Tôi Là Thế Thân! Không Có Tình Cảm!

Chương 12

Thiên Phong Nhất Hạc

24/11/2020

Mặc dù biết dây thần kinh vị thái tử nhà họ Chu này vốn phong phú như vậy, thế nhưng Tiêu Ảnh vẫn bị hai chữ nhà chồng làm cho chấn động, chấn động đến mức eo cậu lại nhức nhối, vội vàng đỡ eo chạy ra ngoài.

“Chà chà, đúng là không xài được nữa…” Chu Tường đi theo sau lưng, nhìn đến đau lòng lại tự hào, nói: “Em nghỉ một lát, tôi lập tức kêu người đưa cơm đến cho em.”

Tiêu Ảnh đối diện với ánh mắt một lời khó nói hết kia của Chu Tường, trong lòng rất lúng túng, lại sợ hắn phát ngôn thêm câu khó đỡ nào nữa, chỉ nói: “Em đói lắm rồi, không bằng anh tự bưng đến cho em đi?”

Chu Tường ngẩn người, sau đó toàn thân sảng khoái mà phản ứng lại: “Ha ha, bây giờ lại bắt đầu làm nũng à, được, để tôi bưng lên cho em, ai bảo em là bà trẻ nhà họ Chu.”

Tiêu Ảnh: “…..”

Cậu nhìn theo vị khác người kia rời khỏi phòng ngủ, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ ơi, chuyện thông gia lần này lỗ to rồi.

Tiêu Ảnh gọi điện thoại cho Vu Phong đang ở nước ngoài, vài ba câu kể rõ tình huống nhà họ Chu, cuối cùng dùng bộ mặt đau khổ nói: “Sớm biết thế thì đã không tự chui đầu vào lưới.”

Vu Phong: “Sao thế? Cậu ở Chu gia không được tốt ư? Họ Chu bắt nạt cậu?”

Tiêu Ảnh đỏ mặt: “Cũng không phải thế, tuy tính khí Chu Tường hơi kỳ quặc, nhưng mà khá dễ dỗ, khụ khụ…”

Vu Phong lúc này mới phát hiện: “Giọng cậu làm sao đấy?”

Thanh âm khàn khàn khó nói, khiến người ta liên tưởng viển vông.

“Không có gì, tối qua có uống chút rượu.” Tiêu Ảnh tránh nặng tìm nhẹ, nói: “Anh Phong, hắn đến rồi, em sẽ tìm dịp gọi lại cho anh.”

Vu Phong: “Được, trước tiên cậu cố chống đỡ đi, mấy ngày sau anh sẽ về nước.”

Da đầu Tiêu Ảnh đột nhiên tê rần lên, thế nhưng chưa kịp nói gì, Chu Tường phía bên kia đã mang người tiến vào: “Ừm, bye bye.”

“Em gọi điện cho ai?” Chu Tường quắc mắt nhìn Tiêu Ảnh cúp điện thoại, trong lòng không vui: “Vừa thấy tôi là cúp, không phải là giấu diếm gì đấy chứ?”

Tiêu Ảnh nghĩ thầm, đúng là có, nhưng làm sao mà nói cho anh biết được, trên mặt còn bĩu môi: “Báo bình an cho gia đình, miễn lại bảo em không quy củ.”

Mặt già của Chu Tường đỏ ửng lên, lúc này mới nhớ ra từ khi mang nhị thiếu gia nhà người ta đi tới nay chưa gọi cuộc điện thoại nào cho bên kia: “Khụ, là tôi sơ sót, lát nữa tôi sẽ gọi qua cho bác.”

“Cảm ơn.” Tiêu Ảnh ăn bữa sáng mà cô hầu gái bưng lên, còn có tâm trạng đùa giỡn Chu Tường: “Sao anh cứ gọi ông nội em là bác vậy, như thế không hợp lý đâu.”

Không ngờ Chu Tường coi trọng nhất là điều này, lại chẳng hề để ý mà ngồi xuống: “Em còn gọi tôi là chú, thì sao tôi không thể gọi ông ta là bác?”

“Khụ khụ.” Tiêu Ảnh trộm gà không thành còn mất nắm gạo, suýt chút nữa thì bị sặc chết.

“Da mặt thật mỏng.” Chu Tường rất hài lòng với sự trong sáng của đối phương, thương yêu mà gắp cả đống thức ăn ngon vào bát cậu: “Những thứ này đều là món tôi thích, em xem có hợp khẩu vị không?”

Tiêu Ảnh thầm nghĩ, đại gia nhà anh đã nói là thích ăn, tiểu nhân như tôi còn dám nói khó ăn sao?

Cũng may Tiêu Ảnh không kén chọn, món gì cũng ăn được.

Mấy ngày sau đêm tân hôn, Chu Tường mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc Tiêu Ảnh, một lần chăm sóc này kéo dài đến một tuần.

Một tuần sau, phía bên công ty rốt cuộc vừa lôi vừa kéo, mời hắn như mời phật qua đó đi làm.

Tiêu Ảnh cuối cùng cũng có cơ hội hoạt động, ra khỏi cửa một chuyến.

Vu Phong cầm tờ giấy chứng nhận của hắn, bí mật chạy về nước, giờ này vẫn đang ở trong một quán rượu.

Lúc trước trong điện thoại, Tiêu Ảnh phát hiện ra Vu Phong có ý muốn thế chỗ cho mình, trong lòng hơi rối loạn, bởi vì cái đó tuyệt đối không thể, bây giờ Chu Tường đã hàng đêm cày cuốc với mình, nếu đổi thành Vu Phong chắc hắn sẽ điên mất.



Ai ngờ sau khi gặp nhau, Vu Phong lại nói với cậu: “Tiêu Ảnh bé bỏng, gần đây anh nhìn trúng một nữ minh tinh, muốn phát triển sự nghiệp giải trí một chút, cậu cố gắng chống đỡ bên nhà họ Chu thêm một thời gian nữa nhé.”

Tiêu Ảnh tuy rằng hơi cạn lời, nhưng dù sao cũng là kết quả mà mình mong muốn: “Ừm, anh nên cẩn thận chút, đừng để bị lộ ra.”

“Yên tâm đi.” Vu Phong đã tiên liệu trước được điều này mà cười nói, chỉ là một việc nhỏ mà thôi: “Chờ chuyện bên này giải quyết xong xuôi, cậu trở về với anh, anh sẽ đem toàn bộ sự nghiệp bên nước X giao cho cậu.”

Tiêu Ảnh nhướng mày: “Anh hy vọng em sẽ làm thế thân cho anh cả đời à?”

Thế thì cũng xảo quyệt quá rồi đấy, chuyện vất vả giao cho cậu làm, còn mình thì xách mông đi tán gái hưởng thụ.

“Công bố thân phận của cậu sẽ không có lợi cho cậu.” Vu Phong nói: “Quá nguy hiểm, cậu vẫn nên tiến lùi tìm chỗ trốn thì tốt hơn.”

Tiêu Ảnh gật đầu, đã rõ ý của Vu Phong.

Bọn họ là đường lui của nhau, ẩn phía sau hỗ trợ nhau càng có lợi.

Buổi tối quay về nhà họ Chu, Chu Tường đã ở nhà, hắn ngồi trong phòng khách bày bộ dáng giông tố sắp đến, chất vấn Tiêu Ảnh trời tối mới chịu về: “Em đi đâu? Sao muộn vậy mới chịu về?”

Tiêu Ảnh lấy di động ra nhìn mới biết điện thoại không biết đã hết pin từ bao giờ.

“Ra ngoài đi dạo chút, nhân tiện ăn thêm gì đó.” Vì để chứng minh mình không nói láo, còn giơ năm sáu cái túi trong tay lên vẫy vẫy: “Em mới về nước, thiếu này thiếu kia, anh lại không đi dạo phố cùng em.”

Chu Tường đang thịnh nộ đầy mình, vừa nghe Tiêu Ảnh nói xong, liền biến thành kẻ biệt nữu tiến thoái lưỡng nan: “……”

Bởi vì hắn quả thực không nghĩ tới điều này.

“Còn không biết xấu hổ mà giận em?” Tiêu Ảnh buông đồ xuống, đi kiếm sạc nạp điện cho di động, đi qua ngồi xuống nói: “Ăn cơm, ăn no rồi em sẽ tính sổ với anh.”

“Em…” Chu Tường không tin nổi mà nói: “Em xem tôi là gì?”

Tiêu Ảnh tự rót cho mình ly trà, vừa uống vừa há mồm nói: “Anh không đủ yêu em, em luôn trông mong để được gả cho anh, sống cùng anh, anh lại không để em vào bụng, em thất vọng rồi.”

Biểu tình trên mặt Chu Tường vừa áy náy vừa lúng túng, cuối cùng càng lúc càng phức tạp như sao trên trời, mím môi nói: “Vậy em muốn thế nào?” Nghĩ một chốc lại thấy không đúng: “Không đúng, tôi không đủ tốt chỗ nào?”

Còn không phải là chỉ không đi dạo phố với cậu thôi à, ai biết cậu ấy thích đi dạo phố đâu?

“Anh đủ tốt? Thấy em khát cũng không thèm rót cho em ly trà.” Tiêu Ảnh nhỏ giọng nói thầm.

Chu Tường cả giận: “Sao anh biết được em khát hay không?”

Tiêu Ảnh: “Bây giờ em khát, anh đã nghe thấy chưa?”

Chu Tường: “……” Trừng mắt nâng tay lên, rót cho vợ nhỏ một chén trà.

“Được rồi, vậy lần này cho qua.” Ngoài miệng Tiêu Ảnh thì nói thế, nhưng trong lòng lại cười đến muốn ngất đi, má ơi, cái tên Chu Tường này cũng thú vị quá, đầu óc đúng là đủ phong phú.

Mấy ngày trôi qua, rất nhanh đã tới ngày thứ bảy.

Chu Tường mới sáng sớm đã lôi Tiêu Ảnh dậy, nói muốn mang cậu đi dạo phố mua sắm.

Tối hôm qua chịch nhau đến hơn nửa đêm, Tiêu Ảnh đã sắp kiệt sức thành con chó chết, thở dài một hơi trong lòng: tự làm bậy không thể sống.

Dường như là vì để bồi thường cho Tiêu Ảnh, chỉ cần Tiêu Ảnh nhìn món đồ nào lâu một chút, Chu Tường đều sẽ ra mặt mua cho cậu rồi ném cho đám bảo tiêu mang đi.

Những lúc như vậy còn thi thoảng nhìn trộm biểu cảm của Tiêu Ảnh, tựa hồ lo lắng đối phương không vui khi mua nó.

Nói giỡn, Tiêu Ảnh cũng không phải thích mua sắm thật, cậu đương nhiên sẽ không vui vì mấy thứ đó, trái lại cậu cảm thấy rất hứng thú với Bắc Kinh, nên không cần quan tâm Chu Tường dẫn mình đi chỗ nào, cậu cũng đều sẽ cười tới híp mắt.

Chu Tường lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vợ mình cũng không khó dỗ lắm, chỉ cần mua ít đồ là xong.



Không đúng, nếu nói như vậy, thì những ngày ở Vu gia của đối phương là như thế nào?

Thái tử nhà họ Chu càng nghĩ càng âm trầm, bất thình lình hỏi: “Nhà họ Vu bắt nạt em?”

“Không có.” Tiêu Ảnh bật thốt, nhưng lại trầm ngâm một chút rồi nói: “Vu Hạo bắt nạt em, anh phải cho hắn biết mặt.”

Chu Tường nhìn cậu vợ đang tìm kiếm sự giúp đỡ từ mình thật sâu, gật gật đầu nói: “Em yên tâm, tôi biết phải làm sao.”

Sau khi qua ngày quốc khánh, dưới sự mời mọc nhiều lần của Vu Hạo, Chu Tường luôn đánh bài úp rốt cuộc đã chịu hạ mình, đồng ý gặp gã ở tổng bộ Chu thị.

Hai bên đàm phán kế hoạch hợp tác Chu Vu.

