Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 144: Vay nợ, trả tiền

Hoa Hướng Dương

13/12/2020

Dù sao cũng là mấy người Trần Kế Tần dẫn đến, thôi thì cứ thu nhận họ, chưa biết chừng sau này lại có chỗ dùng đến.

Trước đây nếu thấy mấy tên lưu manh này thì tôi sẽ cách xa ba thước, tôi rất sợ những người đầu đường xó chợ kiểu này. Nhưng bây giờ thì khác, tôi lại nhận họ làm đàn em của mình.

Tôi nói: “Các anh cứ đi theo Trần Kế Tần đi”.

Hai người họ vô cùng vui vẻ, cảm ơn tôi rối rít.

Anh chàng tóc vàng tên là Lương Văn, anh chàng tóc dài là Kiến Hiểu Đông, đều là người của thôn Hồng Tinh bên cạnh. Trước đây người Triệu Linh Nhi gặp khi lên núi hái thuốc chính là người thôn Hồng Tinh.

Tôi hỏi chuyện tôi bị chặn đường ngày hôm đó. Hai người họ kể lại rằng, Dương Đông sau khi bị đánh thì gọi điện cho một tên côn đồ, bảo tên đó phái người đến bắt tôi.

Tên côn đồ đó tên là Dương Huy, mọi người đều gọi hắn là anh Huy. Đám người Trần Kế Tần cũng đi theo anh Huy để kiếm sống.

Mà Lương Văn với Kiến Hiểu Đông biết người anh em tốt Trần Kế Tần của mình có thù với tôi, lại nghe nói họ muốn bắt tôi, nên đã xung phong đi làm nhiệm vụ này.

Kết quả là Lưu Thiến lại ra mặt, khiến họ tay trắng ra về, sau đó bị anh Huy cho hai bạt tai.

Tối qua, Trần Kế Tần đi uống rượu với mấy người họ, nói rằng mình mới theo một đại ca mới, rồi thuyết phục Lương Văn và Kiến Hiểu Đông sau này đi theo tôi luôn.

Thế là sáng nay hai người họ đi cùng Trần Kế Tần đến tìm tôi.

Chúng tôi trả phòng, Trần Kế Tần lái xe đưa chúng tôi đến Minh Nguyệt Lầu ăn cơm. Chúng tôi chọn một gian riêng, chúc mừng tôi thu nhận được hai tên đàn em.

Mấy tên lưu manh trong thị trấn đều là đàn em của Dương Huy, mà trên Dương Huy còn một người nữa là Thái Phi Phi. Thái Phi Phi là người của Dương Đông, cũng là chủ của quán karaoke duy nhất trong thị trấn này.

Có thể nói rằng, tất cả lưu manh côn đồ trong thị trấn này đều có quan hệ với nhà họ Dương. Nhà họ Dương muốn xây nhà, cần giải toả mặt bằng, nếu có việc gì khó nhằn hoặc gặp phải gia đình nào lì lợm không chịu chuyển đi thì sẽ để đám côn đồ này ra mặt, dùng bạo lực giải quyết vấn đề.

Trần Kế Tần bị tôi thu phục, chịu làm đàn em cho tôi, nghe lời tôi răm rắp.

Nhưng trước đây họ đều đi theo Dương Huy, nếu tự nhiên họ bỏ đi, chắc chắn Dương Huy sẽ đến gây sự với họ.

Thủ đoạn mà nhà họ Dương dùng để kiểm soát đám côn đồ vô công rồi nghề này chính là cho họ vay nặng lãi. Khi họ không trả được, lãi mẹ đẻ lãi con, cái vòng luẩn quẩn đó cứ tiếp diễn, cuối cùng họ chỉ đành làm việc cho nhà họ Dương.

Lương Văn và Kiến Hiểu Đông đều vay tiền của Dương Đông, ban đầu chỉ vay ba nghìn tệ. Nhưng mới hai năm, lãi mẹ đẻ lãi con, số tiền đã thành một trăm nghìn.

Trần Kế Tần lại là người bảo lãnh.

Trần Kế Tần lôi kéo hai người kia tách khỏi anh Huy, mà nguyên nhân là do tôi.

Trong đại hội toàn thôn lần trước, Trần Kế Tần đã đứng về phía tôi, nói đỡ cho tôi, đối đầu trực diện với trưởng thôn và cục trưởng Viên. Việc này khiến cục trưởng Viên nổi trận lôi đình, ông ta đã đánh tiếng cho Dương Đông biết.



Sau đó Dương Đông lại gọi điện cho Dương Huy và Dương Huy đã bắt đám người Trần Kế Tần trả tiền.

Ba người này cũng bị dồn vào đường cùng nên Trần Kế Tần mới dẫn hai anh em của mình đến nương nhờ tôi.

Trước đây họ đi theo Dương Huy, chỉ cần làm việc cho nhà họ Dương thì Dương Đông sẽ không đòi tiền họ. Dương Huy đã dùng các món vay nặng lãi này để khống chế tất cả đàn em dưới tay mình.

Nếu có kẻ dám phản bội hắn, làm ra việc gì bất lợi với nhà họ Dương thì nhất định phải trả nợ.

Nhưng mấy tên lưu manh này thì làm gì có tiền. Không trả được tiền thì chỉ đành tiếp tục bán mạng cho nhà họ Dương. Nói cách khác, kết cục rất thê thảm.

Thật sự không ngờ việc này lại có liên quan đến tôi, vì Trần Kế Tần giúp tôi nên hai người anh em của anh ta mới bị liên luỵ.

Chúng tôi chạm cốc với nhau, tôi nói: “Mọi người đừng sốt ruột, mà cũng không cần lo gì cả, nếu việc này đã liên quan đến tôi, thì tôi sẽ giúp mọi người lo liệu”.

Kiến Hiểu Đông và Lương Văn nghe thế, mặt mày vui vẻ hẳn lên. Kiến Hiểu Đông nói: “Đại ca, anh có cách nào để lo liệu chuyện này không?”

Tôi bình thản đáp: “Để cảnh sát giải quyết”.

Phụt!

Lương Văn phun ngay ngụm rượu mới uống ra ngoài, nói: “Đại ca, đám lưu manh bọn tôi có một đống tiền án, trong tay Dương Đông cũng có rất nhiều tội chứng của bọn tôi, cả giấy nợ nữa. Mấy việc xấu kia cũng là bọn tôi tự nguyện làm”.

“Báo cảnh sát không thể giải quyết được gì đâu”.

Kiến Hiểu Đông nói: “Mặc dù bọn tôi đi theo Dương Huy cũng chỉ đánh nhau, đòi nợ, chứ không làm việc gì phạm pháp...”

“Nhưng thế lực của nhà họ Dương quá lớn, họ muốn đối phó với đám lưu manh tép riu như chúng tôi thì quá đơn giản. Họ có tống bọn tôi vào tù cũng dễ như trở bàn tay”.

“Nhà họ Dương cho chúng tôi ba ngày để trả hết số tiền nợ, nếu không họ sẽ xử chúng tôi, kết cục sẽ rất thê thảm”.

Nhà nước có chính sách cho vay rõ ràng, cho vay nặng lãi là phạm pháp, nhưng hai người họ nói thế cũng khiến tôi do dự.

Trần Kế Tần nói: “Đại ca, lần này tôi cũng gặp hoạ rồi. Đám người Dương Huy không việc ác nào không dám làm, chúng gây sự với ba bọn tôi thì bọn tôi cũng chẳng sợ, nhưng tôi e chúng sẽ làm khó dễ người nhà tôi”.

“Trước đây trong hội có một người anh em vì muốn tách khỏi Dương Huy mà bị hắn lái xe đâm cho tàn phế cả hai chân, bây giờ vẫn đang ngồi xe lăn”.

“Ai cũng biết là Dương Huy cố ý, nhưng tất cả chứng cứ đều chứng minh chỉ là tai nạn giao thông bình thường, nên nhà họ Dương đền tiền là coi như xong”.

“Đại ca, việc này phải nhờ anh giải quyết rồi”.

Người đáng thương ắt có chỗ đáng trách. Nếu họ không buông thả đi theo đám côn đồ kia thì cũng đâu đến nông nỗi này.



Mà tên Dương Huy kia cũng quá độc ác, cậy có nhà họ Dương chống lưng, không việc ác nào không làm.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, nói: “Bây giờ hãy hẹn Dương Huy ra ngoài, để tôi xem hắn có ba đầu sáu tay hay không!”

Gần đây hết chuyện này đến chuyện kia ập đến, mà nếu đã xảy ra rồi thì nhất định phải giải quyết cho xong.

Trần Kế Tần có chút lo lắng, nói: “Đại ca, anh muốn làm gì?”

Tôi nói: “Tôi tự biết chừng mực, cứ hẹn hắn cho tôi”.

Lương Văn lập tức gọi điện cho Dương Huy, vâng vâng dạ dạ, gọi anh Huy liên tục, tôi nghe mà khó chịu trong lòng.

Tôi giật lấy cái điện thoại, lạnh lùng tiếp chuyện: “Anh là Dương Huy phải không?”

“Mày là thằng khốn nào?”, trong điện thoại truyền đến tiếng hét: “Gọi tao là anh Huy, nói, mày là ai?”

Tôi vẫn bình tĩnh nói: “Tôi là Trương Sơn Thành, bây giờ tôi muốn gặp anh, số tiền Lương Văn với Kiến Hiểu Đông nợ anh, tôi sẽ trả giúp”.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó Dương Huy cười to: “Trương Sơn Thành? Hoá ra là đại ca Trương... Ha ha ha... Mày muốn trả tiền thay chúng nó?”

“Ha ha... Xem ra anh Đông nói không sai, ba thằng oắt đó phản bội tao để đi theo mày!”

“Được, tao đang ở nhà kho phía Tây thị trấn, bây giờ bọn mày qua đây đi”.

Tút tút tút... Hắn đã cúp máy.

Tôi đứng dậy, nói với ba người kia: “Nhà kho phía Tây thị trấn, dẫn đường đi!”

Ba người nghe thế thì kinh ngạc vô cùng, Trần Kế Tần nói: “Anh đừng đến cái nhà kho đó, để tôi hẹn lại với hắn, đến nơi nào khác đông người ấy”.

Tôi nói: “Sao? Có vấn đề gì à?”

Lương Văn nói: “Đại ca, nhà kho đó là nơi bọn tôi thi hành gia pháp, cũng là chỗ hay bắt người, đánh người. Chúng ta qua bên đó chắc chắn sẽ có bất trắc”.

Kiến Hiểu Đông cũng nói: “Nếu đại ca muốn trả tiền thay chúng tôi thì có thể chọn gặp ở khách sạn”.

“Sợ cái gì?”, tôi liếc nhìn ba người họ, nói tiếp: “Dương Đông tôi còn chẳng coi là gì, huống chi tên Dương Huy này, các anh nghĩ tôi sợ à?”

Trần Kế Tần vẫn lo lắng, nói: “Đại ca, tôi không có ý đó, anh với Dương Đông có thù nên Dương Đông luôn muốn tìm cách chơi anh. Lần này Dương Huy biết anh đến, chắc chắn hắn sẽ chuẩn bị để đối phó với anh”.

Tôi biết mọi người lo lắng cho tôi, nhưng chẳng lẽ tôi lại sợ tên Dương Huy nhãi nhép đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Thầy Khai Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook