Tôi Làm Cá Mặn Trong Thế Giới Quỷ Dị
Chương 44:
Khinh Vân Đạm
10/11/2024
[Độ thiện cảm của sinh vật khế ước tăng +10.]
Đàn chị sững người, không ngờ rằng quỷ khế ước này, vốn bị thương và bị buộc phải theo cô vì hoàn cảnh, nay lại chịu đựng để lấy lòng chỉ vì một viên kẹo. Trước đây, độ thiện cảm chỉ ở mức 30, nó còn thường xuyên lờ đi, không chịu nghe lời. Nhưng hôm nay, để được ăn kẹo, độ thiện cảm của nó tăng một mạch 10 điểm!
Đàn chị ngẫm nghĩ, thực sự bị lay động.
Lúc này, Vân Hân hỏi tiếp, “Điểm mạnh và điểm yếu của Quỷ Bé là gì?”
Đàn chị ngập ngừng, chưa biết có nên tự vạch áo cho người xem lưng hay không.
Quỷ Dao lập tức chen vào trả lời, “Cấp A, hệ không gian, tiềm lực lớn. Đáng tiếc, từ lúc sinh ra đã bị tổn thương do mẹ nó chịu tác động, làm ảnh hưởng đến thể chất.”
Vừa nói, Quỷ Dao vừa liếc nhìn đàn chị, ý như muốn khiêu khích – Cứ thoải mái mà tiết lộ điểm yếu của nhau đi!
Đàn chị thở dài, nghĩ lại thì quả là do mình chần chừ, cuối cùng lại để người khác hưởng lợi.
Vân Hân mỉm cười, “Trả lời đúng!” Dựa vào biểu cảm của cả chủ nhân lẫn quỷ, cô biết ngay là câu trả lời chính xác. Cô vui vẻ trao viên kẹo cho Quỷ Dao.
Quỷ Dao lột giấy kẹo, nhấm nháp, nét mặt dần dần đông cứng…
Cứ như thế, phần đối đáp kéo dài thêm vài vòng nữa. Không khí trong lớp học dần trở nên căng thẳng như mùi thuốc súng. Vì một viên kẹo, các sinh viên khóa trên không ngần ngại bóc mẽ lẫn nhau, những điều có thể nói và không thể nói đều bị phơi bày hết.
Bỗng nhiên, Vân Hân hướng ánh mắt về phía đạo sĩ ngồi giữa, hỏi thẳng, “Sao em không uống trà?”
Đạo sĩ ngập ngừng, “Tôi...”
Quỷ ký khế ước bên cạnh nhanh chóng hùa theo, “Sao không uống? Sao không uống? Tại sao?! Tại sao?!”
Tiếng hô vang như một áp lực đè nặng.
Cuối cùng, đạo sĩ đành phải cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Ngay khi nhấp xong, anh chợt nhận ra đây không phải phó bản, mà là mô phỏng. Tự nhiên, cảm giác buồn nôn trào lên, anh nôn thốc ra ngay tại chỗ.
Cả lớp học ngẩn người.
*
Ngày đầu tiên của kỳ cải cách, thầy chủ nhiệm đứng bên ngoài lớp A để theo dõi.
Tân sinh viên thì không gặp vấn đề gì lớn, nhưng trông các trợ giảng lại như đang trải qua một thử thách khó khăn.
Thầy chủ nhiệm nhíu mày: ?
Ông yêu cầu họ huấn luyện tân sinh viên, không phải ngược lại để tân sinh viên huấn luyện họ!
Những trợ giảng tranh giành kẹo sữa đã đủ mất mặt, ngay sau đó, đạo sĩ lại nôn thốc nôn tháo, trông chẳng còn chút thần thái nào.
Thầy chủ nhiệm lập tức xông vào, chấm dứt bài mô phỏng.
Ông gọi đội y tế tới, đưa đạo sĩ đi cấp cứu, đồng thời lấy mẫu trà còn lại đi xét nghiệm.
Kết quả cho thấy, trà không hề có vấn đề gì.
“Vậy sao lại gây ra phản ứng này?” Thầy chủ nhiệm giáo vụ thắc mắc.
Đàn chị có quỷ Bé, tên là Triệu Nhã, tiến lên giải thích, “Cậu ấy từng bị buộc phải ăn đồ kỳ lạ trong phó bản, gây ra ám ảnh tâm lý. Nếu ở trong phó bản, để tránh phạm phải điều cấm kỵ, cậu ấy có thể chịu đựng. Nhưng đây là thế giới thực, nên cậu ấy không nhịn được.”
Đàn chị sững người, không ngờ rằng quỷ khế ước này, vốn bị thương và bị buộc phải theo cô vì hoàn cảnh, nay lại chịu đựng để lấy lòng chỉ vì một viên kẹo. Trước đây, độ thiện cảm chỉ ở mức 30, nó còn thường xuyên lờ đi, không chịu nghe lời. Nhưng hôm nay, để được ăn kẹo, độ thiện cảm của nó tăng một mạch 10 điểm!
Đàn chị ngẫm nghĩ, thực sự bị lay động.
Lúc này, Vân Hân hỏi tiếp, “Điểm mạnh và điểm yếu của Quỷ Bé là gì?”
Đàn chị ngập ngừng, chưa biết có nên tự vạch áo cho người xem lưng hay không.
Quỷ Dao lập tức chen vào trả lời, “Cấp A, hệ không gian, tiềm lực lớn. Đáng tiếc, từ lúc sinh ra đã bị tổn thương do mẹ nó chịu tác động, làm ảnh hưởng đến thể chất.”
Vừa nói, Quỷ Dao vừa liếc nhìn đàn chị, ý như muốn khiêu khích – Cứ thoải mái mà tiết lộ điểm yếu của nhau đi!
Đàn chị thở dài, nghĩ lại thì quả là do mình chần chừ, cuối cùng lại để người khác hưởng lợi.
Vân Hân mỉm cười, “Trả lời đúng!” Dựa vào biểu cảm của cả chủ nhân lẫn quỷ, cô biết ngay là câu trả lời chính xác. Cô vui vẻ trao viên kẹo cho Quỷ Dao.
Quỷ Dao lột giấy kẹo, nhấm nháp, nét mặt dần dần đông cứng…
Cứ như thế, phần đối đáp kéo dài thêm vài vòng nữa. Không khí trong lớp học dần trở nên căng thẳng như mùi thuốc súng. Vì một viên kẹo, các sinh viên khóa trên không ngần ngại bóc mẽ lẫn nhau, những điều có thể nói và không thể nói đều bị phơi bày hết.
Bỗng nhiên, Vân Hân hướng ánh mắt về phía đạo sĩ ngồi giữa, hỏi thẳng, “Sao em không uống trà?”
Đạo sĩ ngập ngừng, “Tôi...”
Quỷ ký khế ước bên cạnh nhanh chóng hùa theo, “Sao không uống? Sao không uống? Tại sao?! Tại sao?!”
Tiếng hô vang như một áp lực đè nặng.
Cuối cùng, đạo sĩ đành phải cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
Ngay khi nhấp xong, anh chợt nhận ra đây không phải phó bản, mà là mô phỏng. Tự nhiên, cảm giác buồn nôn trào lên, anh nôn thốc ra ngay tại chỗ.
Cả lớp học ngẩn người.
*
Ngày đầu tiên của kỳ cải cách, thầy chủ nhiệm đứng bên ngoài lớp A để theo dõi.
Tân sinh viên thì không gặp vấn đề gì lớn, nhưng trông các trợ giảng lại như đang trải qua một thử thách khó khăn.
Thầy chủ nhiệm nhíu mày: ?
Ông yêu cầu họ huấn luyện tân sinh viên, không phải ngược lại để tân sinh viên huấn luyện họ!
Những trợ giảng tranh giành kẹo sữa đã đủ mất mặt, ngay sau đó, đạo sĩ lại nôn thốc nôn tháo, trông chẳng còn chút thần thái nào.
Thầy chủ nhiệm lập tức xông vào, chấm dứt bài mô phỏng.
Ông gọi đội y tế tới, đưa đạo sĩ đi cấp cứu, đồng thời lấy mẫu trà còn lại đi xét nghiệm.
Kết quả cho thấy, trà không hề có vấn đề gì.
“Vậy sao lại gây ra phản ứng này?” Thầy chủ nhiệm giáo vụ thắc mắc.
Đàn chị có quỷ Bé, tên là Triệu Nhã, tiến lên giải thích, “Cậu ấy từng bị buộc phải ăn đồ kỳ lạ trong phó bản, gây ra ám ảnh tâm lý. Nếu ở trong phó bản, để tránh phạm phải điều cấm kỵ, cậu ấy có thể chịu đựng. Nhưng đây là thế giới thực, nên cậu ấy không nhịn được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.