Chương 232: Thất bại thảm hại
Hoa Hướng Dương
13/12/2020
Đội trưởng Vương cũng lực bất tòng tâm, nói: “Trương Sơn Thành có quan hệ rất rộng, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đánh người. Rốt cuộc sự việc là thế nào, cục cảnh sát thị trấn sẽ phái người xuống điều tra”.
“Thầy, thầy đừng lo, nếu Trương Sơn Thành phạm pháp thật thì chúng em sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng. Nhưng mà... Nếu có vấn đề gì xảy ra thì cũng phải cân nhắc xem tình hình lúc đó thế nào rồi mới quyết định được”.
“Nói khó nghe một chút thì, Trương Sơn Thành rất thân với cục trưởng... Em không dám chọc vào cậu ta”.
Lưu Thành Hà nhờ vả liên tục, nhưng đội trưởng Vương chỉ nói xin lỗi rồi cúp máy.
Lưu Đại Bảo thở hổn hển, vội vã nói: “Bố, thế nào rồi?”
Lưu Thành Hà không biết trả lời thế nào, quay lại nhìn chằm chằm vào tôi. Ông ta bỗng chốc như già đi rất nhiều, ánh mắt nhìn tôi vô cùng phức tạp.
Tôi cười đáp: “Ông Lưu, ông đòi báo cảnh sát cơ mà?”
“Ông muốn bỏ tù tôi cơ mà?”
“Tình hình thế nào rồi? Ông nói cho mọi người nghe xem”.
Miệng Lưu Thành Hà run rẩy, người mềm nhũn như sắp đứng không vững nữa.
“Ha ha...”, tôi cười đầy vẻ chế giễu, nói: “Chắc đội trưởng Vương, học trò của ông, cũng không giúp được ông nhỉ?”
“Tôi có thể nói thẳng cho ông biết, dù ông có tố chuyện này với cục trưởng cục cảnh sát thì ông ta cũng không giúp được ông đâu”.
“Ông có kiện lên thành phố thì cũng thế thôi!”
Người dân xung quanh thấy Lưu Thành Hà không nói gì, mặt mày tối sầm lại, thì biết ngay đã thất bại. Cảnh sát sẽ không quản chuyện này.
Lưu Thành Hà đã tuyệt vọng, tuyệt vọng hoàn toàn!
Hôm nay ông ta mời phó chủ tịch huyện, mời Viên Chính Dương đến đây, sau đó lại nhờ đội trưởng Vương giúp đỡ. Những người này cũng xem như có máu mặt trên huyện, nhưng không ai giúp được ông ta!
Tôi lấy ra năm mươi nghìn tệ từ trong vali tiền bên cạnh bàn chủ tọa, đi đến trước mặt Lưu Thành Hà, nhét vào tay ông ta.
“Tôi cũng không phải người vô tình, chuyện ngày hôm nay coi như cho các người một bài học”.
“Đi chạy chữa cho con trai ông đi, những việc khác trong thôn, tôi sẽ xử lý”.
Tôi phải vừa đấm vừa xoa. Vết thương của Lưu Đại Bảo cần nối lại xương, nhưng cũng không tốn đến năm mươi nghìn tệ.
Lưu Đại Bảo thấy vẻ mặt bất lực và tuyệt vọng của bố mình, miệng mấp máy mấy cái như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói.
Lưu Đại Bảo đã biết, bố anh ta không giúp được anh ta, mà cũng không ai giúp được cả!
Anh ta thua rồi! Thua thảm hại!
Vì từng chỗ dựa của anh ta đều bị tôi đạp đổ!
Trong tay Lưu Đại Bảo vẫn giữ cái video đó, nhưng anh ta không lấy ra.
Bây giờ anh ta có lấy ra cũng vô ích, vì tôi đã tuyên bố Lâm Ngọc Lam là bạn gái tôi rồi. Mọi người đều biết chúng tôi có tư tình với nhau, anh ta tung nó ra cũng có được gì?
Lấy ra cũng chỉ bị tôi phản kích lại thôi. Anh ta lén đặt camera trong nhà tôi, trộm theo dõi tôi, nếu tôi báo cảnh sát, Lưu Đại Bảo chắc chắn sẽ bị gô cổ đi.
Gian dâm là vấn đề về đạo đức, nhưng lén đặt camera giám sát người khác là phạm pháp.
Tôi bước đến trước mặt Lưu Đại Bảo, nói: “Dưỡng thương đi, con người tôi không thù dai đâu”.
“Hồi nhỏ, mỗi lần đến lượt nhà anh chăm sóc tôi, bố mẹ anh đối xử với tôi vô cùng tốt, nhất là bố anh, là người được cả làng công nhận là người tốt”.
“Ân tình này tôi khắc vào trong tim, mãi mãi không bao giờ quên”.
Chuyện nào ra chuyện đó. Tôi không thù dai, nhưng sau này tôi vẫn sẽ điều tra rõ mục đích Viên Chính Dương cầm năm triệu tệ đến đây làm loạn.
Mục đích Lưu Đại Bảo muốn làm trưởng thôn chắc chắn cũng không đơn giản. Những việc này về sau tôi sẽ điều tra hết.
Lưu Thành Hà cũng không ăn vạ mà nhận tiền của tôi. Tôi bảo Trần Kế Tần lái xe đưa họ đến bệnh viện. Sau đó tôi cũng nhắn tin bảo anh ta tiện đường lên thành phố một chuyến, giao hai mươi triệu tệ kia cho Âu Dương Bác.
Sau này, tôi sẽ nhờ Âu Dương Bác chuyển mười triệu vào thẻ ngân hàng cho tôi. Phần còn lại tôi sẽ nhờ Âu Dương Bác cất giữ giùm.
Chỉ cần có lịch sử chuyển khoản, dù ngân hàng có phát hiện ra tài khoản của tôi đột nhiên dư ra mười triệu, khi điều tra ra đó là tiền của đại gia đứng đầu thành phố chuyển cho tôi, dùng để xây dựng thôn thì cũng sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả.
Như thế thì tiền “bẩn” cũng được rửa sạch rồi.
Trần Kế Tần không muốn đưa hai bố con Lưu Thành Hà đi bệnh viện, nhưng cuối cùng vẫn vác bản mặt đen sì mà lái xe đi.
Mọi việc cũng đã đến hồi kết, tôi khẽ thở phào một tiếng trong lòng.
Tôi, chủ tịch thị trấn và Trần Mãn Quang lại bước lên bàn chủ toạ một lần nữa, sắc mặt mọi người đều tỏ ra yên tâm.
Đây là cách giải quyết toàn vẹn nhất cho mọi chuyện, phe tôi toàn thắng.
Lúc này, Trần Mãn Quang mở lời: “Thưa dân làng, lúc nãy, tôi đã muốn nói về chuyện của Sơn Thành và Ngọc Lam hai lần, nhưng đều bị Lưu Đại Bảo cắt ngang. Bây giờ tôi xin được nói lại lần nữa”.
“Ngọc Lam và Sơn Thành đến với nhau là do tôi tác hợp”.
Dân làng nghe thế thì vô cùng ngạc nhiên, tỏ vẻ khó hiểu.
Bố chồng lại khuyên con dâu mình lấy người đàn ông khác?
Lần này, không ai cắt ngang lời của Trần Mãn Quang nữa, ông ấy nói tiếp: “Ngọc Lam còn trẻ, tôi không muốn nó thủ tiết thờ chồng, chịu khổ ở nhà tôi cả đời. Nó nên có được mái ấm của riêng mình”.
“Sơn Thành là một đứa thông minh, sau khi đi theo Sơn Thành, con trai tôi cũng đã thay đổi rất nhiều. Nên tôi mới để cho Ngọc Lam đến phòng khám của Sơn Thành làm y tá, Sơn Thành cũng đã đồng ý”.
Thực ra chuyện này là do tôi làm, bây giờ Trần Mãn Quang lại nhận hết trách nhiệm về mình, như vậy chúng tôi cũng không bị mang tiếng “gian dâm” với nhau.
“Ngọc Lam ở nhà chúng tôi ngày ngày nấu cơm quét dọn, vô cùng hiếu thuận. Tôi cũng thường xuyên nhắc đến Sơn Thành với con bé. Khi nói chuyện với Sơn Thành, tôi cũng hay nhắc khéo đến Ngọc Lam”.
“Hai đứa được tôi vun vén, lại thêm lâu ngày sinh tình, cuối cùng đã đến được với nhau”.
“Tôi biết tôi làm thế là không đúng, nhưng, có cha mẹ nào muốn làm khổ con cái đâu. Thử hỏi khắp thiên hạ này, có đứa con nào không phải là miếng thịt, là quả tim của cha mẹ? Ai lại muốn con gái mình thủ tiết thờ chồng cả đời?”
“Tôi cũng đã bàn bạc việc này với bố mẹ Ngọc Lam, vốn định đợi hết một năm đầu thì mới công khai quan hệ của hai đứa...”
“Nhưng không ngờ Sơn Thành lại tuyên bố ngay trong ngày hôm nay”.
Lần này, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng rồi. Tôi không thể không khâm phục Trần Mãn Quang, ông ấy nhận hết mọi chuyện về mình, suy nghĩ vô cùng thấu đáo.
Chủ tịch thị trấn nói: “Ông Trần cũng vì lo cho con cái nên mới làm thế. Nói thẳng ra, tư tưởng của thôn này còn phong kiến quá. Do dân làng rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thế nên nhiều người già vẫn còn giữ khư khư cái tư tưởng cổ hủ của thời đại trước”.
“Nay Sơn Thành và Ngọc Lam đã yêu nhau rồi, cũng không có gì là không thoả đáng cả. Sơn Thành rất thích Ngọc Lam, mọi người cũng nhận ra được”.
“Nên là chuyện này không cần bàn cãi thêm nữa, cũng không cần đắn đo nhiều làm gì. Người có tình ắt sẽ thành đôi, đây là một chuyện đáng mừng”.
Chị Văn Nhã cũng nói: “Nếu chú Trần và bố mẹ Ngọc Lam đã bàn bạc rồi, hai bên đều không có ý kiến gì thì chuyện này coi như đã xong. Trước đó Sơn Thành có nói sẽ đính hôn vào dịp Quốc khánh, vừa hay hôm nay mọi người có mặt đông đủ ở đây, để báo cho mọi người một tiếng”.
Lời giải thích này quá hoàn hảo, mọi người đã dần quên đi hai chữ “gian dâm”.
Vì chúng tôi đến với nhau có sự đồng ý của người lớn, được chính bố mẹ tác hợp, ai dám nói Trần Mãn Quang sai chứ? Còn muốn mua lương thực của nhà họ Trần nữa không?
Hơn nữa, chuyện hôm nay đã được định đoạt, tôi chắc chắn sẽ trở thành trưởng thôn, tranh cãi thêm nữa cũng chẳng có ích gì.
“Thầy, thầy đừng lo, nếu Trương Sơn Thành phạm pháp thật thì chúng em sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng. Nhưng mà... Nếu có vấn đề gì xảy ra thì cũng phải cân nhắc xem tình hình lúc đó thế nào rồi mới quyết định được”.
“Nói khó nghe một chút thì, Trương Sơn Thành rất thân với cục trưởng... Em không dám chọc vào cậu ta”.
Lưu Thành Hà nhờ vả liên tục, nhưng đội trưởng Vương chỉ nói xin lỗi rồi cúp máy.
Lưu Đại Bảo thở hổn hển, vội vã nói: “Bố, thế nào rồi?”
Lưu Thành Hà không biết trả lời thế nào, quay lại nhìn chằm chằm vào tôi. Ông ta bỗng chốc như già đi rất nhiều, ánh mắt nhìn tôi vô cùng phức tạp.
Tôi cười đáp: “Ông Lưu, ông đòi báo cảnh sát cơ mà?”
“Ông muốn bỏ tù tôi cơ mà?”
“Tình hình thế nào rồi? Ông nói cho mọi người nghe xem”.
Miệng Lưu Thành Hà run rẩy, người mềm nhũn như sắp đứng không vững nữa.
“Ha ha...”, tôi cười đầy vẻ chế giễu, nói: “Chắc đội trưởng Vương, học trò của ông, cũng không giúp được ông nhỉ?”
“Tôi có thể nói thẳng cho ông biết, dù ông có tố chuyện này với cục trưởng cục cảnh sát thì ông ta cũng không giúp được ông đâu”.
“Ông có kiện lên thành phố thì cũng thế thôi!”
Người dân xung quanh thấy Lưu Thành Hà không nói gì, mặt mày tối sầm lại, thì biết ngay đã thất bại. Cảnh sát sẽ không quản chuyện này.
Lưu Thành Hà đã tuyệt vọng, tuyệt vọng hoàn toàn!
Hôm nay ông ta mời phó chủ tịch huyện, mời Viên Chính Dương đến đây, sau đó lại nhờ đội trưởng Vương giúp đỡ. Những người này cũng xem như có máu mặt trên huyện, nhưng không ai giúp được ông ta!
Tôi lấy ra năm mươi nghìn tệ từ trong vali tiền bên cạnh bàn chủ tọa, đi đến trước mặt Lưu Thành Hà, nhét vào tay ông ta.
“Tôi cũng không phải người vô tình, chuyện ngày hôm nay coi như cho các người một bài học”.
“Đi chạy chữa cho con trai ông đi, những việc khác trong thôn, tôi sẽ xử lý”.
Tôi phải vừa đấm vừa xoa. Vết thương của Lưu Đại Bảo cần nối lại xương, nhưng cũng không tốn đến năm mươi nghìn tệ.
Lưu Đại Bảo thấy vẻ mặt bất lực và tuyệt vọng của bố mình, miệng mấp máy mấy cái như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói.
Lưu Đại Bảo đã biết, bố anh ta không giúp được anh ta, mà cũng không ai giúp được cả!
Anh ta thua rồi! Thua thảm hại!
Vì từng chỗ dựa của anh ta đều bị tôi đạp đổ!
Trong tay Lưu Đại Bảo vẫn giữ cái video đó, nhưng anh ta không lấy ra.
Bây giờ anh ta có lấy ra cũng vô ích, vì tôi đã tuyên bố Lâm Ngọc Lam là bạn gái tôi rồi. Mọi người đều biết chúng tôi có tư tình với nhau, anh ta tung nó ra cũng có được gì?
Lấy ra cũng chỉ bị tôi phản kích lại thôi. Anh ta lén đặt camera trong nhà tôi, trộm theo dõi tôi, nếu tôi báo cảnh sát, Lưu Đại Bảo chắc chắn sẽ bị gô cổ đi.
Gian dâm là vấn đề về đạo đức, nhưng lén đặt camera giám sát người khác là phạm pháp.
Tôi bước đến trước mặt Lưu Đại Bảo, nói: “Dưỡng thương đi, con người tôi không thù dai đâu”.
“Hồi nhỏ, mỗi lần đến lượt nhà anh chăm sóc tôi, bố mẹ anh đối xử với tôi vô cùng tốt, nhất là bố anh, là người được cả làng công nhận là người tốt”.
“Ân tình này tôi khắc vào trong tim, mãi mãi không bao giờ quên”.
Chuyện nào ra chuyện đó. Tôi không thù dai, nhưng sau này tôi vẫn sẽ điều tra rõ mục đích Viên Chính Dương cầm năm triệu tệ đến đây làm loạn.
Mục đích Lưu Đại Bảo muốn làm trưởng thôn chắc chắn cũng không đơn giản. Những việc này về sau tôi sẽ điều tra hết.
Lưu Thành Hà cũng không ăn vạ mà nhận tiền của tôi. Tôi bảo Trần Kế Tần lái xe đưa họ đến bệnh viện. Sau đó tôi cũng nhắn tin bảo anh ta tiện đường lên thành phố một chuyến, giao hai mươi triệu tệ kia cho Âu Dương Bác.
Sau này, tôi sẽ nhờ Âu Dương Bác chuyển mười triệu vào thẻ ngân hàng cho tôi. Phần còn lại tôi sẽ nhờ Âu Dương Bác cất giữ giùm.
Chỉ cần có lịch sử chuyển khoản, dù ngân hàng có phát hiện ra tài khoản của tôi đột nhiên dư ra mười triệu, khi điều tra ra đó là tiền của đại gia đứng đầu thành phố chuyển cho tôi, dùng để xây dựng thôn thì cũng sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả.
Như thế thì tiền “bẩn” cũng được rửa sạch rồi.
Trần Kế Tần không muốn đưa hai bố con Lưu Thành Hà đi bệnh viện, nhưng cuối cùng vẫn vác bản mặt đen sì mà lái xe đi.
Mọi việc cũng đã đến hồi kết, tôi khẽ thở phào một tiếng trong lòng.
Tôi, chủ tịch thị trấn và Trần Mãn Quang lại bước lên bàn chủ toạ một lần nữa, sắc mặt mọi người đều tỏ ra yên tâm.
Đây là cách giải quyết toàn vẹn nhất cho mọi chuyện, phe tôi toàn thắng.
Lúc này, Trần Mãn Quang mở lời: “Thưa dân làng, lúc nãy, tôi đã muốn nói về chuyện của Sơn Thành và Ngọc Lam hai lần, nhưng đều bị Lưu Đại Bảo cắt ngang. Bây giờ tôi xin được nói lại lần nữa”.
“Ngọc Lam và Sơn Thành đến với nhau là do tôi tác hợp”.
Dân làng nghe thế thì vô cùng ngạc nhiên, tỏ vẻ khó hiểu.
Bố chồng lại khuyên con dâu mình lấy người đàn ông khác?
Lần này, không ai cắt ngang lời của Trần Mãn Quang nữa, ông ấy nói tiếp: “Ngọc Lam còn trẻ, tôi không muốn nó thủ tiết thờ chồng, chịu khổ ở nhà tôi cả đời. Nó nên có được mái ấm của riêng mình”.
“Sơn Thành là một đứa thông minh, sau khi đi theo Sơn Thành, con trai tôi cũng đã thay đổi rất nhiều. Nên tôi mới để cho Ngọc Lam đến phòng khám của Sơn Thành làm y tá, Sơn Thành cũng đã đồng ý”.
Thực ra chuyện này là do tôi làm, bây giờ Trần Mãn Quang lại nhận hết trách nhiệm về mình, như vậy chúng tôi cũng không bị mang tiếng “gian dâm” với nhau.
“Ngọc Lam ở nhà chúng tôi ngày ngày nấu cơm quét dọn, vô cùng hiếu thuận. Tôi cũng thường xuyên nhắc đến Sơn Thành với con bé. Khi nói chuyện với Sơn Thành, tôi cũng hay nhắc khéo đến Ngọc Lam”.
“Hai đứa được tôi vun vén, lại thêm lâu ngày sinh tình, cuối cùng đã đến được với nhau”.
“Tôi biết tôi làm thế là không đúng, nhưng, có cha mẹ nào muốn làm khổ con cái đâu. Thử hỏi khắp thiên hạ này, có đứa con nào không phải là miếng thịt, là quả tim của cha mẹ? Ai lại muốn con gái mình thủ tiết thờ chồng cả đời?”
“Tôi cũng đã bàn bạc việc này với bố mẹ Ngọc Lam, vốn định đợi hết một năm đầu thì mới công khai quan hệ của hai đứa...”
“Nhưng không ngờ Sơn Thành lại tuyên bố ngay trong ngày hôm nay”.
Lần này, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng rồi. Tôi không thể không khâm phục Trần Mãn Quang, ông ấy nhận hết mọi chuyện về mình, suy nghĩ vô cùng thấu đáo.
Chủ tịch thị trấn nói: “Ông Trần cũng vì lo cho con cái nên mới làm thế. Nói thẳng ra, tư tưởng của thôn này còn phong kiến quá. Do dân làng rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, thế nên nhiều người già vẫn còn giữ khư khư cái tư tưởng cổ hủ của thời đại trước”.
“Nay Sơn Thành và Ngọc Lam đã yêu nhau rồi, cũng không có gì là không thoả đáng cả. Sơn Thành rất thích Ngọc Lam, mọi người cũng nhận ra được”.
“Nên là chuyện này không cần bàn cãi thêm nữa, cũng không cần đắn đo nhiều làm gì. Người có tình ắt sẽ thành đôi, đây là một chuyện đáng mừng”.
Chị Văn Nhã cũng nói: “Nếu chú Trần và bố mẹ Ngọc Lam đã bàn bạc rồi, hai bên đều không có ý kiến gì thì chuyện này coi như đã xong. Trước đó Sơn Thành có nói sẽ đính hôn vào dịp Quốc khánh, vừa hay hôm nay mọi người có mặt đông đủ ở đây, để báo cho mọi người một tiếng”.
Lời giải thích này quá hoàn hảo, mọi người đã dần quên đi hai chữ “gian dâm”.
Vì chúng tôi đến với nhau có sự đồng ý của người lớn, được chính bố mẹ tác hợp, ai dám nói Trần Mãn Quang sai chứ? Còn muốn mua lương thực của nhà họ Trần nữa không?
Hơn nữa, chuyện hôm nay đã được định đoạt, tôi chắc chắn sẽ trở thành trưởng thôn, tranh cãi thêm nữa cũng chẳng có ích gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.