờ, nếu cậu chịu hạ mình nhận lỗi thì mọi chuyện đã xong lâu rồi”.
“Cô gái à, chị còn ngây thơ lắm”, tôi nói tiếp: “Chị Văn Nhã muốn xây phòng khám cho tôi, mà Trương Vân Sơn bấy lâu nay vẫn luôn ở trên thị trấn, sao đột nhiên giờ lại quay về?”
“Trương Vân Sơn muốn cướp phòng khám từ trong tay tôi, đuổi tôi ra khỏi thôn”.
“Hai bố con họ sẽ không tha cho tôi đâu, vì tôi đang chặn đường phát tài của họ”.
Lâm Ngọc Lam nhìn tôi đầy nghi ngờ: “Thật sự là như thế sao? Bọn họ làm thế là vì phòng khám?”
“Phải”, tôi gật đầu, nói tiếp: “Giống như chị nói đấy, tôi với nhà họ Trương đâu có thâm thù đại hận gì, Trương Vân Sơn muốn làm chuyện đồi bại với chị, nhưng lại bị tôi bắt tại trận, có thể ông ta sợ tôi sẽ làm ra việc gì đó bất lợi cho ông ta, nên ông ta mới phải ra tay trước, tìm đủ mọi cách để đối phó với tôi”.
Lâm Ngọc Lam rất thông minh, nghe tôi nói đến đây, cô ta liền nhớ lại những việc đã xảy ra, sau đó cũng tin lời tôi nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.