Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Chương 6

Phù Diêu Khanh

29/12/2022

Sau khi Úc Nam Diễn đi công tác về, cuộc sống của Khương Tri Ngôn cũng không có biến hóa gì, hai người cơ hồ không gặp mặt được.

Khương Tri Ngôn ngủ đến hơn 8 giờ mới tỉnh, Úc Nam Diễn sớm đã đến công ty.

Đêm khuya khi anh trở về, Khương Tri Ngôn dù cho không ngủ cũng sẽ không mở cửa nghênh đón, 3 ngày liên tục, rõ ràng là người sống cùng 1 mái hiên, lại sinh sôi mà chưa gặp mặt được một lần.

Làm người ngoài như quản gia Lâm đây cũng có chút nôn nóng, trong tối ngoài sáng ám chỉ Khương Tri Ngôn rằng người nào đó là 6 giờ rưỡi sáng rời giường, vận động nửa tiếng lại tắm rửa ăn sáng.

“Úc thiếu gia vẫn luôn ăn sáng một mình, tôi thấy gần đây khẩu vị của thiếu gia cũng không tốt lắm, nếu Khương tiểu thư có thể bồi cậu ấy nhiều hơn, thiếu gia nhất định sẽ rất vui vẻ đi.”

Chú Lâm, chú biết những lời như “Thiếu gia nhất định sẽ rất vui vẻ đi” này đã bị liệt vào một trong những câu thoại trích lời nhả rãnh bá tổng không.

Được rồi, chú Lâm không biết.

Ông ấy chỉ là chân thành mà kỳ vọng Khương Tri Ngôn chủ động chút.

Cảm thấy mình mấy ngày nay đích xác là cũng có chút tiêu cực lãn công, Khương Tri Ngôn sám hối tí ti trong một giây, “Con cũng là sợ quấy rầy Nam Diễn, anh ấy bận đến vậy mà.”

“Không quấy rầy, không quấy rầy!”

“Vậy tối nay con chờ Nam Diễn về đi.”

Ngủ muộn đơn giản hơn dậy sớm nhiều, lại nói tiếp thì thật ra Khương Tri Ngôn ngủ cũng không sớm, từ khi không cần đi làm, giữa trưa lại có thời gian ngủ sung túc nữa, mấy ngày nay Khương Tri Ngôn đều là cỡ 12 giờ mới ngủ.

Ai biểu cái thế giới này tuy đại thể khá tương tự với thế giới trước của cô, nhưng mà lại có khác biệt không nhỏ chứ, ví dụ như rất nhiều phim truyền hình mới, cả tiểu thuyết và manga anime nữa.

Khương Tri Ngôn tựa như chuột rớt chĩnh gạo, một không khống chế liền…… Khụ khụ.

Đêm khuya tĩnh lặng, rạng sáng 1 giờ mà biệt thự Úc gia vẫn là đèn đuốc sáng trưng, Khương Tri Ngôn đã chờ đến có chút mệt rã rời, rốt cuộc đã chờ được Úc Nam Diễn tan tầm về, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh tựa hồ sớm đã biết mình đang đợi anh, trong này phỏng chừng có công lao của quản gia Lâm.

“Đến phòng anh.”

So với Khương Tri Ngôn mắt nhập nhèm mông lung, tinh thần Úc Nam Diễn lại tốt như còn có thể phê tiếp 300 phần văn kiện, chả nhìn ra được là người mới hơn 6 giờ sáng đã dậy tí nào, cô nghe nói có vài người trời sinh tinh lực dư thừa, một ngày chỉ cần ngủ 3-4 tiếng là đủ rồi.

Phỏng chừng Úc Nam Diễn chính là người như vậy.

Khó trách tuổi còn trẻ đã có thành tựu như vậy, người một ngày muốn ngủ mười tiếng như mình đây đại khái chỉ có thể làm cá mặn.

Hai người không có khả năng nói chuyện phiếm ở đại sảnh, Khương Tri Ngôn đi theo sau Úc Nam Diễn vào thang máy tới lầu 5.

Đây là chỗ của Úc Nam Diễn, cả một tầng chỉ có 2 cái phòng, một cái của anh, một cái có lẽ là chỗ cô sẽ ở tạm sau này.

Một cái phòng lớn đến có thể cho Daniel sải chân chạy, cũng là một cái phòng có thể thể hiện đầy đủ Úc gia có tiền cỡ nào.

Sau khi hai người tiến vào, quản gia Lâm, người thứ 3 theo ở phía sau nhanh chóng đóng cửa lại, đồng thời hô lên ngoài cửa: “Thiếu gia, Khương tiểu thư, tôi đi xem xem bữa khuya đã được chưa, hai cô cậu chậm rãi trò chuyện nhé ~”

Khương Tri Ngôn: “……”

Úc Nam Diễn tựa hồ sớm đã quen quản gia Lâm ngẫu nhiên sẽ tự chủ trương, duỗi tay kéo cà vạt giữa cổ xuống, tùy tay vứt lên sofa một phen, sau đó đi sang một bên, “Uống chứ?”

Nhìn cả một cái tủ những loại rượu nổi tiếng, Khương Tri Ngôn lắc lắc tay, “Không được, tôi không biết.”

Cô trước kia thì thật có thể uống một chút, nhưng Khương Tri Ngôn từ nhỏ chính là gái ngoan, không uống rượu, ai biết được uống một ngụm sẽ thế nào.

Úc Nam Diễn không miễn cưỡng, rót non nửa ly rượu vang đỏ cho chính mình, sau đó đi đến bên cửa sổ ngắm cảnh đêm bên ngoài, một bộ dáng tôi chỉ muốn an tĩnh, cô đừng tới quấy rầy tôi.

Loại cảm giác này Khương Tri Ngôn hiểu, bản thân mình đi làm về đến nhà cũng là cái kiểu trạng thái hiền giả này đây, ai cũng không muốn để ý, nếu lúc này ông chủ lại đột nhiên cho một cú điện thoại, cô đều có thể nổ!

Khương Tri Ngôn rất thức thời mà đi đến một bên sofa ngồi xuống, lấy di động ra bắt đầu xem cuốn tiểu thuyết chưa xem xong.

Mới nãy ở phòng khách có quản gia Lâm ở đó, cô cũng ngượng ngùng mà chơi di động, ngồi không ở đó chán khỏi phải bàn.

“Phốc.”

Năm phút sau, Khương Tri Ngôn che miệng lại dùng sức nghẹn cười, tác giả này viết cũng quá khôi hài đi?

Nếu không phải là ở trong phòng Úc Nam Diễn, cô phỏng chừng sớm đã cười đến đấm giường.

Đầu óc vốn đang rất buồn ngủ giờ đây cũng sớm đã thanh tỉnh, thậm chí còn cảm giác đói một chút, quản gia Lâm nói muốn chuẩn bị bữa khuya, đây rõ ràng chính là tiết tấu một đi không trở lại.

Theo đạo lý thì đêm hôm khuya khoắt trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, không khí kiểu gì cũng sẽ có chút ái muội, nhưng ở đây lại hoàn toàn không có cảm giác này.

Người trầm tư thì trầm tư, kẻ xem tiểu thuyết thì xem tiểu thuyết, Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn tựa như hai người xa lạ tự lo làm việc của mình, hoàn toàn sẽ không có ý tưởng kiều diễm gì.

Đây còn không phải là nguyên nhân chọn Khương Tri Ngôn sao?

Úc Nam Diễn bị tiếng cười khẽ kia kéo về suy nghĩ, rõ ràng không có nhìn Khương Tri Ngôn nhưng cũng biết cô đang làm cái gì.

An tĩnh, thông minh, có chừng mực.

Chỉ cần có 3 điểm này, anh không ngại tiêu tiền mua thanh tịnh.



“Ngày mai em về?”

Thanh âm của Úc Nam Diễn kéo Khương Tri ngôn về từ trong tiểu thuyết, cô quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ: “Chuyến bay 2 giờ chiều, mùng hai tôi sẽ về, yên tâm đi, bình thường tôi xử sự rất chuyên nghiệp.”

Khóe môi Úc Nam Diễn hơi hơi khẽ động, “Các mối quan hệ đều nhớ rõ rồi?”

Khương Tri Ngôn thả di động xuống, “Muốn khảo tôi sao?” Hiển nhiên mấy ngày nay cô cũng không phải chỉ chơi mà không làm việc, tư liệu bên Úc gia không nói đọc làu làu nhưng cũng coi như nhớ kỹ trong lòng.

“Không cần.” Úc Nam Diễn rời khỏi bên cửa sổ, “Em đi ngủ đi.”

“Ngủ sô pha sao?”

Nghe được những lời kia của Úc Nam Diễn, ánh mắt đầu tiên của Khương Tri Ngôn là nghía về phía sofa, đánh giá kích cỡ và độ mềm cứng của nó một chút, cảm thấy ngủ một đêm hẳn là không thành vấn đề, cũng không biết bên chỗ Úc Nam Diễn có chăn dư để có thể bố thí cho cô một cái không, nếu không thì cũng chỉ đành đắp áo khoác của mình.

Không trách Khương Tri Ngôn nghĩ như vậy, nhìn cái bộ dáng kia của quản gia Lâm là biết ngay ông ấy đang âm thầm chờ mong cái gì, mi nói một đôi tình lữ mấy ngày đều là chia phòng, khó được có một buổi tối có thể gặp cái mặt còn muốn chia phòng nữa, Khương Tri Ngôn thật hoài nghi nếu mà mình thật đi rồi thì hôm sau tin tức Úc Nam Diễn không được hẳn sẽ lại truyền ra.

Vì sao lại nói là ‘lại’ nhỉ? Vì cái vụ này trong tối đã truyền đi không biết bao nhiêu lần.

Mi nói một anh thể xác và tinh thần bình thường, đang đúng “tuổi thanh xuân” nữa, vừa có tiền tướng tá lại soái mà ngay cả một đối tượng ám muội cũng không có, dù có lại trầm mê làm việc, này… Hình như cũng không thể nào nói nổi.

Dùng lời của những đồng nghiệp kia, loại tình huống này nếu không phải không được thì chính là gay.

Khương Tri Ngôn còn từng đoán Úc Nam Diễn tìm mình lại đây liệu có phải là có nguyên nhân về phương diện này hay không, rốt cuộc nếu anh muốn tìm một đối tượng môn đăng hộ đối, cũng sẽ không ai hiểu chuyện nghe lời như cô vậy.

Có điều mấy cái đó đều là tự mình suy đoán, Khương Tri Ngôn đương nhiên sẽ không ngốc mà nói ra.

Ngược lại là Úc Nam Diễn, rõ ràng sửng sốt một giây, sau đó liền đoán được tám chín phần mười ý tưởng của Khương Tri Ngôn, sắc mặt của anh trong nháy mắt có chút không đúng, bởi vì biến hóa quá mức vi diệu, Khương Tri Ngôn đọc hiểu vô năng.

“Em……” Úc Nam Diễn mở miệng.

Khi đối mắt với đôi mắt sáng người kia của Khương Tri Ngôn, anh chợt chuyển câu chuyện, “Bỏ đi.”

Nói xong liền buông ly rượu, trực tiếp vào phòng ngủ, bùm cái đóng cửa lại.

Kia phải gọi là lãnh khốc vô tình.

“Tôi……” Khương Tri Ngôn câm nín, vốn đang muốn hỏi xem có gối đầu và chăn hay không, nhưng nhìn bộ dáng này của Úc Nam Diễn, vẫn là bỏ đi, tạm chấp nhận một đêm đi.

Nghĩ đến cô năm đó tăng ca suốt đêm ngay cả cái sofa cũng không có, chí ít chỗ này có máy sưởi sung túc, người phải học được thấy đủ!

Nghĩ thoáng rồi, Khương Tri Ngôn cởi áo khoác ra đắp lên người, đồng thời tắt đi đại bộ phận đèn trong phòng khách, chỉ để lại một cái đèn vàng nhỏ, nghiêng người đi lấy di động tính toán tiếp tục phân đoạn xuất sắc hồi nãy.

Tách, cửa phòng ngủ lại lần nữa mở ra.

Úc Nam Diễn người mang theo một tia hơi nước, hiển nhiên đã nhanh chóng rửa mặt, bốn mắt nhìn nhau với Khương Tri Ngôn nằm trên sofa, Úc Nam Diễn: “…… Động tác của em ngược lại là mau.”

Khương Tri Ngôn: “?”

Cái gì mà mau? Cô làm gì?

“Vào đi, em ngủ giường, tôi còn chút việc phải xử lý.”

Khương Tri Ngôn: “Không cần không cần, này nào không biết xấu hổ chứ, tôi nằm trên sofa là được.”

Để ông chủ làm việc còn mình thì ngủ, còn bá chiếm giường của ông chủ, loại chuyện này Khương Tri Ngôn làm không được.

Nghe cự tuyệt, Úc Nam Diễn không khỏi nhíu mày, nếu Triệu Đào mà ở đây thì chắc chắn lập tức liền “Dạ da dạ”, không dám sờ râu hùm, tiếc thay hiện giờ ở chỗ này là Khương Tri Ngôn, dưới ánh đèn mờ nhạt cô cũng không thể thấy quá rõ sắc mặt Úc Nam Diễn.

“Thiệt đó, sofa lớn như vậy, cũng không khác với ký túc xá trước kia tôi ở là mấy, nếu anh băn khoăn, cứ cho tôi một cái gối đầu và chăn đi.”

Úc Nam Diễn rũ mắt xuống, nhìn bộ dáng kiên định của Khương Tri Ngôn, một giây sau: “Bỏ đi.”

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay anh nói 2 chữ này.

Rầm, cửa phòng ngủ lại lần nữa đóng lại.

Mười giây sau, Khương Tri Ngôn được đến gối đầu và chăn mình muốn.

Chăn xúc cảm mềm mại, ấm áp sát da, là một đạo cụ giữ ấm ưu tú, rất là thích, Khương Tri Ngôn lại lần nữa cầm lấy di động, chờ khi cô chính thức muốn ngủ đã gần 3 giờ, có điều trước khi ngủ cố thoáng nhìn về phía phòng ngủ, trong kẹt cửa còn ẩn ẩn sáng đèn, Úc Nam Diễn còn chưa ngủ?

—— quả nhiên thời buổi này làm nhà tư bản cũng không dễ dàng.

Mang theo tiếng cảm thán này, Khương Tri Ngôn lâm vào mộng đẹp, ẩn ẩn hình như còn mơ về buổi tối tăng ca nào đó của mình đời trước, phương án sửa lại một lần lại một lần, thằng cháu trai bên A lại vẫn cứ không hài lòng, cô tức đến độ chửi tục ngay tại chỗ, kết quả bị ông chủ nghe được.

“Khương Tri Ngôn! Nói thô tục ở văn phòng, trừ tiền!”

“Khương Tri Ngôn!”

“Đm!”

Giật mình một cái, Khương Tri Ngôn liền nhìn thấy Úc Nam Diễn đang cau mày trước mặt mình như cô nợ anh mấy trăm triệu ấy, sợ tới mức cô túm lấy gối đầu ném ra ngoài một phen.



Nhưng mà gối đầu vừa rời tay, Khương Tri Ngôn liền phản ứng lại đây là tình huống như thế nào, tiếc thay đã không còn kịp rồi.

Bùm!

Trơ mắt nhìn thấy Úc Nam Diễn bởi vì cách quá gần, động tác quá đột nhiên mà không kịp phản ứng lại bị một cái gối đầu dộng ngay giữa khuôn mặt tuấn tú, kiểu tóc vốn dĩ có hình nháy mắt rối loạn.

“Khương! Tri! Ngôn!”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi sai rồi! Đừng trừ tiền của tôi!”

Úc Nam Diễn: “……”

Anh ấn ấn giữa mày, phả ra một ngụm trọc khí, tự hỏi có phải mình tìm người này là tìm nhầm hay không nhỉ?

“Dậy, hôm nay tôi không đến công ty, đưa em đi sân bay.”

Úc Nam Diễn khổng hổ là Úc Nam Diễn, rất mau đã điều chỉnh tốt tâm thái, tựa như gì cũng chưa phát sinh mà kêu Khương Tri Ngôn dậy rồi đứng lên rời đi.

Chờ anh đi rồi, Khương Tri Ngôn nhìn thoáng qua di động, 5h 58 phút.

Cũng chính là ngủ chưa được 3 tiếng.

Vì sao đã không đến công ty còn phải dậy sớm như vậy mà đánh thức cô, máy bay là 2 giờ chiều, dù cho thủ đô có kẹt xe đi nữa cũng không cần sớm như vậy mà!

Trong lòng rít gào nhả rãnh n lần, Khương Tri Ngôn vẫn phải rời giường.

Nhớ năm đó cô cũng là người tăng ca suốt đêm xong hôm sau còn phải giảng giải phương án cho bên A, không ngờ tới chỉ mấy ngày ngắn ngủi sống “hủ bại” đã hoàn toàn phá hủy ý chí người làm công.

Có điều, làm cá mặn thật sự quá sung sướng! Về sau nếu ai nói với Khương Tri Ngôn người trẻ tuổi không làm việc liền phế đi, cô nhất định là người đầu tiên dỗi về!

Chờ qua thời gian thử việc, liền xin với Úc Nam Diễn một chút, tìm một cơ hội ra ngoài du lịch đi.

Dù sao mình bây giờ đã có tiền lại có thời gian, đương nhiên phải đối tốt với bản thân một chút!

Vừa tìm tòi bản đồ du lịch trong đầu vừa gấp chăn, Khương Tri Ngôn đột nhiên cứng đờ.

Cô phát hiện một cái cà vạt đã bị mình đè nhăn thành bánh quai chèo.

Tìm tòi trong ký ức —— Úc Nam Diễn về phòng, Úc Nam Diễn gỡ cà vạt, sau đó… Anh tùy tay ném trên sofa.

Cũng chính là cái sofa mình nằm đây.

Khương Tri Ngôn tay tái cầm cái cà vạt này, tay phải cầm di động chụp một cái lại search.

Ghê gớm thật!

38.000!

Đây là cà vạt sao? Là vàng á!

Đôi tay dùng sức đè xuống, Khương Tri Ngôn trải bằng trên sofa sau đó đè chăn và gối đầu lên, hy vọng chờ lúc Úc Nam Diễn phát hiện nó đã trở về nguyên dạng.

Lăn lộn một phen, chờ Khương Tri Ngôn về phòng rửa mặt xong rồi thay quần áo xuống lầu ấy, Úc Nam Diễn đã đang ăn sáng.

Một bên, quản gia Lâm nhìn thấy Khương Tri Ngôn xuống lầu thì lập tức mỉm cười hòa ái, “Khương tiểu thư dậy sớm vậy? Vừa lúc có thể cùng ăn sáng với thiếu gia, hôm nay có trái cây cô thích đó.”

—— vì sao lại dậy sớm như vậy chú không biết sao?

Đối mặt với vị trưởng bối chuẩn bị bữa khuya liền chuẩn bị đến mất tích này, Khương Tri Ngôn tự biết không thể trêu vào, cô đang muốn ngồi vào vị trí ngày thường mình ngồi để ăn sáng, quản gia lâm lấy thế sét đánh không kịp bưng tai kéo ra cái ghế ở bên cạnh Úc Nam Diễn, “Khương tiểu thư, mời ngồi.”

Khương Tri Ngôn: “… Cảm ơn chú.”

Thu hết những việc này vào đáy mắt, Úc Nam Diễn không nói lời nào, chuyên tâm ăn bữa sáng trước mặt, giống như hết thảy đều không liên quan đến anh.

Khương Tri Ngôn duy trì độ cong nơi khóe môi, quyết định hóa bi phẫn thành muốn ăn, hậu quả khi làm vậy chính là một không cẩn thận liền no căng.

Quản gia Lâm: “Khương tiểu thư cô ăn từ từ, không đủ thì vẫn còn, tối qua ngủ không ngon đi? Ăn xong cô có thể về ngủ lại một lát.”

—— chú Lâm, có phải chú đã đột nhiên nói gì đó ghê gớm hay không vậy?

Khương Tri Ngôn nhìn về phía Úc Nam Diễn.

[ Quản chút đi nha! ]

[ Quản không được. ]

Nhìn thấy Khương Tri Ngôn và Úc Nam Diễn “mắt đi mày lại”, tươi cười của chú Lâm càng thêm sáng lạn, ông cảm thấy chờ chút nữa ông có thể hồi báo với lão gia tử một chút, nói không chừng sang năm có thể bế được chắt trai!

Tác giả có lời muốn nói:

Người hầu nhận được một cái cà vặt nhăn dúm dó: “Oa nga ~ Thật biết chơi ~”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook