Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 379: Chuyển nhà

Hoa Hướng Dương

04/01/2021

Một tiếng đồng hồ sau, tôi mới bùng nổ. Trương Lệ liên tục hưởng thụ bảy, tám lần cao trào, cả người đã tê liệt, toàn thân đầm đìa mồ hôi, không còn sức lực. Cô ấy nằm trên ngực tôi, trong miệng vẫn còn tiếng rên khe khẽ.

“Sơn Thành, anh thật là lợi hại…”, Trương Lệ thở hổn hển: “Em rất yêu anh…”

Tôi hôn lên gương mặt đỏ bừng của Trương Lệ, nói: “Đồ ngốc, anh cũng yêu em”.

Hai chúng tôi nói lời ngọt ngào ở trên giường.

Trò chuyện với nhau một lúc, Trương Lệ đột nhiên nói: “Đúng rồi, anh ngoài mua nhà cho em thì có mua cho người phụ nữ khác không?”

“Lâm Ngọc Lam? Triệu Linh Nhi?”

Con gái ai cũng hay ghen.

Tôi nói: “Đồ ngốc, không có, anh chỉ mua nhà cho mỗi em”.

Vẻ mặt Trương Lệ đầy hạnh phúc, sau đó lại nói: “Anh không sợ những người phụ nữ khác biết sẽ ghen sao?”

“Bây giờ anh không mua cho họ, có phải sau này sẽ mua không?”

Tay tôi lướt trên đôi gò bồng của Trương Lệ, cười đáp: “Người ghen là em chứ nhỉ?”

Lâm Ngọc Lam làm việc ở Cục điều tra hiện tượng huyền bí, tạm thời không quay về, sau này cô ấy có thế giới và cuộc sống của cô ấy. Về phần Triệu Linh Nhi, hiện tại cô ấy đang ở trong đơn vị.

Tôi cũng định mua nhà cho Triệu Linh Nhi.

Tôi thật thà nói tình hình của hai người họ cho Trương Lệ, không giấu giếm điều gì.

Trương Lệ cọ đầu vào bên tai tôi, nói: “Không phải anh định đính hôn với Lâm Ngọc Lam sao? Lúc trước anh đích thân tuyên bố ở Đại hội toàn thôn đấy”.

“Lâm Ngọc Lam không về nữa sao? Làm việc ở bên ngoài? Có phải tình cảm giữa hai người có vấn đề gì không?”

Tôi cười nói: “Không có, bây giờ Lâm Ngọc Lam có rất nhiều việc phải làm, e rằng trong ba tháng này không gặp được cô ấy. Em không cần lo lắng mấy chuyện này, anh sẽ xử lý tốt, cũng không cần mua nhà cho Lâm Ngọc Lam, cô ấy không cần”.

“Vậy… anh cũng không được mua nhà cho Triệu Linh Nhi “, Trương Lệ nói: “Chỉ được mua cho em thôi. Anh có nhiều phụ nữ như vậy, em muốn làm bà cả, em muốn làm người mà anh yêu thương nhất”.

Thật là bá đạo.

Tôi cảm thấy nếu mua nhà cho Trương Lệ mà không mua cho Triệu Linh Nhi, chắc chắn cô ấy sẽ có ý kiến, việc gì cũng phải công bằng, làm như vậy mới là chính xác.



Nhưng Trương Lệ lại bảo tôi đừng mua thì phải làm sao?

Triệu Linh Nhi chăm sóc cho Trương Lệ lâu như vậy, vô cùng chu đáo. Quan hệ giữa hai người tốt là vậy mà Trương Lệ lại không cho tôi mua nhà cho Triệu Linh Nhi?

Tuy nhiên, tôi đọc được một số thông tin qua ánh mắt của Trương Lệ, cô ấy muốn ở đây cùng với Triệu Linh Nhi.

“Sơn Thành, căn nhà to thế này, phòng cũng nhiều, em ở một mình không phải là lãng phí hay sao?”, Trương Lệ cười hì hì, nói: “Có thể cho em gái Linh Nhi ở cùng em”.

“Đến lúc đó, em có xe rồi, mỗi ngày em sẽ đưa Linh Nhi đi làm, chiều thì cùng về. Khi đó, một mình em cũng không cô đơn nữa”.

“Nếu bảo anh ở với em thì chắc chắn là không đáng tin, cả ngày anh bận như vậy”.

Vậy là tốt nhất, tôi còn lo hai người phụ nữ ở với nhau, nếu tôi tới thì tối ngủ cùng ai? Nếu Trương Lệ đã chủ động đề xuất thì không còn vấn đề gì nữa.

Triệu Linh Nhi chắc chắn sẽ đồng ý.

Xem ra Trương Lệ cũng không phải kiểu con gái gây sự vô cớ.

Tôi và Trương Lệ ở trong phòng cả buổi sáng, đến giờ cơm trưa, chúng tôi hẹn Triệu Linh Nhi ra ngoài ăn cơm. Tôi kể chuyện mua nhà, nói Triệu Linh Nhi ở cùng với Trương Lệ.

Triệu Linh Nhi đồng ý liên tục. Mấy ngày nay quan hệ giữa Triệu Linh Nhi và Trương Lệ rất tốt, tình như chị em, hai người ở cùng nhau cũng dễ chăm sóc cho nhau.

Chiều hôm đó, tôi nói Triệu Linh Nhi xin nghỉ, chúng tôi đón Triệu Linh Nhi về nhà mới. Trần Kế Tần, Lý Tuyết Diễm và Triệu Vũ đến giúp Triệu Linh Nhi và Trương Lệ chuyển nhà.

Sau khi chuyển nhà, buổi tối, chúng tôi cùng ăn liên hoan, chúc mừng hai cô gái về nhà mới.

Trần Kế Tần vô cùng ngưỡng mộ, tôi bảo Trần Kề Tần đừng lo, tôi sẽ mua cho anh ta một căn, Trần Kế Tần cám ơn tôi liên tục.

Mọi người đều rất vui vẻ, Trần Kế Tần đột nhiên lên tiếng: “Hay là thế này, bây giờ Tuyết Diễm cũng đi học rồi, mỗi ngày tôi phải lái xe đưa đón cũng không tiện cho lắm. Đương nhiên không phải là tôi không tiện, tôi sẵn lòng đưa đón Tuyết Diễm”.

“Chương trình học cấp ba khá là căng thẳng, sáng nào tôi cũng phải xuất phát vào sáu giờ hơn đưa Tuyết Diễm đến trường, tối xong giờ tự học đón về thì đã hơn mười một giờ. Bài tập của Tuyết Diễm nhiều, ngày nào cũng đi đi về về như thế thì quá mệt”.

“Thị trấn chúng ta nghèo, học sinh lại không ở nội trú, trường không có ký túc xá, đa số là thuê nhà trọ ở bên ngoài ở. Tôi lại lo ở nhà trọ không an toàn, vốn định thuê một căn nhà trong khu nhưng mà lo Tuyết Diễm ở một mình sẽ sợ”.

“Chi bằng thế này, đại ca, nhà của chị Trương Lệ và chị Linh Nhi là ba phòng ngủ một phòng khách, ba phòng ngủ còn trống một phòng, hay là cho Tuyết Diễm ở phòng đó luôn?”

Trần Kế Tần nói chuyện ngọt xớt, anh ta biết hai người phụ nữ này là của tôi nên gọi họ là chị.

Hai người phụ nữ không có ý kiến gì, như vậy thì Lý Tuyết Diễm đi học sẽ tiện hơn, ba người sống cùng nhau cũng có thể chăm sóc cho nhau.



Tôi đương nhiên không có vấn đề gì.

Trương Lệ cười nói: “Lần này tốt rồi, tôi nghe nói tay nghề nấu ăn của Lý Tuyết Diễm có thể so với đầu bếp lớn, sau này có phúc ăn rồi”.

Triệu Linh Nhi cũng nói: “Chị Tuyết Diễm, chị chỉ cần đi học thật tốt là được, em có nhiều thời gian, nấu ăn, việc trong nhà một mình em có thể làm được”.

“Ước mơ thuở nhỏ của em là thi vào đại học, trở thành một sinh viên đại học. Em không có cơ hội thực hiện ước mơ này rồi. Chị Tuyết Diễm, chị nhất định phải nỗ lực thi vào một trường đại học tốt”.

Triệu Linh Nhi mới mười sáu tuổi, Lý Tuyết Diễm đã mười tám tuổi nên Triệu Linh Nhi gọi Lý Tuyết Diễm là chị.

Chỉ số cảm xúc của Triệu Linh Nhi rất cao, rất biết nói chuyện.

Lý Tuyết Diễm vô cùng vui vẻ cảm ơn chúng tôi, Trần Kế Tần cũng cảm ơn chúng tôi hết lời.

Tôi cũng định mua cho Trần Kế Tần một căn nhà, nhưng một khi tôi rời đi, Trần Kế Tần làm trưởng thôn chắc chắn sẽ không rời khỏi thôn được, mua nhà ở thị trấn thì xa quá.

Hơn nữa, nếu Trần Kế Tần và Lý Tuyết Diễm nên đôi, tới lúc đó mua cho họ căn nhà cũng không muộn.

Lý Tuyết Diễm cười nói: “Chị Linh Nhi, chị cũng đừng gọi tôi bằng chị. Tôi gọi Sơn Thành là anh, chị lại gọi tôi là chị không phải sẽ loạn sao?”

“Vẫn nên để tôi gọi chị là chị đi”.

Triệu Linh Nhi cười nói: “Chị Tuyết Diễm, chị lớn hơn em hai tuổi, em gọi theo cách của em, chị gọi theo cách của chị, chẳng sao cả”.

“Tóm lại, sau này mọi người ở cùng nhau, em nhỏ tuổi nhất, hai chị có gì sai bảo cứ nói em làm là được”.

Triệu Linh Nhi lợi hại quá, cô ấy nói chuyện luôn làm người khác vui.

Về phần Triệu Vũ, tôi sẽ chăm sóc cậu ta, đợi tôi lên thành phố sẽ dẫn cậu ta theo bên mình.

Triệu Vũ có tiềm lực vô hạn, sức mạnh bùng ra cực kì mạnh, có thể trở thành cánh tay đắc lực của tôi.

Đợi khi thực lực tôi tăng lên, sẽ có một ngày tôi chữa khỏi cho Triệu Vũ.

Sau bữa cơm, Trần Kế Tần, Lý Tuyết Diễm và Triệu Vũ quay về, chuyển nhà cho Lý Tuyết Diễm.

Tôi, Trương Lệ và Triệu Linh Nhi đến nhà mới, tôi giúp hai cô gái thu dọn một số vật dụng linh tinh.

Phụ nữ có rất nhiều vật dụng, áo quần, mỹ phẩm, túi xách, một đống đồ cần phải soạn ra, cất vào trong tủ, hoặc đặt lên bồn rửa mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Thầy Khai Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook