Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Chương 53: Khi cá mặn tiến hành…

Phù Diêu Khanh

17/05/2023

Lời này của Úc lão gia tử vừa ra, Úc nhị gia càng tức hơn!

Như này là ý gì?!

Nói cách khác, về sau lỡ mà Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn ly hôn, vậy Khương Tri Ngôn cũng có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà mang đi 1% cổ phần?

1% kia liền hoàn toàn không thuộc về Úc gia nữa?

Đây không đơn giản là vấn đề tiền nữa, nói nghiêm trọng chút đó chính là phân quyền á!

“Ba! Ba già hồ đồ rồi sao?”

Úc nhị gia cảm thấy ông cụ chắc chắn là bị người phụ nữ này dùng hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc rồi, ông ta trỏ về phía Khương Tri Ngôn: “Loại đàn bà này là biết gạt người nhất! Ba……”

“Câm miệng!”

Đùng!

Úc lão gia tử dộng quải trượng xuống đát thật mạnh, phát ra thanh âm nặng nề: “Người ta cứu mạng cha già mày đó! Thế nào, mạng tao không đáng giá 1% đó sao?!”

“Còn nữa, đồ của tao, tao muốn cho ai liền cho người đó! Không tới phiên mày lèm bèm!”

Úc nhị gia bị nghẹn ứ, nhưng trong lòng ông ta cũng đang nói thầm, cái đó sao tính là cứu mạng, không có Khương Tri Ngôn thì Úc gia lắm người tài ba như vậy sẽ không phát hiện được à?

Chỉ là chuyện sớm hay muộn chút thôi, cô ta chỉ là vận khí tốt thôi.

Lại nói, dù cho là cứu thật, đối với cái loại người nghèo này thì cho mấy triệu hoặc thậm chí là mấy chục triệu cũng là cao lắm rồi, không biết đời này cái đám đó có từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy không đó!

“Chú hai, chú gấp cái gì chứ hả, 1% này dù cho không cho con dâu của tôi cũng sẽ không cho chú.”

Úc Minh Chí thấy chả sao cả mà liếc Úc nhị gia một cái, “Chậc, chú đã có 5% rồi, cả đống tuổi còn đoạt với người trẻ tuổi cái gì chứ, làm người đừng quá tham lam nha!”

Úc Minh Chí tuy không phải một người chồng người cha đủ tư cách, nhưng ông ta cũng đúng là không quá coi trọng tiền tài với con nối dõi.

Bởi vì trưởng tử nên có được 8% cổ phần, nhưng lúc trước khi ông ta muốn ly hôn lại còn vứt Úc Nam Diễn lại cho cha đi kiếm muse mới của mình ấy, Úc lão gia tử đã mãnh liệt ngăn cản rồi, tiếc là không lay chuyển được thằng con này.

Úc lão gia tử chỉ có thể định ra hiệp nghị, một khi Úc Nam Diễn lập gia đình, Úc Minh Chí liền phải cho Úc Nam Diễn 5% cổ phần, Úc Minh Chí liền rất sảng khoái mà đáp ứng rồi, thậm chí vì không muốn về sau phiền toái lại nhảy ra Úc Nam Diễn số 2 hay số 3 gì đó, Úc Minh Chí cũng dứt khoát buộc ga-rô luôn, như vậy cũng liền không còn nỗi lo về sau.

Một chiêu này làm ông cụ cũng thật cạn lời!

Xong việc rồi Úc Minh Chí quả nhiên cũng không đổi ý, bút tài sản đủ khiến rất nhiều người tranh vỡ đầu kia ông ta thật không chút do dự chuyển cho Úc Nam Diễn, quả thực có thể nói là tán tài đồng tử.

Cho nên nhìn thấy bộ dáng dậm chân của Úc nhị gia đây, ông ta còn có tâm tình trào phúng thằng em mình hai câu, dù sao 3% dư lại kia hoàn toàn đủ để ông ta tiêu sái cả đời, nhiều quá để đó cũng chỉ là một tờ giấy, sau khi chết còn không phải vẫn là cho Úc Nam Diễn à, nên không sao cả hết á ~

Úc nhị gia bị tức đến đỏ mặt, ông ta ý đồ tìm đồng minh với mình.

Con trai cả?

Trưởng tôn Úc gia quay đầu đi không đối mặt với ám chỉ của ba ruột, anh ta có 2% là đủ rồi, mới không muốn tham dự vào vũng nước đục này đâu. Trước hết không nói vụ cướp về chắc chắn sẽ không cho anh ta, chỉ nói vì vụ này mà đắc tội Úc Nam Diễn cũng thấy không có lời rồi.

Lại lui một vạn bước mà nói, đối với người cha này anh ta thiệt không có cảm tình, chỉ nói vụ lần này ông ta trốn ra nước ngoài cũng hoàn toàn không muốn nói với anh ta một tiếng, chính anh ta là xong việc rồi ông già chạy mất mới biết được chút tin tức đó.

Trái tim băng giá cũng chẳng còn gì hơn thế.

—— nghịch tử!

Úc nhị gia hung hăng trừng con trai cả mình một cái, sau đó lại chuyển hướng sang những người khác, vợ ông ta không chen lời được, phụ nữ ở trên chuyện thế này là một chút phân lượng cũng không có.

Con trai út quá nhỏ, con gái cũng lại không ở đây.

Giờ phút này, thế mà thật sự không ai có thể giúp mình?

“Ông nội.”

Khương Tri Ngôn tiến lên một bước, “Con thật sự sẽ không cần.”

1% cổ phiếu Nam Hằng, đây là chính là lấy đơn vị trăm triệu mà tính, trăm triệu là khái niệm thế nào?

Chính là mỗi ngày anh trúng số 5 triệu, đều phải trúng liên tục tới 20 ngày, hơn nữa 1% này còn không chỉ 100 triệu!

Dù cho cô bắt đầu làm công từ thời Bàn Cổ khai thiên tích địa đi nữa, phỏng chừng cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy!

Cho dù là Úc lão gia tử vì cảm tạ chuyện Khương Tri Ngôn phát hiện bom, cô cũng cảm thấy quá nhiều.

Đây không phải do mình vất vả tìm ra manh mối, mạo hiểm tính mạng đi phát hiện nó, nó, nó chỉ là vận khí với trùng hợp á!

Nếu lúc này ông cụ cho cô một bộ trang sức mấy trăm ngàn, nói không chừng Khương Tri Ngôn sẽ nhận lấy, nhưng đây là cổ quyền giá trị mấy tỷ! Khương Tri Ngôn cảm thấy thật sự phỏng tay!

Lại nói, cô muốn nhiều tiền thế làm gì? Lấy trình độ tiêu phí của Khương Tri Ngôn, tốc độ cô tiêu tiền còn không nhanh bằng tiền sinh tiền.

Thứ mình không xài đến, lại sẽ làm mình rối rắm phiền não, thế còn không bằng không cần!

Trên mặt cô mang theo nụ cười bình tĩnh, Khương Tri Ngôn chẳng có chút vui sướng nào khi sắp có được một bút tài phú kếch xù, “Ông nội, nếu ông nhất định muốn cho con, vậy con liền đưa cho Nam Diễn.”

“Anh không cần.”

Úc Nam Diễn cơ hồ không cần thời gian tự hỏi đã trực tiếp cự tuyệt.

Úc nhị gia:……

Có lộn không vậy?

Mấy đứa bay một đứa lại một đứa là đang đẩy củ khoai nóng phỏng tay gì sao?

Đây chính là 1% cổ phần Nam Hằng đó!

“Ba, ba xem người ta cũng không cần, chúng ta……”

—— Xem như người phụ nữ này thức thời!

Úc nhị gia giãn mặt lộ ra nụ cười lấy lòng, tiếc là lần này lại bị cắt ngang.

Ông cụ căn bản không hề có ý để ý đến ông ta, trực tiếp nói với Khương Tri Ngôn: “Nha đầu, đối với con mà nói đây có thể là một số tiền rất lớn, nhưng đối với ông già ông đây mà nói, chỉ là một chút tâm ý.”

“Ông già như ông cũng không còn mấy năm nữa, nửa đời trước vì tiền mà làm lụng vất vả, con trai con gái đều không dạy dỗ tốt, vợ càng là mang theo hận rời đi.” Nói đến những việc này, ngữ khí ông cụ tràn ngập phiền muộn.



Vợ ở lời này hẳn chính là đang nói đến bà nội ruột Úc Nam Diễn, cũng chính là phu nhân nguyên phối của Úc lão gia tử, lúc ông cụ mới phất lên không bao lâu đã qua đời, nhìn kiểu này có vẻ trong đó cũng có chút ẩn tình.

“Mấy năm cuối cùng, ông nghĩ thông suốt rồi, cần nhiều tiền vậy làm gì?”

“Sống không mang đến, chết không mang đi, có ích lợi gì chứ!”

Ánh mắt ông cụ đảo qua Úc Minh Chí với Úc Minh Diệp, trước mắt lại hiện lên mặt Úc Minh Na với bóng dáng mơ hồ của đứa con trai nhỏ đã mất gần 30 năm, già rồi già ồi, ông đã không nhớ rõ bộ dáng của con trai nhỏ nữa.

“Khương nha đầu, nhận lấy đi, không xem như tiền cứu mạng, coi như là quà sinh nhật ông nội cho con.”

Sinh nhật Khương Tri Ngôn là vào ngày 1 tháng 12, giờ đã tới cuối tháng 11, đích xác không còn mấy ngày.

Không nghĩ tới chính là, Úc lão gia tử thế mà còn nhớ rõ sinh nhật cô!

Khương Tri Ngôn khẽ nhíu mày, “Ông nội…..”

“Như vầy đi ông.” Úc Nam Diễn cũng nhìn ra khó xử của Khương Tri Ngôn.

Cô là một người rất có nguyên tắc, trước kia khi Úc Nam Diễn muốn tặng trang sức cũng chưa tặng đi được kìa, huống hồ là phần “đại lễ” này của Úc lão gia tử.

“Con lấy ra 1% cổ phần, thêm 1% của Liễu Liễu nữa, thành lập một cơ cấu từ thiện, mỗi năm chia hoa hồng đều dùng cho từ thiện, thế nào?”

Ý của Úc Nam Diễn chính là cổ phần này vẫn cứ cho Khương Tri Ngôn, nhưng mà sẽ dùng hết để làm từ thiện, lỡ hôm nào cô hối hận thì cổ phần này vẫn là của cô.

“Mấy đứa bay có bệnh đi! Lấy 2% cổ phần Nam Hằng đi làm từ thiện!”

Úc nhị gia trực tiếp chửi ra tiếng!

Nếu thiệt ngại tiền nhiều thì nói cho ông ta, ông ta không sợ nhiều!

Ông cụ thở dài, ánh mắt nặng nề mà nhìn Úc Minh Diệp, nhìn cho ông ta lập tức luống cuống.

“Minh Diệp, khi còn nhỏ ba bận lo sự nghiệp, không dạy dỗ con cho tốt, là ba sai.”

Úc Minh Diệp sửng sốt, ông ta có dự cảm bất hảo.

Úc lão gia tử tiếp tục nói: “Về sau cả nhà tụi con phải sống cho thật tốt, 5% cổ phần Nam Hằng cũng coi như là chút bồi thường cuối cùng của người làm cha ba đây với con.”

“Ba, ba, lời này của ba là có ý gì?”

“Về sau không có việc gì thì không cần tới thăm ba, con muốn làm gì ba cũng mặc kệ, chuyện của Nam Hằng về sau con cũng đừng nhúng ta, ngày mai ba sẽ qua đó một chuyến, người của con ba sẽ đổi hết.”

Úc Nam Diễn không thể thanh trừ hết tất cả người của Úc Minh Diệp, vì ảnh hưởng quá lớn.

Nhưng Úc lão gia tử có thể, muốn chửi thì chửi đi, ông chả sao cả.

Thiên hạ này, sớm nên thuộc về người trẻ tuổi!

“Ba!” Úc Minh Diệp lập tức rống to: “Vì sao hả! Con, con chỉ là muốn thứ thuộc về mình! Cái này có gì sai! Vì sao ba lại bất công cả nhà anh cả như vậy!”

Cho tới bây giờ, Úc nhị gia đều không cảm thấy mình có sai, ông ta chính là cho rằng Úc lão gia tử bất công, anh cả có 8%, ông ta mới 5%.

Ngay cả lứa cháu nội cũng vậy!

