Chương 2
Giang Cẩn
21/02/2023
Editor: Tường Vân
Trong lúc đầu óc tôi đang mông lung thì người nằm kế bên đã trở mình, quàng tay ôm eo tôi, giọng khàn khàn: "Mấy giờ rồi?".
Tôi đờ người, không dám đẩy tay cậu ta ra: "Mười một giờ."
"Ừm". Cậu ta mơ màng đáp lại rồi nằm yên như thế.
Hẳn là tôi nên làm gì đó mới phải, nhưng lại xấu hổ phát hiện mình "cứng" rồi. Cũng đâu trách tôi được, ai bảo câu "ừm" kia gợi cảm vậy làm chi?
Mà còn xấu hổ hơn là: cậu ta đột nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
"Hôm qua..." Giọng cậu ta khàn khàn, khiến tôi nhịn không được mà mồm nhanh hơn não.
Tôi chộp lấy tay cậu ta: "Xin lỗi xin lỗi. Là tại tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Cậu đánh tôi đi! Tôi cũng không nhớ rõ là đêm qua đã làm gì cậu nữa. Nhưng tôi biết chắc là cậu muốn đánh chết tôi lắm. Tôi sẽ không né đâu."
Cậu ta sửng sốt đến ngơ ngẩn, như đang ngẫm nghĩ lời tôi nói.
Tự dưng tôi thấy mình sao giống đồ khốn nạn quá, bèn dè dặt hỏi: "À, cậu... trên người có khó chịu gì không? Chỗ đó... chỗ đó có đau không?"
Cậu ta "à" một tiếng, trả lời: "Không sao"
Rồi hỏi tiếp: "Cậu không nhớ gì à?"
Tôi bứt rứt trong lòng, nhưng chỉ biết gật đầu.
Cậu ta há hốc mồm do dự một lúc, cuối cùng nói: "Không sao đâu. Uống say quá thôi. Giờ rửa mặt cho tỉnh rồi về trường, chiều nay còn có tiết."
Má ơi đây là tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa cảm động gớt nước mắt gì vậy? Tôi nghèn nghẹn, mặt tràn đầy day dứt mà đáp lời: "Đừng như vậy mà, thà cậu tẩn tôi một trận còn hơn á."
"Không được, người tôi nhức lắm. Không đánh được."
Nghe đến đó tôi nghẹn họng ngay, đành cất giọng áy náy: "À thì... vậy chờ cậu khỏe lại rồi tôi cho cậu tẩn bù nhé."
Cậu ta "ừ" cho có, rồi chống giường đứng lên.
Chăn rơi xuống, lộ ra thân hình cao m86 đầy vết đỏ đỏ tím tím. Chưa kể giữa hai chân còn sót dấu vết đáng ngờ kia. Tôi vừa hâm mộ chảy dãi (đương nhiên là chỉ hâm mộ dáng người thôi nha), vừa vội vàng nhỏm dậy mặc quần áo cho tử tế rồi dìu lấy cậu ta.
Vừa hay quần thể thao giúp tôi che lại "thằng em" đang phấn khích.
Áo sơ mi của cậu ta còn chưa cài hết nút, lộ ra tám múi cơ bụng săn chắc, trên đó còn hằn đầy dấu răng.
Tôi quay mặt đi, không nén được mà đỏ lựng cả mặt. Đang đắm chìm trong day dứt tội lỗi thì tôi thoáng nghe được một tiếng cười khẽ. Vô thức ngẩng đầu lên, thì thấy cậu ta đang chăm chú nhìn gương.
Chắc là nghe lầm rồi ha, đâu có ai trong lúc gay cấn như này mà còn cười được nữa?
- -------------------
Like và comment để mình có động lực edit nhanh hơn nhé! Cảm ơn mọi người nhiều!
Trong lúc đầu óc tôi đang mông lung thì người nằm kế bên đã trở mình, quàng tay ôm eo tôi, giọng khàn khàn: "Mấy giờ rồi?".
Tôi đờ người, không dám đẩy tay cậu ta ra: "Mười một giờ."
"Ừm". Cậu ta mơ màng đáp lại rồi nằm yên như thế.
Hẳn là tôi nên làm gì đó mới phải, nhưng lại xấu hổ phát hiện mình "cứng" rồi. Cũng đâu trách tôi được, ai bảo câu "ừm" kia gợi cảm vậy làm chi?
Mà còn xấu hổ hơn là: cậu ta đột nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
"Hôm qua..." Giọng cậu ta khàn khàn, khiến tôi nhịn không được mà mồm nhanh hơn não.
Tôi chộp lấy tay cậu ta: "Xin lỗi xin lỗi. Là tại tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Cậu đánh tôi đi! Tôi cũng không nhớ rõ là đêm qua đã làm gì cậu nữa. Nhưng tôi biết chắc là cậu muốn đánh chết tôi lắm. Tôi sẽ không né đâu."
Cậu ta sửng sốt đến ngơ ngẩn, như đang ngẫm nghĩ lời tôi nói.
Tự dưng tôi thấy mình sao giống đồ khốn nạn quá, bèn dè dặt hỏi: "À, cậu... trên người có khó chịu gì không? Chỗ đó... chỗ đó có đau không?"
Cậu ta "à" một tiếng, trả lời: "Không sao"
Rồi hỏi tiếp: "Cậu không nhớ gì à?"
Tôi bứt rứt trong lòng, nhưng chỉ biết gật đầu.
Cậu ta há hốc mồm do dự một lúc, cuối cùng nói: "Không sao đâu. Uống say quá thôi. Giờ rửa mặt cho tỉnh rồi về trường, chiều nay còn có tiết."
Má ơi đây là tình huynh đệ xã hội chủ nghĩa cảm động gớt nước mắt gì vậy? Tôi nghèn nghẹn, mặt tràn đầy day dứt mà đáp lời: "Đừng như vậy mà, thà cậu tẩn tôi một trận còn hơn á."
"Không được, người tôi nhức lắm. Không đánh được."
Nghe đến đó tôi nghẹn họng ngay, đành cất giọng áy náy: "À thì... vậy chờ cậu khỏe lại rồi tôi cho cậu tẩn bù nhé."
Cậu ta "ừ" cho có, rồi chống giường đứng lên.
Chăn rơi xuống, lộ ra thân hình cao m86 đầy vết đỏ đỏ tím tím. Chưa kể giữa hai chân còn sót dấu vết đáng ngờ kia. Tôi vừa hâm mộ chảy dãi (đương nhiên là chỉ hâm mộ dáng người thôi nha), vừa vội vàng nhỏm dậy mặc quần áo cho tử tế rồi dìu lấy cậu ta.
Vừa hay quần thể thao giúp tôi che lại "thằng em" đang phấn khích.
Áo sơ mi của cậu ta còn chưa cài hết nút, lộ ra tám múi cơ bụng săn chắc, trên đó còn hằn đầy dấu răng.
Tôi quay mặt đi, không nén được mà đỏ lựng cả mặt. Đang đắm chìm trong day dứt tội lỗi thì tôi thoáng nghe được một tiếng cười khẽ. Vô thức ngẩng đầu lên, thì thấy cậu ta đang chăm chú nhìn gương.
Chắc là nghe lầm rồi ha, đâu có ai trong lúc gay cấn như này mà còn cười được nữa?
- -------------------
Like và comment để mình có động lực edit nhanh hơn nhé! Cảm ơn mọi người nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.