Chu Tường lãnh đạm mà uống trà, nghe Vu Hạo khoác lác một hồi lâu, mới không nóng không lạnh mở miệng: “Sếp Vu, nói vậy thì cậu cũng biết, sở dĩ tôi đáp ứng hợp tác cũng nhà họ Vu, là vì để mặt mũi cho Vu Phong…”

Vu Hạo lúng túng cười theo: “Đương nhiên…”

Chu Tường: “Chỉ khi tôi và Vu Phong quan hệ tốt, thì hợp tác giữa hai nhà Chu Vu mới thành. Cho nên cậu cũng không thể để em ấy tủi thân, nếu em ấy tủi thân, tương đương với việc làm tôi tủi thân.”

Mồ hôi lạnh của Vụ Hạo tuôn xuống, dù sao gã vẫn không thể so được với Chu Tường, ai dám làm Chu Tường tủi thân chứ.

“Vâng, ngài Chu nói đúng.”

“Nói cách khác, hợp tác giữa hai nhà Chu Vu có thành công hay không, còn phải xem thái độ của Vu Phong.” Chu Tường liền vứt ra một quả bom để mặt mũi cho vợ mình: “Được rồi, lần này đến đây thôi, có chuyện gì thì để lần sau bàn tiếp.”

Vu Hạo bị tiễn đi, sắc mặt phức tạp không thôi, bởi vì ý của Chu Tường rất rõ ràng, chính là gã phải chịu thua Vu Phong, thậm chí là lấy lòng cậu.

“Cái thằng khốn Vu Phong này…” Cũng không biết đã dùng yêu thuật gì, vừa mới mấy ngày ngắn ngủi đã cưa đổ Chu Tường.

Thế nhưng hết cách rồi, đây là chuyện lớn, gã vẫn phải nghiêm mặt đi tìm Vu Phong.

Vậy mà gã không có cách nào để liên lạc với Vu Phong, còn phải điều tra thêm.

Thật vất vả mới tra được, thì đối phương không tiếp.

Phải rất nhiều lần sau gã mới liên hệ được, xụ mặt nói được không ít lời hay, thật ra là khiến cho Tiêu Ảnh không hiểu ra sao, nhưng nghĩ lại liền biết ngay đây chắc chắn là chuyện tốt Chu Tường làm.

Kỳ thật nhà họ Vu có hồi phục được hay không, cậu không quan tâm.

Nhưng Vu Vinh Phi khi còn sống xem như ngoan ngoãn phục tùng hai mẹ con Vu Phong, nên mới khiến hai mẹ con Vu Hạo oán giận như vậy. Cho nên Vu Phong nguyện ý nhúng tay vào chuyện này, cũng là vì Vu Vinh Phi đã chết.

Đã như vậy, thì chuyện hợp tác hoàn thành càng sớm càng tốt.

Cho nên Tiêu Ảnh cũng không làm khó Vu Hạo nữa, cúp điện thoại, sau đó chuyển lời cho Chu Tường, Vu Hạo đến ra vẻ đáng thương, quả thật rất đặc biệt.

Bên mép Chu Tường ngậm lấy một nụ cười trộm, ám chỉ công khai mất một hồi lâu, vợ mình mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Há, thì ra là tác phẩm của anh, em nói mà, Vu Hạo kia là một kẻ kiêu căng tự mãn, sao lại có thể ra vẻ đáng thương trước mặt em được.”

Dỗ dành nịnh nọt xong, Tiêu Ảnh liền cười nói: “Công việc phải bàn, tiến độ không thể ngừng được, còn Vu Hạo, vẫn có rất nhiều cách trừng trị hắn.”

Chu Ảnh rất không vừa lòng: “Tôi giúp em xả giận, em lại không cảm ơn tôi ư?”

Tiêu Ảnh nói: “Cảm ơn anh thế nào đây?” Đều là nam nhân, không bằng thực tế một chút: “Em dùng miệng giúp anh một lần nhé??” Cậu nhớ Chu Tường rất thích làm như vậy.

“Em… Ban ngày ban mặt mà không biết xấu hổ.” Chu Tường dứt lời liền đảo mắt nhìn cánh cửa đang mở kia, đợi một lát rồi đá đá chân Tiêu Ảnh: “Còn không mau đi đóng cửa?”

************

Lảm nhảm: Hai ngày tới tui hơi bận nên chắc không có chương mới đâu, dạo này nhiều việc quá, lỡ dại ôm hơi nhiều á:<

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Là Thế Thân! Không Có Tình Cảm!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook