Chương 515: Phản bội
Hoa Hướng Dương
28/01/2021
Mộc Dịch đã đoán được nên tôi không cần phải giấu giếm nữa: "Đúng vậy,
Lý Ngọc Liên là người phụ nữ của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn chị ấy
bị người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí bắt đi".
Mộc Dịch cau mày: "Nên nói anh là loại người si tình, hay nên nói anh bội bạc, vô trách nhiệm? Tôi thật sự không biết anh có quan hệ với bao nhiêu người phụ nữ nữa. Cứ vài ba ngày lại lòi ra một người".
"Tôi quen biết anh nửa năm mà số người phụ nữ của anh đếm không nổi. Sau này anh phải kiềm chế một chút, nợ tình càng nhiều thì sau này anh phải trả đủ".
"Anh chịu trách nhiệm với mỗi người phụ nữ rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện không tốt? Anh có từng nghĩ chuyện này có thể kéo dài được bao lâu không? Kết hôn với tất cả những người phụ nữ này? Sinh ra một đàn con?"
"Mối quan hệ giữa người với người rất tinh tế. Mọi phụ nữ đều có tính ghen tuông mạnh mẽ. Những người phụ nữ của anh bây giờ là những người bình thường, anh có thể kiểm soát mọi thứ bằng sức mạnh và nguồn lực tài chính của mình".
"Nhưng nếu họ bước vào giới tu luyện và tiếp xúc với nhiều thứ hơn, họ sẽ không thiếu tiền bạc, cũng không thiếu sức mạnh. Khi anh không thể chăm sóc họ nữa, khi anh không có thời gian đồng hành cùng họ, hơn nữa còn đi tìm thêm nhiều người phụ nữ khác..."
"Anh sẽ không thể kiểm soát mối quan hệ của mình và cuối cùng sẽ phải chia tay thôi".
"Đừng trêu chọc thêm người phụ nữ nào nữa, nợ tình có khi cả đời không trả được, có khi lại lôi kéo hận thù, vậy thì không hay rồi".
Mộc Dịch nói có lý. Trong nửa năm qua tôi có rất nhiều phụ nữ. Nếu tôi cứ tiếp tục tu luyện nhờ việc hút âm khí, tôi sẽ cần nhiều phụ nữ hơn. Tôi không thể chăm sóc mọi phụ nữ và tất cả bọn họ cũng không thể xử lý tốt các mối quan hệ.
Nếu có bảy, tám người phụ nữ, có lẽ tôi có thể xử lý tốt, nhưng nếu có hàng chục thì sao?
Tiên nữ Thanh Thuỷ yêu cầu tôi nuôi những người phụ nữ này thành hậu cung của mình. Nhưng tôi đâu phải là hoàng đế, tôi sợ năng lực của mình có hạn, căn bản không thể làm được.
Mà cùng với việc tôi tu luyện, sức mạnh của tôi được nâng cao, đủ các loại chuyện sẽ xảy ra và cả những nguy hiểm cũng ngày một nhiều, tôi cũng không thể ở bên bọn họ mọi lúc mọi nơi được.
Lấy những người phụ nữ hiện tại của tôi làm ví dụ. Tôi không có thời gian để ở bên họ, tôi dành quá ít thời gian ở riêng với từng người, cũng dành quá ít tình yêu cho họ.
Khi tất cả đã bước vào giới tu luyện, sau khi họ có được tiền bạc và thế lực, tới lúc đó, họ sẽ gặp những người tốt hơn, có thời gian đồng hành cùng họ, liệu họ có còn sống chết đòi đi theo tôi không?
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Đừng lo lắng, thuật hút khí âm có sức hút chí mạng đối với phụ nữ. Họ sẽ chỉ theo ngươi thôi, chỉ những người có tâm tính cao mới có thể rời đi. Tóm lại, ngươi không phải lo lắng về những điều này".
Trước đây, tôi nghĩ rằng tôi có nhiều phụ nữ, tôi sẽ rất vui, hào hứng, nhưng bây giờ, tôi chả nghĩ gì nữa, vì tôi mệt rồi...
Tôi và Mộc Dịch lại nói về chuyện lần này.
Mộc Dịch nói: "Anh cứu Lý Ngọc Liên, tôi có thể hiểu được, nhưng tại sao anh lại hứa với Lữ Vô Thiện sẽ cứu con gái của ông ta?"
