Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh
Chương 4
Tưởng Mục Đồng
07/07/2021
Edit: Mai
Beta: Linh xù
Còn vài ngày nữa là khai giảng, Kỷ Nhiễm cảm thấy mọi thứ thật yên tĩnh bởi vì Giang Nghệ vẫn luôn trốn trong phòng không xuất hiện. Mãi tới hôm trước ngày nhập học, cô xuống lầu lấy hộp sữa chua, vừa uống vừa lên phòng thì nghe được tiếng khóc la trong phòng Giang Nghệ.
“Nhiều trường học vậy sao lại để nó học cùng trường với con. Con không chịu, con không chịu.”
Giọng khóc gào ấm ức của Giang Nghệ truyền ra ngoài qua khe cửa còn khép hờ.
Thấy cô cứ khóc la mãi, Giang Lợi Khởi bèn quát: “Được rồi, đây là ý của chú Kỷ con đấy.”
Giang Nghệ học tại trường trung học phổ thông số bốn (gọi tắt là Tứ Trung) là trường học trọng điểm của thành phố B. Chỉ tiêu hằng năm của trường khá thấp mà bậc phụ huynh nào cũng muốn cho con mình vào học thế nên tỷ lệ chọi ở đây rất cao.
Giang Nghệ có thể nhập học ở đây cũng nhờ vào Kỷ Khánh Lễ. Từ lúc cô ôn tập, thi chuyển cấp thì Giang Lợi Khởi và Kỷ Khánh Lễ đã ở chung, chẳng qua lúc đó không có danh nghĩa đang hoàng như giờ.
Vì thế, để đền bù cho Giang Lợi Khởi, ông đã sắp xếp cho Giang Nghệ vào học ở Tứ Trung dù điểm thi của cô rất thấp.
Giờ Kỷ Nhiễm chuyển tới thành phố B học thì nhập học ở Tứ Trung là chuyện đương nhiên.
“Nếu nó tới trường con học thì con không đi học cho mẹ coi.” Giang Nghệ nói bất chấp.
Tới lúc này, Giang Lợi Khởi không còn nhẹ nhàng với cô nữa, bà giận dữ trừng cô: “Câm miệng ngay, con ồn ào gây sự cái gì hả? Nó là con gái ruột của chú Kỷ, con thật cho rằng con gọi ông ấy một tiếng ba là con sẽ ngang hàng với Kỷ Nhiễm hả?”
Lời của bà chỉ ngay vào điểm yếu làm Giang Nghệ đờ ra.
Cô ta ấm ức khóc lóc. Vì sao mà mấy hôm nay cô phải trốn trong phòng kia chứ, đều là vì những người trong nhà này đã thấy cảnh cô ta nhục nhã chuyển đồ khỏi phòng Kỷ Nhiễm.
Cô chủ thực sự của nhà họ Kỷ trở về, kẻ giả mạo là cô lập tức bị đánh về nguyên dạng.
Giang Nghệ căm tức tới độ tim rỉ máu.
Thấy Giang Nghệ khóc Giang Lợi Khởi cũng đau lòng, bà vuốt đầu Giang Nghệ, nói khẽ: “Mẹ biết bắt con chuyển phòng như vậy đã khiến con thua thiệt nhưng bây giờ mẹ con mình phải nhẫn nhịn một chút đã. Con phải thể hiện sống tốt với Kỷ Nhiễm thì chú Kỷ mới có thể thích con.”
“Nghệ à, nghe mẹ nói. Chúng ta nhất định phải biết nhẫn nhịn hôm nay để sau này có thể sống sung sướng tại nhà họ Kỷ.”
Giang Lợi Khởi cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình. Dù Kỷ Khánh Lễ và bà đều đã hơn bốn mươi tuổi nhưng chưa hẳn không sinh được.
Chờ tới khi bà ta sinh được một đứa bé mang họ Kỷ xem, chừng đó con bé Kỷ Nhiễm còn kiêu ngạo kiểu gì nữa.
Kỷ Nhiễm không nghe lén cuộc chuyện trò của đôi mẹ con này, cô chỉ nghe được câu đầu tiên mà Giang Nghệ khóc la, đại khái là không muốn học chung trường với cô. Còn nội dung kế tiếp bọn họ nói, không cần nghe cô cũng đoán được.
Nhưng lúc nằm lên giường uống sữa chua, Kỷ Nhiễm lại nghĩ tới chuyện Giang Nghệ khóc lóc không muốn học cùng trường với cô.
Biết sao bây giờ, cô lại rất muốn chung trường với Giang Nghệ.
Kỷ Nhiễm vui vẻ uống xong hộp sữa chua, tắt đèn đi ngủ. Nằm trên giường lớn mềm mại cô bỗng thoáng mong đợi cuộc sống ở trường mới.
*
Sáng thứ hai, đồng hồ báo thức còn chưa vang Kỷ Nhiễm đã dậy. Cô nhìn chằm chằm đèn treo trên đỉnh đầu một lúc mới nhấc chăn lên chuẩn bị rời giường.
Dù đã được một thời gian nhưng cô vẫn chưa thể quen với cuộc sống tuổi mười bảy.
Xuống dưới lầu, cô giúp việc thấy cô đi xuống bèn nhanh chóng mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên. Kỷ Nhiễm ngồi xuống ăn sáng, chờ tới khi cô ăn gần xong, Giang Nghệ mới vội vàng chạy xuống.
Giang Lợi Khởi cầm cặp sách của cô ta đi phía sau, trách móc: “Bảo con dậy sớm đi học mà cứ một hai đòi ngủ nướng…”
Lúc bà ta nhìn thấy Kỷ Nhiễm, lời đang nói cũng ngừng lại. Bà ta đi gọi Giang Nghệ dậy và tuyệt nhiên không nhớ tới chuyện hôm nay Kỷ Nhiễm cũng đi học.
Giang Lợi Khởi nhanh chóc đổi sang khuôn mặt tươi cười nhìn Kỷ Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, hôm nay là ngày khai giảng, lái xe sẽ đưa hai con tới trường. Con mới chuyển tới ngày đầu có gì không hiểu thì hỏi Giang Nghệ, đừng lo lắng gì cả.”
“Giang Nghệ con nhất định phải quan tâm Nhiễm Nhiễm đấy.”
Giang Nghệ vừa ngồi xuống bàn ăn, miếng bánh mì trong tay thiếu chút nữa đã bị cô ta bóp nát. Cô ta chưa từng mong đợi ngày khai giảng này như mùa hè này. Sau khi Giang Lợi Khởi và Kỷ Khánh Lễ kết hôn, cuộc sống của cô ta đã thay đổi hoàn toàn.
Ngày trước, đi học cô ta luôn đi bằng xe buýt nhưng bây giờ trong nhà không những có ô tô mà còn có tài xế riêng.
Cô ta đã nghĩ ra hết mọi thứ rồi, ngày đầu nhập học cô phải ngồi chiếc Bentley trong nhà đến trường và phải xuống xe ngay trước cửa trường nữa.
Nếu Kỷ Nhiễm ngồi chung xe với cô ta, sao cô ta có thể khoe khoang với đám bạn của mình được đây…
Trường khai giảng đúng ngày thứ hai nên giao thông cũng đông nghịt, người đi học người thì đi làm, dù có là Bentley xịn cũng phải chạy với tốc độ rùa bò.
Tới lúc thấy được khuôn viên của trung học Tứ Trung mà xe vẫn mãi không nhích được, Kỷ Nhiễm không nhịn nữa cô dứt khoát xuống xe đi bộ qua. Cô cũng không muốn để người ta thấy cô và Giang Nghệ xuống chung một xe.
Còn Giang Nghệ thì vẫn ngồi im trên xe không nhúc nhích.
Qua mấy phút, Kỷ Nhiễm đã tới cổng trường Tứ Trung, xung quanh cô đều là học sinh mặc đồng phục. Trước cổng trường học còn treo các biểu ngữ, hoan nghênh học sinh lớp 10.
Trường Tứ Trung được xây dựng ở thành phố B đã hơn trăm năm và là trường trọng điểm danh tiếng trong thành phố.
Song các dãy phòng học trong trường đều rất mới, cơ sở hạ tầng của trường được xây dựng tương đối hiện đại hóa, dù là Kỷ Nhiễm của tương lai nhưng khi nhìn tới cô vẫn phải công nhận Tứ Trung quả thật khá tốt.
Nhất là cổng chính to lớn và vô cùng khí thế của trường, nhìn vào là thấy ngay sự khác biệt của một trường học danh tiếng.
Sau cổng trường là một quảng trường bán cung khá lớn, ở khuôn viên đối diện là một tòa nhà màu đỏ trắng. Có vẻ nó cũng không phải dãy dạy học, có thể là tòa nhà hành chính và khu vực dành cho giáo viên của trường.
Kỷ Nhiễm hỏi thăm phòng học. Sau khi tìm được dãy của lớp 11, cô trực tiếp đi tới văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Lúc này các bạn học vẫn chưa đến đủ, trong phòng còn thiếu gần nửa lớp. Danh sách lớp được dán ngay trên cửa, tất nhiên các bạn học danh tiếng trong trường sẽ học ở lớp nào là điều các bạn học tự biết trước chứ chẳng cần hỏi han tìm kiếm thêm.
Đặc biệt là Thẩm Chấp.
Trong trường luôn có những người như vậy, có thể cậu ấy không biết các bạn học trong trường nhưng tất cả các bạn chắc chắn đều biết cậu là ai.
Thẩm Chấp là một truyền thuyết được các bạn nhỏ kể khắp Tứ Trung.
Từ lúc nhập học cậu đã vô cùng có tiếng, danh tiếng đó theo cậu từ hồi còn cấp hai tới tận giờ.
Lúc học cấp hai, cậu từng bị đám anh chị quậy phá khối trên giở trò cướp giật. Kết quả một chọi năm, đánh cả đám kia vào đồn cảnh sát, hoàn toàn nổi danh ở trường trung học số IX.
Khi các bạn học ở cấp hai dần lên cấp ba, câu chuyện của Thẩm Chấp cũng được lan rộng theo, tiếng tăm của cậu luôn thuộc top một top hai trong các trường học ở thành phố B.
Cách cửa cầu thang không xa đột ngột xuất hiện một nhóm học sinh. Người Hạ Giang Minh chưa thấy đâu nhưng các bạn đều đã nghe được tiếng: “Đệch mợ, mắc gì mà phòng 11A8 lại ở lầu 3 kia chứ, ông lết lên mà mệt muốn chết.”
Chẳng mấy chốc cả nhóm đều xuất hiện trên hành lang.
Thẩm Chấp đi cuối cùng, lúc cậu vừa xuất hiện ở cửa sổ thì cả phòng học vốn đang nói chuyện ồn ào bỗng như bị ấn nút tạm dừng và đột ngột an tĩnh lại. Mọi người nhanh chóng về chỗ ngồi, vui đầu xem sách trước mặt.
Hạ Giang Minh bị cảnh này làm kinh ngạc. Lúc vào phòng học cậu thì thầm: “Má, sao tự nhiên yên tĩnh thế.”
Từ Nhất Hàng đứng bên đá cậu ta một cái, cười mắng: “Đừng có mà làm bộ.”
Thẩm Chấp đi thẳng tới chỗ bàn cuối bên cửa sổ rồi ngồi xuống, cậu cao hơn mọi người nên trước giờ luôn ngồi sau cùng. Sau khi ngồi xuống, tầm mắt cậu vẫn luôn nhìn vào điện thoại, không chút quan tâm vì sao phòng học lại đột ngột im lặng.
Lúc này, các bạn nữ hàng trước bắt đầu lén ngoái ra sau nhìn.
Đại ca đẹp trai thế này mà không thu hút sự chú ý của các bạn nữ là chuyện không thể. Nhưng không bạn nào dám công khai nhìn thẳng vào cậu cả. Đơn giản là vì có lời đồn, con người Thẩm Chấp rất ác, con gái cũng không nhường nhịn.
Trước kia, từng có cô bạn nọ cắm cọc ở sân bóng rổ chờ cậu, còn cố ý vẩy nước lên người cậu để làm quen và kết quả bị cô bạn đó vị cậu đổ cả bình nước từ trên đầu xuống.
Chọc tức người cấp độ lũy thừa, trực tiếp tức chết.
Thẩm Chấp cúi đầu ngón tay liên tục trượt trên màn hình, mãi đến khi anh không cẩn thận ấn sai một số, thiếu niên khẽ cau mày, đôi mắt dài bắt đầu có chút bực bội.
Ngay lúc cậu xuất hiện nét không vui, tất cả những ánh mắt liếc trộm đồng loạt thu về.
Huhu, các bạn chưa muốn chết.
*
Sau khi tìm được văn phòng chủ nhiệm khối 11, thầy dẫn cô tới gặp một thầy giáo khá trẻ khác, cười nói: “Kiều nhỏ, đây là học sinh mới chuyển đến lớp thầy.”
Kỷ Nhiễm vốn đang giữ vẻ mặt ngoan ngoãn ngọt ngào để lưu lại ấn tượng tốt trước mặt thầy giáo.
Nhưng lúc nghe chủ nhiệm khối gọi hai chữ Kiều nhỏ, Kỷ Nhiễm ngẩng đầu nhìn sang đối diện theo bản năng, vừa lúc thấy được nét mặt bó tay của thầy giáo.
Cũng may thầy chủ nhiệm khóa nói xong thì đi, lúc này thầy giáo mới cười nói: “Em đừng gọi Kiều nhỏ theo thầy ấy, em gọi thầy là thầy Kiều hoặc ông Kiều đều được.”
Sau khi sống lại, Kỷ Nhiễm chọn đi theo Kỷ Khánh Lễ nên tất cả những gì xảy ra bây giờ đều khác với đời trước.
Đời trước cô được Bùi Uyển sắp xếp vào học ở một trường trọng điểm, chủ nhiệm lớp cũng do Bủi Uyển tỉ mỉ sàng lọc, được xem là giáo viên chủ nhiệm các tỉ lệ học sinh lên lớp cao nhất và đương nhiên thầy đó cũng là người nghiêm khắc và bảo thủ.
Hoàn toàn khác vị thầy giáo ‘Kiều nhỏ’ trẻ tuổi lại khá hài hước trước mắt này.
Kiều Dư Cầu – thầy giáo Kiều nhỏ, đây là lần đầu thầy nhận chủ nhiệm một lớp. Thầy là một giáo viên trẻ vừa tốt nghiệp chưa tới hai năm, theo lý thì thầy chưa đủ kiều kiện để làm chủ nhiệm lớp.
Thông thường nhà trường đều sẽ sắp xếp các giáo viên dạy những môn chính lâu năm và nhiều có kinh nghiệm làm chủ nhiệm lớp. Nhưng lần này xuất hiện tình huống đặc biệt nên thẩy Kiều đành phải nhận làm chủ nhiệm lớp.
Kiều Dư Cầu chuẩn bị đưa Kỷ Nhiễm về lớp mình nhưng mới vừa đi tới cửa đã bị một giáo viên khác gọi qua có việc, thầy chỉ đành dặn cô: “Trò Kỷ Nhiễm, em tới phòng học tìm chỗ ngồi trước, đợi thầy lát nữa thầy sẽ qua giới thiệu lớp với em.”
Kỷ Nhiễm gật đầu.
Lúc cô đi tới phòng học, cô phát hiện không khí 11A8 tốt hơn những lớp khác. Mấy lớp khác đứng ngoài hành lang xa xa cũng nghe tiếng cười nói ầm ĩ riêng A8 lại rất yên tĩnh.
Không phải các bạn không nói chuyện mà là mọi người đều cố gắng đè thấp giọng nói.
Lúc Kỷ Nhiễm ôm sách đứng trước cửa phòng học, một giọng vừa to vừa rõ bất ngờ vang lên: “Chị dâu nhỏ.”
Kỷ Nhiễm giật mình, nhìn theo phía âm thanh phát ra.
Sau đó, ánh mắt đầu tiên của cô là thấy Thẩm Chấp ngồi cuối lớp.
Hạ Giang Minh vừa la xong Thẩm Chấp cũng ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy thiếu nữ đứng ở cửa, cô buộc tóc đuôi ngựa mặc sơ mi trắng và váy ngắn màu xanh đậm, chân đi một đôi giày trắng, đôi tất vừa tới mắt cá chân.
Anh cúi đầu nhìn, dưới váy ngắn là đôi chân dài thon thon.
Thật sự rất xinh đẹp.
Hạ Giang Minh xúc động muốn điên, cậu không ngờ mình sẽ gặp được cô chị dâu nhỏ ở đây. Dù lần trước Thẩm Chấp bỏ rơi cậu mang chị dâu nhỏ trốn đi cậu cũng không giận.
Nhưng lúc cậu hỏi tới Kỷ Nhiễm, Thẩm Chấp lại không chịu hé chữ nào, nói thật lúc ấy cậu hơi giận.
Không ngờ anh Chấp lại cho cậu kinh hỉ lớn thế này.
Hạ Giang Minh bỏ qua sự kinh ngạc của các bạn trong lớp, vội vã ngoắc tay: “Chị dâu, mau qua đây ngồi.”
Kỷ Nhiễm đứng im tại chỗ, cô nhìn quanh cả lớp và phát hiện cả lớp chỉ còn một chỗ trống duy nhất, là chỗ bên cạnh Thẩm Chấp.
Mà Thẩm Chấp vốn nhìn chăm chú vào cô từ đầu, thấy cô do dự thì nét mặt vốn không quan tâm nhanh chóng biến thành lạnh lùng.
Rõ ràng cô không muốn ngồi bên cạnh anh.
Vì vậy anh nhìn Kỷ Nhiễm cười khẩy, mở miệng nói: “Không dám tới đây, sợ tôi ăn cậu?”
Đệch mợ!
Cả lớp đều có cảm giác họ sắp bị đốt cháy, đã bao giờ đại ca dùng giọng điệu này để nói với nữ sinh đâu. Lần này, các bạn học bất chấp chuyện bị đại ca đánh chết cứ nhìn qua liếc lại hai người.
Thẩm Chấp giơ chân lên, dùng mũi chân đá vào chiếc ghế bên cạnh anh.
Tông giọng vốn lạnh lẽo của thiếu niên lúc này lại hạ xuống, cảm giác nguy hiểm xuất hiện, “Tới đây ngồi.”
Lời tác giả:
Ngày đầu tiên em Nhiễm tới trường, anh Chấp đã cho cô biết đại ca học đường là gì, ai là người nắm quyền ở cái trường này.
Kỷ Nhiễm: Cậu khẳng định?
Các bạn à, mọi người đừng thấy bây giờ anh Chấp điêu ngoa tỏ vẻ, về nhà ắt phải quỳ bàn phím nhận tội thôi.
Beta: Linh xù
Còn vài ngày nữa là khai giảng, Kỷ Nhiễm cảm thấy mọi thứ thật yên tĩnh bởi vì Giang Nghệ vẫn luôn trốn trong phòng không xuất hiện. Mãi tới hôm trước ngày nhập học, cô xuống lầu lấy hộp sữa chua, vừa uống vừa lên phòng thì nghe được tiếng khóc la trong phòng Giang Nghệ.
“Nhiều trường học vậy sao lại để nó học cùng trường với con. Con không chịu, con không chịu.”
Giọng khóc gào ấm ức của Giang Nghệ truyền ra ngoài qua khe cửa còn khép hờ.
Thấy cô cứ khóc la mãi, Giang Lợi Khởi bèn quát: “Được rồi, đây là ý của chú Kỷ con đấy.”
Giang Nghệ học tại trường trung học phổ thông số bốn (gọi tắt là Tứ Trung) là trường học trọng điểm của thành phố B. Chỉ tiêu hằng năm của trường khá thấp mà bậc phụ huynh nào cũng muốn cho con mình vào học thế nên tỷ lệ chọi ở đây rất cao.
Giang Nghệ có thể nhập học ở đây cũng nhờ vào Kỷ Khánh Lễ. Từ lúc cô ôn tập, thi chuyển cấp thì Giang Lợi Khởi và Kỷ Khánh Lễ đã ở chung, chẳng qua lúc đó không có danh nghĩa đang hoàng như giờ.
Vì thế, để đền bù cho Giang Lợi Khởi, ông đã sắp xếp cho Giang Nghệ vào học ở Tứ Trung dù điểm thi của cô rất thấp.
Giờ Kỷ Nhiễm chuyển tới thành phố B học thì nhập học ở Tứ Trung là chuyện đương nhiên.
“Nếu nó tới trường con học thì con không đi học cho mẹ coi.” Giang Nghệ nói bất chấp.
Tới lúc này, Giang Lợi Khởi không còn nhẹ nhàng với cô nữa, bà giận dữ trừng cô: “Câm miệng ngay, con ồn ào gây sự cái gì hả? Nó là con gái ruột của chú Kỷ, con thật cho rằng con gọi ông ấy một tiếng ba là con sẽ ngang hàng với Kỷ Nhiễm hả?”
Lời của bà chỉ ngay vào điểm yếu làm Giang Nghệ đờ ra.
Cô ta ấm ức khóc lóc. Vì sao mà mấy hôm nay cô phải trốn trong phòng kia chứ, đều là vì những người trong nhà này đã thấy cảnh cô ta nhục nhã chuyển đồ khỏi phòng Kỷ Nhiễm.
Cô chủ thực sự của nhà họ Kỷ trở về, kẻ giả mạo là cô lập tức bị đánh về nguyên dạng.
Giang Nghệ căm tức tới độ tim rỉ máu.
Thấy Giang Nghệ khóc Giang Lợi Khởi cũng đau lòng, bà vuốt đầu Giang Nghệ, nói khẽ: “Mẹ biết bắt con chuyển phòng như vậy đã khiến con thua thiệt nhưng bây giờ mẹ con mình phải nhẫn nhịn một chút đã. Con phải thể hiện sống tốt với Kỷ Nhiễm thì chú Kỷ mới có thể thích con.”
“Nghệ à, nghe mẹ nói. Chúng ta nhất định phải biết nhẫn nhịn hôm nay để sau này có thể sống sung sướng tại nhà họ Kỷ.”
Giang Lợi Khởi cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình. Dù Kỷ Khánh Lễ và bà đều đã hơn bốn mươi tuổi nhưng chưa hẳn không sinh được.
Chờ tới khi bà ta sinh được một đứa bé mang họ Kỷ xem, chừng đó con bé Kỷ Nhiễm còn kiêu ngạo kiểu gì nữa.
Kỷ Nhiễm không nghe lén cuộc chuyện trò của đôi mẹ con này, cô chỉ nghe được câu đầu tiên mà Giang Nghệ khóc la, đại khái là không muốn học chung trường với cô. Còn nội dung kế tiếp bọn họ nói, không cần nghe cô cũng đoán được.
Nhưng lúc nằm lên giường uống sữa chua, Kỷ Nhiễm lại nghĩ tới chuyện Giang Nghệ khóc lóc không muốn học cùng trường với cô.
Biết sao bây giờ, cô lại rất muốn chung trường với Giang Nghệ.
Kỷ Nhiễm vui vẻ uống xong hộp sữa chua, tắt đèn đi ngủ. Nằm trên giường lớn mềm mại cô bỗng thoáng mong đợi cuộc sống ở trường mới.
*
Sáng thứ hai, đồng hồ báo thức còn chưa vang Kỷ Nhiễm đã dậy. Cô nhìn chằm chằm đèn treo trên đỉnh đầu một lúc mới nhấc chăn lên chuẩn bị rời giường.
Dù đã được một thời gian nhưng cô vẫn chưa thể quen với cuộc sống tuổi mười bảy.
Xuống dưới lầu, cô giúp việc thấy cô đi xuống bèn nhanh chóng mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên. Kỷ Nhiễm ngồi xuống ăn sáng, chờ tới khi cô ăn gần xong, Giang Nghệ mới vội vàng chạy xuống.
Giang Lợi Khởi cầm cặp sách của cô ta đi phía sau, trách móc: “Bảo con dậy sớm đi học mà cứ một hai đòi ngủ nướng…”
Lúc bà ta nhìn thấy Kỷ Nhiễm, lời đang nói cũng ngừng lại. Bà ta đi gọi Giang Nghệ dậy và tuyệt nhiên không nhớ tới chuyện hôm nay Kỷ Nhiễm cũng đi học.
Giang Lợi Khởi nhanh chóc đổi sang khuôn mặt tươi cười nhìn Kỷ Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, hôm nay là ngày khai giảng, lái xe sẽ đưa hai con tới trường. Con mới chuyển tới ngày đầu có gì không hiểu thì hỏi Giang Nghệ, đừng lo lắng gì cả.”
“Giang Nghệ con nhất định phải quan tâm Nhiễm Nhiễm đấy.”
Giang Nghệ vừa ngồi xuống bàn ăn, miếng bánh mì trong tay thiếu chút nữa đã bị cô ta bóp nát. Cô ta chưa từng mong đợi ngày khai giảng này như mùa hè này. Sau khi Giang Lợi Khởi và Kỷ Khánh Lễ kết hôn, cuộc sống của cô ta đã thay đổi hoàn toàn.
Ngày trước, đi học cô ta luôn đi bằng xe buýt nhưng bây giờ trong nhà không những có ô tô mà còn có tài xế riêng.
Cô ta đã nghĩ ra hết mọi thứ rồi, ngày đầu nhập học cô phải ngồi chiếc Bentley trong nhà đến trường và phải xuống xe ngay trước cửa trường nữa.
Nếu Kỷ Nhiễm ngồi chung xe với cô ta, sao cô ta có thể khoe khoang với đám bạn của mình được đây…
Trường khai giảng đúng ngày thứ hai nên giao thông cũng đông nghịt, người đi học người thì đi làm, dù có là Bentley xịn cũng phải chạy với tốc độ rùa bò.
Tới lúc thấy được khuôn viên của trung học Tứ Trung mà xe vẫn mãi không nhích được, Kỷ Nhiễm không nhịn nữa cô dứt khoát xuống xe đi bộ qua. Cô cũng không muốn để người ta thấy cô và Giang Nghệ xuống chung một xe.
Còn Giang Nghệ thì vẫn ngồi im trên xe không nhúc nhích.
Qua mấy phút, Kỷ Nhiễm đã tới cổng trường Tứ Trung, xung quanh cô đều là học sinh mặc đồng phục. Trước cổng trường học còn treo các biểu ngữ, hoan nghênh học sinh lớp 10.
Trường Tứ Trung được xây dựng ở thành phố B đã hơn trăm năm và là trường trọng điểm danh tiếng trong thành phố.
Song các dãy phòng học trong trường đều rất mới, cơ sở hạ tầng của trường được xây dựng tương đối hiện đại hóa, dù là Kỷ Nhiễm của tương lai nhưng khi nhìn tới cô vẫn phải công nhận Tứ Trung quả thật khá tốt.
Nhất là cổng chính to lớn và vô cùng khí thế của trường, nhìn vào là thấy ngay sự khác biệt của một trường học danh tiếng.
Sau cổng trường là một quảng trường bán cung khá lớn, ở khuôn viên đối diện là một tòa nhà màu đỏ trắng. Có vẻ nó cũng không phải dãy dạy học, có thể là tòa nhà hành chính và khu vực dành cho giáo viên của trường.
Kỷ Nhiễm hỏi thăm phòng học. Sau khi tìm được dãy của lớp 11, cô trực tiếp đi tới văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Lúc này các bạn học vẫn chưa đến đủ, trong phòng còn thiếu gần nửa lớp. Danh sách lớp được dán ngay trên cửa, tất nhiên các bạn học danh tiếng trong trường sẽ học ở lớp nào là điều các bạn học tự biết trước chứ chẳng cần hỏi han tìm kiếm thêm.
Đặc biệt là Thẩm Chấp.
Trong trường luôn có những người như vậy, có thể cậu ấy không biết các bạn học trong trường nhưng tất cả các bạn chắc chắn đều biết cậu là ai.
