Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 146: Đánh cho tàn phế

Hoa Hướng Dương

13/12/2020

Một tên xã hội đen nói với vẻ lo lắng: "Đại ca, làm vậy liệu có lớn chuyện hơn không?"

Một tên khác cũng nói: "Đại ca, dù sao thì Lương Văn và Kiến Hiểu Đông trước đây cũng là người của chúng ta, họ đã trả đủ tiền rồi thì chúng ta hãy để họ đi đi".

Dương Huy hung hăng trừng mắt nhìn hai tên lưu manh: "Chúng mày sợ cái gì? Có chuyện gì anh đây sẽ chịu trách nhiệm, đánh cho chúng một trận cho tao!"

"Tao cũng muốn để cho những người còn lại xem, phản bội Dương Huy này sẽ có kết quả như thế nào!"

Theo lệnh của Dương Huy, hơn chục người cầm gậy xông tới, tôi chủ động ra tay, nhào tới đánh ba người phía trước.

Đối phó với những người này dễ như ăn cháo, khả năng nghe, nhìn, khả năng quan sát và cảm nhận của tôi vô cùng tốt.

Trong mắt tôi, động tác của những người này đều là những chuyển động hết sức chậm chạp, chỉ cần vài quyền và vài cú đá, tôi đã đánh những người trước mặt tôi bay lên không trung.

Tôi ra tay rất có chừng mực, đây cũng là sức mạnh thực sự của tôi. Sau khi tiên nữ Thanh Thủy chữa trị cho bà lão thì gần đây cô ấy đang tu luyện, tôi không thể thích ứng với sức mạnh của cô ấy.

Trong vòng mười giây, tất cả những người xung quanh tôi đều đã bị đánh ngã xuống đất, đối phương có quá nhiều người, tôi cũng bị đánh trúng mấy lần, nhưng sức lực của họ không thể làm tôi bị thương mà tôi chỉ bị đau nhẹ.

Đối phương giờ chỉ còn lại sáu người đang đứng đó, những người còn lại rên rỉ, lăn lộn đau đớn trên mặt đất.

Trần Kế Tần và mấy người khác cũng choáng váng, họ cũng bị đánh trúng vài lần, nhưng đó chỉ là vết thương ngoài da, không đáng lo ngại.

Mấy tên côn đồ kia bị tôi làm cho kinh hãi.

"Trương Sơn Thành lợi hại quá!"

"Hắn là yêu quái!"

"Rút!", không ai có thể ngờ rằng tôi lại giỏi như vậy, Dương Huy sắc mặt tối sầm cùng đám người bỏ chạy.

"Chạy đâu cho thoát!", tôi bước lên trước, chặn đường Dương Huy và đám người kia, nói: "Tôi đã cho phép các người đi chưa?"

Dương Huy sắc mặt tái nhợt, hắn ta cười bất đắc dĩ: "Anh Trương, là lỗi của tôi, tôi có mắt như mù".

"Từ nay, tôi không nhúng tay vào chuyện của anh Đông nữa, anh Trương, anh tha cho chúng tôi đi".

Tôi nhìn Trần Kế Tần và mấy người kia rồi nói: "Dương Huy, anh đã đánh người của tôi, anh phải trả tiền thuốc men, như vậy chuyện này coi như xí xóa".

Dương Huy nói: "Được, không thành vấn đề".

"Tôi sẽ đích thân đưa anh em của anh đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng".

Tôi lạnh lùng nói: "Anh không hiểu ý tôi sao?"

Tôi cần tiền!

Dương Huy đột nhiên hiểu ra, nói: "Anh Trương, tôi sẽ đưa cho anh mười nghìn tệ, thế nào?"

Tôi thản nhiên nói: "Tôi muốn hai trăm mươi hai nghìn tệ".



Kiến Hiểu Đông và Lương Văn đã nợ Dương Đông sáu nghìn tệ, theo quy định của nhà nước về tiền lãi tối đa của khoản vay tư nhân, cộng với tiền lãi quá hạn là hơn tiền gốc bốn mươi nghìn tệ.

Vì vậy, tôi sẽ tận dụng cơ hội để lấy tất cả số tiền vốn không thuộc về họ.

"Cái gì? Hai trăm mươi hai nghìn tệ?", một tên côn đồ đứng bên cạnh Dương Huy tức giận nói: "Trương Sơn Thành, mày quá đáng rồi đấy, sao lại mở miệng đòi nhiều tiền như vậy, các người chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần mấy chục tệ là ổn rồi".

"Vậy mà mày lại đòi tận hai trăm mươi hai nghìn tệ, ăn cướp à!"

"Không đến lượt mày lên tiếng!", tôi đột nhiên dơ tay tát thẳng vào mặt tên côn đồ kia.

Tên côn đồ kia bị tôi tát một cái ngã xuống đất, tên này nôn ra một ngụm máu, gãy thêm hai cái răng, khuôn mặt sưng vù lên.

Những người còn lại tuy cực kỳ tức giận, nhưng không dám phản kích lại.

Tôi nói: "Dương Huy, trước đó anh muốn chặt chân chặt tay chúng tôi, hai trăm hai mươi nghìn tệ chính là để đổi lại sự an toàn cho anh".

"Nếu anh không đưa tiền, tôi sẽ đánh gãy hết tay chân của tất cả các người!"

Dương Huy tức giận nói: "Trương Sơn Thành, mày đừng có ức hiếp người quá đáng, mày cho rằng vũ lực có thể giải quyết mọi vấn đề hay sao!"

"Dám động vào người của nhà họ Dương thì mày chỉ còn đường chết thôi!"

"Chuyện của ngày hôm nay kết thúc ở đây, tao sẽ đưa cho mày mười nghìn tệ, nếu như mày nhận lấy số tiền đó thì chuyện này kết thúc ở đây, còn nếu mày không đồng ý thì tao cũng không sợ làm lớn chuyện này lên đâu!"

"Ha ha... ", sắc mặt tôi càng ngày càng lạnh đi, tôi nói: "Vậy thì mày cứ làm lớn chuyện này lên đi".

Tôi đá thẳng vào chân Dương Huy.

Sức mạnh từ cú đá này của tôi đã khiến bắp chân của hắn ta gãy đôi!

"A!"

Dương Huy đau đớn hét lên: "Chân, chân của tao..."

"Chân của tao bị gãy, gãy rồi!"

"Trương Sơn Thành, vốn dĩ tao không muốn làm chuyện này đến mức quá đáng, nhưng lần này là mày ép tao!"

"Chém chết nó cho tao, chém chết nó!"

Đột nhiên, những tên côn đồ bên cạnh hắn ta lao vào góc tường mở tủ lấy ra rất nhiều những con dao bầu sáng loáng!

Một số tên đã bị tôi đánh bại trước đó cũng đứng dậy đi lấy dao.

Tôi lập tức đưa mấy người Trần Kế Tần lao ra ngoài, bốn năm người cản đường tôi đều bị tôi đá bay qua một bên.

Tuy nhiên, cửa kho đã bị kéo xuống và đóng lại.

Hơn chục người vây quanh chúng tôi với con dao sáng loáng trên tay, người nào người nấy đằng đằng sát khí.



Tôi không sợ những người này chút nào, tôi lo lắng rằng Trần Kế Tần và những người khác sẽ bị thương.

"Chém hết cho tao!", Dương Huy rống lên: "Chỉ cần không để chết người là được, chặt hết tay chân chúng cho tao!

Cả chục tên côn đồ mắt đỏ lừ, cắn răng lao vào chúng tôi, tôi nhặt một cây gậy gỗ dưới đất đập vào đám người đang lao tới.

Trần Kế Tần và những người khác cũng nhặt những cây gậy gỗ trên mặt đất lên, chúng tôi xoay người lại áp lưng vào nhau để chống lại đám côn đồ đang lao tới.

Tôi hét lên: "Chỉ dựa vào đám tép riu chúng mày mà đòi chặt chân tao à, đám rác rưởi này!"

Sau khi tôi hạ gục bốn hoặc năm tên côn đồ, tôi lập tức hỗ trợ Trần Kế Tần và mấy người kia. Mười mấy tên bị tôi đánh bay lên không trung.

Lương Văn cũng bị chém một nhát, máu tươi chảy ròng ròng.

Lần này tôi ra đòn rất nặng tay, những người bị cây gậy của tôi đánh gục đều bị gãy tay hoặc gãy xương đùi.

Đây là Dương Huy ép tôi!

Hiện giờ chỉ có một tên côn đồ đang dìu Dương Huy, tôi cầm cây gậy rồi từng bước tiếp cận Dương Huy.

"Dương Huy, xem ra mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

Dương Huy sợ hãi đến nỗi sắc mặt tái nhợt, hắn nói: "Trương Sơn Thành, mày muốn thế nào!"

"Mày nói xem?" Tôi thu thập gậy gỗ lại sau đó quật một nhát về phía tên côn đồ đang dìu Dương Huy.

Cánh tay của tên đó bị tôi đập gãy, hắn nằm gục xuống đất kêu rên thảm thiết.

Nếu tôi không có thực lực mạnh mẽ, hôm nay bốn người chúng tôi chắc chắn đã bị đánh cho tàn phế rồi!

Đây là sức mạnh tuyệt đối, Dương Huy cũng chẳng là cái thá gì.

"Không phải mày cần tiền sao, tao sẽ đưa hết tiền cho mày!" Dương Huy vội vàng lấy điện thoại ra định chuyển tiền cho tôi.

Tôi đá một cước vào điện thoại di động của Dương Huy sau đó hung hăng dẫm lên nó, điện thoại nhanh chóng vỡ ra từng mảnh nhỏ.

Tôi lạnh lùng nói: "Dương Huy, lúc nãy tao đòi tiền, bây giờ tao không cần nữa!"

"Hôm nay tao vốn dĩ muốn giải quyết sự việc trong hòa bình, giải quyết xong thì chuyện sẽ chấm dứt, nhưng mày cứ chèn ép tao hết lần này đến lần khác!"

Tôi cầm cây gậy đập vào chân trái của Dương Huy không chút thương tiếc.

Rắc rắc!

Dương Huy lại kêu lên thảm thiết, cả hai chân của hắn ta đều đã bị tôi bẻ gãy.

"A!", Dương Huy rống lên thảm thiết như con lợn bị chọc tiết, tay chân của những tên côn đồ khác cũng bị đánh gãy, Dương Huy là người hét lên thảm thiết nhất.

"Trương Sơn Thành, mày có gan thì giết chết tao đi!!" Dương Huy đau đớn đến nỗi mặt đỏ bừng bừng, cả người run lên, hắn gào lên: "Hôm nay mày không giết chết tao, sau này tao nhất định sẽ giết chết mày!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Thầy Khai Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook