Tôi Làm Gay Trong Chương Trình Yêu Đương
Chương 13
Lý Tư Nguy
09/10/2020
Giữa trưa, Túc Hàn Anh đúng hẹn tới A đại.
Cậu dừng xe ở ven đường phía Bắc môn, thấy thời gian còn sớm nên lấy di động ra.
Túc Hàn Anh đăng nhập Weibo, trang đầu ngoài mấy tin quảng cáo thì chỉ có một bài đăng của ID "Ta là đại ong vàng của ngươi nha", cũng không phải vì đại ong vàng lảm nhảm, mà là Túc Hàn Anh chỉ để ý đối phương.
Màn hình hiển thị post Weibo cuối cùng là của năm ngày trước, nội dung chỉ có một dấu chấm cùng với icon "Ta nhất định có thể thoát kiếp FA". Chỉ là con số 2018 phía trên "Thoát kiếp FA" đã đổi thành 2019.
Tuy đã sớm đọc post này, Túc Hàn Anh vẫn không nhịn được cong cong môi.
Cậu thử làm mới trang, đáng tiếc cũng không có tin mới nào.
Túc Hàn Anh cũng không ngoài ý muốn, tần suất post bài của đại ong vàng vẫn rất ít.
Cậu chậm rãi kéo xuống, xem lại những post mình đã sớm xem hết.
Đột nhiên, Túc Hàn Anh như có linh tính mà ngẩng đầu, cách cửa sổ xe nhìn về phía cổng trường.
So với lúc cậu vừa tới, hiện tại Bắc môn rõ ràng náo nhiệt hơn rất nhiều, cách một biển người, Túc Hàn Anh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thẩm Ương.
Cho dù khoảng cách giữa họ còn xa, cho dù xung quanh có rất nhiều gương mặt xa lạ quấy nhiễu tầm mắt, nhưng Túc Hàn Anh vẫn nhìn ra đối phương trước tiên, vì thế chậm rãi hạ cửa sổ xe.
Làn da chạm đến ánh mặt trời cùng gió nhẹ, gương mặt Túc Hàn Anh một mảnh ôn nhu.
"Tôi đến đây!" Thẩm Ương cẩn thận chạy tới, đứng trước cửa sổ bên tay lái hỏi: "Chờ lâu chưa?"
Túc Hàn Anh cười cười, "Vừa tới thôi, lên xe đi."
Rất nhanh sau đó, ô tô rời Bắc môn, nhập vào dòng xe cộ.
"Chúng ta mua bánh ở đâu?" Thẩm Ương lấy di động ra định tìm mấy cửa hàng có tiếng chút, thuận miệng nói: "À mà không phải có thể đặt qua mạng sao? Cùng thành phố đưa tới đúng giờ là được."
Túc Hàn Anh: "Mẫu trên mạng không đa dạng."
"Cũng phải a......" Thẩm Ương hứng thú bừng bừng: "Chúng ta đặt mẫu riêng đi, bánh kem kim bài(1) thế nào?"
(1) kim bài ở đây ý là huy chương vàng nhé
Túc Hàn Anh khẽ cười: "Anh định châm chọc thành tích của hắn không tốt à?"
Thẩm Ương: "......" Anh chỉ là thấy Dương Thiên Trì trước kia từng làm vận động viên, hẳn là có chấp niệm với huy chương. Ai làm vận động viên mà chẳng muốn vật biểu tượng cho thành tích số 1 và cả vinh dự tối cao kia?
Túc Hàn Anh thưởng thức vẻ mặt rối rắm của Thẩm Ương qua kính chiếu hậu, một lát sau nói: "Đi ăn cơm trước."
Cậu lái xe vào một tòa nhà thuộc trung tâm thương mại, đỗ xe xong liền mang theo Thẩm Ương lên thẳng tầng cao nhất.
"Nơi này có một nhà hàng xoay, sinh ý không tồi." Túc Hàn Anh quen cửa quen nẻo báo tên đặt một phòng.
Thẩm Ương đi theo người phục vụ, vừa đi vừa đánh giá thiết kế của nhà hàng -- từ đèn treo đến sàn nhà đều toát lên ý tứ "Ta rất quý". Trong lòng có chút đau, bất quá nghĩ lại thì loại nhà hàng này cơ bản không nằm trong phạm vi tiêu tiền của mình, ngẫu nhiên tới một lần coi như trải nghiệm đi.
Chờ ngồi vào chỗ xong, Thẩm Ương nói: "Kỳ thật tôi cũng từng nghe nói tới nhà hàng này, hình như năm trước mới khai trương, còn có rút thăm trúng thưởng trên Weibo."
Túc Hàn Anh uống ngụm trà: "Ngươi chơi không?"
Thẩm Ương: "...... Chơi, nhưng không trúng."
Kỳ thật nếu chỉ đơn thuần không trúng, Thẩm Ương cũng đã sớm quên, dù sao cũng sống kiếp "Châu Phi" nhiều năm, nơi muốn nhớ thương nào tới lượt chỗ này?
Nhưng lần đó anh rõ ràng đã trúng thưởng, nhưng lại bởi vì mấy ngày không lên Weibo làm lỡ tin nhắn, sau lại chơi thêm một lần.
Thẩm Ương bỏ lỡ vận may ngàn năm có một của mình, ở trên Weibo gào khóc, kia chính là một bữa cơm miễn phí trị giá hơn hai ngàn đó!
Trăm triệu không nghĩ tới, duyên phận với nhà hàng này chưa kết thúc, hiện giờ anh thật sự thành khách hàng -- tuy rằng phải tự bỏ tiền.
Túc Hàn Anh an tĩnh nghe Thẩm Ương kể hết đầu đuôi câu chuyện thương tâm của mình, cuối cùng đẩy cuốn thực đơn đẹp mắt về phía anh, "Gọi món đi, Cẩm Lý(2)."
(2) Thực ra câu ở đoạn trên là "Thẩm Ương bỏ lỡ mệnh cách Cẩm Lý của mình". Đại ý chỉ mệnh cách tốt hiếm gặp nhưng mình xào lại cho dễ hiểu chút. Nên câu này Túc Hàn Anh nói Cẩm Lý ý là cậu ấy bây giờ trao cho Thẩm Ương cơ hội may mắn đó đó.
Lúc ấy Thẩm Ương không hiểu ý của Túc Hàn Anh, thẳng đến lúc thanh toán......
"Sao lại có thể để cậu mời khách được?" Thẩm Ương ngăn bàn tay đang đưa thẻ của Túc Hàn Anh, kiên quyết không đồng ý.
Nếu chỉ là bữa cơm hai ba trăm thì anh cũng không khách khí, nhưng bữa này những hơn hai ngàn...... Quan điểm đạo đức của Thẩm Ương không cho phép anh thoải mái chiếm tiện nghi.
Túc Hàn Anh nhìn bàn tay hai người chồng lên nhau, kiên nhẫn giải thích: "Thẻ là do bạn đưa, hiệu lực chỉ có một năm, bình thường tôi cũng rất ít khi đến đây, nếu không tiêu thì thiệt."
"Là thế này." Người phục vụ rất có mắt nhìn nói: "Thẻ mà vị tiên sinh này đưa là thẻ chiết khấu chúng tôi phát hành nhân dịp Nguyên Đán năm nay, cần phải nạp tiền trước, hơn nữa chỉ có thể dùng trong vòng một năm."
Thẩm Ương nghe vậy thì ngơ ngác, "Nhưng mà....."
"Nếu anh thấy ngại thì hôm nào đó mời lại tôi là được." Túc Hàn Anh cười cười, "Tôi sẽ không cự tuyệt."
Thẩm Ương cũng không muốn đẩy qua đẩy lại trong nhà hàng, anh cảm thấy loại hành vi này thực ngốc, vì thế gật đầu, "Vậy được, chắc chắn tôi sẽ mời lại."
Hai người trực tiếp từ tầng cao nhất xuống tầng một, tìm được một cửa hàng bánh kem có tiếng.
"Chọn loại nào a?" Thẩm Ương nhìn một lượt, cảm thấy loại nào cũng không tệ, nhưng lại không đủ độc đáo.
Túc Hàn Anh thong dong lấy ra di động, click mở album, đưa cho nhân viên cửa hàng: "Làm hai con cá này trên mặt bánh kem, chữ viết trên mặt là......"
Thẩm Ương: "......"
Anh thật không nghĩ tới Túc Hàn Anh cư nhiên sẽ chụp ảnh của hai con cá "Phelps" cùng "Thorpe" mà Dương Thiên Trì nuôi, còn muốn tạo hình chúng trên mặt bánh kem cho người ta ăn luôn...... Thật tàn nhẫn! Nhưng mà...... Cũng rất mong đợi nha!
Chờ thanh toán xong, Thẩm Ương không yên tâm hỏi: "Cậu cảm thấy Thiên Trì có thể nuốt trôi bảo bối của hắn sao?"
Túc Hàn Anh nhàn nhạt nói: "Ăn không vô cũng không ảnh hưởng, không phải hắn đang giảm béo sao?"
Thẩm Ương hớn hở: "Có lý, chúng ta có thể ăn là được."
Hai người nhìn nhau cười, Thẩm Ương lại hỏi: "Nếu cửa hàng phụ trách giao bánh, vậy thì không còn việc cho chúng ta nữa, đến hội quán câu cá luôn à?"
Túc Hàn Anh nhìn thời gian, vừa vặn hai rưỡi, hiện tại đi luôn thì hơi sớm, nghĩ nghĩ nói: "Lên tầng trên đi dạo chút, sinh nhật Anh Tuấn cũng sắp tới rồi, chọn cho hắn món quà."
Lên tầng trên, hai người vốn định đến thẳng cửa hàng đồng hồ, nhưng khi ngang qua sân khấu, thấy nơi đó vây không ít người, đến mức tắc nghẽn.
Thẩm Ương cùng Túc Hàn Anh đều không phải người thích xem náo nhiệt, đang chuẩn bị vòng qua, nhưng Thẩm Ương lại vô tình nhìn lên màn hình LED, tức khắc thả chậm bước chân.
Túc Hàn Anh cảm nhận được Thẩm Ương khác thường, nhìn theo tầm mắt anh, "Bàn phím giao hưởng TC mới, anh thích sao?"
"Không, chơi game sẽ lóe mù mắt, chỉ là cảm thấy quảng cáo của bọn họ thú vị thôi." Thẩm Ương nhìn chằm chằm màn hình, rất nóng lòng muốn thử: "Giải nhất là notebook TC, kích cỡ này phải đến 12 vạn!"
Nguyên lai Roadshow(3) của TC cố ý thiết kế một trò chơi nhỏ dựa trên đặc tính của bàn phím giao hưởng -- đập chuột.
(3) Roadshow là loại hình quảng bá lưu động để quảng bá sản phẩm/ dịch vụ.
Bàn phím giao hưởng, phím của nó có thể phát sáng. Nhân viên TC điều chỉnh tốc độ của màu đèn để các phím phát sáng ngẫu nhiên theo chu kỳ, người tham gia khiêu chiến trò chơi phải nhanh chóng ấn xuống phím khi nó sáng lên.
Dần dần thời gian phím sáng lên sẽ càng ngắn, yêu cầu tốc độ tay cũng càng cao, trò này y như trò đập chuột.
Mà trên màn hình LED bây giờ là hình ảnh người khiêu chiến.
Túc Hàn Anh: "Anh muốn thử không?"
Thẩm Ương do dự một chút, "Có chút muốn."
Túc Hàn Anh: "Vậy thử xem."
Hai người đi sát nhau len qua đám người, tìm được chỗ báo danh, Thẩm Ương hỏi nhân viên công tác: "Xin hỏi qua hết cửa là có thể nhận được notebook sao?"
Một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp mặc trang phục Lolita âu khiếp sợ với nhan sắc của hai người, ngẩn người nói: "Đúng vậy."
Thẩm Ương lại xác nhận thêm một lần, "Nói cách khác, nếu tôi và bạn của tôi đều có thể hoàn toàn qua cửa, vậy thì chúng tôi sẽ được hai cái notebook phải không?"
"Đúng vậy." Tiểu tỷ tỷ nở nụ cười ngọt ngào, cảm thấy vị soái ca mang chí khí lại đam mê còn vô cùng tự tin trước mắt này thực đáng yêu, cô nhẹ nhàng giải thích: "Trò chơi tổng cộng có 6 cấp, chỉ cần có thể vượt trên cấp 3 là đã có quà tặng rồi. Quà cấp 4 là......"
Thẩm Ương là vì notebook mới tới, mới không thèm care cái khác đâu, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe tiểu tỷ tỷ giải thích xong, hỏi: "Phía trước còn mấy người vậy?"
Tiểu tỷ tỷ: "Chỉ có người đang khiêu chiến này thôi."
Tới kịp!
Thẩm Ương vừa lòng, quay đầu hỏi Túc Hàn Anh, "Cùng nhau chứ?"
Túc Hàn Anh thực ra không hứng thú mấy, nhưng cũng không muốn để mất hứng, "Được."
Hai người báo danh, đứng ở một bên chờ.
Thẩm Ương quan sát người khiêu chiến phía trước, nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy hắn có thể đến cấp 5."
Túc Hàn Anh cũng có chung suy nghĩ, tốc độ tay của người kia so với người thường cũng nhanh, mỗi lần nhấn phím đều chính xác, thời gian cũng vừa vặn.
Tiểu tỷ tỷ bên cạnh nghe thấy, cười nói: "Nếu hắn có thể qua cấp 5, thì có thể mang đi một máy tính bảng TC mới cứng. Nhưng mà Roadshow của chúng tôi từ thứ bảy cho tới hôm nay vẫn chưa trao cái nào."
Thẩm Ương: "Nói cách khác cấp cao nhất thông qua trước mắt nới là cấp 4 sao?"
Tiểu tỷ tỷ: "Không sai."
Thẩm Ương rất muốn nói "Lập tức liền không phải nữa", nhưng kiêu ngạo không phải bản tính của anh, anh thích giấu tài, âm thầm lớn mạnh, giả heo ăn thịt hổ, hét sau phát đại tài...... Đương nhiên, trừ lúc chơi game.
Khi nói chuyện, người khiêu chiến đã thông qua 3 cấp, tốc độ sáng của phím càng lúc càng nhanh, hắn dần dần có chút đuối sức.
Màn hình LED phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, đám đông vây xem sôi nổi cổ vũ cố lên, hy vọng có thể nhìn thấy kỉ lục mới, càng mong phía chủ trì có thể chảy nhiều máu(4).
(4) chảy nhiều máu ở đây là chảy tiền khỏi túi nha
Hi......
Chảy máu nhiều là không có khả năng, đời này đều không thể!
Kế hoạch của TC mỉm cười nghe mọi người nghị luận, đối với hiệu quả roadshow lần này 100% hài lòng.
Bọn họ mới đầu chỉ định làm cuối tuần, không nghĩ tới khách hàng hăng hái như vậy, vì thế thuê thêm một tuần. Mà ngoài phí thuê địa điểm và phí lắp đặt, phí cho các hoạt động khác còn không đến một vạn!
Sếp hôm qua còn khen hắn trong cuộc họp, hứa rằng nếu thừa phần thưởng thì có thể cho hắn chọn.
Chọn cái gì? Rõ ràng là chọn notebook a! Mà kể cả mình không dùng, còn có thể bán qua tay với giá 8 vạn 8 đi? Kế hoạch mịt mờ nhìn về một góc, nơi đó đang đặt hai cái notebook mới tinh, cũng là hai cái duy nhất xin được cho hoạt động lần này, mà một cái đã là của hắn dễ như chơi......
Bỗng nhiên, đám đông phát ra một trận kinh hô, nguyên lai người khiêu chiến đã thuận lợi qua cấp 4.
Kế hoạch trấn định tự nhiên, hắn tin tưởng người có bản lĩnh qua được 6 cấp, cả nước không quá một ngàn, mà biển người mênh mông, một ngàn người đó nào có dễ dàng gặp phải?
*Đậu: có đấy, những 2 người cơ bạn kế hoạch ạ
Quả nhiên, cấp 5 vừa mới bắt đầu được ba giây, người khiêu chiến đã game over.
Đám đông tiếc nuối trong tiếng cảm thán, Thẩm Ương lóe sáng lên sân khấu!
"A, tiểu ca ca kia hảo soái a!"
"Ai nha ngươi xem, bạn hắn càng soái hơn nha! Thiên a, là minh tinh sao? Trong đám người quả thực phát sáng bilingbiling!"
"A a a a a ta gặp được thần tiên rồi! Mau giúp ta lấy túi, ta muốn chụp được ảnh!!!"
"Cơ mà chơi game hơn phân nửa đều là phì trạch(5), lớn lên soái chỉ chơi vui thôi......"
(5) phì trạch: vừa béo vừa trạch:)
Thẩm Ương không nghe thấy tiếng nghị luận, anh đã đeo tai nghe lên.
Chờ nhân viên công tác cài đặt lại trò chơi, khiêu chiến chính thức bắt đầu!
Thẩm Ương nghiêm túc nhìn chăm chú bàn phím trước mắt, thong dong ấn xuống phím phát sáng đầu tiên.
emmmmm......
Màu sắc đèn cư nhiên lại là phấn hồng, xem ra nhân viên lắp đặt rất có tình thú.
Thẩm Ương đạm đạm cười, ngón trỏ thon dài lại nhấn xuống lần nữa --
Một phím.
Hai phím.
......
Một cấp.
Hai cấp.
......
Thao tác trò chơi rất đơn giản, ngay cả trẻ con mẫu giáo cũng có thể chơi được, điểm khiêu chiến nằm ở chỗ kết hợp phản ứng của thị giác và thân thể. Nhưng cái này đối với Thẩm Ương xem ra không là gì cả, cho dù anh đã không còn ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng vẫn không phải người mà người bình thường có thể so sánh được.
Ba phút sau, Thẩm Ương đuổi kịp cấp độ mà người chơi trước đạt được, tiến vào cấp 5.
Hơn nữa, rõ ràng rất thành thạo.
Đám đông lập tức sôi trào, ngay cả tiểu tỷ tỷ cũng hưng phấn -- vốn tưởng rằng người ta chỉ là Đại Ngưu thổi phồng, kết quả lại là trâu bò thật!
Chỉ có Kế hoạch ngầm khinh thường, cấp 5 thôi mà, cho dù qua cũng chưa chắc thắng được cửa cuối! Bởi vì cấp 6 nằm ngoài khả năng tưởng tượng của người bình thường -- nhân viên kỹ thuật của công ty hai người bốn tay còn không qua được, a, trạch game tốc độ tay nhanh trong công ty bọn họ thiếu sao?
Nhưng khi Thẩm Ương nhanh chóng qua cấp 5, bắt đầu nhẹ nhàng ứng đối cửa thứ 6, nụ cười của Kế hoạch dần dần cứng đờ.
Trên thực tế, Thẩm Ương không nhẹ nhàng như kế hoạch tưởng, cấp 6 đúng là rất lợi hại, anh đã phải dùng tới hai tay.
Chỉ là năm đó sau khi tay anh bị thương, phải mất thời gian rất lâu để điều chỉnh kỹ xảo dùng bàn phím, làm sao vừa tinh chuẩn lại vừa bảo đảm không tạo gánh nặng cho tay quá mức, cụ thể là dùng lực độ nhẹ để nhấn phím, biên độ di chuyển nhỏ hơn, nhìn có vẻ phiêu dật tự nhiên.
Thẩm Ương nhìn chằm chằm bàn phím không sai một li, mười ngón nhanh đến mức như lưu lại tàn ảnh, nhưng ý thức của anh rất bình tĩnh, cảm xúc cũng rất thả lỏng.
Không khí tại hiện trường càng ngày càng khẩn trương, đám đông vây xem lại dần dần im lặng -- không kể các cô bé, ngay cả số ít bác gái đại thúc tới xem náo nhiệt, tầm mắt đều dính vào đôi tay Thẩm Ương, trong lòng chỉ có một ý niệm -- sao lại có thể đẹp như vậy?
Mà Túc Hàn Anh trước sau vẫn hết sức chuyên chú nhìn Thẩm Ương, khóe môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
"Cách --"
Một tiếng động nhỏ khó nghe rõ vang lên, Thẩm Ương nhấn một phím cuối cùng, trên màn hình LED nổ tung pháo hoa.
Giữa hình ảnh pháo hoa thật to xuất hiện một chuỗi tiếng Anh: Mission accomplished!
"Ngọa tào! Thật sự thông qua hay là tôi bị quáng gà?"
"Tôi cũng thế, cứ như nhìn thấy 20 ngón tay ấy......"
"Ta ta ta cuối cùng cũng chưa nhìn rõ, cảm giác 8 phím cùng sáng trong một giây a, này cũng có thể qua sao? Con đồng sao? Không đúng, có ai ghi lại không truyền cho xem với, tôi muốn để 0.25 lần tốc xem lại một lần!"
"Lục chỉ cầm ma...... Nga không, lục chỉ kiện(6) ma."
(6) kiện = phím, sáu ngón tung hoành trên bàn phím
"Đây là người chơi chuyên nghiệp đi, lão công ngươi không phải thích xem thi đấu game sao, nhận ra hắn không?"
......
Thẩm Ương vừa tháo xuống tai nghe liền nghe thấy hiện trường ồn ào một mảnh, anh có chút không được tự nhiên, càng nhiều hơn lại là cảm giác quen thuộc đã lâu.
Nắn nắn ngón tay, Thẩm Ương quay đầu hướng về phía Túc Hàn Anh cười một cái, nụ cười phá lệ đặc biệt hăng hái.
"Ai nha! Ta muốn xỉu!"
"Ma ma hắn hảo soái, ma ma ta yêu rồi!"
......
Các thiếu nữ rầm rầm hoa si, tiểu tỷ tỷ đang làm việc cũng phải che ngực.
Cô vốn dĩ cảm thấy cậu trai cao hơn chút kia đẹp mắt hơn, nhưng sau một vòng khiêu chiến, cô đã triệt để lật lại!
Tục ngữ nói rất đúng, nam nhân nghiêm túc rất có mị lực, đặc biệt nghiêm túc lại càng ngưu bức(7)!
(7) ngưu bức: lợi hại
Tiểu tỷ tỷ cảm thấy mình vạn phần may mắn bởi vì yêu cầu công tác mà toàn bộ quá trình đều phải ghi hình! Chờ cô truyền video lên mạng, nhất định có thể tạo một đại sóng phấn! Tiêu cô đã nghĩ kỹ rồi, đặt là "Độc thân hai mươi năm, ngươi có thể có tốc độ tay như vậy sao"!
Lúc này, cô nghe thấy nam sinh khiến mình tâm động kia nói: "Tôi đã qua hết cửa rồi." Ánh mắt đối phương nhìn về góc trưng bày phần thưởng ám chỉ.
Tiểu tỷ tỷ chậm rãi loading -- qua cửa = giải nhất = một máy tính.
Giờ khắc này, cô thật sự thấy ghen tỵ.....
Đồng dạng hóa thành chanh tinh(8) còn có Kế hoạch, hắn mất một lúc mới tiếp nhận sự thật này, lại mất một lúc rất lâu tự an ủi mình -- dù sao vẫn còn một cái, không có khả năng lại bị thắng đi, hắn còn có cơ hội!
(8) chanh tinh: yêu tinh chanh chua lè ý
Cậu dừng xe ở ven đường phía Bắc môn, thấy thời gian còn sớm nên lấy di động ra.
Túc Hàn Anh đăng nhập Weibo, trang đầu ngoài mấy tin quảng cáo thì chỉ có một bài đăng của ID "Ta là đại ong vàng của ngươi nha", cũng không phải vì đại ong vàng lảm nhảm, mà là Túc Hàn Anh chỉ để ý đối phương.
Màn hình hiển thị post Weibo cuối cùng là của năm ngày trước, nội dung chỉ có một dấu chấm cùng với icon "Ta nhất định có thể thoát kiếp FA". Chỉ là con số 2018 phía trên "Thoát kiếp FA" đã đổi thành 2019.
Tuy đã sớm đọc post này, Túc Hàn Anh vẫn không nhịn được cong cong môi.
Cậu thử làm mới trang, đáng tiếc cũng không có tin mới nào.
Túc Hàn Anh cũng không ngoài ý muốn, tần suất post bài của đại ong vàng vẫn rất ít.
Cậu chậm rãi kéo xuống, xem lại những post mình đã sớm xem hết.
Đột nhiên, Túc Hàn Anh như có linh tính mà ngẩng đầu, cách cửa sổ xe nhìn về phía cổng trường.
So với lúc cậu vừa tới, hiện tại Bắc môn rõ ràng náo nhiệt hơn rất nhiều, cách một biển người, Túc Hàn Anh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Thẩm Ương.
Cho dù khoảng cách giữa họ còn xa, cho dù xung quanh có rất nhiều gương mặt xa lạ quấy nhiễu tầm mắt, nhưng Túc Hàn Anh vẫn nhìn ra đối phương trước tiên, vì thế chậm rãi hạ cửa sổ xe.
Làn da chạm đến ánh mặt trời cùng gió nhẹ, gương mặt Túc Hàn Anh một mảnh ôn nhu.
"Tôi đến đây!" Thẩm Ương cẩn thận chạy tới, đứng trước cửa sổ bên tay lái hỏi: "Chờ lâu chưa?"
Túc Hàn Anh cười cười, "Vừa tới thôi, lên xe đi."
Rất nhanh sau đó, ô tô rời Bắc môn, nhập vào dòng xe cộ.
"Chúng ta mua bánh ở đâu?" Thẩm Ương lấy di động ra định tìm mấy cửa hàng có tiếng chút, thuận miệng nói: "À mà không phải có thể đặt qua mạng sao? Cùng thành phố đưa tới đúng giờ là được."
Túc Hàn Anh: "Mẫu trên mạng không đa dạng."
"Cũng phải a......" Thẩm Ương hứng thú bừng bừng: "Chúng ta đặt mẫu riêng đi, bánh kem kim bài(1) thế nào?"
(1) kim bài ở đây ý là huy chương vàng nhé
Túc Hàn Anh khẽ cười: "Anh định châm chọc thành tích của hắn không tốt à?"
Thẩm Ương: "......" Anh chỉ là thấy Dương Thiên Trì trước kia từng làm vận động viên, hẳn là có chấp niệm với huy chương. Ai làm vận động viên mà chẳng muốn vật biểu tượng cho thành tích số 1 và cả vinh dự tối cao kia?
Túc Hàn Anh thưởng thức vẻ mặt rối rắm của Thẩm Ương qua kính chiếu hậu, một lát sau nói: "Đi ăn cơm trước."
Cậu lái xe vào một tòa nhà thuộc trung tâm thương mại, đỗ xe xong liền mang theo Thẩm Ương lên thẳng tầng cao nhất.
"Nơi này có một nhà hàng xoay, sinh ý không tồi." Túc Hàn Anh quen cửa quen nẻo báo tên đặt một phòng.
Thẩm Ương đi theo người phục vụ, vừa đi vừa đánh giá thiết kế của nhà hàng -- từ đèn treo đến sàn nhà đều toát lên ý tứ "Ta rất quý". Trong lòng có chút đau, bất quá nghĩ lại thì loại nhà hàng này cơ bản không nằm trong phạm vi tiêu tiền của mình, ngẫu nhiên tới một lần coi như trải nghiệm đi.
Chờ ngồi vào chỗ xong, Thẩm Ương nói: "Kỳ thật tôi cũng từng nghe nói tới nhà hàng này, hình như năm trước mới khai trương, còn có rút thăm trúng thưởng trên Weibo."
Túc Hàn Anh uống ngụm trà: "Ngươi chơi không?"
Thẩm Ương: "...... Chơi, nhưng không trúng."
Kỳ thật nếu chỉ đơn thuần không trúng, Thẩm Ương cũng đã sớm quên, dù sao cũng sống kiếp "Châu Phi" nhiều năm, nơi muốn nhớ thương nào tới lượt chỗ này?
Nhưng lần đó anh rõ ràng đã trúng thưởng, nhưng lại bởi vì mấy ngày không lên Weibo làm lỡ tin nhắn, sau lại chơi thêm một lần.
Thẩm Ương bỏ lỡ vận may ngàn năm có một của mình, ở trên Weibo gào khóc, kia chính là một bữa cơm miễn phí trị giá hơn hai ngàn đó!
Trăm triệu không nghĩ tới, duyên phận với nhà hàng này chưa kết thúc, hiện giờ anh thật sự thành khách hàng -- tuy rằng phải tự bỏ tiền.
Túc Hàn Anh an tĩnh nghe Thẩm Ương kể hết đầu đuôi câu chuyện thương tâm của mình, cuối cùng đẩy cuốn thực đơn đẹp mắt về phía anh, "Gọi món đi, Cẩm Lý(2)."
(2) Thực ra câu ở đoạn trên là "Thẩm Ương bỏ lỡ mệnh cách Cẩm Lý của mình". Đại ý chỉ mệnh cách tốt hiếm gặp nhưng mình xào lại cho dễ hiểu chút. Nên câu này Túc Hàn Anh nói Cẩm Lý ý là cậu ấy bây giờ trao cho Thẩm Ương cơ hội may mắn đó đó.
Lúc ấy Thẩm Ương không hiểu ý của Túc Hàn Anh, thẳng đến lúc thanh toán......
"Sao lại có thể để cậu mời khách được?" Thẩm Ương ngăn bàn tay đang đưa thẻ của Túc Hàn Anh, kiên quyết không đồng ý.
Nếu chỉ là bữa cơm hai ba trăm thì anh cũng không khách khí, nhưng bữa này những hơn hai ngàn...... Quan điểm đạo đức của Thẩm Ương không cho phép anh thoải mái chiếm tiện nghi.
Túc Hàn Anh nhìn bàn tay hai người chồng lên nhau, kiên nhẫn giải thích: "Thẻ là do bạn đưa, hiệu lực chỉ có một năm, bình thường tôi cũng rất ít khi đến đây, nếu không tiêu thì thiệt."
"Là thế này." Người phục vụ rất có mắt nhìn nói: "Thẻ mà vị tiên sinh này đưa là thẻ chiết khấu chúng tôi phát hành nhân dịp Nguyên Đán năm nay, cần phải nạp tiền trước, hơn nữa chỉ có thể dùng trong vòng một năm."
Thẩm Ương nghe vậy thì ngơ ngác, "Nhưng mà....."
"Nếu anh thấy ngại thì hôm nào đó mời lại tôi là được." Túc Hàn Anh cười cười, "Tôi sẽ không cự tuyệt."
Thẩm Ương cũng không muốn đẩy qua đẩy lại trong nhà hàng, anh cảm thấy loại hành vi này thực ngốc, vì thế gật đầu, "Vậy được, chắc chắn tôi sẽ mời lại."
Hai người trực tiếp từ tầng cao nhất xuống tầng một, tìm được một cửa hàng bánh kem có tiếng.
"Chọn loại nào a?" Thẩm Ương nhìn một lượt, cảm thấy loại nào cũng không tệ, nhưng lại không đủ độc đáo.
Túc Hàn Anh thong dong lấy ra di động, click mở album, đưa cho nhân viên cửa hàng: "Làm hai con cá này trên mặt bánh kem, chữ viết trên mặt là......"
Thẩm Ương: "......"
Anh thật không nghĩ tới Túc Hàn Anh cư nhiên sẽ chụp ảnh của hai con cá "Phelps" cùng "Thorpe" mà Dương Thiên Trì nuôi, còn muốn tạo hình chúng trên mặt bánh kem cho người ta ăn luôn...... Thật tàn nhẫn! Nhưng mà...... Cũng rất mong đợi nha!
Chờ thanh toán xong, Thẩm Ương không yên tâm hỏi: "Cậu cảm thấy Thiên Trì có thể nuốt trôi bảo bối của hắn sao?"
Túc Hàn Anh nhàn nhạt nói: "Ăn không vô cũng không ảnh hưởng, không phải hắn đang giảm béo sao?"
Thẩm Ương hớn hở: "Có lý, chúng ta có thể ăn là được."
Hai người nhìn nhau cười, Thẩm Ương lại hỏi: "Nếu cửa hàng phụ trách giao bánh, vậy thì không còn việc cho chúng ta nữa, đến hội quán câu cá luôn à?"
Túc Hàn Anh nhìn thời gian, vừa vặn hai rưỡi, hiện tại đi luôn thì hơi sớm, nghĩ nghĩ nói: "Lên tầng trên đi dạo chút, sinh nhật Anh Tuấn cũng sắp tới rồi, chọn cho hắn món quà."
Lên tầng trên, hai người vốn định đến thẳng cửa hàng đồng hồ, nhưng khi ngang qua sân khấu, thấy nơi đó vây không ít người, đến mức tắc nghẽn.
Thẩm Ương cùng Túc Hàn Anh đều không phải người thích xem náo nhiệt, đang chuẩn bị vòng qua, nhưng Thẩm Ương lại vô tình nhìn lên màn hình LED, tức khắc thả chậm bước chân.
Túc Hàn Anh cảm nhận được Thẩm Ương khác thường, nhìn theo tầm mắt anh, "Bàn phím giao hưởng TC mới, anh thích sao?"
"Không, chơi game sẽ lóe mù mắt, chỉ là cảm thấy quảng cáo của bọn họ thú vị thôi." Thẩm Ương nhìn chằm chằm màn hình, rất nóng lòng muốn thử: "Giải nhất là notebook TC, kích cỡ này phải đến 12 vạn!"
Nguyên lai Roadshow(3) của TC cố ý thiết kế một trò chơi nhỏ dựa trên đặc tính của bàn phím giao hưởng -- đập chuột.
(3) Roadshow là loại hình quảng bá lưu động để quảng bá sản phẩm/ dịch vụ.
Bàn phím giao hưởng, phím của nó có thể phát sáng. Nhân viên TC điều chỉnh tốc độ của màu đèn để các phím phát sáng ngẫu nhiên theo chu kỳ, người tham gia khiêu chiến trò chơi phải nhanh chóng ấn xuống phím khi nó sáng lên.
Dần dần thời gian phím sáng lên sẽ càng ngắn, yêu cầu tốc độ tay cũng càng cao, trò này y như trò đập chuột.
Mà trên màn hình LED bây giờ là hình ảnh người khiêu chiến.
Túc Hàn Anh: "Anh muốn thử không?"
Thẩm Ương do dự một chút, "Có chút muốn."
Túc Hàn Anh: "Vậy thử xem."
Hai người đi sát nhau len qua đám người, tìm được chỗ báo danh, Thẩm Ương hỏi nhân viên công tác: "Xin hỏi qua hết cửa là có thể nhận được notebook sao?"
Một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp mặc trang phục Lolita âu khiếp sợ với nhan sắc của hai người, ngẩn người nói: "Đúng vậy."
Thẩm Ương lại xác nhận thêm một lần, "Nói cách khác, nếu tôi và bạn của tôi đều có thể hoàn toàn qua cửa, vậy thì chúng tôi sẽ được hai cái notebook phải không?"
"Đúng vậy." Tiểu tỷ tỷ nở nụ cười ngọt ngào, cảm thấy vị soái ca mang chí khí lại đam mê còn vô cùng tự tin trước mắt này thực đáng yêu, cô nhẹ nhàng giải thích: "Trò chơi tổng cộng có 6 cấp, chỉ cần có thể vượt trên cấp 3 là đã có quà tặng rồi. Quà cấp 4 là......"
Thẩm Ương là vì notebook mới tới, mới không thèm care cái khác đâu, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe tiểu tỷ tỷ giải thích xong, hỏi: "Phía trước còn mấy người vậy?"
Tiểu tỷ tỷ: "Chỉ có người đang khiêu chiến này thôi."
Tới kịp!
Thẩm Ương vừa lòng, quay đầu hỏi Túc Hàn Anh, "Cùng nhau chứ?"
Túc Hàn Anh thực ra không hứng thú mấy, nhưng cũng không muốn để mất hứng, "Được."
Hai người báo danh, đứng ở một bên chờ.
Thẩm Ương quan sát người khiêu chiến phía trước, nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy hắn có thể đến cấp 5."
Túc Hàn Anh cũng có chung suy nghĩ, tốc độ tay của người kia so với người thường cũng nhanh, mỗi lần nhấn phím đều chính xác, thời gian cũng vừa vặn.
Tiểu tỷ tỷ bên cạnh nghe thấy, cười nói: "Nếu hắn có thể qua cấp 5, thì có thể mang đi một máy tính bảng TC mới cứng. Nhưng mà Roadshow của chúng tôi từ thứ bảy cho tới hôm nay vẫn chưa trao cái nào."
Thẩm Ương: "Nói cách khác cấp cao nhất thông qua trước mắt nới là cấp 4 sao?"
Tiểu tỷ tỷ: "Không sai."
Thẩm Ương rất muốn nói "Lập tức liền không phải nữa", nhưng kiêu ngạo không phải bản tính của anh, anh thích giấu tài, âm thầm lớn mạnh, giả heo ăn thịt hổ, hét sau phát đại tài...... Đương nhiên, trừ lúc chơi game.
Khi nói chuyện, người khiêu chiến đã thông qua 3 cấp, tốc độ sáng của phím càng lúc càng nhanh, hắn dần dần có chút đuối sức.
Màn hình LED phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, đám đông vây xem sôi nổi cổ vũ cố lên, hy vọng có thể nhìn thấy kỉ lục mới, càng mong phía chủ trì có thể chảy nhiều máu(4).
(4) chảy nhiều máu ở đây là chảy tiền khỏi túi nha
Hi......
Chảy máu nhiều là không có khả năng, đời này đều không thể!
Kế hoạch của TC mỉm cười nghe mọi người nghị luận, đối với hiệu quả roadshow lần này 100% hài lòng.
Bọn họ mới đầu chỉ định làm cuối tuần, không nghĩ tới khách hàng hăng hái như vậy, vì thế thuê thêm một tuần. Mà ngoài phí thuê địa điểm và phí lắp đặt, phí cho các hoạt động khác còn không đến một vạn!
Sếp hôm qua còn khen hắn trong cuộc họp, hứa rằng nếu thừa phần thưởng thì có thể cho hắn chọn.
Chọn cái gì? Rõ ràng là chọn notebook a! Mà kể cả mình không dùng, còn có thể bán qua tay với giá 8 vạn 8 đi? Kế hoạch mịt mờ nhìn về một góc, nơi đó đang đặt hai cái notebook mới tinh, cũng là hai cái duy nhất xin được cho hoạt động lần này, mà một cái đã là của hắn dễ như chơi......
Bỗng nhiên, đám đông phát ra một trận kinh hô, nguyên lai người khiêu chiến đã thuận lợi qua cấp 4.
Kế hoạch trấn định tự nhiên, hắn tin tưởng người có bản lĩnh qua được 6 cấp, cả nước không quá một ngàn, mà biển người mênh mông, một ngàn người đó nào có dễ dàng gặp phải?
*Đậu: có đấy, những 2 người cơ bạn kế hoạch ạ
Quả nhiên, cấp 5 vừa mới bắt đầu được ba giây, người khiêu chiến đã game over.
Đám đông tiếc nuối trong tiếng cảm thán, Thẩm Ương lóe sáng lên sân khấu!
"A, tiểu ca ca kia hảo soái a!"
"Ai nha ngươi xem, bạn hắn càng soái hơn nha! Thiên a, là minh tinh sao? Trong đám người quả thực phát sáng bilingbiling!"
"A a a a a ta gặp được thần tiên rồi! Mau giúp ta lấy túi, ta muốn chụp được ảnh!!!"
"Cơ mà chơi game hơn phân nửa đều là phì trạch(5), lớn lên soái chỉ chơi vui thôi......"
(5) phì trạch: vừa béo vừa trạch:)
Thẩm Ương không nghe thấy tiếng nghị luận, anh đã đeo tai nghe lên.
Chờ nhân viên công tác cài đặt lại trò chơi, khiêu chiến chính thức bắt đầu!
Thẩm Ương nghiêm túc nhìn chăm chú bàn phím trước mắt, thong dong ấn xuống phím phát sáng đầu tiên.
emmmmm......
Màu sắc đèn cư nhiên lại là phấn hồng, xem ra nhân viên lắp đặt rất có tình thú.
Thẩm Ương đạm đạm cười, ngón trỏ thon dài lại nhấn xuống lần nữa --
Một phím.
Hai phím.
......
Một cấp.
Hai cấp.
......
Thao tác trò chơi rất đơn giản, ngay cả trẻ con mẫu giáo cũng có thể chơi được, điểm khiêu chiến nằm ở chỗ kết hợp phản ứng của thị giác và thân thể. Nhưng cái này đối với Thẩm Ương xem ra không là gì cả, cho dù anh đã không còn ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng vẫn không phải người mà người bình thường có thể so sánh được.
Ba phút sau, Thẩm Ương đuổi kịp cấp độ mà người chơi trước đạt được, tiến vào cấp 5.
Hơn nữa, rõ ràng rất thành thạo.
Đám đông lập tức sôi trào, ngay cả tiểu tỷ tỷ cũng hưng phấn -- vốn tưởng rằng người ta chỉ là Đại Ngưu thổi phồng, kết quả lại là trâu bò thật!
Chỉ có Kế hoạch ngầm khinh thường, cấp 5 thôi mà, cho dù qua cũng chưa chắc thắng được cửa cuối! Bởi vì cấp 6 nằm ngoài khả năng tưởng tượng của người bình thường -- nhân viên kỹ thuật của công ty hai người bốn tay còn không qua được, a, trạch game tốc độ tay nhanh trong công ty bọn họ thiếu sao?
Nhưng khi Thẩm Ương nhanh chóng qua cấp 5, bắt đầu nhẹ nhàng ứng đối cửa thứ 6, nụ cười của Kế hoạch dần dần cứng đờ.
Trên thực tế, Thẩm Ương không nhẹ nhàng như kế hoạch tưởng, cấp 6 đúng là rất lợi hại, anh đã phải dùng tới hai tay.
Chỉ là năm đó sau khi tay anh bị thương, phải mất thời gian rất lâu để điều chỉnh kỹ xảo dùng bàn phím, làm sao vừa tinh chuẩn lại vừa bảo đảm không tạo gánh nặng cho tay quá mức, cụ thể là dùng lực độ nhẹ để nhấn phím, biên độ di chuyển nhỏ hơn, nhìn có vẻ phiêu dật tự nhiên.
Thẩm Ương nhìn chằm chằm bàn phím không sai một li, mười ngón nhanh đến mức như lưu lại tàn ảnh, nhưng ý thức của anh rất bình tĩnh, cảm xúc cũng rất thả lỏng.
Không khí tại hiện trường càng ngày càng khẩn trương, đám đông vây xem lại dần dần im lặng -- không kể các cô bé, ngay cả số ít bác gái đại thúc tới xem náo nhiệt, tầm mắt đều dính vào đôi tay Thẩm Ương, trong lòng chỉ có một ý niệm -- sao lại có thể đẹp như vậy?
Mà Túc Hàn Anh trước sau vẫn hết sức chuyên chú nhìn Thẩm Ương, khóe môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
"Cách --"
Một tiếng động nhỏ khó nghe rõ vang lên, Thẩm Ương nhấn một phím cuối cùng, trên màn hình LED nổ tung pháo hoa.
Giữa hình ảnh pháo hoa thật to xuất hiện một chuỗi tiếng Anh: Mission accomplished!
"Ngọa tào! Thật sự thông qua hay là tôi bị quáng gà?"
"Tôi cũng thế, cứ như nhìn thấy 20 ngón tay ấy......"
"Ta ta ta cuối cùng cũng chưa nhìn rõ, cảm giác 8 phím cùng sáng trong một giây a, này cũng có thể qua sao? Con đồng sao? Không đúng, có ai ghi lại không truyền cho xem với, tôi muốn để 0.25 lần tốc xem lại một lần!"
"Lục chỉ cầm ma...... Nga không, lục chỉ kiện(6) ma."
(6) kiện = phím, sáu ngón tung hoành trên bàn phím
"Đây là người chơi chuyên nghiệp đi, lão công ngươi không phải thích xem thi đấu game sao, nhận ra hắn không?"
......
Thẩm Ương vừa tháo xuống tai nghe liền nghe thấy hiện trường ồn ào một mảnh, anh có chút không được tự nhiên, càng nhiều hơn lại là cảm giác quen thuộc đã lâu.
Nắn nắn ngón tay, Thẩm Ương quay đầu hướng về phía Túc Hàn Anh cười một cái, nụ cười phá lệ đặc biệt hăng hái.
"Ai nha! Ta muốn xỉu!"
"Ma ma hắn hảo soái, ma ma ta yêu rồi!"
......
Các thiếu nữ rầm rầm hoa si, tiểu tỷ tỷ đang làm việc cũng phải che ngực.
Cô vốn dĩ cảm thấy cậu trai cao hơn chút kia đẹp mắt hơn, nhưng sau một vòng khiêu chiến, cô đã triệt để lật lại!
Tục ngữ nói rất đúng, nam nhân nghiêm túc rất có mị lực, đặc biệt nghiêm túc lại càng ngưu bức(7)!
(7) ngưu bức: lợi hại
Tiểu tỷ tỷ cảm thấy mình vạn phần may mắn bởi vì yêu cầu công tác mà toàn bộ quá trình đều phải ghi hình! Chờ cô truyền video lên mạng, nhất định có thể tạo một đại sóng phấn! Tiêu cô đã nghĩ kỹ rồi, đặt là "Độc thân hai mươi năm, ngươi có thể có tốc độ tay như vậy sao"!
Lúc này, cô nghe thấy nam sinh khiến mình tâm động kia nói: "Tôi đã qua hết cửa rồi." Ánh mắt đối phương nhìn về góc trưng bày phần thưởng ám chỉ.
Tiểu tỷ tỷ chậm rãi loading -- qua cửa = giải nhất = một máy tính.
Giờ khắc này, cô thật sự thấy ghen tỵ.....
Đồng dạng hóa thành chanh tinh(8) còn có Kế hoạch, hắn mất một lúc mới tiếp nhận sự thật này, lại mất một lúc rất lâu tự an ủi mình -- dù sao vẫn còn một cái, không có khả năng lại bị thắng đi, hắn còn có cơ hội!
(8) chanh tinh: yêu tinh chanh chua lè ý
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.