Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh
Chương 7
Tưởng Mục Đồng
07/07/2021
Edit: Mai
Beta: Linxu
Hạ Hãn cúi đầu nhìn quyển sách ném trên đất mà ngơ ngác. Có ai học ở Tứ Trung mà không biết Thẩm Chấp đâu.
Tuy Hạ Hãn cũng nằm trong dạng ỷ nhà có chút tiền đi gây chuyện nhưng nhiều lắm cũng là lòe tiền tán gái yêu đương, miễn bàn tới chuyện đánh nhau làm gì bởi chỉ cần chạm mặt đám dân anh chị là cậu ta đã chuồn nhanh vọt lẹ.
Nên cậu ta lại càng không dám hó hé với Thẩm Chấp – người dám đánh đám anh chị như đánh cháu.
Cậu, cậu chỉ tán tỉnh bạn học mới thôi mà, sao lại thành chọc bực đại ca này rồi.
Thẩm Chấp nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, vươn mũi chân đá hờ vào quyển sách tiếng anh trên sàn: “Muốn tao lật cho mày hả?”
Thật ra tính Thẩm Chấp vốn không nóng nảy như vậy.
Quả thật trong trường có kha khá lời đồn về cậu, có thật có giả, có cường điệu hóa và cũng có cả xuyên tạc nhưng cậu chẳng hề quan tâm. Nói đúng ra, lúc ở trường cậu rất im tiếng không đi gây sự với ai, trừ lần đánh tên đần độn kia hồi trước ra thì cậu chưa từng đánh hay bắt nạt bạn nào trong trường.
Nhưng hôm nay cậu thật nổi cáu rồi.
Ban nãy đánh bóng rổ xong cả nhóm đi từ sân tập thể dục ra về. Con đường này lại vừa khéo nằm bên tòa dạy học nên họ cũng thấy mấy người này đứng nấp ở một góc nhìn lên trên lầu.
Hạ Giang Minh vừa liếc thấy Hạ Hãn bèn khinh thường nói: “Dám cá thằng này đang chờ mấy đứa con gái.”
Cậu là người dễ kết bạn, gặp ai cũng nói chuyện được nên mối quan hệ với đám bạn khác trong trường cũng khá ổn nhưng với loại người như Hạ Hãn thì cậu không ưa gì. Vì cậu biết thằng Hạ Hãn này tán tỉnh quen một lần năm sáu nhỏ bạn gái rồi.
Mới nhỏ đã bắt đầu lăng nhăng bậy bạ như vậy thì lớn lên cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
Kết quả cậu ta vừa phỉ nhổ tên này xong thì thấy một thiếu nữ đang đi chậm xuống cầu thang. Đôi mắt sáng, môi hồng chúm chím, làn da trắng như tuyết dưới ánh nắng chiều chiếu tạo nên một cảm giác êm dịu nhẹ nhàng quanh cô bạn. Hình ảnh này thực sự quá đẹp, làm mọi người kinh diễm tới nỗi không thốt nên lời.
Kỷ Nhiễm mặc đồng phục học sinh bình thường như bao bạn khác. Cũng là áo đồng phục xanh trắng dài rộng thùng thình, rất nhiều người mặc vào nhìn xấu muốn chết nhưng tới phiên cô mặc lại biến thành cảm giác tình đầu thơ ngây như trong phim điện ảnh.
Đám Hạ Hãn chặn đường Kỷ Nhiễm.
“Đệch mợ, cái thằng ngu Hạ Hãn này, nó dám đụng chị dâu của tớ.” Hạ Giang Minh chỉ thiếu nhảy dựng lên.
Cậu ta nhìn Thẩm Chấp: “Anh Chấp, cái thằng ngu này nó ngu không giới hạn. Nghe nói hồi trước nó còn làm nhỏ nào đó có bầu. Nếu không nhờ nhà nó dùng tiền ép mọi chuyện êm xuống thì giờ này nó đã bị đuổi học rồi. Để nó đứng đó nói chuyện với chị dâu chính là sỉ nhục chị dâu.”
Thẩm Chấp vừa đánh bóng xong, người đầy mồ hôi, cậu còn nghĩ mình đã xả hết cơn tức lẫn ấm ức trong lòng trên sân bóng rồi. Kết quả giờ lại thấy cảnh này, cơn tức anh ách trong lòng lại phun lên ào ào muốn nén cũng không nén được.
Vì thế, Thẩm Chấp không thèm quan tâm tới Hạ Giang Minh đang nói luôn mồm luôn miệng, cậu đi tới, đá một phát mạnh vào khủy gối Hạ Hãn. Tên kia bị cậu đá quỳ rạp xuống sàn, vốn muốn quay qua chửi nhưng vừa thấy là Thẩm Chấp thì tất cả tức giận đều biến thành sợ hãi.
Lúc Thẩm Chấp đá lên quyển sách lần nữa, cả đám Hạ Giang Minh lẫn Hạ Hãn đều bị cậu làm sợ run.
Phương pháp trừng phạt này của đại ca thật mẹ nó quá mới lạ, quá độc đáo cũng quá khác biệt.
Khác biệt tới mức cả bọn cẩn thận suy nghĩ xong đều cảm thấy thà đánh một trận tơi bời chứ tuyệt không muốn nhận hành hạ kiểu này.
Quanh đi quẩn lại, làm một lũ học sinh chuyên đội sổ thì sách tiếng anh với chúng nó nào khác gì sách trời.
Hạ Hãn không dám chậm chạp nữa, cậu ta vội vã cầm sách lên có điều cậu ta lại vừa lật sách vừa nhìn Kỷ Nhiễm đứng trước mặt, bộ dáng kia cứ như chờ Kỷ Nhiễm nói giúp.
Theo tình tiết trong phim truyện thì các bạn nữ xinh đẹp ngọt ngào đều có tính tình yếu đuối và nhất định sẽ nhân nhượng bỏ qua mọi chuyện mà.
Làm lớn chuyện thì ai cũng mất mặt.
Vì thế Hạ Hãn vừa lắp bắp đọc trang sách trời đầu tiên vừa ra sức nhìn Kỷ Nhiễm ra hiệu.
Ai ngờ cô bạn xinh xắn trước mắt lại khẽ nhìn sang, lông mi của bạn quả thực rất dài lại còn dày nữa, khi bạn nâng mí mắt lên hàng mi rung rinh xinh đẹp, đôi mắt đen kia của bạn trong trẻo sáng tươi, thật sự quá cuốn hút quyến rũ người đối diện.
Hạ Hãn suýt nhìn tới ngơ ngẩn, thật sự quá đẹp.
Nhưng chỉ một giây sau đó, thiếu nữ đã thản nhiên nhìn lướt qua quyển sách trong tay Hạ Hãn, từ tốn đáp: “Cơ hội học tập như thế này rất hiếm có, phải quý trọng, đừng lãng phí nó.”
Chất giọng thiếu nữ mềm mại ngọt như bông, vốn khiến người nghe tê tê đáy lòng nhưng nội dung cô nói lại làm tất cả mọi người ở đây đều phải kinh ngạc.
Lúc nói xong câu này Kỷ Nhiễm cũng có hơi hối hận.
Hơi mất hình tượng rồi, cô muốn xây dựng hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng ngọt ngào mà.
Không thể tàn ác như vậy được.
Hạ Giang Minh đứng bên cạnh nhìn thấy ánh mắt Hạ Hãn, cậu ta còn sợ Kỷ Nhiễm mềm lòng tha cho tụi nó. Dù sao cậu ấy cũng con gái nên sợ chuyện phiền phức cũng là dễ hiểu. Kết quả Kỷ Nhiễm lại nói câu này, cậu nghe xong mà sợ tới há hốc mồm.
Chị dâu nhà cậu hơi khác với những gì cậu nghĩ.
Theo bản năng cậu ngoảnh đầu nhìn Thẩm Chấp thế là cậu thấy ánh mắt của Thẩm Chấp đang đặt trên người Kỷ Nhiễm.
Lúc này trong mắt Thẩm Chấp hiện lên nét cười xen lẫn đắc ý.
Cô gái nhỏ của cậu quả nhiên khác với những người khác.
Kỷ Nhiễm không muốn đứng nghe phát âm tiếng anh tan nát của người này nữa, cô đeo cặp sách lên lưng bước qua bên cạnh rời khỏi, chỉ là lúc đi qua bên cạnh Thẩm Chấp cô dừng lại vài dây.
Nếu đời trước có người nào dám nói với Kỷ Nhiễm, sẽ có một ngày cô nhận sự giúp đỡ của Thẩm Chấp và còn nói cảm ơn anh thì chắc chắn Kỷ Nhiễm sẽ kêu đối phương cút đi.
Nhưng hiện tại Thẩm Chấp thật sự đã giúp cô xả giận, mặc dù không hiểu vì sao Thẩm Chấp lại giúp cô, nhìn anh cũng không giống như là quan tâm tới bạn bè nhưng nghĩ nghĩ một lúc cô vẫn mềm giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
Nói xong, Kỷ Nhiễm nhấc chân rời khỏi.
Kết quả cô vừa đi, Hạ Giang Minh đã gọi theo: “Ôi mẹ, chị dâu cậu cứ vậy đi về à, anh Chấp nhà chúng tớ vì cậu…”
Cậu ta còn chưa nói xong Thẩm Chấp đã đột ngột đuổi theo cô.
Kỷ Nhiễm không ngờ người sau lưng lại đuổi theo mình. Cô nhìn cậu thiếu niên đứng trước mặt, toàn thân cậu như biến mất dưới ráng chiều vàng cam, khóe mắt đuôi mày cậu đều như được nhuộm lên một tầng sáng vàng nhạt mờ.
Dáng cậu thiếu niên vững vàng trong bóng tối, thoáng chiếu lộ cảm giác thuộc về đàn ông.
Thẩm Chấp hạ mi mắt, khẽ hỏi: “Cậu không hỏi tớ vì sao tớ lại giúp cậu sao?”
Kỷ Nhiễm không ngờ anh đuổi theo chỉ vì câu hỏi nhàm chán như vậy, cô hít một hơi sâu, tốt tính hỏi: “Vì sao?”
“Không phải cậu đã đưa phí bảo kê cho tớ rồi à.” Thiếu niên hơi cong người, khuôn mặt cậu như đi từ bóng tối ra, anh cười nhẹ: “Cho nên hôm nay bảo vệ cậu là việc phải làm.”
Khuôn mặt đẹp trai làm người ta tung hô điên cuồng kia càng lúc lại càng tới gần cô. Gần đến mức Thẩm Chấp có thể thoang thoảng ngửi được mùi hương ngọt ngào trên người thiếu nữ theo gió truyền tới.
Cậu lại gần sát cô thì thầm nói: “Bạn Kỷ, cậu phải bảo vệ bản thân thật tốt. Nhớ, dù thế nào cũng không thể để người ta bắt nạt lần nữa nhé.”
Cậu tạm dừng vài giây, thời gian như bị kéo dài vô hạn.
Mãi đến khi Kỷ Nhiễm nghe được cậu dịu dàng nỉ non: “Bởi vì phí bảo kê lần sau của tớ không đơn giản như vậy đâu.”
Kỷ Nhiễm cảm thấy thật lạ quá, sao mình lại có thể bình tĩnh tới vậy được chứ.
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Chấp, “Cậu muốn gì?”
Lần này Thẩm Chấp không nói chuyện nhưng ánh mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt mang theo luồng cảm xúc mà Kỷ Nhiễm không thể hiểu được.
Cậu.
Lần sau, tớ muốn cậu.
*
Lúc Kỷ Nhiễm về tới nhà, cô không ăn cơm chiều mà về thẳng phòng mình nằm. Nhưng lúc nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu cô lại luôn nhớ đến chuyện ở trường.
Đặc biệt là ánh mắt Thẩm Chấp.
Ánh mắt này cô không hề xa lạ, đời trước cô cũng từng nhìn thấy ánh mắt như vậy của Thẩm Chấp.
Lần đó là cuộc họp thường niên trong ngành, theo thông lệ thì tất cả mọi người đều sẽ ăn mặc trang điểm thật lộng lẫy tham dự. Đồng nghiệp nam thì dễ, tất cả đều mặc vest thắt cavat cùng lắm thì đổi chút kiểu dáng và chất liệu thôi, hoàn toàn kém xa cuộc đua sắc đẹp giữa các đồng nghiệp nữ.
Ngày đó Kỷ Nhiễm mặc chiếc váy cổ chữ V xẻ sâu màu vàng kim, để hở nửa bờ lưng hờ hững với làn da trắng sáng mịn màng. Khó nhất là cô vốn hơi gầy nhưng mặc chiếc váy dài này vào lại không hề gầy mà hoàn toàn ngược lại, chỗ nên gầy thì gầy nơi nên đầy đặn thì đầy đặn.
Kỷ Nhiễm còn đặc biệt đeo chiếc vòng cổ kim cương, đính mặt kim cương tạo hình giọt mưa, mặt kim cương đó vừa khéo nằm giữ ngực lại càng làm nổi bật vòng một của cô.
Khuôn mặt Kỷ Nhiễm vốn đã đẹp, ngày đó lại mặc quần áo trang trọng tươi đẹp nên từ lúc cô bước chân vào hội trường, tiêu điểm toàn trường đều đặt trên người cô, có không biết bao nhiêu quý ông ngầm liếc nhìn cô.
Tính Kỷ Nhiễm không thích làm mình quá nổi bật nhưng vì nhận được tin Thẩm Chấp đã đánh bại cô trở thành nhân viên xuất sắc nhất năm trong khu vực Trung Hoa. Trong cuộc họp thường niên này, CEO sẽ tuyên bố thăng chức cho anh ta nên cô cố ý mặc như vậy là vì muốn cướp đi sự chú ý của mọi người, cướp hết sự nổi bật của Thẩm Chấp.
Kỷ Nhiễm có tài sản thừa kế khổng lồ từ gia đình, với cô việc đi làm chỉ là để làm đẹp lí lịch nhưng bản thân cô lại không chấp nhận chịu thua.
Đặc biệt là bị thua bởi Thẩm Chấp.
Kết quả lúc cô nâng cốc với người khác, không hiểu sao vừa quay đầu đã thấy được ánh mắt Thẩm Chấp.
Ngày hôm đó anh cũng nhìn cô như hôm nay, con ngươi thâm trầm đen tối như mực đặc, mang áp lực đến mức tận cùng.
Lúc đó Kỷ Nhiễm cho rằng anh đang khó chịu vì mình đã giành hết sự chú ý của anh mà lòng vô cùng đắc ý.
Kết quả hôm nay cô lại nhìn thấy áp lực đè nén đó trong đôi mắt cậu thiếu niên Thẩm Chấp.
Kỷ Nhiễm đá rơi dép lê trên chân, nằm lên giường lớn mềm mại tiếp tục ngẩn người, trong đầu lại nghĩ tới chuyện kiếp trước.
Nói ra thì trong giới đầu tư kiếp trước, lời đồn về Thẩm Chấp cũng rất nhiều.
Chuyện bối cảnh nhà anh thâm sâu thì khỏi nói, đây là bí mật công khai.
Còn một chuyện bị đồn thổi khá nhiều là Thẩm Chấp có một mối tình đầu chưa kịp nở đã chết. Chẳng ai biết ánh trăng trong mơ của anh là ai chỉ biết trong lòng anh có một người như vậy.
Bởi vì Thẩm Chấp say mê công việc, say mê tới độ cố chấp nên bên người trước sau không hề có một người phụ nữ.
Cũng có người nói, Thẩm Chất vẫn nhớ thương mối tình đầu đã chết kia, vì quá yêu cho nên không hứng thú với những phụ nữ khác, nói mối tình đầu kia là người yêu thời niên thiếu của Thẩm Chấp.
Bởi vì mối tình đầu chết quá sớm…
Cho nên bao năm trôi qua Thẩm Chấp vẫn là trai tơ.
Lúc Kỷ Nhiễm nghe lời đồn này, cô cười tới mức suýt chảy nước mắt, thế cho nên cô cũng quên rằng cô cũng chẳng khác Thẩm Chấp là bao.
Lúc này Kỷ Nhiễm không nhịn được mà nghĩ, bây giờ mối tình đầu của Thẩm Chấp đã chết chưa?
Còn ánh mắt anh nhìn mình nữa…
Đột nhiên Kỹ Nhiễm ngồi bật dậy, cô bỗng nghĩ tới một khả năng rất lớn.
Chẳng lẽ cô và mối tình đầu kia của Thẩm Chấp rất giống nhau?
Beta: Linxu
Hạ Hãn cúi đầu nhìn quyển sách ném trên đất mà ngơ ngác. Có ai học ở Tứ Trung mà không biết Thẩm Chấp đâu.
Tuy Hạ Hãn cũng nằm trong dạng ỷ nhà có chút tiền đi gây chuyện nhưng nhiều lắm cũng là lòe tiền tán gái yêu đương, miễn bàn tới chuyện đánh nhau làm gì bởi chỉ cần chạm mặt đám dân anh chị là cậu ta đã chuồn nhanh vọt lẹ.
Nên cậu ta lại càng không dám hó hé với Thẩm Chấp – người dám đánh đám anh chị như đánh cháu.
Cậu, cậu chỉ tán tỉnh bạn học mới thôi mà, sao lại thành chọc bực đại ca này rồi.
Thẩm Chấp nhìn cậu ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, vươn mũi chân đá hờ vào quyển sách tiếng anh trên sàn: “Muốn tao lật cho mày hả?”
Thật ra tính Thẩm Chấp vốn không nóng nảy như vậy.
Quả thật trong trường có kha khá lời đồn về cậu, có thật có giả, có cường điệu hóa và cũng có cả xuyên tạc nhưng cậu chẳng hề quan tâm. Nói đúng ra, lúc ở trường cậu rất im tiếng không đi gây sự với ai, trừ lần đánh tên đần độn kia hồi trước ra thì cậu chưa từng đánh hay bắt nạt bạn nào trong trường.
Nhưng hôm nay cậu thật nổi cáu rồi.
Ban nãy đánh bóng rổ xong cả nhóm đi từ sân tập thể dục ra về. Con đường này lại vừa khéo nằm bên tòa dạy học nên họ cũng thấy mấy người này đứng nấp ở một góc nhìn lên trên lầu.
Hạ Giang Minh vừa liếc thấy Hạ Hãn bèn khinh thường nói: “Dám cá thằng này đang chờ mấy đứa con gái.”
Cậu là người dễ kết bạn, gặp ai cũng nói chuyện được nên mối quan hệ với đám bạn khác trong trường cũng khá ổn nhưng với loại người như Hạ Hãn thì cậu không ưa gì. Vì cậu biết thằng Hạ Hãn này tán tỉnh quen một lần năm sáu nhỏ bạn gái rồi.
Mới nhỏ đã bắt đầu lăng nhăng bậy bạ như vậy thì lớn lên cũng chẳng phải hạng tốt lành gì.
Kết quả cậu ta vừa phỉ nhổ tên này xong thì thấy một thiếu nữ đang đi chậm xuống cầu thang. Đôi mắt sáng, môi hồng chúm chím, làn da trắng như tuyết dưới ánh nắng chiều chiếu tạo nên một cảm giác êm dịu nhẹ nhàng quanh cô bạn. Hình ảnh này thực sự quá đẹp, làm mọi người kinh diễm tới nỗi không thốt nên lời.
Kỷ Nhiễm mặc đồng phục học sinh bình thường như bao bạn khác. Cũng là áo đồng phục xanh trắng dài rộng thùng thình, rất nhiều người mặc vào nhìn xấu muốn chết nhưng tới phiên cô mặc lại biến thành cảm giác tình đầu thơ ngây như trong phim điện ảnh.
Đám Hạ Hãn chặn đường Kỷ Nhiễm.
“Đệch mợ, cái thằng ngu Hạ Hãn này, nó dám đụng chị dâu của tớ.” Hạ Giang Minh chỉ thiếu nhảy dựng lên.
Cậu ta nhìn Thẩm Chấp: “Anh Chấp, cái thằng ngu này nó ngu không giới hạn. Nghe nói hồi trước nó còn làm nhỏ nào đó có bầu. Nếu không nhờ nhà nó dùng tiền ép mọi chuyện êm xuống thì giờ này nó đã bị đuổi học rồi. Để nó đứng đó nói chuyện với chị dâu chính là sỉ nhục chị dâu.”
Thẩm Chấp vừa đánh bóng xong, người đầy mồ hôi, cậu còn nghĩ mình đã xả hết cơn tức lẫn ấm ức trong lòng trên sân bóng rồi. Kết quả giờ lại thấy cảnh này, cơn tức anh ách trong lòng lại phun lên ào ào muốn nén cũng không nén được.
Vì thế, Thẩm Chấp không thèm quan tâm tới Hạ Giang Minh đang nói luôn mồm luôn miệng, cậu đi tới, đá một phát mạnh vào khủy gối Hạ Hãn. Tên kia bị cậu đá quỳ rạp xuống sàn, vốn muốn quay qua chửi nhưng vừa thấy là Thẩm Chấp thì tất cả tức giận đều biến thành sợ hãi.
Lúc Thẩm Chấp đá lên quyển sách lần nữa, cả đám Hạ Giang Minh lẫn Hạ Hãn đều bị cậu làm sợ run.
Phương pháp trừng phạt này của đại ca thật mẹ nó quá mới lạ, quá độc đáo cũng quá khác biệt.
Khác biệt tới mức cả bọn cẩn thận suy nghĩ xong đều cảm thấy thà đánh một trận tơi bời chứ tuyệt không muốn nhận hành hạ kiểu này.
Quanh đi quẩn lại, làm một lũ học sinh chuyên đội sổ thì sách tiếng anh với chúng nó nào khác gì sách trời.
Hạ Hãn không dám chậm chạp nữa, cậu ta vội vã cầm sách lên có điều cậu ta lại vừa lật sách vừa nhìn Kỷ Nhiễm đứng trước mặt, bộ dáng kia cứ như chờ Kỷ Nhiễm nói giúp.
Theo tình tiết trong phim truyện thì các bạn nữ xinh đẹp ngọt ngào đều có tính tình yếu đuối và nhất định sẽ nhân nhượng bỏ qua mọi chuyện mà.
Làm lớn chuyện thì ai cũng mất mặt.
Vì thế Hạ Hãn vừa lắp bắp đọc trang sách trời đầu tiên vừa ra sức nhìn Kỷ Nhiễm ra hiệu.
Ai ngờ cô bạn xinh xắn trước mắt lại khẽ nhìn sang, lông mi của bạn quả thực rất dài lại còn dày nữa, khi bạn nâng mí mắt lên hàng mi rung rinh xinh đẹp, đôi mắt đen kia của bạn trong trẻo sáng tươi, thật sự quá cuốn hút quyến rũ người đối diện.
Hạ Hãn suýt nhìn tới ngơ ngẩn, thật sự quá đẹp.
Nhưng chỉ một giây sau đó, thiếu nữ đã thản nhiên nhìn lướt qua quyển sách trong tay Hạ Hãn, từ tốn đáp: “Cơ hội học tập như thế này rất hiếm có, phải quý trọng, đừng lãng phí nó.”
Chất giọng thiếu nữ mềm mại ngọt như bông, vốn khiến người nghe tê tê đáy lòng nhưng nội dung cô nói lại làm tất cả mọi người ở đây đều phải kinh ngạc.
Lúc nói xong câu này Kỷ Nhiễm cũng có hơi hối hận.
Hơi mất hình tượng rồi, cô muốn xây dựng hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng ngọt ngào mà.
Không thể tàn ác như vậy được.
Hạ Giang Minh đứng bên cạnh nhìn thấy ánh mắt Hạ Hãn, cậu ta còn sợ Kỷ Nhiễm mềm lòng tha cho tụi nó. Dù sao cậu ấy cũng con gái nên sợ chuyện phiền phức cũng là dễ hiểu. Kết quả Kỷ Nhiễm lại nói câu này, cậu nghe xong mà sợ tới há hốc mồm.
Chị dâu nhà cậu hơi khác với những gì cậu nghĩ.
Theo bản năng cậu ngoảnh đầu nhìn Thẩm Chấp thế là cậu thấy ánh mắt của Thẩm Chấp đang đặt trên người Kỷ Nhiễm.
Lúc này trong mắt Thẩm Chấp hiện lên nét cười xen lẫn đắc ý.
Cô gái nhỏ của cậu quả nhiên khác với những người khác.
Kỷ Nhiễm không muốn đứng nghe phát âm tiếng anh tan nát của người này nữa, cô đeo cặp sách lên lưng bước qua bên cạnh rời khỏi, chỉ là lúc đi qua bên cạnh Thẩm Chấp cô dừng lại vài dây.
Nếu đời trước có người nào dám nói với Kỷ Nhiễm, sẽ có một ngày cô nhận sự giúp đỡ của Thẩm Chấp và còn nói cảm ơn anh thì chắc chắn Kỷ Nhiễm sẽ kêu đối phương cút đi.
Nhưng hiện tại Thẩm Chấp thật sự đã giúp cô xả giận, mặc dù không hiểu vì sao Thẩm Chấp lại giúp cô, nhìn anh cũng không giống như là quan tâm tới bạn bè nhưng nghĩ nghĩ một lúc cô vẫn mềm giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
Nói xong, Kỷ Nhiễm nhấc chân rời khỏi.
Kết quả cô vừa đi, Hạ Giang Minh đã gọi theo: “Ôi mẹ, chị dâu cậu cứ vậy đi về à, anh Chấp nhà chúng tớ vì cậu…”
Cậu ta còn chưa nói xong Thẩm Chấp đã đột ngột đuổi theo cô.
Kỷ Nhiễm không ngờ người sau lưng lại đuổi theo mình. Cô nhìn cậu thiếu niên đứng trước mặt, toàn thân cậu như biến mất dưới ráng chiều vàng cam, khóe mắt đuôi mày cậu đều như được nhuộm lên một tầng sáng vàng nhạt mờ.
Dáng cậu thiếu niên vững vàng trong bóng tối, thoáng chiếu lộ cảm giác thuộc về đàn ông.
Thẩm Chấp hạ mi mắt, khẽ hỏi: “Cậu không hỏi tớ vì sao tớ lại giúp cậu sao?”
Kỷ Nhiễm không ngờ anh đuổi theo chỉ vì câu hỏi nhàm chán như vậy, cô hít một hơi sâu, tốt tính hỏi: “Vì sao?”
“Không phải cậu đã đưa phí bảo kê cho tớ rồi à.” Thiếu niên hơi cong người, khuôn mặt cậu như đi từ bóng tối ra, anh cười nhẹ: “Cho nên hôm nay bảo vệ cậu là việc phải làm.”
Khuôn mặt đẹp trai làm người ta tung hô điên cuồng kia càng lúc lại càng tới gần cô. Gần đến mức Thẩm Chấp có thể thoang thoảng ngửi được mùi hương ngọt ngào trên người thiếu nữ theo gió truyền tới.
Cậu lại gần sát cô thì thầm nói: “Bạn Kỷ, cậu phải bảo vệ bản thân thật tốt. Nhớ, dù thế nào cũng không thể để người ta bắt nạt lần nữa nhé.”
Cậu tạm dừng vài giây, thời gian như bị kéo dài vô hạn.
Mãi đến khi Kỷ Nhiễm nghe được cậu dịu dàng nỉ non: “Bởi vì phí bảo kê lần sau của tớ không đơn giản như vậy đâu.”
Kỷ Nhiễm cảm thấy thật lạ quá, sao mình lại có thể bình tĩnh tới vậy được chứ.
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Chấp, “Cậu muốn gì?”
Lần này Thẩm Chấp không nói chuyện nhưng ánh mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt mang theo luồng cảm xúc mà Kỷ Nhiễm không thể hiểu được.
Cậu.
Lần sau, tớ muốn cậu.
*
Lúc Kỷ Nhiễm về tới nhà, cô không ăn cơm chiều mà về thẳng phòng mình nằm. Nhưng lúc nhìn chằm chằm lên trần nhà, đầu cô lại luôn nhớ đến chuyện ở trường.
Đặc biệt là ánh mắt Thẩm Chấp.
Ánh mắt này cô không hề xa lạ, đời trước cô cũng từng nhìn thấy ánh mắt như vậy của Thẩm Chấp.
Lần đó là cuộc họp thường niên trong ngành, theo thông lệ thì tất cả mọi người đều sẽ ăn mặc trang điểm thật lộng lẫy tham dự. Đồng nghiệp nam thì dễ, tất cả đều mặc vest thắt cavat cùng lắm thì đổi chút kiểu dáng và chất liệu thôi, hoàn toàn kém xa cuộc đua sắc đẹp giữa các đồng nghiệp nữ.
Ngày đó Kỷ Nhiễm mặc chiếc váy cổ chữ V xẻ sâu màu vàng kim, để hở nửa bờ lưng hờ hững với làn da trắng sáng mịn màng. Khó nhất là cô vốn hơi gầy nhưng mặc chiếc váy dài này vào lại không hề gầy mà hoàn toàn ngược lại, chỗ nên gầy thì gầy nơi nên đầy đặn thì đầy đặn.
Kỷ Nhiễm còn đặc biệt đeo chiếc vòng cổ kim cương, đính mặt kim cương tạo hình giọt mưa, mặt kim cương đó vừa khéo nằm giữ ngực lại càng làm nổi bật vòng một của cô.
Khuôn mặt Kỷ Nhiễm vốn đã đẹp, ngày đó lại mặc quần áo trang trọng tươi đẹp nên từ lúc cô bước chân vào hội trường, tiêu điểm toàn trường đều đặt trên người cô, có không biết bao nhiêu quý ông ngầm liếc nhìn cô.
Tính Kỷ Nhiễm không thích làm mình quá nổi bật nhưng vì nhận được tin Thẩm Chấp đã đánh bại cô trở thành nhân viên xuất sắc nhất năm trong khu vực Trung Hoa. Trong cuộc họp thường niên này, CEO sẽ tuyên bố thăng chức cho anh ta nên cô cố ý mặc như vậy là vì muốn cướp đi sự chú ý của mọi người, cướp hết sự nổi bật của Thẩm Chấp.
Kỷ Nhiễm có tài sản thừa kế khổng lồ từ gia đình, với cô việc đi làm chỉ là để làm đẹp lí lịch nhưng bản thân cô lại không chấp nhận chịu thua.
Đặc biệt là bị thua bởi Thẩm Chấp.
Kết quả lúc cô nâng cốc với người khác, không hiểu sao vừa quay đầu đã thấy được ánh mắt Thẩm Chấp.
Ngày hôm đó anh cũng nhìn cô như hôm nay, con ngươi thâm trầm đen tối như mực đặc, mang áp lực đến mức tận cùng.
Lúc đó Kỷ Nhiễm cho rằng anh đang khó chịu vì mình đã giành hết sự chú ý của anh mà lòng vô cùng đắc ý.
Kết quả hôm nay cô lại nhìn thấy áp lực đè nén đó trong đôi mắt cậu thiếu niên Thẩm Chấp.
Kỷ Nhiễm đá rơi dép lê trên chân, nằm lên giường lớn mềm mại tiếp tục ngẩn người, trong đầu lại nghĩ tới chuyện kiếp trước.
Nói ra thì trong giới đầu tư kiếp trước, lời đồn về Thẩm Chấp cũng rất nhiều.
Chuyện bối cảnh nhà anh thâm sâu thì khỏi nói, đây là bí mật công khai.
Còn một chuyện bị đồn thổi khá nhiều là Thẩm Chấp có một mối tình đầu chưa kịp nở đã chết. Chẳng ai biết ánh trăng trong mơ của anh là ai chỉ biết trong lòng anh có một người như vậy.
Bởi vì Thẩm Chấp say mê công việc, say mê tới độ cố chấp nên bên người trước sau không hề có một người phụ nữ.
Cũng có người nói, Thẩm Chất vẫn nhớ thương mối tình đầu đã chết kia, vì quá yêu cho nên không hứng thú với những phụ nữ khác, nói mối tình đầu kia là người yêu thời niên thiếu của Thẩm Chấp.
Bởi vì mối tình đầu chết quá sớm…
Cho nên bao năm trôi qua Thẩm Chấp vẫn là trai tơ.
Lúc Kỷ Nhiễm nghe lời đồn này, cô cười tới mức suýt chảy nước mắt, thế cho nên cô cũng quên rằng cô cũng chẳng khác Thẩm Chấp là bao.
Lúc này Kỷ Nhiễm không nhịn được mà nghĩ, bây giờ mối tình đầu của Thẩm Chấp đã chết chưa?
Còn ánh mắt anh nhìn mình nữa…
Đột nhiên Kỹ Nhiễm ngồi bật dậy, cô bỗng nghĩ tới một khả năng rất lớn.
Chẳng lẽ cô và mối tình đầu kia của Thẩm Chấp rất giống nhau?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.