Tôi Làm Bảo Mẫu Cho Chồng Tương Lai
Chương 38: Tầm Phương sợ hy vọng quá nhiều thất vọng càng cao
Hồng Trà
16/09/2023
Cô và anh cùng bước trên con đường dẫn đến bãi giữ xe cách đó không xa.
Tầm Phương lẳng lặng nhìn anh, rất nhiều ý nghĩ không thể diễn đạt bằng
lời nói kẹt trong cổ họng, tuôn ra không được nuốt xuống chẳng xong.
Dĩ Lâm toan dừng bước, đứng song song với cô, ngắc ngứ vài lần mới gộp thành câu từ hoàn chỉnh.
"Mỹ Nhân đó, thằng đó ăn nói tuy bốp chát nhưng bụng dạ ngay thẳng, không gây phiền hà cho ai bao giờ hết. Mấy lời nó nói ban nãy cô đừng để bụng nhé."
"À, thật ra là..." Tầm Phương gãi đầu, thầm trách vào lúc quan trọng thế này, cái miệng hoạt ngôn của cô như bị phong ấn, đầu óc rỗng tuếch, không rặn nổi nửa câu ra hồn. Trong chốc lát, cô mở lời: "Không sao đâu, mấy lời của anh ta nói không thể làm tôi tổn thương được." So với mẹ cô, thì Mỹ Nhân chỉ xứng xách dép cho bà. Khiến cô buồn à? Nằm mơ đi! Hắn ta không xứng.
"Hơn nữa, còn cảm ơn chuyện ban nãy nhé!"
"Chuyện nào nhỉ?" Dĩ Lâm nghiêng đầu sang trái rồi sang phải, giống như anh thật sự không nhớ gì cả.
Tầm Phương bẽn lẽn: "Thì anh nói tốt về tôi trước mặt Mỹ Nhân và chuyện lon nước lúc nãy đó. Cảm ơn anh vì tất cả!"
"Biết rồi!"
Dĩ Lâm cúi đầu, đi trong bóng đêm của riêng mình anh, phía trước có chướng ngại gì đều mặc kệ. Nhìn theo bóng lưng đó, Tầm Phương phóng trăm ngàn dấu chấm hỏi lên người anh. Biết rồi, biết cái gì kia chứ? Biết cô sẽ trả thù Mỹ Nhân, biết trước sau gì cũng cô và hắn ta cũng gây nhau như chó với mèo? Hay còn thế nữa. Càng lúc cô càng không hiểu được con người này, những lời anh nói đều khiến cô nảy sinh lòng hoài nghi.
"Không phải bên đó." Tầm Phương bước đến kéo anh đi theo mình, nhìn con đường thẳng phía trước, cô quyến luyến quay đầu. "Anh có thấy tiếc không?"
"Tiếc cái gì?"
"Tiếc cuộc sống trước kia."
Một cuộc sống rực rỡ đầy màu sắc tương sáng, thành công và bạn bè vây quanh ca ngợi. Tiếc những kỳ quan bản thân không được nhìn ngắm, tiếc nửa đời tươi trẻ vùi lấp bởi bóng đêm. Cô thả chậm bước chân, nhẹ nhàng cất giọng.
"Có một quãng thời gian tôi từng nghĩ rằng mình không thể sống tiếp nữa, nó quá khó khăn đối với tôi. Rồi một năm, hai năm, cứ thế mười năm trôi qua, tôi dần thích nghi với môi trường mình cho rằng không phù hợp, thậm chí là hài lòng với nó. Cho nên anh..." Tầm Phương liếc mắt nhìn người bên trái: "Nửa năm qua, có phải anh đang dần chấp nhận, hài lòng với cuộc sống như bây giờ không?"
Dĩ Lâm lắc đầu không trả lời. Tầm Phương không biết cái lắc đầu đó là thừa nhận cô nói sai rồi, hay ngầm chấp nhận việc bản thân không còn ý chí tiến lên, hài lòng với cuộc sống tạm bợ. Riêng sự im lặng của anh tựa như quả bom hạng nặng được ném vào hố lửa, trong tích tắc phá banh mọi niềm tin cô đặt cược vào ngày mai.
Tầm Phương gấp gáp, bàn tay nắm áo Dĩ Lâm siết chặt: "Tuyệt đối không được hài lòng có biết chưa. Vì một khi anh có suy nghĩ như vậy, cảnh cửa huy hoàng của cuộc đời sẽ đóng lại từ giây phút đấy, chắc anh không muốn mình mắc kẹt ở đó vĩnh viễn đâu nhỉ?"
Dĩ Lâm kìm nén tiếng thở dài u uất, do dự gật đầu.
Nhận ra lời mình nói có thể đả động đến suy nghĩ anh, Tầm Phương chẳng màng đến được hay mất, cô nói ngay.
"Quyết định đúng rồi đấy. Anh phải vực dậy tinh thần, mau chóng trở lại cuộc sống trước kia. Nhìn Mỹ Nhân mà xem, chiều hôm nay anh ta còn diện đồ mới, đạp xe quanh công viên thì không có lý do anh phải nhốt mình trong nhà cả. Chúng ta đợi..."
Nói đến đây, Dĩ Lâm kéo tay cô, chặn đứng những lời sắp bật ra. Anh mím môi, bối rối.
"Đợi lâu lắm Phương à, mình đừng đợi nữa." Trong suốt ba tháng qua, Dĩ Lâm đã dùng thái độ lơ ngơ, bất cần đời để đối diện với sự thật và tất cả mọi người chung quanh. Đây là lần đầu tiên anh đứng trước mặt cô nói ra suy nghĩ trong lòng minh, bảo "đừng đợi nữa" như một lời tuyên bố, anh thua rồi. Thời gian quá lâu, binh sĩ dù hùng mạnh vẫn phất cờ đầu hàng dưới sự tàn phá khủng khiếp của thời gian, buông xuống tất cả, quay đầu bỏ chạy.
Tầm Phương nào để anh được như ý nguyện, anh càng sợ, càng trốn tránh, cô càng bắt anh đối diện với vấn đề của bản thân. Trong từ điển của cô, không chấp nhận kẻ yếu hèn sợ sệt, chỉ cảm thông cho binh sĩ thất bại dù đã ra sức chiến đấu. Cô hất tay anh ra khỏi tay mình, lên giọng đanh thép.
"Bao lâu cũng phải đợi. Tôi không chấp nhận việc anh từ bỏ cơ hội tìm lại ánh sáng."
"Dù phải đợi rất rất rất lâu sao?" Dĩ Lâm mở đường, nhấn mạnh ba từ rất, dẫn dắt mạch suy nghĩ của Tầm Phương rẽ sang hướng khác.
"Dĩ nhiên rồi." Cô gật đầu khẳng định.
Buổi tối hôm đó, cô nằm trên giường nhớ đến cuộc đối thoại chiều nay chợt nảy sinh nghi vấn. Rất lâu sao là bao lâu nhỉ? Một tháng hay một năm? Chẳng lẽ, cô phải ở đây cùng anh chờ đợi hai màng giác mạc mới xuất hiện? Thật khó nói cô muốn hay không muốn ở lại, Tầm Phương vừa muốn gần gũi, lại sợ hy vọng quá nhiều thất vọng càng cao.
Dĩ Lâm toan dừng bước, đứng song song với cô, ngắc ngứ vài lần mới gộp thành câu từ hoàn chỉnh.
"Mỹ Nhân đó, thằng đó ăn nói tuy bốp chát nhưng bụng dạ ngay thẳng, không gây phiền hà cho ai bao giờ hết. Mấy lời nó nói ban nãy cô đừng để bụng nhé."
"À, thật ra là..." Tầm Phương gãi đầu, thầm trách vào lúc quan trọng thế này, cái miệng hoạt ngôn của cô như bị phong ấn, đầu óc rỗng tuếch, không rặn nổi nửa câu ra hồn. Trong chốc lát, cô mở lời: "Không sao đâu, mấy lời của anh ta nói không thể làm tôi tổn thương được." So với mẹ cô, thì Mỹ Nhân chỉ xứng xách dép cho bà. Khiến cô buồn à? Nằm mơ đi! Hắn ta không xứng.
"Hơn nữa, còn cảm ơn chuyện ban nãy nhé!"
"Chuyện nào nhỉ?" Dĩ Lâm nghiêng đầu sang trái rồi sang phải, giống như anh thật sự không nhớ gì cả.
Tầm Phương bẽn lẽn: "Thì anh nói tốt về tôi trước mặt Mỹ Nhân và chuyện lon nước lúc nãy đó. Cảm ơn anh vì tất cả!"
"Biết rồi!"
Dĩ Lâm cúi đầu, đi trong bóng đêm của riêng mình anh, phía trước có chướng ngại gì đều mặc kệ. Nhìn theo bóng lưng đó, Tầm Phương phóng trăm ngàn dấu chấm hỏi lên người anh. Biết rồi, biết cái gì kia chứ? Biết cô sẽ trả thù Mỹ Nhân, biết trước sau gì cũng cô và hắn ta cũng gây nhau như chó với mèo? Hay còn thế nữa. Càng lúc cô càng không hiểu được con người này, những lời anh nói đều khiến cô nảy sinh lòng hoài nghi.
"Không phải bên đó." Tầm Phương bước đến kéo anh đi theo mình, nhìn con đường thẳng phía trước, cô quyến luyến quay đầu. "Anh có thấy tiếc không?"
"Tiếc cái gì?"
"Tiếc cuộc sống trước kia."
Một cuộc sống rực rỡ đầy màu sắc tương sáng, thành công và bạn bè vây quanh ca ngợi. Tiếc những kỳ quan bản thân không được nhìn ngắm, tiếc nửa đời tươi trẻ vùi lấp bởi bóng đêm. Cô thả chậm bước chân, nhẹ nhàng cất giọng.
"Có một quãng thời gian tôi từng nghĩ rằng mình không thể sống tiếp nữa, nó quá khó khăn đối với tôi. Rồi một năm, hai năm, cứ thế mười năm trôi qua, tôi dần thích nghi với môi trường mình cho rằng không phù hợp, thậm chí là hài lòng với nó. Cho nên anh..." Tầm Phương liếc mắt nhìn người bên trái: "Nửa năm qua, có phải anh đang dần chấp nhận, hài lòng với cuộc sống như bây giờ không?"
Dĩ Lâm lắc đầu không trả lời. Tầm Phương không biết cái lắc đầu đó là thừa nhận cô nói sai rồi, hay ngầm chấp nhận việc bản thân không còn ý chí tiến lên, hài lòng với cuộc sống tạm bợ. Riêng sự im lặng của anh tựa như quả bom hạng nặng được ném vào hố lửa, trong tích tắc phá banh mọi niềm tin cô đặt cược vào ngày mai.
Tầm Phương gấp gáp, bàn tay nắm áo Dĩ Lâm siết chặt: "Tuyệt đối không được hài lòng có biết chưa. Vì một khi anh có suy nghĩ như vậy, cảnh cửa huy hoàng của cuộc đời sẽ đóng lại từ giây phút đấy, chắc anh không muốn mình mắc kẹt ở đó vĩnh viễn đâu nhỉ?"
Dĩ Lâm kìm nén tiếng thở dài u uất, do dự gật đầu.
Nhận ra lời mình nói có thể đả động đến suy nghĩ anh, Tầm Phương chẳng màng đến được hay mất, cô nói ngay.
"Quyết định đúng rồi đấy. Anh phải vực dậy tinh thần, mau chóng trở lại cuộc sống trước kia. Nhìn Mỹ Nhân mà xem, chiều hôm nay anh ta còn diện đồ mới, đạp xe quanh công viên thì không có lý do anh phải nhốt mình trong nhà cả. Chúng ta đợi..."
Nói đến đây, Dĩ Lâm kéo tay cô, chặn đứng những lời sắp bật ra. Anh mím môi, bối rối.
"Đợi lâu lắm Phương à, mình đừng đợi nữa." Trong suốt ba tháng qua, Dĩ Lâm đã dùng thái độ lơ ngơ, bất cần đời để đối diện với sự thật và tất cả mọi người chung quanh. Đây là lần đầu tiên anh đứng trước mặt cô nói ra suy nghĩ trong lòng minh, bảo "đừng đợi nữa" như một lời tuyên bố, anh thua rồi. Thời gian quá lâu, binh sĩ dù hùng mạnh vẫn phất cờ đầu hàng dưới sự tàn phá khủng khiếp của thời gian, buông xuống tất cả, quay đầu bỏ chạy.
Tầm Phương nào để anh được như ý nguyện, anh càng sợ, càng trốn tránh, cô càng bắt anh đối diện với vấn đề của bản thân. Trong từ điển của cô, không chấp nhận kẻ yếu hèn sợ sệt, chỉ cảm thông cho binh sĩ thất bại dù đã ra sức chiến đấu. Cô hất tay anh ra khỏi tay mình, lên giọng đanh thép.
"Bao lâu cũng phải đợi. Tôi không chấp nhận việc anh từ bỏ cơ hội tìm lại ánh sáng."
"Dù phải đợi rất rất rất lâu sao?" Dĩ Lâm mở đường, nhấn mạnh ba từ rất, dẫn dắt mạch suy nghĩ của Tầm Phương rẽ sang hướng khác.
"Dĩ nhiên rồi." Cô gật đầu khẳng định.
Buổi tối hôm đó, cô nằm trên giường nhớ đến cuộc đối thoại chiều nay chợt nảy sinh nghi vấn. Rất lâu sao là bao lâu nhỉ? Một tháng hay một năm? Chẳng lẽ, cô phải ở đây cùng anh chờ đợi hai màng giác mạc mới xuất hiện? Thật khó nói cô muốn hay không muốn ở lại, Tầm Phương vừa muốn gần gũi, lại sợ hy vọng quá nhiều thất vọng càng cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.