Thẩm Chấp là một truyền thuyết được các bạn nhỏ kể khắp Tứ Trung.
Từ lúc nhập học cậu đã vô cùng có tiếng, danh tiếng đó theo cậu từ hồi còn cấp hai tới tận giờ.
Lúc học cấp hai, cậu từng bị đám anh chị quậy phá khối trên giở trò cướp giật. Kết quả một chọi năm, đánh cả đám kia vào đồn cảnh sát, hoàn toàn nổi danh ở trường trung học số IX.
Khi các bạn học ở cấp hai dần lên cấp ba, câu chuyện của Thẩm Chấp cũng được lan rộng theo, tiếng tăm của cậu luôn thuộc top một top hai trong các trường học ở thành phố B.
Cách cửa cầu thang không xa đột ngột xuất hiện một nhóm học sinh. Người Hạ Giang Minh chưa thấy đâu nhưng các bạn đều đã nghe được tiếng: “Đệch mợ, mắc gì mà phòng 11A8 lại ở lầu 3 kia chứ, ông lết lên mà mệt muốn chết.”
Chẳng mấy chốc cả nhóm đều xuất hiện trên hành lang.
Thẩm Chấp đi cuối cùng, lúc cậu vừa xuất hiện ở cửa sổ thì cả phòng học vốn đang nói chuyện ồn ào bỗng như bị ấn nút tạm dừng và đột ngột an tĩnh lại. Mọi người nhanh chóng về chỗ ngồi, vui đầu xem sách trước mặt.
Hạ Giang Minh bị cảnh này làm kinh ngạc. Lúc vào phòng học cậu thì thầm: “Má, sao tự nhiên yên tĩnh thế.”
Từ Nhất Hàng đứng bên đá cậu ta một cái, cười mắng: “Đừng có mà làm bộ.”
Thẩm Chấp đi thẳng tới chỗ bàn cuối bên cửa sổ rồi ngồi xuống, cậu cao hơn mọi người nên trước giờ luôn ngồi sau cùng. Sau khi ngồi xuống, tầm mắt cậu vẫn luôn nhìn vào điện thoại, không chút quan tâm vì sao phòng học lại đột ngột im lặng.
Lúc này, các bạn nữ hàng trước bắt đầu lén ngoái ra sau nhìn.
Đại ca đẹp trai thế này mà không thu hút sự chú ý của các bạn nữ là chuyện không thể. Nhưng không bạn nào dám công khai nhìn thẳng vào cậu cả. Đơn giản là vì có lời đồn, con người Thẩm Chấp rất ác, con gái cũng không nhường nhịn.
Trước kia, từng có cô bạn nọ cắm cọc ở sân bóng rổ chờ cậu, còn cố ý vẩy nước lên người cậu để làm quen và kết quả bị cô bạn đó vị cậu đổ cả bình nước từ trên đầu xuống.
Chọc tức người cấp độ lũy thừa, trực tiếp tức chết.
Thẩm Chấp cúi đầu ngón tay liên tục trượt trên màn hình, mãi đến khi anh không cẩn thận ấn sai một số, thiếu niên khẽ cau mày, đôi mắt dài bắt đầu có chút bực bội.
Ngay lúc cậu xuất hiện nét không vui, tất cả những ánh mắt liếc trộm đồng loạt thu về.
Huhu, các bạn chưa muốn chết.
*
Sau khi tìm được văn phòng chủ nhiệm khối 11, thầy dẫn cô tới gặp một thầy giáo khá trẻ khác, cười nói: “Kiều nhỏ, đây là học sinh mới chuyển đến lớp thầy.”
Kỷ Nhiễm vốn đang giữ vẻ mặt ngoan ngoãn ngọt ngào để lưu lại ấn tượng tốt trước mặt thầy giáo.
Nhưng lúc nghe chủ nhiệm khối gọi hai chữ Kiều nhỏ, Kỷ Nhiễm ngẩng đầu nhìn sang đối diện theo bản năng, vừa lúc thấy được nét mặt bó tay của thầy giáo.
Cũng may thầy chủ nhiệm khóa nói xong thì đi, lúc này thầy giáo mới cười nói: “Em đừng gọi Kiều nhỏ theo thầy ấy, em gọi thầy là thầy Kiều hoặc ông Kiều đều được.”
Sau khi sống lại, Kỷ Nhiễm chọn đi theo Kỷ Khánh Lễ nên tất cả những gì xảy ra bây giờ đều khác với đời trước.
Đời trước cô được Bùi Uyển sắp xếp vào học ở một trường trọng điểm, chủ nhiệm lớp cũng do Bủi Uyển tỉ mỉ sàng lọc, được xem là giáo viên chủ nhiệm các tỉ lệ học sinh lên lớp cao nhất và đương nhiên thầy đó cũng là người nghiêm khắc và bảo thủ.
Hoàn toàn khác vị thầy giáo ‘Kiều nhỏ’ trẻ tuổi lại khá hài hước trước mắt này.
Kiều Dư Cầu – thầy giáo Kiều nhỏ, đây là lần đầu thầy nhận chủ nhiệm một lớp. Thầy là một giáo viên trẻ vừa tốt nghiệp chưa tới hai năm, theo lý thì thầy chưa đủ kiều kiện để làm chủ nhiệm lớp.
Thông thường nhà trường đều sẽ sắp xếp các giáo viên dạy những môn chính lâu năm và nhiều có kinh nghiệm làm chủ nhiệm lớp. Nhưng lần này xuất hiện tình huống đặc biệt nên thẩy Kiều đành phải nhận làm chủ nhiệm lớp.
Kiều Dư Cầu chuẩn bị đưa Kỷ Nhiễm về lớp mình nhưng mới vừa đi tới cửa đã bị một giáo viên khác gọi qua có việc, thầy chỉ đành dặn cô: “Trò Kỷ Nhiễm, em tới phòng học tìm chỗ ngồi trước, đợi thầy lát nữa thầy sẽ qua giới thiệu lớp với em.”
Kỷ Nhiễm gật đầu.
Lúc cô đi tới phòng học, cô phát hiện không khí 11A8 tốt hơn những lớp khác. Mấy lớp khác đứng ngoài hành lang xa xa cũng nghe tiếng cười nói ầm ĩ riêng A8 lại rất yên tĩnh.
Không phải các bạn không nói chuyện mà là mọi người đều cố gắng đè thấp giọng nói.
Lúc Kỷ Nhiễm ôm sách đứng trước cửa phòng học, một giọng vừa to vừa rõ bất ngờ vang lên: “Chị dâu nhỏ.”
Kỷ Nhiễm giật mình, nhìn theo phía âm thanh phát ra.
Sau đó, ánh mắt đầu tiên của cô là thấy Thẩm Chấp ngồi cuối lớp.
Hạ Giang Minh vừa la xong Thẩm Chấp cũng ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy thiếu nữ đứng ở cửa, cô buộc tóc đuôi ngựa mặc sơ mi trắng và váy ngắn màu xanh đậm, chân đi một đôi giày trắng, đôi tất vừa tới mắt cá chân.
Anh cúi đầu nhìn, dưới váy ngắn là đôi chân dài thon thon.
Thật sự rất xinh đẹp.
Hạ Giang Minh xúc động muốn điên, cậu không ngờ mình sẽ gặp được cô chị dâu nhỏ ở đây. Dù lần trước Thẩm Chấp bỏ rơi cậu mang chị dâu nhỏ trốn đi cậu cũng không giận.
Nhưng lúc cậu hỏi tới Kỷ Nhiễm, Thẩm Chấp lại không chịu hé chữ nào, nói thật lúc ấy cậu hơi giận.
Không ngờ anh Chấp lại cho cậu kinh hỉ lớn thế này.
Hạ Giang Minh bỏ qua sự kinh ngạc của các bạn trong lớp, vội vã ngoắc tay: “Chị dâu, mau qua đây ngồi.”
Kỷ Nhiễm đứng im tại chỗ, cô nhìn quanh cả lớp và phát hiện cả lớp chỉ còn một chỗ trống duy nhất, là chỗ bên cạnh Thẩm Chấp.
Mà Thẩm Chấp vốn nhìn chăm chú vào cô từ đầu, thấy cô do dự thì nét mặt vốn không quan tâm nhanh chóng biến thành lạnh lùng.
Rõ ràng cô không muốn ngồi bên cạnh anh.
Vì vậy anh nhìn Kỷ Nhiễm cười khẩy, mở miệng nói: “Không dám tới đây, sợ tôi ăn cậu?”
Đệch mợ!
Cả lớp đều có cảm giác họ sắp bị đốt cháy, đã bao giờ đại ca dùng giọng điệu này để nói với nữ sinh đâu. Lần này, các bạn học bất chấp chuyện bị đại ca đánh chết cứ nhìn qua liếc lại hai người.
Thẩm Chấp giơ chân lên, dùng mũi chân đá vào chiếc ghế bên cạnh anh.
Tông giọng vốn lạnh lẽo của thiếu niên lúc này lại hạ xuống, cảm giác nguy hiểm xuất hiện, “Tới đây ngồi.”
Lời tác giả:
Ngày đầu tiên em Nhiễm tới trường, anh Chấp đã cho cô biết đại ca học đường là gì, ai là người nắm quyền ở cái trường này.
Kỷ Nhiễm: Cậu khẳng định?
Các bạn à, mọi người đừng thấy bây giờ anh Chấp điêu ngoa tỏ vẻ, về nhà ắt phải quỳ bàn phím nhận tội thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.