Tôi nói: "Lữ Vô Thiện quá đáng thương. Cả đời này, ông ta chỉ muốn cứu con gái. Giờ ông ta xảy ra chuyện, con gái vừa mới bình phục. Ông ta cầu xin tôi giúp đỡ, làm sao tôi có thể từ chối được?"
“Tôi nghĩ anh không nên làm như thế”, Mộc Dịch nói: “Dù thế nào đi nữa, đám người Lữ Vô Thiện đã phạm phải những tội ác khủng khiếp, Lữ Tuệ San chắc chắn cũng đã làm hại nhiều người”.
“Những người này đáng chết, những kẻ xấu xa này, làm chuyện xấu hơn ba mươi năm, anh thật sự cho rằng bọn họ sẽ cải tà quy chính sao?"
“Tôi tin họ”, tôi thực sự tin tưởng, tôi đã nhìn thấy tình yêu của Lữ Vô Thiện dành cho Lữ Tuệ San.
Trên đời, có một số cảm xúc không thể ngụy trang được.
"Chín đời tổ tiên của Lữ Vô Thiện làm việc thiện, họ đều là lương y, là những người tốt bụng, nếu không phải vợ ông ta xảy ra chuyện, nếu không phải ông ta có thù phải báo, ông ta chắc chắn sẽ không trở thành kẻ ác".
"Bây giờ, ông ta có thể không thoát ra được, ông ta sẽ chết. Tôi hy vọng có thể cứu con gái ông ta, để cô ta sống sót".
"Như thế, Lữ Vô Thiện cũng yên tâm mà chết. Nếu con gái của ông ta xảy ra chuyện gì, ông ta sẽ chết không nhắm mắt".
"Dù họ có hại nhiều người trong những năm qua, đều có lý do cả. Chín đời nhà họ Lữ là người tốt, họ đã cứu rất nhiều người, công lao tội lỗi bù cho nhau, cũng nên cho họ một con đường sống chứ".
Mộc Dịch khẽ lắc đầu: "Sơn Thành, anh còn trải qua quá ít chuyện, gặp quá ít người xấu. Bây giờ anh hoàn toàn bị Lữ Vô Thiện lừa gạt rồi".
“Những kẻ xấu này, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”.
"Chúng ta có thể làm người tốt, nhưng chúng ta chỉ tốt với người tốt chứ không bao giờ cúi đầu trước kẻ ác".
"Mỗi một lời nói của Lữ Vô Thiện, mỗi một câu chuyện của ông ta đã hoàn toàn thuyết phục anh".
"Thử nghĩ xem, ban đầu Lữ Vô Thiện tìm tổ chức sát thủ ám sát anh nhiều lần, bắt cóc Lâm Ngọc Lam, suýt chút nữa giết chết anh và Lâm Ngọc Lam".
"Anh từng rất hận Lữ Vô Thiện. Anh đã quên những chuyện này rồi sao?"
Đương nhiên, tôi không quên những chuyện này, tuy rằng lần trước khi đấu với Lữ Vô Thiện tôi đã thua, nhưng cũng không tổn thất gì nhiều, cuối cùng Lữ Vô Thiện cũng không giết bất cứ ai bên cạnh tôi.
Luật pháp rất tàn nhẫn, định nghĩa tội phạm trên đời này là cứu trăm người có công rất lớn, nhưng nếu giết một người liền phạm tội ác không gì có thể bù đắp được.
Luật pháp tàn nhẫn, nhưng con người vẫn có lòng trắc ẩn, tôi không phải loại người vô tình vô nghĩa đó.
Có lẽ những người bị giết bởi Lữ Vô Thiện đều vô tội, nhưng bây giờ tôi không nghĩ được nhiều đến thế.
“Buông đao thành Phật”, tôi tin rằng Lữ Vô Thiện sẽ không làm điều ác nữa.
Vẻ mặt tôi đầy kiên quyết nói: "Mộc Dịch, đừng thuyết phục tôi nữa, tôi đã quyết định rồi, tôi đã hứa với Lữ Vô Thiện, tôi sẽ làm được".
“Sơn Thành… suy nghĩ kỹ đi, đừng phạm sai lầm nữa”, vẻ mặt của Mộc Dịch trở nên khó coi: “Nếu những chuyện này bị Cục điều tra hiện tượng huyền bí phát hiện, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí… sẽ giết anh!”
"Lần này những người được cử đến từ Cục điều tra hiện tượng huyền bí quá mạnh, có một số còn là người khu ma, Sơn Thành, đừng mạo hiểm".
Tôi biết Cục điều tra hiện tượng huyền bí rất đáng sợ, cũng biết Đạo Hội rất khủng bố. Trong trí nhớ kiếp trước của tôi, thế lực của Đạo Hội giống như mây trên trời, trong những kẻ mạnh của Đạo Hội, người khu ma cấp bốn cũng đông như kiến.
Mặc kệ Mộc Dịch nói gì, tôi đã quyết định, có lẽ... bởi vì trái tim tôi thực sự quá mềm yếu.
Tiên nữ Thanh Thủy thở dài: "Ngươi không sai, Mộc Dịch cũng không sai..."
"Mọi thứ đều vô thường mà..."
Mộc Dịch thở dài, lạnh mặt nói: "Trương Sơn Thành, anh tự mình xem mà làm!"
Nói xong, Mộc Dịch trở về phòng, chuyện này cô ta sẽ không giúp tôi.
Mộc Dịch không giúp tôi, tôi cần một chiếc xe, vì vậy tôi phải gọi điện cho Trần Kế Tần, bảo anh ta đến đây.
Hai giờ sáng, tôi nhận được điện thoại của Lữ Vô Thiện, tôi và Trần Kế Tần ra ngoài, tranh thủ buổi tối đến quán bar.
Chiếc xe dừng ở một điểm mù cách quán bar không xa, một phút sau, Lữ Vô Thiện và Trần Quân bước ra ngoài, mang theo hai người phụ nữ.
Hai người phụ nữ bị đánh bất tỉnh, nhét vào ghế sau.
Lữ Vô Thiện nắm lấy tay tôi, vẻ mặt cảm kích, nói: "Sơn Thành, cảm ơn cậu, tấm ân tình của cậu, tôi sẽ không bao giờ quên!"
"Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, xin hãy chăm sóc cho con gái tôi!"
Tôi đồng ý với ông ta, Trần Quân cũng gửi lời cảm ơn và nhờ tôi chăm sóc cho Lý Ngọc Liên.
Mộc Dịch cau mày: "Nên nói anh là loại người si tình, hay nên nói anh bội bạc, vô trách nhiệm? Tôi thật sự không biết anh có quan hệ với bao nhiêu người phụ nữ nữa. Cứ vài ba ngày lại lòi ra một người".
"Tôi quen biết anh nửa năm mà số người phụ nữ của anh đếm không nổi. Sau này anh phải kiềm chế một chút, nợ tình càng nhiều thì sau này anh phải trả đủ".
"Anh chịu trách nhiệm với mỗi người phụ nữ rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện không tốt? Anh có từng nghĩ chuyện này có thể kéo dài được bao lâu không? Kết hôn với tất cả những người phụ nữ này? Sinh ra một đàn con?"
"Mối quan hệ giữa người với người rất tinh tế. Mọi phụ nữ đều có tính ghen tuông mạnh mẽ. Những người phụ nữ của anh bây giờ là những người bình thường, anh có thể kiểm soát mọi thứ bằng sức mạnh và nguồn lực tài chính của mình".
"Nhưng nếu họ bước vào giới tu luyện và tiếp xúc với nhiều thứ hơn, họ sẽ không thiếu tiền bạc, cũng không thiếu sức mạnh. Khi anh không thể chăm sóc họ nữa, khi anh không có thời gian đồng hành cùng họ, hơn nữa còn đi tìm thêm nhiều người phụ nữ khác..."
"Anh sẽ không thể kiểm soát mối quan hệ của mình và cuối cùng sẽ phải chia tay thôi".
"Đừng trêu chọc thêm người phụ nữ nào nữa, nợ tình có khi cả đời không trả được, có khi lại lôi kéo hận thù, vậy thì không hay rồi".
Mộc Dịch nói có lý. Trong nửa năm qua tôi có rất nhiều phụ nữ. Nếu tôi cứ tiếp tục tu luyện nhờ việc hút âm khí, tôi sẽ cần nhiều phụ nữ hơn. Tôi không thể chăm sóc mọi phụ nữ và tất cả bọn họ cũng không thể xử lý tốt các mối quan hệ.
Nếu có bảy, tám người phụ nữ, có lẽ tôi có thể xử lý tốt, nhưng nếu có hàng chục thì sao?
Tiên nữ Thanh Thuỷ yêu cầu tôi nuôi những người phụ nữ này thành hậu cung của mình. Nhưng tôi đâu phải là hoàng đế, tôi sợ năng lực của mình có hạn, căn bản không thể làm được.
Mà cùng với việc tôi tu luyện, sức mạnh của tôi được nâng cao, đủ các loại chuyện sẽ xảy ra và cả những nguy hiểm cũng ngày một nhiều, tôi cũng không thể ở bên bọn họ mọi lúc mọi nơi được.
Lấy những người phụ nữ hiện tại của tôi làm ví dụ. Tôi không có thời gian để ở bên họ, tôi dành quá ít thời gian ở riêng với từng người, cũng dành quá ít tình yêu cho họ.
Khi tất cả đã bước vào giới tu luyện, sau khi họ có được tiền bạc và thế lực, tới lúc đó, họ sẽ gặp những người tốt hơn, có thời gian đồng hành cùng họ, liệu họ có còn sống chết đòi đi theo tôi không?
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Đừng lo lắng, thuật hút khí âm có sức hút chí mạng đối với phụ nữ. Họ sẽ chỉ theo ngươi thôi, chỉ những người có tâm tính cao mới có thể rời đi. Tóm lại, ngươi không phải lo lắng về những điều này".
Trước đây, tôi nghĩ rằng tôi có nhiều phụ nữ, tôi sẽ rất vui, hào hứng, nhưng bây giờ, tôi chả nghĩ gì nữa, vì tôi mệt rồi...
Tôi và Mộc Dịch lại nói về chuyện lần này.
Mộc Dịch nói: "Anh cứu Lý Ngọc Liên, tôi có thể hiểu được, nhưng tại sao anh lại hứa với Lữ Vô Thiện sẽ cứu con gái của ông ta?"
Tôi nói: "Lữ Vô Thiện quá đáng thương. Cả đời này, ông ta chỉ muốn cứu con gái. Giờ ông ta xảy ra chuyện, con gái vừa mới bình phục. Ông ta cầu xin tôi giúp đỡ, làm sao tôi có thể từ chối được?"
“Tôi nghĩ anh không nên làm như thế”, Mộc Dịch nói: “Dù thế nào đi nữa, đám người Lữ Vô Thiện đã phạm phải những tội ác khủng khiếp, Lữ Tuệ San chắc chắn cũng đã làm hại nhiều người”.
“Những người này đáng chết, những kẻ xấu xa này, làm chuyện xấu hơn ba mươi năm, anh thật sự cho rằng bọn họ sẽ cải tà quy chính sao?"
“Tôi tin họ”, tôi thực sự tin tưởng, tôi đã nhìn thấy tình yêu của Lữ Vô Thiện dành cho Lữ Tuệ San.
Trên đời, có một số cảm xúc không thể ngụy trang được.
"Chín đời tổ tiên của Lữ Vô Thiện làm việc thiện, họ đều là lương y, là những người tốt bụng, nếu không phải vợ ông ta xảy ra chuyện, nếu không phải ông ta có thù phải báo, ông ta chắc chắn sẽ không trở thành kẻ ác".
"Bây giờ, ông ta có thể không thoát ra được, ông ta sẽ chết. Tôi hy vọng có thể cứu con gái ông ta, để cô ta sống sót".
"Như thế, Lữ Vô Thiện cũng yên tâm mà chết. Nếu con gái của ông ta xảy ra chuyện gì, ông ta sẽ chết không nhắm mắt".
"Dù họ có hại nhiều người trong những năm qua, đều có lý do cả. Chín đời nhà họ Lữ là người tốt, họ đã cứu rất nhiều người, công lao tội lỗi bù cho nhau, cũng nên cho họ một con đường sống chứ".
Mộc Dịch khẽ lắc đầu: "Sơn Thành, anh còn trải qua quá ít chuyện, gặp quá ít người xấu. Bây giờ anh hoàn toàn bị Lữ Vô Thiện lừa gạt rồi".
“Những kẻ xấu này, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”.
"Chúng ta có thể làm người tốt, nhưng chúng ta chỉ tốt với người tốt chứ không bao giờ cúi đầu trước kẻ ác".
"Mỗi một lời nói của Lữ Vô Thiện, mỗi một câu chuyện của ông ta đã hoàn toàn thuyết phục anh".
"Thử nghĩ xem, ban đầu Lữ Vô Thiện tìm tổ chức sát thủ ám sát anh nhiều lần, bắt cóc Lâm Ngọc Lam, suýt chút nữa giết chết anh và Lâm Ngọc Lam".
"Anh từng rất hận Lữ Vô Thiện. Anh đã quên những chuyện này rồi sao?"
Đương nhiên, tôi không quên những chuyện này, tuy rằng lần trước khi đấu với Lữ Vô Thiện tôi đã thua, nhưng cũng không tổn thất gì nhiều, cuối cùng Lữ Vô Thiện cũng không giết bất cứ ai bên cạnh tôi.
Luật pháp rất tàn nhẫn, định nghĩa tội phạm trên đời này là cứu trăm người có công rất lớn, nhưng nếu giết một người liền phạm tội ác không gì có thể bù đắp được.
Luật pháp tàn nhẫn, nhưng con người vẫn có lòng trắc ẩn, tôi không phải loại người vô tình vô nghĩa đó.
Có lẽ những người bị giết bởi Lữ Vô Thiện đều vô tội, nhưng bây giờ tôi không nghĩ được nhiều đến thế.
“Buông đao thành Phật”, tôi tin rằng Lữ Vô Thiện sẽ không làm điều ác nữa.
Vẻ mặt tôi đầy kiên quyết nói: "Mộc Dịch, đừng thuyết phục tôi nữa, tôi đã quyết định rồi, tôi đã hứa với Lữ Vô Thiện, tôi sẽ làm được".
“Sơn Thành… suy nghĩ kỹ đi, đừng phạm sai lầm nữa”, vẻ mặt của Mộc Dịch trở nên khó coi: “Nếu những chuyện này bị Cục điều tra hiện tượng huyền bí phát hiện, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí… sẽ giết anh!”
"Lần này những người được cử đến từ Cục điều tra hiện tượng huyền bí quá mạnh, có một số còn là người khu ma, Sơn Thành, đừng mạo hiểm".
Tôi biết Cục điều tra hiện tượng huyền bí rất đáng sợ, cũng biết Đạo Hội rất khủng bố. Trong trí nhớ kiếp trước của tôi, thế lực của Đạo Hội giống như mây trên trời, trong những kẻ mạnh của Đạo Hội, người khu ma cấp bốn cũng đông như kiến.
Mặc kệ Mộc Dịch nói gì, tôi đã quyết định, có lẽ... bởi vì trái tim tôi thực sự quá mềm yếu.
Tiên nữ Thanh Thủy thở dài: "Ngươi không sai, Mộc Dịch cũng không sai..."
"Mọi thứ đều vô thường mà..."
Mộc Dịch thở dài, lạnh mặt nói: "Trương Sơn Thành, anh tự mình xem mà làm!"
Nói xong, Mộc Dịch trở về phòng, chuyện này cô ta sẽ không giúp tôi.
Mộc Dịch không giúp tôi, tôi cần một chiếc xe, vì vậy tôi phải gọi điện cho Trần Kế Tần, bảo anh ta đến đây.
Hai giờ sáng, tôi nhận được điện thoại của Lữ Vô Thiện, tôi và Trần Kế Tần ra ngoài, tranh thủ buổi tối đến quán bar.
Chiếc xe dừng ở một điểm mù cách quán bar không xa, một phút sau, Lữ Vô Thiện và Trần Quân bước ra ngoài, mang theo hai người phụ nữ.
Hai người phụ nữ bị đánh bất tỉnh, nhét vào ghế sau.
Lữ Vô Thiện nắm lấy tay tôi, vẻ mặt cảm kích, nói: "Sơn Thành, cảm ơn cậu, tấm ân tình của cậu, tôi sẽ không bao giờ quên!"
"Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, xin hãy chăm sóc cho con gái tôi!"
Tôi đồng ý với ông ta, Trần Quân cũng gửi lời cảm ơn và nhờ tôi chăm sóc cho Lý Ngọc Liên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.