Chương 54: Yêu cầu của Viên Khắc Lương
Hoa Hướng Dương
13/12/2020
Ông trưởng thôn mặt mày hớn hở, nói với tôi: “Sơn Thành này, nghe dân làng nói, cậu chữa được nhiều bệnh lắm, y thuật vô cùng cao minh, tôi quả nhiên không nhìn lầm người, ha ha”.
“Bệnh vặt cả thôi, ai hiểu về y cũng chữa được thôi”, tôi khiêm tốn nói.
Ông trưởng thôn gật đầu, nói với tôi: “Cháu gái Thái Linh của tôi ngày kia sẽ làm đám cưới, lần này cậu hãy “khai quang” cho nó nhé”.
Nếu người khác nói với tôi việc này, tôi nhất định sẽ đồng ý không chút do dự, nhưng mà trưởng thôn lại có ơn với tôi. Mặc dù biết ông ta có mục đích riêng, nhưng dù gì thì ông ta cũng cho tôi làm bác sĩ của thôn, Trần Thái Linh là cháu gái ông ta, lại bị tôi hút âm khí rồi, nếu để tôi đi “khai quang” cho Trần Thái Linh một lần nữa thì tôi cứ cảm thấy là lạ thế nào.
“Ông nói không muốn tôi làm thầy khai quang nữa cơ mà? Việc “khai quang” cho Thái Linh lần này, hay là thôi đi”, tôi nói.
“Cậu không muốn làm thầy khai quang nữa à?”, trưởng thôn nhìn tôi, nửa cười nửa không.
“Cũng không phải...”
“Thế thì làm thôi. Cậu yên tâm, đây là lần cuối cậu làm thầy khai quang”, trưởng thôn cười khà khà, nói với tôi.
“Ơ nhưng... Trưởng thôn...”
“Thằng nhóc cậu không làm thầy khai quang nữa à?”, tôi còn chưa nói hết câu, Lôi Đắc Mã đã cắt ngang.
“Liên quan gì đến ông?”, tôi bực tức nói.
Lôi Đắc Mã xoa tay, bộ dạng hèn mọn nói với tôi: “Này... Nếu cậu không làm thầy khai quang nữa thì để tôi”.
“Ông?”
Tôi với trưởng thôn đều đờ người ra.
Trưởng thôn đanh mặt lại: “Anh có vợ rồi, còn khai quang cái gì nữa. Chán sống rồi, giờ muốn chết à?”
“Ê, đừng nghĩ tôi là người đã có vợ, thực chất là lâu lắm tôi không đụng vào đàn bà rồi. Hôm qua cô ta lại cãi nhau với tôi, bỏ về nhà mẹ đẻ rồi, còn đòi ly hôn nữa. Bây giờ tôi thấy sống thế cũng chả ích gì, chẳng thà làm thầy khai quang, cống hiến chút sức cho dân làng, chết sớm đầu thai sớm mà”, Lôi Đắc Mã nói với vẻ mặt khổ sở, làm như chết cũng không còn gì nuối tiếc.
“Anh muốn chết thì cứ đi chết đi. Đừng mơ được “khai quang” cho cháu gái tôi. Tôi nói cho anh biết, chỉ cần tôi còn sống, thì anh đừng hòng làm thầy khai quang”, trưởng thôn nói lớn, lại đập bàn cái bộp, hẳn là vô cùng tức giận.
“Được được, không làm thì thôi, ai thèm chứ”, Lôi Đắc Mã nói xong liền đi ngay.
Trưởng thôn nhìn theo bóng lưng Lôi Đắc Mã, chửi với mấy câu, sau đó lại nói với tôi: “Cháu gái tôi cưới, cậu cứ làm thầy khai quang đi, lần cuối thôi, sau đó tôi sẽ tìm vợ cho cậu, để cậu sống an nhàn hạnh phúc”.
“Trưởng thôn, việc này...”
“Cứ quyết thế đi”, trưởng thôn ngắt lời tôi, “cậu cho tôi hai liều thuốc tráng dương đi”.
“Tôi không có loại cỏ này, phải đi hái”.
“Thế thì đi hái, mấy ngày nữa phải tranh thủ hái cho tôi đấy”, trưởng thôn ra lệnh.
Sau khi trưởng thôn đi, tôi thở dài một tiếng, trưởng thôn cần thuốc tráng dương làm gì? Vợ ông ta cũng gần 60 rồi, ông ta vẫn còn hứng làm cơ à?
Đột nhiên tôi nhớ lại, ban nãy Lôi Đắc Mã nói Lý Phương vợ ông ta đã về nhà mẹ đẻ rồi, thế ông ta muốn loại thuốc có thể kích thích ham muốn ở phụ nữ này để làm gì?
Tin tức Trần Thái Linh, hoa khôi của thôn, cháu gái của trưởng thôn chuẩn bị cưới con trai cục trưởng cục Lâm Thuỷ rất nhanh đã truyền đi khắp thôn, trở thành đề tài lúc trà dư tửu hậu của dân làng. Mấy người gặp tôi đều trêu là tôi lại đi tạo phúc rồi, nhưng đừng có mà thất bại như lần “khai quang” cho Lâm Ngọc Lam.
Còn Lôi Đắc Mã thì đi đâu cũng bêu rếu tôi, nói tôi là một thằng đàn ông “bất lực”, yếu sinh lí, lần này nếu để tôi đi “khai quang” cho Trần Thái Linh nữa thì cô ta nhất định sẽ bị giống như Lâm Ngọc Lam, ngay đêm tân hôn thì chồng lăn đùng ra chết, từ đó thành quả phụ.
Thế nên có người bắt đầu muốn nịnh bợ, đi khuyên trưởng thôn đổi người “khai quang” cho Trần Thái Linh.
Nhưng có ba người kiên quyết muốn tôi “khai quang” cho Trần Thái Linh.
Một là trưởng thôn, tôi hiểu ý đồ của ông ta, lần này tôi “khai quang” cho cháu gái ông ta, sau khi xong việc, tôi có thể ngẩng cao đầu mà lui về, còn ông ta sẽ được hưởng sái cái vinh dự đó, nối tiếp tôi trở thành thầy khai quang tiếp theo, thoả cái ham muốn trâu già gặm cỏ non.
Một người nữa là Trần Thái Linh, cô ta biết rõ rằng, tôi là một người đàn ông bình thường. Hơn nữa, nhờ có tôi giúp cô ta mới chữa được cái chứng “không cứng lên được” của Viên Khắc Lương, nên cô ta nghĩ tôi là lựa chọn tốt nhất cho vị trí thầy khai quang.
Người thứ ba lại là người mà tôi không ngờ đến: Viên Khắc Lương.
Mặc dù tôi với Viên Khắc Lương không có thâm thù đại hận gì, nhưng cũng chả thể tính là bạn bè. Tại sao hắn ta lại đồng ý để tôi “khai quang” cho Trần Thái Linh vợ hắn ta chứ?
Sáng sớm hôm sau, tôi đã biết được câu trả lời.
Để hoàn thành nhiệm vụ trưởng thôn giao cho, mới sáng sớm tôi đã lên núi hái thuốc.
Mới bước ra khỏi cửa tôi đã gặp Viên Khắc Lương.
“Nói chuyện chút đi”, Viên Khắc Lương chắn ngang đường tôi đi, đưa cho tôi một điếu thuốc.
Tôi không nhận, đáp lại một câu nhạt thếch: “Có gì thì nói thẳng đi”.
Viên Khắc Lương nói: “Ngày mai là ngày cưới của tôi và Thái Linh. Theo tục lệ khốn nạn của thôn các cậu, cậu phải “khai quang” cho Thái Linh trước, rồi Thái Linh mới được vào động phòng với tôi. Mẹ kiếp, thế chẳng phải lần đầu của Thái Linh sẽ trao cho cậu à? Là thằng đàn ông, chẳng ai chấp nhận nổi cả. Nên tôi chỉ có một yêu cầu, nếu cậu làm thầy khai quang cho Thái Linh thì chỉ vào phòng ngồi lấy lệ một lát thôi, không được đụng vào cô ấy”.
“Như thế thì là tôi thất trách rồi?”, tôi cười lạnh, đáp.
“Chỉ cần cậu không đụng vào Thái Linh, tôi sẽ cho cậu một nghìn tệ”, Viên Khắc Lương lấy một xấp tiền từ trong ví ra, huơ huơ trước mặt tôi.
“Lần đầu tiên của Thái Linh chỉ đáng giá một nghìn tệ thôi sao?”, tôi khinh khỉnh đáp lại.
“Hai nghìn”, Viên Khắc Lương lại lấy thêm vài tờ nữa, giơ ra trước mặt tôi.
Tôi mặc kệ Viên Khắc Lương, vòng qua hắn ta để đi tiếp, Viên Khắc Lương giơ tay chặn tôi lại, “đừng đi vội thế”. Dứt lời, hắn ta châm điếu thuốc, hít một hơi dài, cố ra vẻ nhã nhặn nhả ra một vòng khói, rồi nói: “Cậu có hiểu y học không tôi không cần biết, nhưng cậu bảo tôi đi “chơi” chó, lại bảo Thái Linh diễn một con chó, cậu đừng nghĩ tôi với Thái Linh là hai đứa ngu, cậu nói gì chúng tôi tin đó”.
“Nếu anh đã không tin thì còn đến tìm tôi làm gì?”
Viên Khắc Lương nói: “Mọi người đồn đại về cậu như một vị thần, tôi cũng chỉ ôm tâm lí thử vận may để đến tìm cậu thôi. Không ngờ cậu lại coi chúng tôi như con khỉ ngu ngốc cho cậu đùa bỡn. Nhưng dù sao thì cậu cũng đã giúp tôi được một việc, đó là khiến Thái Linh đồng ý lấy tôi”.
“Lấy anh thì làm sao, anh không cứng lên được, tất nhiên vẫn chỉ nhìn thôi chứ không ăn được”.
“Không, cậu sai rồi. Không biết tại sao chỉ cần nghĩ đến việc Thái Linh đã làm là tôi lại thấy thứ đó của tôi có phản ứng. Hoặc có lẽ nó giống tôi, muốn nếm thử mùi vị của “em gái nhỏ bên dưới” của Thái Linh. Viên Khắc Lương tôi là người thế nào chứ? Là một đấng anh tài, phong lưu thành tính, có loại đàn bà nào mà tôi không chiếm được chứ? Tôi chỉ cần vẫy tay một cái, số phụ nữ muốn lên giường với tôi nhiều không đếm xuể. Nhưng chỉ có Thái Linh không chịu lên giường với tôi. Mà cô ấy càng cứng đầu, tôi lại càng muốn chiếm được cô ấy. Để lên giường được với cô ấy, tôi đành phải làm đám cưới thôi. Biết đâu lúc lên giường, “em gái nhỏ” của Thái Linh có thể khiến “thằng cu em” của tôi cứng lên thì sao.
Viên Khắc Lương nói một tràng dài, tôi cũng nhận ra được lần này hắn đã quyết tâm.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì số trời đã định quan hệ của Viên Khắc Lương và Trần Thái Linh chính là bi kịch, vì Trần Thái Linh đã không còn trinh trắng từ lâu rồi. Nếu Viên Khắc Lương biết được chuyện này, liệu hắn có còn muốn cưới Trần Thái Linh không?
“Được, tôi đồng ý”, nói xong tôi bỏ đi ngay.
“Nếu lúc ngủ với tôi Thái Linh vẫn còn là gái trinh, tôi sẽ cho cậu hai nghìn tệ”, Viên Khắc Lương hét lớn phía sau lưng tôi.
Tôi xì một tiếng: “Ai thèm hai nghìn tệ của anh”.
“Bệnh vặt cả thôi, ai hiểu về y cũng chữa được thôi”, tôi khiêm tốn nói.
Ông trưởng thôn gật đầu, nói với tôi: “Cháu gái Thái Linh của tôi ngày kia sẽ làm đám cưới, lần này cậu hãy “khai quang” cho nó nhé”.
Nếu người khác nói với tôi việc này, tôi nhất định sẽ đồng ý không chút do dự, nhưng mà trưởng thôn lại có ơn với tôi. Mặc dù biết ông ta có mục đích riêng, nhưng dù gì thì ông ta cũng cho tôi làm bác sĩ của thôn, Trần Thái Linh là cháu gái ông ta, lại bị tôi hút âm khí rồi, nếu để tôi đi “khai quang” cho Trần Thái Linh một lần nữa thì tôi cứ cảm thấy là lạ thế nào.
“Ông nói không muốn tôi làm thầy khai quang nữa cơ mà? Việc “khai quang” cho Thái Linh lần này, hay là thôi đi”, tôi nói.
“Cậu không muốn làm thầy khai quang nữa à?”, trưởng thôn nhìn tôi, nửa cười nửa không.
“Cũng không phải...”
“Thế thì làm thôi. Cậu yên tâm, đây là lần cuối cậu làm thầy khai quang”, trưởng thôn cười khà khà, nói với tôi.
“Ơ nhưng... Trưởng thôn...”
“Thằng nhóc cậu không làm thầy khai quang nữa à?”, tôi còn chưa nói hết câu, Lôi Đắc Mã đã cắt ngang.
“Liên quan gì đến ông?”, tôi bực tức nói.
Lôi Đắc Mã xoa tay, bộ dạng hèn mọn nói với tôi: “Này... Nếu cậu không làm thầy khai quang nữa thì để tôi”.
“Ông?”
Tôi với trưởng thôn đều đờ người ra.
Trưởng thôn đanh mặt lại: “Anh có vợ rồi, còn khai quang cái gì nữa. Chán sống rồi, giờ muốn chết à?”
“Ê, đừng nghĩ tôi là người đã có vợ, thực chất là lâu lắm tôi không đụng vào đàn bà rồi. Hôm qua cô ta lại cãi nhau với tôi, bỏ về nhà mẹ đẻ rồi, còn đòi ly hôn nữa. Bây giờ tôi thấy sống thế cũng chả ích gì, chẳng thà làm thầy khai quang, cống hiến chút sức cho dân làng, chết sớm đầu thai sớm mà”, Lôi Đắc Mã nói với vẻ mặt khổ sở, làm như chết cũng không còn gì nuối tiếc.
“Anh muốn chết thì cứ đi chết đi. Đừng mơ được “khai quang” cho cháu gái tôi. Tôi nói cho anh biết, chỉ cần tôi còn sống, thì anh đừng hòng làm thầy khai quang”, trưởng thôn nói lớn, lại đập bàn cái bộp, hẳn là vô cùng tức giận.
“Được được, không làm thì thôi, ai thèm chứ”, Lôi Đắc Mã nói xong liền đi ngay.
Trưởng thôn nhìn theo bóng lưng Lôi Đắc Mã, chửi với mấy câu, sau đó lại nói với tôi: “Cháu gái tôi cưới, cậu cứ làm thầy khai quang đi, lần cuối thôi, sau đó tôi sẽ tìm vợ cho cậu, để cậu sống an nhàn hạnh phúc”.
“Trưởng thôn, việc này...”
“Cứ quyết thế đi”, trưởng thôn ngắt lời tôi, “cậu cho tôi hai liều thuốc tráng dương đi”.
“Tôi không có loại cỏ này, phải đi hái”.
“Thế thì đi hái, mấy ngày nữa phải tranh thủ hái cho tôi đấy”, trưởng thôn ra lệnh.
Sau khi trưởng thôn đi, tôi thở dài một tiếng, trưởng thôn cần thuốc tráng dương làm gì? Vợ ông ta cũng gần 60 rồi, ông ta vẫn còn hứng làm cơ à?
Đột nhiên tôi nhớ lại, ban nãy Lôi Đắc Mã nói Lý Phương vợ ông ta đã về nhà mẹ đẻ rồi, thế ông ta muốn loại thuốc có thể kích thích ham muốn ở phụ nữ này để làm gì?
Tin tức Trần Thái Linh, hoa khôi của thôn, cháu gái của trưởng thôn chuẩn bị cưới con trai cục trưởng cục Lâm Thuỷ rất nhanh đã truyền đi khắp thôn, trở thành đề tài lúc trà dư tửu hậu của dân làng. Mấy người gặp tôi đều trêu là tôi lại đi tạo phúc rồi, nhưng đừng có mà thất bại như lần “khai quang” cho Lâm Ngọc Lam.
Còn Lôi Đắc Mã thì đi đâu cũng bêu rếu tôi, nói tôi là một thằng đàn ông “bất lực”, yếu sinh lí, lần này nếu để tôi đi “khai quang” cho Trần Thái Linh nữa thì cô ta nhất định sẽ bị giống như Lâm Ngọc Lam, ngay đêm tân hôn thì chồng lăn đùng ra chết, từ đó thành quả phụ.
Thế nên có người bắt đầu muốn nịnh bợ, đi khuyên trưởng thôn đổi người “khai quang” cho Trần Thái Linh.
Nhưng có ba người kiên quyết muốn tôi “khai quang” cho Trần Thái Linh.
Một là trưởng thôn, tôi hiểu ý đồ của ông ta, lần này tôi “khai quang” cho cháu gái ông ta, sau khi xong việc, tôi có thể ngẩng cao đầu mà lui về, còn ông ta sẽ được hưởng sái cái vinh dự đó, nối tiếp tôi trở thành thầy khai quang tiếp theo, thoả cái ham muốn trâu già gặm cỏ non.
Một người nữa là Trần Thái Linh, cô ta biết rõ rằng, tôi là một người đàn ông bình thường. Hơn nữa, nhờ có tôi giúp cô ta mới chữa được cái chứng “không cứng lên được” của Viên Khắc Lương, nên cô ta nghĩ tôi là lựa chọn tốt nhất cho vị trí thầy khai quang.
Người thứ ba lại là người mà tôi không ngờ đến: Viên Khắc Lương.
Mặc dù tôi với Viên Khắc Lương không có thâm thù đại hận gì, nhưng cũng chả thể tính là bạn bè. Tại sao hắn ta lại đồng ý để tôi “khai quang” cho Trần Thái Linh vợ hắn ta chứ?
Sáng sớm hôm sau, tôi đã biết được câu trả lời.
Để hoàn thành nhiệm vụ trưởng thôn giao cho, mới sáng sớm tôi đã lên núi hái thuốc.
Mới bước ra khỏi cửa tôi đã gặp Viên Khắc Lương.
“Nói chuyện chút đi”, Viên Khắc Lương chắn ngang đường tôi đi, đưa cho tôi một điếu thuốc.
Tôi không nhận, đáp lại một câu nhạt thếch: “Có gì thì nói thẳng đi”.
Viên Khắc Lương nói: “Ngày mai là ngày cưới của tôi và Thái Linh. Theo tục lệ khốn nạn của thôn các cậu, cậu phải “khai quang” cho Thái Linh trước, rồi Thái Linh mới được vào động phòng với tôi. Mẹ kiếp, thế chẳng phải lần đầu của Thái Linh sẽ trao cho cậu à? Là thằng đàn ông, chẳng ai chấp nhận nổi cả. Nên tôi chỉ có một yêu cầu, nếu cậu làm thầy khai quang cho Thái Linh thì chỉ vào phòng ngồi lấy lệ một lát thôi, không được đụng vào cô ấy”.
“Như thế thì là tôi thất trách rồi?”, tôi cười lạnh, đáp.
“Chỉ cần cậu không đụng vào Thái Linh, tôi sẽ cho cậu một nghìn tệ”, Viên Khắc Lương lấy một xấp tiền từ trong ví ra, huơ huơ trước mặt tôi.
“Lần đầu tiên của Thái Linh chỉ đáng giá một nghìn tệ thôi sao?”, tôi khinh khỉnh đáp lại.
“Hai nghìn”, Viên Khắc Lương lại lấy thêm vài tờ nữa, giơ ra trước mặt tôi.
Tôi mặc kệ Viên Khắc Lương, vòng qua hắn ta để đi tiếp, Viên Khắc Lương giơ tay chặn tôi lại, “đừng đi vội thế”. Dứt lời, hắn ta châm điếu thuốc, hít một hơi dài, cố ra vẻ nhã nhặn nhả ra một vòng khói, rồi nói: “Cậu có hiểu y học không tôi không cần biết, nhưng cậu bảo tôi đi “chơi” chó, lại bảo Thái Linh diễn một con chó, cậu đừng nghĩ tôi với Thái Linh là hai đứa ngu, cậu nói gì chúng tôi tin đó”.
“Nếu anh đã không tin thì còn đến tìm tôi làm gì?”
Viên Khắc Lương nói: “Mọi người đồn đại về cậu như một vị thần, tôi cũng chỉ ôm tâm lí thử vận may để đến tìm cậu thôi. Không ngờ cậu lại coi chúng tôi như con khỉ ngu ngốc cho cậu đùa bỡn. Nhưng dù sao thì cậu cũng đã giúp tôi được một việc, đó là khiến Thái Linh đồng ý lấy tôi”.
“Lấy anh thì làm sao, anh không cứng lên được, tất nhiên vẫn chỉ nhìn thôi chứ không ăn được”.
“Không, cậu sai rồi. Không biết tại sao chỉ cần nghĩ đến việc Thái Linh đã làm là tôi lại thấy thứ đó của tôi có phản ứng. Hoặc có lẽ nó giống tôi, muốn nếm thử mùi vị của “em gái nhỏ bên dưới” của Thái Linh. Viên Khắc Lương tôi là người thế nào chứ? Là một đấng anh tài, phong lưu thành tính, có loại đàn bà nào mà tôi không chiếm được chứ? Tôi chỉ cần vẫy tay một cái, số phụ nữ muốn lên giường với tôi nhiều không đếm xuể. Nhưng chỉ có Thái Linh không chịu lên giường với tôi. Mà cô ấy càng cứng đầu, tôi lại càng muốn chiếm được cô ấy. Để lên giường được với cô ấy, tôi đành phải làm đám cưới thôi. Biết đâu lúc lên giường, “em gái nhỏ” của Thái Linh có thể khiến “thằng cu em” của tôi cứng lên thì sao.
Viên Khắc Lương nói một tràng dài, tôi cũng nhận ra được lần này hắn đã quyết tâm.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì số trời đã định quan hệ của Viên Khắc Lương và Trần Thái Linh chính là bi kịch, vì Trần Thái Linh đã không còn trinh trắng từ lâu rồi. Nếu Viên Khắc Lương biết được chuyện này, liệu hắn có còn muốn cưới Trần Thái Linh không?
“Được, tôi đồng ý”, nói xong tôi bỏ đi ngay.
“Nếu lúc ngủ với tôi Thái Linh vẫn còn là gái trinh, tôi sẽ cho cậu hai nghìn tệ”, Viên Khắc Lương hét lớn phía sau lưng tôi.
Tôi xì một tiếng: “Ai thèm hai nghìn tệ của anh”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.