Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 330: Không mượn được tiền

Hoa Hướng Dương

26/12/2020

Thật là trùng hợp, bị bắt ngay tại trận.

Mọi thứ đều liên quan đến tôi.

Đúng là ác giả ác báo.

Nếu không phải tên giám đốc xúc phạm tôi thì ông ta sẽ không xảy ra chuyện, nếu không xảy ra chuyện thì tên giám đốc sẽ không chạy.

Nếu không phải tôi muốn uống một trăm tá rượu, ông Phì cũng sẽ không tò mò, cũng sẽ không phát hiện Vương Hải Ba ở đây.

Vương Hải Ba cảm thấy cả người không ổn nữa rồi, toàn bộ chỗ dựa của anh ta là cậu của anh ta, nếu như cậu của anh ta xảy ra chuyện, anh ta chết chắc rồi!

“Ông Phì”, trán Vương Hải Ba túa ra mồ hôi lạnh: “Tôi không có nhiều tiền như vậy. Công ty tài chính tôi mở là tôi hợp tác với cậu tôi. Tình hình kinh doanh của công ty không tốt, trên người tôi chỉ có mười nghìn tệ. Chi bằng... tôi đưa trước cho ông mười nghìn tệ, số còn lại, sau này tôi sẽ nghĩ cách”.

“Không có thương lượng gì cả”, ông Phì nói: “Công ty tài chính đó của mày chỉ là một cái vỏ rỗng thôi. Cậu của mày đã đem hết đồ đạc có giá trị đi rồi”.

"Ông chủ bọn tao đã nói rồi, nếu tối nay bọn tao bắt được mày và cậu mày thì phải lấy được tiền. Nếu không có tiền, mày có thể thế chấp tài sản, xe hơi hoặc những thứ khác của mình".

Vương Hải Ba lo lắng nói: "Bất động sản của tôi là tài sản thế chấp, chứ có phải của tôi hẳn đâu, không thể bán được. Xe của tôi cũng là tài sản thế chấp. Tôi thực sự không có tiền".

Một bạn học bên cạnh nói: "Anh Hải Ba, không phải lương một tháng của anh là ba mươi nghìn tệ sao? Không phải anh nói riêng khoản thu nhập thêm một năm có thể kiếm được mấy trăm nghìn tệ sao?"

"Sao lại không có tiền chứ? Sao lại phải vay tiền?"

“Đúng thế”, một bạn học khác nói: “Anh Hải Ba, anh cũng đi làm mấy năm rồi. Chắc phải có một hay hai triệu tệ trong tay chứ?”

Những người này bắt đầu phá đám, sắc mặt của Vương Hải Ba vô cùng khó coi.

Lý Giai Dao nói: "Ai nói lương tháng của Hải Ba là ba mươi nghìn tệ? Hơn mười nghìn tệ đã là tốt rồi, anh ấy mới làm ở nhà hàng đó nửa năm".

“Một phần ba tiền thế chấp nhà và ô tô là của gia đình tôi bỏ ra”.

Trời đất!

Đây đúng là tát thẳng vào mặt mà.

Lý Giai Dao sao có thể tìm một người như vậy làm bạn trai, ngược lại còn cung cấp tiền cho anh ta?

Lý Giai Dao nắm lấy tay Vương Hải Ba, nói: "Hải Ba, không phải anh nói công ty tài chính vẫn đang kiếm ra tiền sao?"

"Không phải anh nói đầu tư ba trăm nghìn tệ là trong vòng một năm có thể kiếm lại sao?"

Vương Hải Ba đen mặt, nói: "Dao Dao, công việc của công ty tài chính là giải quyết tài chính cho một số cửa hàng và doanh nghiệp nhỏ, chắc chắn sẽ có lãi. Nếu cậu anh không gặp chuyện, dựa vào quan hệ của cậu anh, cậu anh nhất định sẽ có thể kiếm lại trong vòng một năm và trả hết khoản vay".

"Nhưng... bây giờ cậu anh xảy ra chuyện rồi, không còn như trước nữa..."

"Toàn bộ tiền bạc và sổ sách của công ty tài chính đều do cậu anh quản lý".



Có vẻ như tất cả tài sản của Vương Hải Ba đều liên quan đến cậu của anh ta. Nếu cậu anh ta xảy ra chuyện, Vương Hải Ba sẽ toi đời.

Ông Phì nói: "Trước đây, đại ca của bọn tao vì nể mặt cậu mày mới cho mày vay tiền, tiền lãi cũng chả tính. Bởi vì năm xưa, cậu mày từng cùng anh Đao lăn lộn trong xã hội, mà hiện tại quan hệ với Âu Dương Bác cũng không tệ, nên bọn tao cũng muốn dựa vào quan hệ với cậu mày để xây dựng quan hệ tốt với những người đó".

"Còn bây giờ, cậu mày chẳng còn gì nữa, hoàn toàn đắc tội với anh Đao và Âu Dương Bác!"

"Vì vậy, nhãi ranh ạ, ông lớn mà mày dựa vào đã mất rồi, trả tiền thôi".

Sắc mặt của Vương Hải Ba cực kỳ khó coi, anh ta kéo tay Lý Giai Dao, nói: "Dao Dao, bây giờ em giúp anh được không?"

"Em gọi điện cho bố, bố em sẽ có cách. Cho anh mượn năm trăm nghìn tệ. Anh giải quyết chuyện này trước đã".

"Nếu không, những người này chuyện gì cũng có thể làm ra".

Lý Giai Dao cũng rất khó xử: "Năm trăm nghìn tệ... năm trăm nghìn, nhà em hiện tại không có nhiều tiền như thế".

“Anh xin em đấy”, gương mặt Vương Hải Ba đầy vẻ cầu xin: “Dao Dao, anh yêu em như vậy, tình cảm anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi”.

"Bây giờ anh chỉ xảy ra chút chuyện, nếu giải quyết được thì không sao, hết tiền thì chúng ta còn kiếm lại được. Nhưng người không còn thì chả còn gì nữa".

“Dao Dao, em giúp anh đi”.

Tên này dẻo mỏ thật đấy, không còn cách nào nữa thì chơi bài tình cảm, để Lý Giai Dao giúp anh ta.

Lý Giai Dao do dự một chút, nói: "Được, em... em sẽ nói với bố mẹ".

Ông Phì thúc giục: "Chúng mày nhanh lên hộ tao cái. Tao cho chúng mày nửa tiếng giải quyết xong chuyện này".

Lý Giai Dao trực tiếp đi vào nhà vệ sinh gọi điện thoại.

Thuận phong nhĩ của tôi có thể nghe thấy.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Lý Giai Dao nói ở đây xảy ra chút chuyện, công ty tài chính của Vương Hải Ba đã vay một khoản tiền, bây giờ chủ nợ đến đòi tiền, cần năm trăm nghìn tệ.

Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng một người đàn ông: "Năm trăm nghìn tệ?"

"Không phải công ty tài chính đó chỉ vay ba trăm nghìn tệ sao?"

“Còn lãi nữa ạ”, Lý Giai Dao nói: “Tổng cộng là bốn trăm bảy mươi nghìn tệ. Bố ơi, bây giờ những người ở đó đang chặn con và Hải Ba. Họ đang đòi tiền trực tiếp luôn. Đám người đó rất hung dữ”.

Người đàn ông nói: "Cậu của Hải Ba làm ăn tốt như thế, không thể xử lý chút chuyện này sao? Lúc vay tiền không phải quan hệ với bên đó rất tốt sao?"

"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Lý Giai Dao dường như không muốn nhắc đến chuyện của cậu Vương Hải Ba, nói: "Bố, bây giờ bố đưa tiền cho chúng con đi. Đợi khi nào Hải Ba có tiền rồi, anh ấy nhất định sẽ trả lại".

"Con đừng nôn nóng”, người đàn ông nói: "Bố sẽ gọi cho cậu của Hải Ba trước, hỏi xem chuyện này là thế nào".



Chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, việc cậu của Vương Hải Ba xảy ra chuyện chắc chắn sẽ bị bại lộ.

"Bố, đừng...", Lý Giai Dao chỉ có thể nói sự thật: "Bố, cậu của Hải Ba xảy ra chuyện rồi..."

Sau khi Lý Giai Dao nói hết sự thật, giọng nói của người đàn ông rất lạnh lùng: "Ông ta thế mà đắc tội với nhiều ông lớn như vậy!"

“Đáng chết lắm!”

“Bố không có nhiều tiền như vậy, chuyện này con đừng có quản nữa!”

“Để Hải Ba tự mình xem xét mà giải quyết!”

Nói xong, người đàn ông cúp luôn điện thoại.

“Bố, bố...”, nước mắt Lý Giai Dao lăn dài trên má.

Tình huống gì thế này?

Người đàn ông nghe nói cậu của Vương Hải Ba xảy ra chuyện liền không quan tâm nữa?

Sau khi Lý Giai Dao ra khỏi nhà vệ sinh, Vương Hải Ba lập tức chạy tới, nắm lấy tay Lý Giai Dao, nói: "Dao Dao, thế nào rồi?"

Lý Giai Dao lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi: "Em xin lỗi, bố em... không giúp anh được".

"Tại sao!!", Vương Hải Ba hét lên như điên: "Anh là con rể tương lai của nhà em. Bố mẹ em rất coi trọng anh, họ rất thích anh. Bây giờ anh xảy ra chuyện, sao lại không giúp anh!"

"Dao Dao, em hãy cầu xin bố em một lần nữa, phải giúp anh, nhất định phải giúp anh vượt qua khó khăn này".

Lý Giai Dao liên tục lắc đầu, không ngừng khóc, chị ấy không còn cách nào cả.

"Hải Ba, hay là anh gọi cho bố em, tự mình nói với bố em".

Thế là, Vương Hải Ba bắt đầu gọi điện thoại, nhưng đầu bên kia không bắt máy, ngay sau đó, điện thoại vang lên tiếng bíp dài, đã bị chặn số.

Vương Hải Ba suýt chút nữa ném điện thoại đi vì tức giận.

“Lý Giai Dao!”, Vương Hải Ba đột nhiên tức giận: “Tại sao tôi lại đến với cô? Chẳng lẽ trong lòng cô không biết sao?”

"Chẳng phải do bố cô coi trọng quan hệ giữa cậu tôi và Âu Dương Bác sao!"

"Chẳng phải do họ muốn lợi dụng mối quan hệ này để kiếm chút lợi ích cho công ty của mình sao!"

"Bố cô cho tôi tiền mua nhà, mẹ cô cho tôi tiền mua xe. Chẳng phải muốn nịnh nọt tôi sao!"

"Lý Giai Dao, bây giờ cậu tôi gặp chuyện, nhà cô liền trở mặt không nhận người luôn?"

“Mẹ nó chứ, dứt khoát thật đấy!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Thầy Khai Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook