Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
Chương 1
Tô Tinh Vị
30/09/2023
1
Tên tôi là Dạ Bắc Thần, và tôi là tổng tài.
Nghe tên tôi, hẳn bạn sẽ nghĩ ngay tôi là một tổng tài độc đoán.
Có lẽ cha của tôi đã nghĩ ra tựa đề cho cuốn tiểu thuyết của mình, đó là: "Dạ tổng tài và cô vợ mang con bỏ trốn."
À, nhưng đó là câu chuyện của cha tôi.
Còn tôi là đứa trẻ trong câu chuyện đó.
2
Tôi có chỉ số IQ siêu cao. Tôi giỏi máy tính từ năm 3 tuổi, và tôi đã thành công khi tìm được cha của mình bằng công nghệ thông tin.
Đến năm 4 tuổi tôi đã tự học tất cả các môn học từ tiểu học đến đại học, và thành công được nhận vào Harvard.
Bạn hỏi tôi sau đó thế nào?
Cha ruột của tôi đã để lại công ty cho tôi ngay sau khi tôi trưởng thành và đưa mẹ tôi đi du lịch vòng quanh thế giới.
Tôi: Chuyện tình của cha nhất định không có tên con, đúng không?
Lẽ ra tôi phải ở dưới gầm xe chứ không phải trong xe.
3
Cha tôi tên Dạ Thần. Xét về tư cách của một người cha thì ông ấy không xứng, nhưng ông ấy lại rất yêu mẹ tôi.
Dưới ảnh hưởng của ông ấy, tôi thực sự muốn tìm được một người vợ ngọt ngào.
Nhưng hiển nhiên, cô vợ nhỏ thường không dễ tìm như vậy.
Bởi vì tôi có vấn đề về dạ dày, chứng thích sạch sẽ, liệt mặt, thiếu cảm xúc, ám ảnh phụ nữ, mất ngủ, v.v...
Người ta nói chỉ cần tìm được một cô vợ bé nhỏ thì bệnh của tôi sẽ khỏi.
Tôi không khỏi trầm ngâm với vẻ mặt vô cảm: Cô ta sẽ là thuốc giải của tôi hay là nguồn gốc khiến bệnh tình tôi nặng thêm?
4
Hẹn gặp bác sĩ Trần cho tôi. Tôi cau mày xoa xoa cái trán đang nhức như búa bổ của mình.
"Lại đau à?" Cố Trạch là thư ký của tôi, anh ấy cụp mắt xuống, hàng mi dài hơi nhíu lại, khéo léo đặt đôi bàn tay với những khớp xương rõ ràng lên trán tôi, dùng lực vừa phải xoa xoa để tôi bớt đau.
Cơn đau của tôi đã thuyên giảm phần nào nên tôi chỉ nhắm mắt và nói: Ừm để bác sĩ Trần kê thuốc giảm đau cho tôi.
Cố Trạch dừng một chút, nói: "Tổng giám đốc, cậu không thể uống quá nhiều thuốc."
Tôi mở mắt ra nhìn Cố Trạch, mặt lạnh lùng trả lời: "Nhưng tôi đau quá."
Tôi không biết mình đau đến mức nào, thực ra tôi muốn khóc nhưng không thể vì mặt tôi là mặt liệt.
5
Thật sự mà nói thì tôi đã quen với đau đớn, dù sao thì đau bụng, đau đầu là chuyện bình thường, ban đêm tôi còn không thể ngủ được.
Cố Trạch bắt gặp ánh mắt của tôi, mặt không thay đổi, lấy ra hộp kẹo bạc hà mang theo bên mình: "Nếu đau thì cứ ăn cái này đi.
Uống nhiều thuốc không tốt cho sức khỏe đâu."
Tôi lặng lẽ nhìn anh, Cố Trạch bình tĩnh nhìn tôi, thật lâu sau tôi mới nói: "Cho tôi đi."
Sắc mặt Cố Trạch không thay đổi, anh mở hộp kẹo bạc hà lấy ra hai viên.
Tôi lè lưỡi và cuốn viên bạc hà vào miệng.
Khá ngọt.
Cố Trạch trừng mắt nhìn tôi rồi rũ mắt nhìn viên kẹo còn lại trong tay, sau đó đưa vào miệng.
TÔI:?
6
Tôi dường như đã gặp được nữ anh hùng của mình.
Cô ấy vừa đổ cà phê lên bộ đồ đắt tiền của tôi và lau nó bằng khăn giấy.
Tôi thậm chí còn không cảm thấy buồn nôn, dường như nỗi ám ảnh của tôi đối với phụ nữ không có tác dụng gì trước mặt cô ấy.
Lý trí mách bảo, chỉ cần mang cô ấy về, tôi sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.
Tuy nhiên, tôi không muốn làm điều đó.
Đừng lau. Tôi hất tay cô gái ra, nhẹ nhàng nói: Cô không cần trả tiền.
7
Tôi nhờ Cố Trạch chở tôi đến văn phòng.
Vì mất ngủ nên tôi thường rất khó ngủ. Chính vì thế trong văn phòng của tôi sẽ có phòng tắm và phòng khách để tôi có thể nghỉ ngơi lâu hơn.
Trong phòng khách có đồ để tôi thay, khi vào phòng tắm, tôi làm ướt cả người, những giọt nước đang không ngừng nhỏ xuống từ tóc của tôi.
Cố Trạch nhìn tôi bước ra với mái tóc ước thì lập tức cau mày nói: "Tổng giám đốc, tóc của cậu cần phải sấy khô."
Tôi thờ ơ nghiêng đầu, ngước mắt nhìn anh: Anh lau giúp tôi nhé?
Ánh mắt của Cố Trạch không nhúc nhích, chỉ cầm chiếc khăn tắm bên cạnh lên nói: "Tổng giám đốc, cúi đầu xuống."
Tôi ngoan ngoãn cúi đầu, Cố Trạch dùng khăn nhẹ nhàng lau tóc cho tôi.
Anh cúi người, nghiêm túc lau tóc, tôi không khỏi ngước mắt nhìn Cố Trạch, lại bắt gặp ánh mắt của anh.
Lần đầu tiên trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ. Tôi vô thức quay mặt đi.
Tên tôi là Dạ Bắc Thần, và tôi là tổng tài.
Nghe tên tôi, hẳn bạn sẽ nghĩ ngay tôi là một tổng tài độc đoán.
Có lẽ cha của tôi đã nghĩ ra tựa đề cho cuốn tiểu thuyết của mình, đó là: "Dạ tổng tài và cô vợ mang con bỏ trốn."
À, nhưng đó là câu chuyện của cha tôi.
Còn tôi là đứa trẻ trong câu chuyện đó.
2
Tôi có chỉ số IQ siêu cao. Tôi giỏi máy tính từ năm 3 tuổi, và tôi đã thành công khi tìm được cha của mình bằng công nghệ thông tin.
Đến năm 4 tuổi tôi đã tự học tất cả các môn học từ tiểu học đến đại học, và thành công được nhận vào Harvard.
Bạn hỏi tôi sau đó thế nào?
Cha ruột của tôi đã để lại công ty cho tôi ngay sau khi tôi trưởng thành và đưa mẹ tôi đi du lịch vòng quanh thế giới.
Tôi: Chuyện tình của cha nhất định không có tên con, đúng không?
Lẽ ra tôi phải ở dưới gầm xe chứ không phải trong xe.
3
Cha tôi tên Dạ Thần. Xét về tư cách của một người cha thì ông ấy không xứng, nhưng ông ấy lại rất yêu mẹ tôi.
Dưới ảnh hưởng của ông ấy, tôi thực sự muốn tìm được một người vợ ngọt ngào.
Nhưng hiển nhiên, cô vợ nhỏ thường không dễ tìm như vậy.
Bởi vì tôi có vấn đề về dạ dày, chứng thích sạch sẽ, liệt mặt, thiếu cảm xúc, ám ảnh phụ nữ, mất ngủ, v.v...
Người ta nói chỉ cần tìm được một cô vợ bé nhỏ thì bệnh của tôi sẽ khỏi.
Tôi không khỏi trầm ngâm với vẻ mặt vô cảm: Cô ta sẽ là thuốc giải của tôi hay là nguồn gốc khiến bệnh tình tôi nặng thêm?
4
Hẹn gặp bác sĩ Trần cho tôi. Tôi cau mày xoa xoa cái trán đang nhức như búa bổ của mình.
"Lại đau à?" Cố Trạch là thư ký của tôi, anh ấy cụp mắt xuống, hàng mi dài hơi nhíu lại, khéo léo đặt đôi bàn tay với những khớp xương rõ ràng lên trán tôi, dùng lực vừa phải xoa xoa để tôi bớt đau.
Cơn đau của tôi đã thuyên giảm phần nào nên tôi chỉ nhắm mắt và nói: Ừm để bác sĩ Trần kê thuốc giảm đau cho tôi.
Cố Trạch dừng một chút, nói: "Tổng giám đốc, cậu không thể uống quá nhiều thuốc."
Tôi mở mắt ra nhìn Cố Trạch, mặt lạnh lùng trả lời: "Nhưng tôi đau quá."
Tôi không biết mình đau đến mức nào, thực ra tôi muốn khóc nhưng không thể vì mặt tôi là mặt liệt.
5
Thật sự mà nói thì tôi đã quen với đau đớn, dù sao thì đau bụng, đau đầu là chuyện bình thường, ban đêm tôi còn không thể ngủ được.
Cố Trạch bắt gặp ánh mắt của tôi, mặt không thay đổi, lấy ra hộp kẹo bạc hà mang theo bên mình: "Nếu đau thì cứ ăn cái này đi.
Uống nhiều thuốc không tốt cho sức khỏe đâu."
Tôi lặng lẽ nhìn anh, Cố Trạch bình tĩnh nhìn tôi, thật lâu sau tôi mới nói: "Cho tôi đi."
Sắc mặt Cố Trạch không thay đổi, anh mở hộp kẹo bạc hà lấy ra hai viên.
Tôi lè lưỡi và cuốn viên bạc hà vào miệng.
Khá ngọt.
Cố Trạch trừng mắt nhìn tôi rồi rũ mắt nhìn viên kẹo còn lại trong tay, sau đó đưa vào miệng.
TÔI:?
6
Tôi dường như đã gặp được nữ anh hùng của mình.
Cô ấy vừa đổ cà phê lên bộ đồ đắt tiền của tôi và lau nó bằng khăn giấy.
Tôi thậm chí còn không cảm thấy buồn nôn, dường như nỗi ám ảnh của tôi đối với phụ nữ không có tác dụng gì trước mặt cô ấy.
Lý trí mách bảo, chỉ cần mang cô ấy về, tôi sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.
Tuy nhiên, tôi không muốn làm điều đó.
Đừng lau. Tôi hất tay cô gái ra, nhẹ nhàng nói: Cô không cần trả tiền.
7
Tôi nhờ Cố Trạch chở tôi đến văn phòng.
Vì mất ngủ nên tôi thường rất khó ngủ. Chính vì thế trong văn phòng của tôi sẽ có phòng tắm và phòng khách để tôi có thể nghỉ ngơi lâu hơn.
Trong phòng khách có đồ để tôi thay, khi vào phòng tắm, tôi làm ướt cả người, những giọt nước đang không ngừng nhỏ xuống từ tóc của tôi.
Cố Trạch nhìn tôi bước ra với mái tóc ước thì lập tức cau mày nói: "Tổng giám đốc, tóc của cậu cần phải sấy khô."
Tôi thờ ơ nghiêng đầu, ngước mắt nhìn anh: Anh lau giúp tôi nhé?
Ánh mắt của Cố Trạch không nhúc nhích, chỉ cầm chiếc khăn tắm bên cạnh lên nói: "Tổng giám đốc, cúi đầu xuống."
Tôi ngoan ngoãn cúi đầu, Cố Trạch dùng khăn nhẹ nhàng lau tóc cho tôi.
Anh cúi người, nghiêm túc lau tóc, tôi không khỏi ngước mắt nhìn Cố Trạch, lại bắt gặp ánh mắt của anh.
Lần đầu tiên trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ. Tôi vô thức quay mặt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.