Chương 336: Quỳ xuống xin lỗi
Hoa Hướng Dương
28/12/2020
Mà người đứng bên cạnh anh Đao là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài hung dữ, mặc một bộ đồ Tây đen, cắt đầu ngắn, nước da ngăm đen, mắt tam giác, khiến người khác có cảm giác ông ta lấm la lấm lét, vô cùng gian xảo. Nơi khóe mắt có rất nhiều nếp nhăn, cằm cũng rất dài, như thể các đường nét trên khuôn mặt ông ta bị biến dạng vậy.
“Ông Hướng!”
“Cậu Đao!”
Ông Phì vẫn bị tôi giẫm dưới chân, cất giọng khóc chào hai vị đại ca.
Đám người nằm trên mặt đất không ngừng chào anh Đao và ông Hướng.
Ánh mắt của anh Đao và ông Hướng lần lượt dừng trên người tôi!
“Thằng khốn nạn!”, ông Hướng thấy tôi giẫm lên người ông Phì, chưa hỏi nguyên do đã biết được chuyện gì đang xảy ra rồi, ông ta tức giận vô cùng.
"Mẹ nó, thằng nhóc mày lăn lộn giang hồ chỗ nào, dám gây chuyện ở chỗ tao!"
"Mày muốn chết à!!"
Ông Hướng vừa nói, vừa đi về phía tôi. Theo sau là bảy, tám người ùa đến, nhưng căn phòng quá nhỏ, căn bản không thể chứa nhiều người như vậy.
Nhưng khi anh Đao nhìn thấy đó là tôi, anh ta bỗng nhiên tỉnh táo lại.
"Đánh cho tao! Kéo nhãi ranh này ra ngoài!!"
Ông Hướng ra lệnh.
“Đánh con mẹ ông!!”, anh Đao đột nhiên tức giận, bước đến bên cạnh ông Hướng, trực tiếp vả cho ông ta một cái.
"Ông có biết đây là ai không?"
"Là anh em của anh Đao này, mẹ nó, ông cũng dám đánh!"
Anh Đao dùng sức tát mạnh lên mặt ông Hướng khiến ông ta loạng choạng, trên mặt xuất hiện năm dấu tay màu đỏ.
Mọi người đều chết lặng.
Bọn họ tưởng rằng ông Hướng với anh Đao cùng nhau tới thì hôm nay đến Phật cũng không độ nổi tôi, không ngờ anh Đao lại bất ngờ đánh ông Hướng.
Mà anh Đao lại nói tôi là anh em của anh ta!
Rất nhiều người không phản ứng kịp, bọn họ không tài nào ngờ được tôi quen biết anh Đao!
Sắc mặt của ông Phì đột nhiên thay đổi hẳn, vẻ mặt của những tên bị tôi đánh ngã đều kinh hãi!
Cả người Vương Hải Ba đều cảm thấy không ổn, sắc mặt thay đổi liên tục.
Một số bạn học của Vương Hải Ba cũng vô cùng sửng sốt, mấy cô gái thì chết lặng. Lý Giai Dao nhìn thấy cảnh này mà không tin được.
Tất cả thay đổi quá nhanh, không ai nghĩ rằng sự việc sẽ có kết quả thế này!
Mọi người ở đây đều hiểu tại sao tôi không sợ ai cả, vì tôi quen anh Đao!
Ông Hướng cũng ngẩn ra: "Cậu Đao, cho... cho dù nó là anh em của cậu, cậu... cũng không thể đánh tôi được chứ?"
"Đàn em của tôi đã phạm sai lầm, đắc tội anh em của cậu, cậu cũng không cần phải tức giận như vậy đúng không?"
“Hướng Vấn Thiên tôi không phải là anh em của cậu Đao đây sao?"
Sắc mặt anh Đao vô cùng lạnh lùng: "Ông Hướng, ông có biết vì sao tối nay tôi lại mời đại ca Âu Dương, mời những người có mặt mũi trong thành phố đến đây tâng bốc ông không?"
Ông Hướng vội vàng nói: "Cậu Đao, cậu mời được ông chủ Âu Dương, cũng như một số ông chủ máu mặt khác trong thành phố tới, tối nay tôi rất vui. Nhân tình này thật sự rất lớn, cũng thể hiện được việc cậu Đao rất coi trọng người anh em này”.
"Chuyện này tôi cảm kích vô cùng. Nhân tình này đàn em là tôi mãi ghi nhớ trong lòng".
Anh Đao lạnh lùng nói: "Tối nay tôi mời nhiều ông lớn tham gia như vậy, chính là để chiêu đãi người anh em Trương Sơn Thành. Nếu không phải là Trương Sơn Thành, ông cho rằng đại ca Âu Dương có thể tụ họp cùng những ông lớn này sao?"
"Không phải họ nể mặt đại ca Âu Dương, mà là nể mặt người anh em Trương Sơn Thành!"
"Tối nay, những người được đại ca Âu Dương mời rất vui, rất hào hứng. Đại ca Âu Dương cũng bàn bạc hai mối làm ăn lớn, đều là vì người anh em Trương Sơn Thành!"
"Mà mẹ nó... đàn em của ông lại dám ở đây gây gổ với người anh em Trương Sơn Thành!"
"Ông chán sống rồi phải không!!"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người như nổi giông bão trong lòng!
Không ai nghĩ rằng tôi là bạn của mấy ông lớn như anh Đao, Âu Dương Bác, hơn nữa tôi cũng là một ông lớn, thậm chí những ông lớn này đều phải nể mặt tôi!
Tối nay có rất nhiều ông lớn ở đây, tất cả bọn họ tụ họp lại đều là vì nể mặt tôi.
Tôi cũng rất tò mò, có một vài người tôi chưa từng gặp, tại sao phải nể mặt tôi?
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Vì ngươi đã áp đảo chủ tịch Đàm, vì chủ tịch Đàm đã góp vốn đầu tư hai mươi tỷ tệ cho Âu Dương Bác. Tất cả đều là công lao của ngươi. Âu Dương Bác hiện đã có sự giúp đỡ của chủ tịch Đàm, đã móc nối được quan hệ với ông lớn này. Những người khác đương nhiên sẽ kéo gần khoảng cách với Âu Dương Bác”.
"Hơn nữa, chuyện này sau cùng cũng là do ngươi thúc đẩy mà thành. Âu Dương Bác đương nhiên sẽ truyền thông tin này ra thông qua các thủ đoạn và một số phiên bản do chính ông ta biên soạn, để cho những ông lớn này biết".
"Những ông lớn này đều biết thực lực và thế lực của ngươi rất phi thường. Chỉ cần Âu Dương Bác mời những người này, đồng thời cũng mời ngươi, thì cho dù bọn họ không nể mặt Âu Dương Bác, cũng sẽ phải nể mặt ngươi".
"Sau đó mọi người cùng nhau ăn uống, ca hát. Âu Dương Bác cũng nhân cơ hội này bàn chuyện làm ăn với mấy ông lớn đó".
Tiên nữ Thanh Thuỷ giải thích như vậy, tôi đã hiểu hết.
Thảo nào trước đó, những ông lớn đó đã đưa danh thiếp cho tôi bằng cả hai tay trong bữa ăn và còn trao đổi cả số điện thoại.
Hóa ra lần này mời tôi đi ăn tối, không phải chỉ để ăn tối mà là để bàn chuyện làm ăn.
Âu Dương Bác lão cáo già này, đúng là người đa mưu túc trí, vô cùng thông minh.
Ông Hướng nghe lời này của anh Đao mà cả người như chết lặng, đột nhiên ông ta cảm thấy tôi đang đứng trước mắt như một ngọn núi, khiến ông ta thở không ra hơi.
Ông Hướng vội vàng bước đến gần tôi và cúi đầu chào tôi: "Cậu Trương, là lỗi của tôi. Là tôi không quản lý tốt đàn em của mình, để rồi chúng nó gây rắc rối cho cậu".
“Tôi xin lỗi cậu!”
“Đám đàn em này của tôi, cậu muốn xử lý thế nào thì làm thế đó!”
Sắc mặt anh Đao vẫn lạnh lùng: "Ông Hướng, thế này mà gọi là xin lỗi sao? Ông có biết quy tắc không đấy?"
“Ông còn chưa biết người trước mặt là ai sao!"
Ngay khi anh Đao vừa dứt lời, sắc mặt của ông Hướng vô cùng khó coi, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Hai chân ông Hướng run lên, định quỳ xuống xin lỗi!
Tôi vội vàng kéo lấy tay ông Hướng và nói: "Ông không cần phải xin lỗi".
Ông Hướng thở phào một hơi, trước mặt nhiều người, nhiều đàn em thế này mà xin lỗi tôi, ông ta sẽ mất hết mặt mũi. Nhưng khi tôi nói không cần xin lỗi, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó tôi lại nói tiếp: "Tôi không chấp nhận lời xin lỗi".
Lời nói của tôi rất rõ ràng, xin lỗi cũng vô ích!
Vẻ mặt của ông Hướng lại thay đổi, thậm chí còn khó coi hơn trước.
Không chấp nhận lời xin lỗi, tức là chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Lúc này Anh Đao mới lên tiếng: "Sơn Thành, đàn em của ông Hướng không hiểu chuyện mà đắc tội cậu. Cậu muốn xử lý thế nào cũng được. Ông Hướng cũng thành thật xin lỗi cậu thì cậu tha thứ cho ông Hướng đi".
"Đừng gây khó dễ cho ông Hướng, ông Hướng và tôi cũng là anh em nhiều năm rồi. Trước đây ông ta đi theo cha tôi, bây giờ lại theo tôi, quan hệ rất tốt".
Ý tứ của anh Đao rất rõ ràng, bảo tôi nể mặt anh ta, để chuyện này biến to thành nhỏ.
Tôi hỏi ông Hướng: "Theo tôi biết, một số cô gái ở chỗ ông không tự nguyện đến mà là do ông dùng vũ lực để uy hiếp, dụ dỗ, thậm chí dùng những cách vô lương tâm để những cô gái này làm việc ở đây".
"Có chuyện này không?"
Mồ hôi trên trán ông Hướng túa ra càng nhiều, khóe miệng không tự nhiên mà giật giật.
“Ông Hướng!”
“Cậu Đao!”
Ông Phì vẫn bị tôi giẫm dưới chân, cất giọng khóc chào hai vị đại ca.
Đám người nằm trên mặt đất không ngừng chào anh Đao và ông Hướng.
Ánh mắt của anh Đao và ông Hướng lần lượt dừng trên người tôi!
“Thằng khốn nạn!”, ông Hướng thấy tôi giẫm lên người ông Phì, chưa hỏi nguyên do đã biết được chuyện gì đang xảy ra rồi, ông ta tức giận vô cùng.
"Mẹ nó, thằng nhóc mày lăn lộn giang hồ chỗ nào, dám gây chuyện ở chỗ tao!"
"Mày muốn chết à!!"
Ông Hướng vừa nói, vừa đi về phía tôi. Theo sau là bảy, tám người ùa đến, nhưng căn phòng quá nhỏ, căn bản không thể chứa nhiều người như vậy.
Nhưng khi anh Đao nhìn thấy đó là tôi, anh ta bỗng nhiên tỉnh táo lại.
"Đánh cho tao! Kéo nhãi ranh này ra ngoài!!"
Ông Hướng ra lệnh.
“Đánh con mẹ ông!!”, anh Đao đột nhiên tức giận, bước đến bên cạnh ông Hướng, trực tiếp vả cho ông ta một cái.
"Ông có biết đây là ai không?"
"Là anh em của anh Đao này, mẹ nó, ông cũng dám đánh!"
Anh Đao dùng sức tát mạnh lên mặt ông Hướng khiến ông ta loạng choạng, trên mặt xuất hiện năm dấu tay màu đỏ.
Mọi người đều chết lặng.
Bọn họ tưởng rằng ông Hướng với anh Đao cùng nhau tới thì hôm nay đến Phật cũng không độ nổi tôi, không ngờ anh Đao lại bất ngờ đánh ông Hướng.
Mà anh Đao lại nói tôi là anh em của anh ta!
Rất nhiều người không phản ứng kịp, bọn họ không tài nào ngờ được tôi quen biết anh Đao!
Sắc mặt của ông Phì đột nhiên thay đổi hẳn, vẻ mặt của những tên bị tôi đánh ngã đều kinh hãi!
Cả người Vương Hải Ba đều cảm thấy không ổn, sắc mặt thay đổi liên tục.
Một số bạn học của Vương Hải Ba cũng vô cùng sửng sốt, mấy cô gái thì chết lặng. Lý Giai Dao nhìn thấy cảnh này mà không tin được.
Tất cả thay đổi quá nhanh, không ai nghĩ rằng sự việc sẽ có kết quả thế này!
Mọi người ở đây đều hiểu tại sao tôi không sợ ai cả, vì tôi quen anh Đao!
Ông Hướng cũng ngẩn ra: "Cậu Đao, cho... cho dù nó là anh em của cậu, cậu... cũng không thể đánh tôi được chứ?"
"Đàn em của tôi đã phạm sai lầm, đắc tội anh em của cậu, cậu cũng không cần phải tức giận như vậy đúng không?"
“Hướng Vấn Thiên tôi không phải là anh em của cậu Đao đây sao?"
Sắc mặt anh Đao vô cùng lạnh lùng: "Ông Hướng, ông có biết vì sao tối nay tôi lại mời đại ca Âu Dương, mời những người có mặt mũi trong thành phố đến đây tâng bốc ông không?"
Ông Hướng vội vàng nói: "Cậu Đao, cậu mời được ông chủ Âu Dương, cũng như một số ông chủ máu mặt khác trong thành phố tới, tối nay tôi rất vui. Nhân tình này thật sự rất lớn, cũng thể hiện được việc cậu Đao rất coi trọng người anh em này”.
"Chuyện này tôi cảm kích vô cùng. Nhân tình này đàn em là tôi mãi ghi nhớ trong lòng".
Anh Đao lạnh lùng nói: "Tối nay tôi mời nhiều ông lớn tham gia như vậy, chính là để chiêu đãi người anh em Trương Sơn Thành. Nếu không phải là Trương Sơn Thành, ông cho rằng đại ca Âu Dương có thể tụ họp cùng những ông lớn này sao?"
"Không phải họ nể mặt đại ca Âu Dương, mà là nể mặt người anh em Trương Sơn Thành!"
"Tối nay, những người được đại ca Âu Dương mời rất vui, rất hào hứng. Đại ca Âu Dương cũng bàn bạc hai mối làm ăn lớn, đều là vì người anh em Trương Sơn Thành!"
"Mà mẹ nó... đàn em của ông lại dám ở đây gây gổ với người anh em Trương Sơn Thành!"
"Ông chán sống rồi phải không!!"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người như nổi giông bão trong lòng!
Không ai nghĩ rằng tôi là bạn của mấy ông lớn như anh Đao, Âu Dương Bác, hơn nữa tôi cũng là một ông lớn, thậm chí những ông lớn này đều phải nể mặt tôi!
Tối nay có rất nhiều ông lớn ở đây, tất cả bọn họ tụ họp lại đều là vì nể mặt tôi.
Tôi cũng rất tò mò, có một vài người tôi chưa từng gặp, tại sao phải nể mặt tôi?
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Vì ngươi đã áp đảo chủ tịch Đàm, vì chủ tịch Đàm đã góp vốn đầu tư hai mươi tỷ tệ cho Âu Dương Bác. Tất cả đều là công lao của ngươi. Âu Dương Bác hiện đã có sự giúp đỡ của chủ tịch Đàm, đã móc nối được quan hệ với ông lớn này. Những người khác đương nhiên sẽ kéo gần khoảng cách với Âu Dương Bác”.
"Hơn nữa, chuyện này sau cùng cũng là do ngươi thúc đẩy mà thành. Âu Dương Bác đương nhiên sẽ truyền thông tin này ra thông qua các thủ đoạn và một số phiên bản do chính ông ta biên soạn, để cho những ông lớn này biết".
"Những ông lớn này đều biết thực lực và thế lực của ngươi rất phi thường. Chỉ cần Âu Dương Bác mời những người này, đồng thời cũng mời ngươi, thì cho dù bọn họ không nể mặt Âu Dương Bác, cũng sẽ phải nể mặt ngươi".
"Sau đó mọi người cùng nhau ăn uống, ca hát. Âu Dương Bác cũng nhân cơ hội này bàn chuyện làm ăn với mấy ông lớn đó".
Tiên nữ Thanh Thuỷ giải thích như vậy, tôi đã hiểu hết.
Thảo nào trước đó, những ông lớn đó đã đưa danh thiếp cho tôi bằng cả hai tay trong bữa ăn và còn trao đổi cả số điện thoại.
Hóa ra lần này mời tôi đi ăn tối, không phải chỉ để ăn tối mà là để bàn chuyện làm ăn.
Âu Dương Bác lão cáo già này, đúng là người đa mưu túc trí, vô cùng thông minh.
Ông Hướng nghe lời này của anh Đao mà cả người như chết lặng, đột nhiên ông ta cảm thấy tôi đang đứng trước mắt như một ngọn núi, khiến ông ta thở không ra hơi.
Ông Hướng vội vàng bước đến gần tôi và cúi đầu chào tôi: "Cậu Trương, là lỗi của tôi. Là tôi không quản lý tốt đàn em của mình, để rồi chúng nó gây rắc rối cho cậu".
“Tôi xin lỗi cậu!”
“Đám đàn em này của tôi, cậu muốn xử lý thế nào thì làm thế đó!”
Sắc mặt anh Đao vẫn lạnh lùng: "Ông Hướng, thế này mà gọi là xin lỗi sao? Ông có biết quy tắc không đấy?"
“Ông còn chưa biết người trước mặt là ai sao!"
Ngay khi anh Đao vừa dứt lời, sắc mặt của ông Hướng vô cùng khó coi, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Hai chân ông Hướng run lên, định quỳ xuống xin lỗi!
Tôi vội vàng kéo lấy tay ông Hướng và nói: "Ông không cần phải xin lỗi".
Ông Hướng thở phào một hơi, trước mặt nhiều người, nhiều đàn em thế này mà xin lỗi tôi, ông ta sẽ mất hết mặt mũi. Nhưng khi tôi nói không cần xin lỗi, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó tôi lại nói tiếp: "Tôi không chấp nhận lời xin lỗi".
Lời nói của tôi rất rõ ràng, xin lỗi cũng vô ích!
Vẻ mặt của ông Hướng lại thay đổi, thậm chí còn khó coi hơn trước.
Không chấp nhận lời xin lỗi, tức là chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Lúc này Anh Đao mới lên tiếng: "Sơn Thành, đàn em của ông Hướng không hiểu chuyện mà đắc tội cậu. Cậu muốn xử lý thế nào cũng được. Ông Hướng cũng thành thật xin lỗi cậu thì cậu tha thứ cho ông Hướng đi".
"Đừng gây khó dễ cho ông Hướng, ông Hướng và tôi cũng là anh em nhiều năm rồi. Trước đây ông ta đi theo cha tôi, bây giờ lại theo tôi, quan hệ rất tốt".
Ý tứ của anh Đao rất rõ ràng, bảo tôi nể mặt anh ta, để chuyện này biến to thành nhỏ.
Tôi hỏi ông Hướng: "Theo tôi biết, một số cô gái ở chỗ ông không tự nguyện đến mà là do ông dùng vũ lực để uy hiếp, dụ dỗ, thậm chí dùng những cách vô lương tâm để những cô gái này làm việc ở đây".
"Có chuyện này không?"
Mồ hôi trên trán ông Hướng túa ra càng nhiều, khóe miệng không tự nhiên mà giật giật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.