Rõ ràng con của ông ta là trưởng tôn, lại chỉ lấy được có 2%, mà Úc Nam Diễn thì sao? Úc lão gia tử đều nói sau khi chết sẽ đưa hết 20% cho nó!

Dựa vào cái gì hả!

Úc lão gia tử mệt mỏi, ông không muốn nghe Úc nhị gia oán giận nữa, mặc kệ mình nói gì, Úc nhị gia đều cảm thấy mình bất công.

Sao nó cũng không nghĩ coi, nếu Nam Hằng không có Úc Nam Diễn mệt chết mệt sống, hiện tại có thể phát triển tốt vậy sao? Nếu giao cho nó thì chỉ sợ Nam Hằng sớm đã phá sản thanh toán rồi.

“Nếu anh cảm thấy tôi bất công vậy thì bất công đi, A Vinh, mời mấy đứa nó ra ngoài.”

Quản gia Vương đi đến trước mặt Úc Minh Diệp, “Nhị lão gia, mời ông.”

Bị cha ruột mình đuổi đi, hiển nhiên Úc Minh Diệp cũng giận, trực tiếp phất tay áo chạy lấy người, người nhà của ông ta tất nhiên cũng ngại lưu lại, bèn đi theo phía sau ông ta cùng chạy lấy người.

Nhưng mà con cả của ông ta lại không có đuổi theo ngay, mà là nhìn về phía Úc lão gia tử: “Ông nội, ông đừng thương tâm, con biết mấy cái đó đều là Nam Diễn nên được, ông làm rất đúng.”

“Con cũng không quấy rầy ông nữa, ông phải tự bảo trọng thân thể đó!”

“Đứa bé ngoan, đi đi.”

Úc lão gia tử lộ ra nét cười ôn hòa, vẫy vẫy tay với anh ta.

Giải quyết Úc nhị gia xong, Úc lão gia tử lại lần nữa nhìn về phía Khương Tri Ngôn, “Nha đầu, con cảm thấy kiến nghị của Nam Diễn thế nào? Cổ phần cho con rồi về sau tùy ý con an bài.”

Khương Tri Ngôn còn có thể làm sao bây giờ?

Lời cũng đã nói đến nước này, cô cũng nhìn ra là ông cụ thật tình muốn vậy, “Cảm ơn ông, ông nội.”

Úc lão gia tử cười sang sảng: “Cảm ơn cái gì, đều là con nên được!”

Hôm nay luật sư đã mang đủ hết mọi thứ, sau khi Khương Tri Ngôn ấn xuống mấy cái dấu tay, ký tên mấy lần nữa, trên danh nghĩa đã có 1% cổ phần Nam Hằng.

—— Tui lập tức đã thành phú bà hàng tỉ?

Khương Tri Ngôn cảm thấy thế giới này có chút ma huyễn, có phải cô còn chưa tỉnh ngủ không hỉ!

Âm thầm nhéo mình một phen, Khương Tri Ngôn quay đầu nhìn về phía Úc Nam Diễn: “Cơ cấu từ thiện kia làm thế nào?”

Vẫn là mau chóng chốt chuyện đi, bằng không Khương Tri Ngôn sợ là chuyện phiền toái lại tới!

“Sẽ có chuyên gia tới phụ trách, Liễu Liễu em không cần lo, qua hai hôm nữa anh bảo Triệu Đào mang người và bản kế hoạch tới, em tự mình xem qua nhé.”

Nam Hằng vốn dĩ đã có mảng nghiệp vụ từ thiện rồi, nên thật đúng là không xa lạ gì với phương diện này.

“Liễu Liễu, em có yêu cầu gì cũng có thể trực tiếp nói với người phụ trách, ví dụ như em muốn làm mảng từ thiện, là đưa tiền hay là vật tư vân vân.”

“Đó đều là tiền của em, để em làm chủ.”

—— Tiền của mình?



Cái loại cảm giác hư ảo này lại tới nữa.

Có điều Khương Tri Ngôn thật đúng là có ý tưởng.

“Em muốn xây trường học! Trường học cho con gái.”

“Chỉ tuyển nhận các bé gái không được cho đi học, bao ăn bao ở, tiểu học, sơ trung rồi cao trung đều phải có! Hơn nữa cả thầy cô, hiệu trưởng cũng phải là nữ.”

Nói cô tiêu chuẩn kép cũng được, trọng nữ khinh nam cũng chả sao, Khương Tri Ngôn chính là muốn tiêu tiền trên người các chị em gái!

Dù sao thì, đã là tiền của cô rồi!

Hôm thứ ba sau khi phong ba bình ổn, Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn rốt cuộc về tới biệt thự Úc gia.

Vốn dĩ không có phó lãnh đạo uy hiếp, hai người họ muốn ở bên ông cụ nhiều hơn, nhưng không nghĩ tới ông cụ đến Nam Hằng một chuyến khai trừ một ít người rồi thì hình như là nghĩ thông suốt cái gì rồi ấy, nói muốn đi vào viện điều dưỡng ở một đoạn thời gian. Ông có mấy ông bạn già cũng ở đó, đó là viện điều dưỡng chuyên mở cho các đại lão có tiền có thế, người bình thường căn bản đừng mơ vào được.

Trước kia ông cụ hẳn là cảm thấy mình có con trai con gái, đi viện điều dưỡng làm chi.

Nhưng giờ đây ông nghĩ đến mình cứ ở bổn trạch một mình cũng chả ra sao, còn không bằng đi tâm sự với mấy ông bạn già kia, khoác lác một phen!

Về phần khoác lác cái gì à?

Đương nhiên là Úc Nam Diễn rồi!

Úc lão gia tử tin tưởng thả mắt kiếm cả thủ đô, trong tốp cháu chắt của mấy ông già kia không một ai có thể bằng được Nam Diễn nhà ông!

Mà bà nội ba cũng đã trở lại vào 2 hôm trước, biểu cảm bà tuy mỏi mệt, nhưng ánh mắt lại không nặng nề như chết lòng giống lúc trước, cả người bà đều lộ ra một cỗ cảm giác như trút được gánh nặng, tựa hồ đã buông được một cọc tâm sự nặng nề ấy.

Sau đó bà nội ba trực tiếp nói với Úc lão gia tử, bà tính nhận nuôi một cô cháu gái, không vào hộ khẩu nhà họ Úc, không có quan hệ gì với Úc gia, chỉ vì chờ về sau Úc Minh Na ra tù sẽ có một người dưỡng lão cho bà ta!

Hiện tại bà nội ba là 60 ra mặt, nỗ lực một chút mà nuôi lớn cô bé kia không thành vấn đề, Úc Minh Na bước đầu phỏng chừng phải ngồi xổm nhà đá 30 năm, cho dù Úc lão gia tử có thể ra sức chút, cũng sẽ không ít hơn 20 năm được.

Như vậy chờ khi Úc Minh Na ra tù phải cỡ năm sáu chục tuổi, Lý Quang Hoa với Lý Diệu Bạch đều không dựa vào được, bà nội ba không thể không suy xét lúc về già cho Úc Minh Na.

Cô cháu gái được chọn này cần phải suy xét cho kỹ, ôi ngàn vạn không thể nuôi ra một con sói mắt trắng!

Úc lão gia tử không phản đối, Úc Minh Na có thế nào đi nữa vẫn là con gái ông.

Cha mẹ luôn dễ tha thứ cho con cái hơn.

Hơn nữa chờ khi Úc Minh Na ra tù thì ông chắc chắn đã không còn đây, thù hận gì gì đều là chuyện về sau, hà tất so đo nhiều vậy nữa làm chi.

Nhưng mà nghe nói Lý Diệu Bạch bị tống về nhà ông bà nội nó rồi thì làm cái nhà kia ầm ĩ đến gà bay chó sủa, nó là bị Úc Minh Na phủng sát mà lớn, nhưng ông bà nội nó chỉ là nông dân bình thường nhất, dù cho mấy năm nay Lý Quang Hoa đã xây nhà lớn cho bọn họ, nhưng điều kiện sinh hoạt ở đó có thể so với thủ đô sao?

Chẳng qua mấy cái đó đã chẳng liên quan gì đến Úc gia.

Đứa nhỏ kia về sau có tương lai kiểu gì, là kết quả thế nào, đều nhìn chính nó đi.

“Chú Lâm!”

“Daniel! Lilith!”

“Ôi con nhớ mọi người muốn chết rồi ~”

Khương Tri Ngôn ôm chặt Daniel bổ nhào lên liều mạng vẫy đuỗi, cảm nhận được lóp lông mịn mềm phiêu dật kia, lập tức chôn mặt vào chỗ cổ Daniel hung hăng cọ hai cái.

“Ử gâu, ư ư.”

Daniel rất nhiệt tình mà đáp lại Khương Tri Ngôn.

Nhìn bộ dáng hai cái tên này khó bỏ khó phân, Úc Nam Diễn ở một bên lập tức có loại cảm giác mình không bằng chó ấy.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân, trở về là tốt rồi, trở về là tốt.” Chú Lâm cũng rất kích động, trời mới biết khi ông biết được bên bổn trạch phát hiện bom ở hoa viên tim đều xém chút ngừng đập, nhưng ông còn phải quản lý mấy chục người trong biệt thự, không thể rời đi.

Còn may còn may, hết thảy hữu kinh vô hiểm, hết thảy đều đã qua!

“Hôm nay Joy đã chuẩn bị rất nhiều món đó, đều là thiếu phu nhân cô thích.”

“Oa, vậy con có lộc ăn rồi!”

“Ha ha ha, thiếu phu nhân đã gầy chút chút rồi, đúng phải phải bồi bổ cho tốt.”

Đoàn người, Úc Quân Sách và Triệu Đào đều chậm một bước, đều vui vui vẻ vẻ mà đi vào đại sảnh, chờ cùng nhau hưởng thụ mỹ thực.

Chờ ăn chiều xong, đang lúc Khương Tri Ngôn trở lại căn phòng quen thuộc, thoải mái dễ chịu mà hưởng thụ vui sướng của tắm ngâm ấy, trong phòng Úc Nam Diễn bên kia, bầu không khí lại rất nghiêm túc.

“Còn ba ngày nữa.” Mặt Úc Quân Sách trầm xuống, đôi tay giao nhau chống cằm: “Thời gian cực kỳ gấp! Nhiệm vụ quan trọng cực kỳ! Làm sao giờ ta?”

Triệu Đào: “Bao luôn công viên giải trí?”

Úc Quân Sách: “Triệu ca, ý này của anh sớm đã quá hạn!”

Gì mà bao công viên giải trí, ăn bữa tối dưới ánh nến, đó đều là trend của mấy năm trước rồi, làm người trẻ tuổi thời đại mới, cần phải có ý tưởng mới hơn, càng bỏ được tiêu tiền hơn!

Úc Quân Sách: “Không thì bao luôn màn hình lớn ở tất cả các quảng trường ở thủ đô, tuần hoàn phát ảnh chụp của chị Tri Ngôn và lời chúc sinh nhật vui vẻ? Để hôm đó chị Tri Ngôn trở thành cô bé nổi bật nhất thủ đô!”

Triệu Đào cạn ngôn: “…… Cậu tuyệt đối, tuyệt đối sẽ bị cô ấy ám sát.”

Vụ này chỉ ngẫm lại đã thấy xã chết* N lần, nếu Úc Quân Sách thật sự làm thế, chắc chắn sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.

*: ngôn ngữ mạng bên trung, viết tắt cho xã hội tính tử vong, nghĩa là như đã đi đời nhưng theo mặt xã hội vì quá xấu hổ. (Không tìm được từ nào khác trong tiếng việt cho cụm từ này nên để đó)

Úc Quân Sách trưng khuôn mặt khóc tang: “Vậy sao bây giờ hả? Anh, anh mau nghĩ đi, phát động năng lực của đồng đi kìa!”

Đột nhiên bị cue, Úc Nam Diễn: ……

Nếu có thể dùng năng lực của đồng tiền để giải quyết thì hay rồi, anh nhất định không keo kiệt.

Nhưng mấu chốt chính là, người “vô dục vô cầu” như Khương Tri Ngôn thật sự rất khó lấy lòng.

Giờ phút này Úc Nam Diễn rốt cuộc đã cảm nhận được cái rối rắm của Khương Tri Ngôn khi ăn sinh nhật cho anh lúc trước rồi.

Nhưng mà thời gian để anh chuẩn bị thật sự không nhiều lắm!

Ngày 1 tháng 12, sinh nhật Khương Tri Ngôn sắp đến, còn sót lại —— ba ngày!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook