Tôi Là Tình Đầu Đã Chết Của Anh
Chương 85: Ngoại truyện 1: Tỉnh mộng (1) - Bạn học, giấy báo thi của cậu rớt
Tưởng Mục Đồng
07/07/2021
Edit: Mai
Tứ Trung.
Tất cả học sinh lớp 11A8 đều nhìn về phía sau, trên mặt đều là nét mặt sợ hãi kinh hoàng một lời khó nói hết, thậm chí còn có người nhát gan đưa tay bịt miệng mình lại sợ cảnh máu tươi xảy ra sau một giây nữa sẽ làm cho mình hét ầm lên.
Thiếu niên đang nằm trên bàn kia từ từ ngẩng đầu lên, đồ trên đầu cậu từ từ trượt xuống rồi sau đó rơi xuống đất.
Thật ra cũng chỉ cuốn báo thôi, không phải quá quan trọng. Nhưng lúc cuốn báo này nằm trên mặt đất, bạn học A8 đều cảm giác ‘Thôi, xong đời.’.
Bộ dáng Thẩm Chấp vẫn kiểu chưa tỉnh ngủ, vị đại lão này luôn mang bộ dáng lười biếng mệt mỏi cứ như tối hôm qua cậu không ở nhà ngủ mà ở trên công trường chuyển gạch cả đêm vậy.
Chờ tới khi cậu không nhanh không chậm nhặt cuốn báo trên mặt đất lên, bạn nữ đang đứng trên hành lang kia không biết phải làm thế nào, như muốn bật khóc: “Thẩm… Thẩm Chấp, tớ không cố ý làm trúng người bạn đâu, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Thẩm Chấp nhặt lên, vừa lúc cuốn báo được mở ra mấy tờ gần giữa, vốn cậu đang tính trả lại cho người ta, mặc dù cậu không thèm để ý tới hình tượng của mình trong suy nghĩ những bạn học này nhưng dọa con gái khóc cũng thật không ra gì.
Thế mà ánh mắt cậu lại bị bức ảnh trên báo thu hút.
Cậu nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trên ảnh, một tay cô cầm giấy khen một tay cầm cúp.
Phía dưới có hàng chữ nhỏ giới thiệu: Quán quân lần thứ chín cuộc thi sudoku học sinh toàn quốc, Kỷ Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm.
Thẩm Chấp nheo mắt, tham lam nhìn cô gái nhỏ trên bức ảnh kia, từ mười tuổi tới giờ đã qua sáu năm rồi. Cô bé nhỏ trước kia bây giờ đã biến thành thiếu nữ.
Cô cột tóc đuôi ngựa, đôi mắt đen sạch sẽ như được cơn mưa tẩy rửa qua nhìn vào ống kính camera, vô cùng rực rỡ.
Từ khi Nguyên Cảnh biến thành Thẩm Chấp, cậu chưa nhìn thấy Kỷ Nhiễm lần nào.
Lần tạm biệt đó, cậu muốn chính miệng nói cho Kỷ Nhiễm biết nhưng ngoại trừ Cung thiếu nhi ra cậu không còn biết cách liên lạc nào khác với Kỷ Nhiễm nữa.
Trẻ con luôn cho rằng mọi chuyện sẽ không thay đổi, cậu từng khờ dại cho rằng cậu có thể vĩnh viễn chờ Kỷ Nhiễm ngay cửa Cung thiếu nhi.
Nhưng ngày tạm biệt đó, cậu không tìm được Kỷ Nhiễm.
Sau đó cậu từng quay lại Dương Châu, một mình len lén chuồn tới Cung thiếu nhi. Người ta lại nói với cậu rằng, bởi vì thầy dạy sudoku kia đi tới nơi khác dạy cho nên rất nhiều học trò trong lớp cùng đi theo.
Từ lâu Kỷ Nhiễm đã không còn ở Cung thiếu nhi này nữa.
Dương Châu lớn như vậy, bỗng nhiên sợi dây liên kết giữa họ bị cắt đứt, hai bên không còn thấy nhau nữa.
Thẩm Chấp nhìn cô gái nhỏ trong ảnh rồi bật cười.
Cậu trưởng thành, Nhiễm Nhiễm.
Vốn bạn nữ kia đang đứng tại chỗ chờ đại lão nổi giận ai ngờ đột nhiên nghe thấy tiếng cười khó hiểu, chờ lúc cô ấy đánh bạo ngẩng đầu nhìn qua thấy Thẩm Chấp đang cầm cuốn báo kia cười nhẹ ra tiếng.
Tình huống gì đây?
Đại lão bị đập choáng váng à?
Nháy mắt sau đó, Thẩm Chấp ngẩng đầu giơ cuốn báo trong tay ra, “Cho tớ cái này được không?”
Bạn nữ hơi giật mình, Thẩm Chấp cho rằng cô ấy còn cần cuốn báo này, khẽ nói: “Hay cậu nói cậu mua ở đâu để tớ tới đó mua.”
“Cậu cần thì cứ lấy đi, đây là tờ tuyên truyền về việc thi đấu sudoku lần thứ mười sắp tới, cái này do đội sudoku trong trường phát, nếu cậu hứng thú có thể tới đó lấy.”
Tứ Trung được xem là trường danh tiếng, không chỉ riêng việc thành tích thi đại học nổi bật mà còn nổi bật chuyện học trò không phải chỉ biết đọc sách còn tham gia những giờ học ngoại khóa cực kỳ phong phú về đời sống. Lúc trước đoàn hợp xướng do trường tổ chức từng tham gia biểu diễn trên truyền hình nữa đấy.
Đội sudoku cũng là một trong những đội đặc sắc đó, có rất nhiều kiến thức trong cuộc thi đua, sudoku thua kém so với hóa học vật lý thậm chí cả công nghệ thông tin nhưng có không ít học trò hứng thú với sudoku.
Bởi vậy đội sudoku Tứ Trung vẫn được xem là đội ngũ cực kỳ thành công.
Thầy Hứa – người hướng dẫn đội sudoku chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có học trò đặc biệt như vậy muốn tham gia vào đội ngũ của mình, thầy Hứa là giáo viên toán lớp 11, bởi vì bản thân cảm thấy sudoku có ý nghĩa nên mấy năm nay thầy đều là một trong số những giáo viên phụ đạo cho đội sudoku Tứ Trung.
Giáo viên dạy toán lớp 11 nên tất nhiên thầy khá quen thuộc đối với học sinh Thẩm Chấp này.
Đánh nhau, trốn học, đứng thứ nhất từ dưới lên, những nhãn hiệu dán trên người cậu không chút liên hệ với bốn chữ thích sudoku.
Bởi vậy khi thầy thấy Thẩm Chấp đến tìm mình yêu cầu báo danh tham gia cuộc thi đấu sudoku toàn quốc năm nay liền vô cùng kinh ngạc.
Đương nhiên tính cách thầy Hứa không xấu, cho dù đối với học sinh dở cũng không có thành kiến gì.
Huống chi người ta chủ động muốn tham gia vào trận thi đấu sudoku, hiển nhiên bản thân cậu đang muốn tiến bộ hơn, người làm giáo viên như họ không thể nào ngăn cản vào thời điểm này.
Thầy Hứa luôn luôn dân chủ, thầy cười nói: “Thẩm Chấp, nếu em thực sự có hứng với sudoku vậy ngày mai có thể bắt đầu tới đội sudoku cùng luyện tập thử xem, như vậy…”
“Thầy, em chỉ muốn báo danh tham gia thi đấu thôi. Kiểu trận đấu cả nước này chỉ có trường học mới có thể báo danh, cho nên em chỉ muốn xin thầy thêm tên em vào.”
Khó có khi Thẩm Chấp chịu nói nhiều như vậy.
Ngữ khí khi cậu nói chuyện cực bình thường nhưng lại làm thầy Hứa nghe xong cười khổ.
Thầy hơi bất đắc dĩ, nói: “Thẩm Chấp, là thế này, em chưa từng tham gia đội chính thức nên không hiểu quy trình của nó. Bình thường khi tham gia trận đấu lớn kiểu toàn quốc thì trước tiên phải qua được vòng đấu loại cùng với trận thi đấu bán kết trong tỉnh, cuối cùng mới có thể tham gia vào trận thi cả nước. Không phải ai muốn đi đều có thể đi.”
Thẩm Chấp gật đầu, cậu đã sớm biết quy trình thi đấu sudoku cả nước, bằng không cũng không trực tiếp tới tìm thầy Hứa.
Thầy Hứa nhìn thiếu niên cao lớn khí khái trước mặt này, thầy hiểu những thiếu niên kiểu này cho dù thành tích học tập không được tốt lắm nhưng lòng tự trọng vẫn rất cao, thầy vẫn cần phải nói khó khăn thực sự cho cậu nghe.
“Thẩm Chấp à, trận đấu cả nước này chỉ tổ chức cho thanh thiếu niên dưới 18 tuổi, em đừng thấy nó đơn giản, thật ra có rất nhiều người mạnh. Quán quân năm ngoái là một cô bé mới lớp 10, đó mới lợi hại. Cho nên thầy cảm thấy em cần phải luyện tập trước, chúng ta cùng nhau cố gắng để tham gia trận thi đấu cả nước.”
Bình thường thầy Hứa đã quen kêu hô khẩu hiệu, bây giờ vừa mở miệng đã nhồi nhét canh gà các loại.
Thẩm Chấp không để ý tới lời thầy nói, đơn giản vì lực chú ý của cậu đều bị quán quân năm ngoái mà thầy Hứa nói thu hút, cô gái vừa mới lên lớp 10, đó không phải Kỷ Nhiễm sao.
Vốn tưởng người đã không thể nào gặp lại, đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Hiện tại Thẩm Chấp đã không còn kiên trì với bất kỳ vấn đề gì, tuy nhiên với cậu mà nói, Kỷ Nhiễm là sự kiên trì đó.
Rất muốn nói tạm biệt với cô.
Cũng muốn được nghe cô gọi tiếng Tiểu Cảnh lần nữa.
“Thầy Hứa, thầy cho em thời gian tham gia thi tuyển đi, em sẽ tự mình chuẩn bị.”
Thẩm Chấp không hề muốn vướng mắc vào chuyện không tham gia tập luyện nữa.
May mà thầy Hứa không cố chấp, không phải loại người kiểu cậu dám không đến lớp học vậy tôi nhất định không cho cậu tham gia thi đấu. Thẩm Chấp không muốn tới lớp học vẫn muốn tham gia thi đấu, thầy Hứa bèn mở đèn xanh cho cậu.
Sau đó Hạ Giang Minh phát hiện ra anh Chấp thay đổi rồi.
Đừng nói tới chuyện sau khi tan học không thấy người đâu, ngay cả chủ nhật cũng không tìm được người. Mãi đến khi Hạ Giang Minh không nhịn được bèn chạy tới nhà Thẩm Chấp, kết quả phát hiện ra trên bàn học trong phòng sách tràn đầy những bài sudoku.
“Sudoku? Anh Chấp, anh coi thứ đồ chơi này làm gì?” Hạ Giang Minh cầm sách nhìn hồi lâu, rốt cuộc cậu ta phát hiện ra cậu ta biết hết những chữ viết trên đó.
Nhưng cậu ta đọc không hiểu.
Thẩm Chấp lấy cuốn sách trong tay cậu ta lại, thản nhiên nói: “Nhàm chán.”
Đầu Hạ Giang Minh đầy dấu chấm hỏi, nhàm chán nên đọc tài liệu về sudoku sao? Sở thích này quá cao cấp rồi, lúc cậu ta nhàm chán chỉ biết chơi game hoặc chơi bi-a thôi.
Dù sao cái nào thú vị liền chơi cái đó.
Chẳng lẽ anh Chấp cảm thấy sudoku này chơi thú vị sao?
Này… Này cũng quá biến thái rồi.
“Anh Chấp, chúng ta vẫn nên tới Thiên Không chơi đi, em mời khách, anh không thích đông người thì em bao hết phòng bi-a cho anh chơi.” Hạ Giang Minh cảm thấy có lẽ do Thẩm Chấp không bị áp lực nên sắp bị phá hủy rồi, có ai nhàm chán lại đi lấy mấy thứ như sudoku ra để giết thời gian không chứ.
Thẩm Chấp dựa người vào ghế, tâm trạng không tệ: “Không đi, tao đã phát hiện ra chuyện thú vị hơn rồi?
Thú vị hơn?
Hạ Giang Minh thật cẩn thận nhìn cậu, vẻ mặt khóc tang: “Anh Chấp, anh…”
“Tao tính lấy cúp quán quân cả nước về chơi.” Thẩm Chấp biết tuy Kỷ Nhiễm là con gái nhưng sự thiếu thắng lại mãnh liệt hơn bất kỳ ai, lúc trước họ quen biết nhau, mỗi lần Kỷ Nhiễm tham gia thi đấu đều cố hết sức lấy được quán quân.
Có lần vì bị bệnh nên trạng thái không tốt lắm, chỉ cầm được huy chương đồng.
Lúc vừa nhìn thấy cậu còn cố nén lại được, vậy mà chỉ chốc lát sau cô vô cùng tủi thân khóc nức nở, nói với cậu: “Tiểu Cảnh, tớ thua rồi, tớ thua cái tên đáng ghét Trương Trì kia.”
Một tuần sau đó, Kỷ Nhiễm không ngừng nhắc tới cái tên Trương Trì.
Thẩm Chấp biết tâm trạng mình lúc đó không tốt lắm, cậu không thích nghe tên đứa con trai nào khác từ miệng Nhiễm Nhiễm, cậu càng không thích Nhiễm Nhiễm vẫn nhớ đến cậu ta.
Cho dù chỉ vì thua cậu ta.
Vì chuyện đó mà từ trước đến này Thẩm Chấp không bao giờ đòi bà ngoại bất cứ điều gì lại nói với bà ngoại rằng mình muốn mua mấy cuốn sách tham khảo sudoku. Cho dù cuốn sách đó mắc tiền, cậu vẫn xin bà ngoại mua cho mình.
Tất nhiên vì Nhiễm Nhiễm thích sudoku nhất nên cậu muốn cùng học với Nhiễm Nhiễm.
Như vậy về sau họ có thể nói chuyện về sudoku, có những đề tài nói mãi chưa xong.
Sự độc chiếm của cậu dành cho Kỷ Nhiễm vẫn luôn mãnh liệt như thế.
Hạ Giang Minh cảm thấy khẳng định Thẩm Chấp chỉ đam mê thoáng qua thôi, chắc chắn cậu sẽ không thích trò chơi này.
Ai ngờ tới Thẩm Chấp không những tham gia thi đấu vòng loại, còn có thể lấy thân phận đứng nhất giết một đường vào trận bán kết. Đồng thời cuối cùng lại lấy thân phận đứng nhất bán kết trực tiếp bước vào trận thi đấu cả nước.
Lúc trường học dán thông báo bảng tên những người sắp tham gia trận thi đấu cả nước, mọi người nhìn cái tên Thẩm Chấp nổi bật trên đó, tất cả các học sinh đều rơi vào cảm giác ngổn ngang trong gió.
Đây là vị đại lão mà họ vẫn biết à?
Năm nay trận thi đấu cả nước được tổ chức ở Dương Châu, lúc Thẩm Chấp biết được tin này liền không thể chờ đợi được nữa, cậu muốn thấy sự kích động vui vẻ khi Kỷ Nhiễm nhìn thấy mình.
Giống như tâm tình cậu khi nhìn thấy cô vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Trận đấu diễn ra ở Dương Châu, thầy Hứa dẫn đội như cũ. Chẳng qua Thẩm Chấp không đi cùng đội, ban đầu thầy Hứa kiên quyết không đồng ý nhưng sau khi biết được quê nhà cậu ở Dương Châu đành đồng ý.
Trận thi đấu được cử hành lúc 10 giờ sáng, thầy Hứa yêu cầu tất cả mọi người phải tập hợp tại điểm thi lúc 9 giờ.
Thẩm Chấp xuất phát từ khách sạn, cậu không nói cho Nguyên Sênh biết mình về. Lúc cậu bước xuống từ xe taxi, dáng người thiếu niên cao lớn vừa xuất hiện đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
Ở đây có nhiều học sinh trung học tới tham gia thi đấu, chẳng qua khi so sánh với những bạn nam đeo kính bình thường kia thì thật sự nhìn Thẩm Chấp như có cảm giác hạc giữa bầy gà.
May mà cậu đã quen với ánh mắt của người khác, hai tay đút túi quần bình tĩnh đi vào bên trong.
“Kỷ Nhiễm, bên này.”
Đột nhiên có tiếng nữ sinh véo von kêu lên, bước chân Thẩm Chấp lập tức dừng lại.
Cậu không quay đầu lại ngay lập tức, hình như cậu nghe được tiếng tim mình đập, thình thình như tiếng trống.
Khi cậu xoay người, thấy cách đó không xa có cô gái mặc áo sơ mi đóng thùng đang vẫy tay về phía cậu.
Trên mặt thiếu nữ là nụ cười sáng lạn, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, cảnh xuân đầy trời cũng không sáng chói bằng nụ cười của cô.
Thẩm Chấp nhìn thiếu nữ đang đi đến gần mình, lúc cô đi tới trước mặt cậu bỗng nhiên nghiêng về sau.
Cậu vẫn nhìn chằm chằm gương mặt cô, muốn mở miệng kêu tên cô.
Đột nhiên Kỷ Nhiễm cười với cậu, băng tuyết trong lòng Thẩm Chấp như muốn tan ra, cô vẫn còn nhớ rõ cậu đúng không, giống như cậu chưa từng quên cô dù chỉ một phút giây nào.
Kỷ Nhiễm giơ ngón tay, chỉ xuống mặt đất: “Bạn học, giấy báo thi của cậu rơi kìa.”
Thẩm Chấp.
Bỗng nhiên cậu muốn cười, có lẽ cậu cần phải dùng cách thức càng long trọng hơn để Nhiễm Nhiễm nhận thức cậu một lần nữa.
Ví dụ như, cướp quán quân từ trong tay cô.
Tứ Trung.
Tất cả học sinh lớp 11A8 đều nhìn về phía sau, trên mặt đều là nét mặt sợ hãi kinh hoàng một lời khó nói hết, thậm chí còn có người nhát gan đưa tay bịt miệng mình lại sợ cảnh máu tươi xảy ra sau một giây nữa sẽ làm cho mình hét ầm lên.
Thiếu niên đang nằm trên bàn kia từ từ ngẩng đầu lên, đồ trên đầu cậu từ từ trượt xuống rồi sau đó rơi xuống đất.
Thật ra cũng chỉ cuốn báo thôi, không phải quá quan trọng. Nhưng lúc cuốn báo này nằm trên mặt đất, bạn học A8 đều cảm giác ‘Thôi, xong đời.’.
Bộ dáng Thẩm Chấp vẫn kiểu chưa tỉnh ngủ, vị đại lão này luôn mang bộ dáng lười biếng mệt mỏi cứ như tối hôm qua cậu không ở nhà ngủ mà ở trên công trường chuyển gạch cả đêm vậy.
Chờ tới khi cậu không nhanh không chậm nhặt cuốn báo trên mặt đất lên, bạn nữ đang đứng trên hành lang kia không biết phải làm thế nào, như muốn bật khóc: “Thẩm… Thẩm Chấp, tớ không cố ý làm trúng người bạn đâu, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Thẩm Chấp nhặt lên, vừa lúc cuốn báo được mở ra mấy tờ gần giữa, vốn cậu đang tính trả lại cho người ta, mặc dù cậu không thèm để ý tới hình tượng của mình trong suy nghĩ những bạn học này nhưng dọa con gái khóc cũng thật không ra gì.
Thế mà ánh mắt cậu lại bị bức ảnh trên báo thu hút.
Cậu nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ trên ảnh, một tay cô cầm giấy khen một tay cầm cúp.
Phía dưới có hàng chữ nhỏ giới thiệu: Quán quân lần thứ chín cuộc thi sudoku học sinh toàn quốc, Kỷ Nhiễm.
Nhiễm Nhiễm.
Thẩm Chấp nheo mắt, tham lam nhìn cô gái nhỏ trên bức ảnh kia, từ mười tuổi tới giờ đã qua sáu năm rồi. Cô bé nhỏ trước kia bây giờ đã biến thành thiếu nữ.
Cô cột tóc đuôi ngựa, đôi mắt đen sạch sẽ như được cơn mưa tẩy rửa qua nhìn vào ống kính camera, vô cùng rực rỡ.
Từ khi Nguyên Cảnh biến thành Thẩm Chấp, cậu chưa nhìn thấy Kỷ Nhiễm lần nào.
Lần tạm biệt đó, cậu muốn chính miệng nói cho Kỷ Nhiễm biết nhưng ngoại trừ Cung thiếu nhi ra cậu không còn biết cách liên lạc nào khác với Kỷ Nhiễm nữa.
Trẻ con luôn cho rằng mọi chuyện sẽ không thay đổi, cậu từng khờ dại cho rằng cậu có thể vĩnh viễn chờ Kỷ Nhiễm ngay cửa Cung thiếu nhi.
Nhưng ngày tạm biệt đó, cậu không tìm được Kỷ Nhiễm.
Sau đó cậu từng quay lại Dương Châu, một mình len lén chuồn tới Cung thiếu nhi. Người ta lại nói với cậu rằng, bởi vì thầy dạy sudoku kia đi tới nơi khác dạy cho nên rất nhiều học trò trong lớp cùng đi theo.
Từ lâu Kỷ Nhiễm đã không còn ở Cung thiếu nhi này nữa.
Dương Châu lớn như vậy, bỗng nhiên sợi dây liên kết giữa họ bị cắt đứt, hai bên không còn thấy nhau nữa.
Thẩm Chấp nhìn cô gái nhỏ trong ảnh rồi bật cười.
Cậu trưởng thành, Nhiễm Nhiễm.
Vốn bạn nữ kia đang đứng tại chỗ chờ đại lão nổi giận ai ngờ đột nhiên nghe thấy tiếng cười khó hiểu, chờ lúc cô ấy đánh bạo ngẩng đầu nhìn qua thấy Thẩm Chấp đang cầm cuốn báo kia cười nhẹ ra tiếng.
Tình huống gì đây?
Đại lão bị đập choáng váng à?
Nháy mắt sau đó, Thẩm Chấp ngẩng đầu giơ cuốn báo trong tay ra, “Cho tớ cái này được không?”
Bạn nữ hơi giật mình, Thẩm Chấp cho rằng cô ấy còn cần cuốn báo này, khẽ nói: “Hay cậu nói cậu mua ở đâu để tớ tới đó mua.”
“Cậu cần thì cứ lấy đi, đây là tờ tuyên truyền về việc thi đấu sudoku lần thứ mười sắp tới, cái này do đội sudoku trong trường phát, nếu cậu hứng thú có thể tới đó lấy.”
Tứ Trung được xem là trường danh tiếng, không chỉ riêng việc thành tích thi đại học nổi bật mà còn nổi bật chuyện học trò không phải chỉ biết đọc sách còn tham gia những giờ học ngoại khóa cực kỳ phong phú về đời sống. Lúc trước đoàn hợp xướng do trường tổ chức từng tham gia biểu diễn trên truyền hình nữa đấy.
Đội sudoku cũng là một trong những đội đặc sắc đó, có rất nhiều kiến thức trong cuộc thi đua, sudoku thua kém so với hóa học vật lý thậm chí cả công nghệ thông tin nhưng có không ít học trò hứng thú với sudoku.
Bởi vậy đội sudoku Tứ Trung vẫn được xem là đội ngũ cực kỳ thành công.
Thầy Hứa – người hướng dẫn đội sudoku chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có học trò đặc biệt như vậy muốn tham gia vào đội ngũ của mình, thầy Hứa là giáo viên toán lớp 11, bởi vì bản thân cảm thấy sudoku có ý nghĩa nên mấy năm nay thầy đều là một trong số những giáo viên phụ đạo cho đội sudoku Tứ Trung.
Giáo viên dạy toán lớp 11 nên tất nhiên thầy khá quen thuộc đối với học sinh Thẩm Chấp này.
Đánh nhau, trốn học, đứng thứ nhất từ dưới lên, những nhãn hiệu dán trên người cậu không chút liên hệ với bốn chữ thích sudoku.
Bởi vậy khi thầy thấy Thẩm Chấp đến tìm mình yêu cầu báo danh tham gia cuộc thi đấu sudoku toàn quốc năm nay liền vô cùng kinh ngạc.
Đương nhiên tính cách thầy Hứa không xấu, cho dù đối với học sinh dở cũng không có thành kiến gì.
Huống chi người ta chủ động muốn tham gia vào trận thi đấu sudoku, hiển nhiên bản thân cậu đang muốn tiến bộ hơn, người làm giáo viên như họ không thể nào ngăn cản vào thời điểm này.
Thầy Hứa luôn luôn dân chủ, thầy cười nói: “Thẩm Chấp, nếu em thực sự có hứng với sudoku vậy ngày mai có thể bắt đầu tới đội sudoku cùng luyện tập thử xem, như vậy…”
“Thầy, em chỉ muốn báo danh tham gia thi đấu thôi. Kiểu trận đấu cả nước này chỉ có trường học mới có thể báo danh, cho nên em chỉ muốn xin thầy thêm tên em vào.”
Khó có khi Thẩm Chấp chịu nói nhiều như vậy.
Ngữ khí khi cậu nói chuyện cực bình thường nhưng lại làm thầy Hứa nghe xong cười khổ.
Thầy hơi bất đắc dĩ, nói: “Thẩm Chấp, là thế này, em chưa từng tham gia đội chính thức nên không hiểu quy trình của nó. Bình thường khi tham gia trận đấu lớn kiểu toàn quốc thì trước tiên phải qua được vòng đấu loại cùng với trận thi đấu bán kết trong tỉnh, cuối cùng mới có thể tham gia vào trận thi cả nước. Không phải ai muốn đi đều có thể đi.”
Thẩm Chấp gật đầu, cậu đã sớm biết quy trình thi đấu sudoku cả nước, bằng không cũng không trực tiếp tới tìm thầy Hứa.
Thầy Hứa nhìn thiếu niên cao lớn khí khái trước mặt này, thầy hiểu những thiếu niên kiểu này cho dù thành tích học tập không được tốt lắm nhưng lòng tự trọng vẫn rất cao, thầy vẫn cần phải nói khó khăn thực sự cho cậu nghe.
“Thẩm Chấp à, trận đấu cả nước này chỉ tổ chức cho thanh thiếu niên dưới 18 tuổi, em đừng thấy nó đơn giản, thật ra có rất nhiều người mạnh. Quán quân năm ngoái là một cô bé mới lớp 10, đó mới lợi hại. Cho nên thầy cảm thấy em cần phải luyện tập trước, chúng ta cùng nhau cố gắng để tham gia trận thi đấu cả nước.”
Bình thường thầy Hứa đã quen kêu hô khẩu hiệu, bây giờ vừa mở miệng đã nhồi nhét canh gà các loại.
Thẩm Chấp không để ý tới lời thầy nói, đơn giản vì lực chú ý của cậu đều bị quán quân năm ngoái mà thầy Hứa nói thu hút, cô gái vừa mới lên lớp 10, đó không phải Kỷ Nhiễm sao.
Vốn tưởng người đã không thể nào gặp lại, đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Hiện tại Thẩm Chấp đã không còn kiên trì với bất kỳ vấn đề gì, tuy nhiên với cậu mà nói, Kỷ Nhiễm là sự kiên trì đó.
Rất muốn nói tạm biệt với cô.
Cũng muốn được nghe cô gọi tiếng Tiểu Cảnh lần nữa.
“Thầy Hứa, thầy cho em thời gian tham gia thi tuyển đi, em sẽ tự mình chuẩn bị.”
Thẩm Chấp không hề muốn vướng mắc vào chuyện không tham gia tập luyện nữa.
May mà thầy Hứa không cố chấp, không phải loại người kiểu cậu dám không đến lớp học vậy tôi nhất định không cho cậu tham gia thi đấu. Thẩm Chấp không muốn tới lớp học vẫn muốn tham gia thi đấu, thầy Hứa bèn mở đèn xanh cho cậu.
Sau đó Hạ Giang Minh phát hiện ra anh Chấp thay đổi rồi.
Đừng nói tới chuyện sau khi tan học không thấy người đâu, ngay cả chủ nhật cũng không tìm được người. Mãi đến khi Hạ Giang Minh không nhịn được bèn chạy tới nhà Thẩm Chấp, kết quả phát hiện ra trên bàn học trong phòng sách tràn đầy những bài sudoku.
“Sudoku? Anh Chấp, anh coi thứ đồ chơi này làm gì?” Hạ Giang Minh cầm sách nhìn hồi lâu, rốt cuộc cậu ta phát hiện ra cậu ta biết hết những chữ viết trên đó.
Nhưng cậu ta đọc không hiểu.
Thẩm Chấp lấy cuốn sách trong tay cậu ta lại, thản nhiên nói: “Nhàm chán.”
Đầu Hạ Giang Minh đầy dấu chấm hỏi, nhàm chán nên đọc tài liệu về sudoku sao? Sở thích này quá cao cấp rồi, lúc cậu ta nhàm chán chỉ biết chơi game hoặc chơi bi-a thôi.
Dù sao cái nào thú vị liền chơi cái đó.
Chẳng lẽ anh Chấp cảm thấy sudoku này chơi thú vị sao?
Này… Này cũng quá biến thái rồi.
“Anh Chấp, chúng ta vẫn nên tới Thiên Không chơi đi, em mời khách, anh không thích đông người thì em bao hết phòng bi-a cho anh chơi.” Hạ Giang Minh cảm thấy có lẽ do Thẩm Chấp không bị áp lực nên sắp bị phá hủy rồi, có ai nhàm chán lại đi lấy mấy thứ như sudoku ra để giết thời gian không chứ.
Thẩm Chấp dựa người vào ghế, tâm trạng không tệ: “Không đi, tao đã phát hiện ra chuyện thú vị hơn rồi?
Thú vị hơn?
Hạ Giang Minh thật cẩn thận nhìn cậu, vẻ mặt khóc tang: “Anh Chấp, anh…”
“Tao tính lấy cúp quán quân cả nước về chơi.” Thẩm Chấp biết tuy Kỷ Nhiễm là con gái nhưng sự thiếu thắng lại mãnh liệt hơn bất kỳ ai, lúc trước họ quen biết nhau, mỗi lần Kỷ Nhiễm tham gia thi đấu đều cố hết sức lấy được quán quân.
Có lần vì bị bệnh nên trạng thái không tốt lắm, chỉ cầm được huy chương đồng.
Lúc vừa nhìn thấy cậu còn cố nén lại được, vậy mà chỉ chốc lát sau cô vô cùng tủi thân khóc nức nở, nói với cậu: “Tiểu Cảnh, tớ thua rồi, tớ thua cái tên đáng ghét Trương Trì kia.”
Một tuần sau đó, Kỷ Nhiễm không ngừng nhắc tới cái tên Trương Trì.
Thẩm Chấp biết tâm trạng mình lúc đó không tốt lắm, cậu không thích nghe tên đứa con trai nào khác từ miệng Nhiễm Nhiễm, cậu càng không thích Nhiễm Nhiễm vẫn nhớ đến cậu ta.
Cho dù chỉ vì thua cậu ta.
Vì chuyện đó mà từ trước đến này Thẩm Chấp không bao giờ đòi bà ngoại bất cứ điều gì lại nói với bà ngoại rằng mình muốn mua mấy cuốn sách tham khảo sudoku. Cho dù cuốn sách đó mắc tiền, cậu vẫn xin bà ngoại mua cho mình.
Tất nhiên vì Nhiễm Nhiễm thích sudoku nhất nên cậu muốn cùng học với Nhiễm Nhiễm.
Như vậy về sau họ có thể nói chuyện về sudoku, có những đề tài nói mãi chưa xong.
Sự độc chiếm của cậu dành cho Kỷ Nhiễm vẫn luôn mãnh liệt như thế.
Hạ Giang Minh cảm thấy khẳng định Thẩm Chấp chỉ đam mê thoáng qua thôi, chắc chắn cậu sẽ không thích trò chơi này.
Ai ngờ tới Thẩm Chấp không những tham gia thi đấu vòng loại, còn có thể lấy thân phận đứng nhất giết một đường vào trận bán kết. Đồng thời cuối cùng lại lấy thân phận đứng nhất bán kết trực tiếp bước vào trận thi đấu cả nước.
Lúc trường học dán thông báo bảng tên những người sắp tham gia trận thi đấu cả nước, mọi người nhìn cái tên Thẩm Chấp nổi bật trên đó, tất cả các học sinh đều rơi vào cảm giác ngổn ngang trong gió.
Đây là vị đại lão mà họ vẫn biết à?
Năm nay trận thi đấu cả nước được tổ chức ở Dương Châu, lúc Thẩm Chấp biết được tin này liền không thể chờ đợi được nữa, cậu muốn thấy sự kích động vui vẻ khi Kỷ Nhiễm nhìn thấy mình.
Giống như tâm tình cậu khi nhìn thấy cô vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Trận đấu diễn ra ở Dương Châu, thầy Hứa dẫn đội như cũ. Chẳng qua Thẩm Chấp không đi cùng đội, ban đầu thầy Hứa kiên quyết không đồng ý nhưng sau khi biết được quê nhà cậu ở Dương Châu đành đồng ý.
Trận thi đấu được cử hành lúc 10 giờ sáng, thầy Hứa yêu cầu tất cả mọi người phải tập hợp tại điểm thi lúc 9 giờ.
Thẩm Chấp xuất phát từ khách sạn, cậu không nói cho Nguyên Sênh biết mình về. Lúc cậu bước xuống từ xe taxi, dáng người thiếu niên cao lớn vừa xuất hiện đã thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
Ở đây có nhiều học sinh trung học tới tham gia thi đấu, chẳng qua khi so sánh với những bạn nam đeo kính bình thường kia thì thật sự nhìn Thẩm Chấp như có cảm giác hạc giữa bầy gà.
May mà cậu đã quen với ánh mắt của người khác, hai tay đút túi quần bình tĩnh đi vào bên trong.
“Kỷ Nhiễm, bên này.”
Đột nhiên có tiếng nữ sinh véo von kêu lên, bước chân Thẩm Chấp lập tức dừng lại.
Cậu không quay đầu lại ngay lập tức, hình như cậu nghe được tiếng tim mình đập, thình thình như tiếng trống.
Khi cậu xoay người, thấy cách đó không xa có cô gái mặc áo sơ mi đóng thùng đang vẫy tay về phía cậu.
Trên mặt thiếu nữ là nụ cười sáng lạn, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, cảnh xuân đầy trời cũng không sáng chói bằng nụ cười của cô.
Thẩm Chấp nhìn thiếu nữ đang đi đến gần mình, lúc cô đi tới trước mặt cậu bỗng nhiên nghiêng về sau.
Cậu vẫn nhìn chằm chằm gương mặt cô, muốn mở miệng kêu tên cô.
Đột nhiên Kỷ Nhiễm cười với cậu, băng tuyết trong lòng Thẩm Chấp như muốn tan ra, cô vẫn còn nhớ rõ cậu đúng không, giống như cậu chưa từng quên cô dù chỉ một phút giây nào.
Kỷ Nhiễm giơ ngón tay, chỉ xuống mặt đất: “Bạn học, giấy báo thi của cậu rơi kìa.”
Thẩm Chấp.
Bỗng nhiên cậu muốn cười, có lẽ cậu cần phải dùng cách thức càng long trọng hơn để Nhiễm Nhiễm nhận thức cậu một lần nữa.
Ví dụ như, cướp quán quân từ trong tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.