Chương 10:
Cựu Thời Ý
11/10/2024
Để bồi thường cho cơ thể này nên Diệp Thu Oánh lập tức quyết định ăn thêm một bát trứng hầm đường đỏ vào buổi trưa. Nước đường đỏ ngọt ngào và trứng gà mới có mùi vị ngon đến lạ thường!
Sau một ngày bận rộn, cơ thể cô kiệt sức đến mức vừa chạm vào gối đầu đã ngủ luôn.
Khi cô tỉnh lại lần nữa thì trời đã rạng sáng.
Để sống sót, Diệp Thu Oánh không thể không lên núi đốn củi, đi lên con đường đầy sương vào sáng sớm, cô chặt một ít củi nhỏ và nhặt một số loại rau rừng mà cô biết trên đường đi.
Đáng tiếc đa phần cô không nhận biết được, trong mắt cô chúng giống như cỏ dại, cô sợ nếu chọn sai sẽ trúng độc chết.
Về đến nhà, sau khi chặt củi, cô không chịu đựng được nổi nữa mà ngồi phịch xuống ghế, vốn định làm một ít mì để bồi bổ sức khỏe, nhưng không ngờ lại nấu thành bánh canh.
Diệp Thu Oánh nhìn lên trời thở dài - Haiz, không bị đói chết là được rồi.
Sau một lúc nghỉ ngơi lại sức, Diệp Thu Oánh đã lấy lại được một chút sức lực và dự định đi mua sắm trên thị trấn.
Ở vùng nông thôn những năm tám mươi, về cơ bản không có đồ điện gia dụng lớn. Cô không giỏi nghề mộc nên có lẽ cô sẽ chết đói nếu chỉ làm thợ sửa chữa ở thôn Liễu Kiều. Có một mẫu đất hoang ở sân sau của nhà họ Diệp nhưng đáng tiếc cô không biết cách trồng trọt. Chờ cô học xong thì cũng đã quá muộn rồi.
Vì cô ấy có chuyên môn về kỹ thuật nên sẽ tốt hơn nếu để lại cho cô một phòng làm việc.
Cuối tháng năm, thời tiết đã ấm dần lên.
Núi rừng xanh tươi, hai bên đường núi mọc đầy hoa dại.
Ở kiếp trước, cô là một người đam mê kỹ thuật, ngoại trừ thời gian làm việc, về cơ bản cô cũng giống như nguyên thân. Cô chẳng bao giờ ra khỏi nhà hay bước ra ngoài, ăn cơm thì toàn gọi cơm ngoài.
Rất hiếm khi được tiếp xúc gần với cảnh đẹp làng quê, Diệp Thu Oánh thấy nhẹ nhõm. Bức ảnh độ nét cao không bị biến dạng là chân thực và tràn đầy sức sống, vượt xa những gì máy ảnh có thể thể hiện được.
Tất nhiên, cảm xúc này kéo dài chưa đầy nửa giờ.
Đi trên đường núi hơn nửa tiếng, sắc mặt Diệp Thu Oánh tái xanh, môi trắng bệch, giữa đường phải dừng lại nghỉ ngơi.
Cơ thể này quá yếu, sau khi vết thương khỏi chắc chắn phải rèn luyện thể chất. Tất nhiên phải chuẩn bị phương tiện di chuyển thay đi bộ, nếu không đủ tiền mua ô tô hoặc không đủ linh kiện lắp ráp xe điện thì việc lắp ráp một chiếc xe đạp cũng không tệ đâu!
Vừa đi vừa nghỉ tốn gần hai giờ, Diệp Thu Oánh cuối cùng đã đến thị trấn Thanh Nguyên.
So với thôn Liễu Kiều, thị trấn Thanh Nguyên có nhiều người hơn, ngoài hai ba cửa hàng nhỏ ra, còn có một số người bán hàng rong. Trong thị trấn còn có một trung tâm y tế và trường tiểu học, diện tích không lớn nhưng gần như toàn bộ nguồn lực y tế và giáo dục của thị trấn đều tập trung ở đây.
Cô nghe nói thị trấn vừa mới có điện, còn có thể nghe được những bài hát đình đám của thời đại phát ra từ đài phát thanh của chính quyền thị trấn.
Không gặp được buổi họp chợ, cũng không có nhiều thứ để mua sắm.
Diệp Thu Oánh hỏi một lượt thì biết được thị trấn này đều là hình thức kinh doanh gia đình, không có nhu cầu tuyển người nên cô chỉ có thể đi lên huyện xem.
May mắn thay cô tìm được một cửa hàng nhỏ bán bóng đèn loại nhỏ.
Thị trấn Thanh Nguyên mới có điện, bóng đèn bán chạy như tôm tươi. Mấy cửa hàng nhỏ đều chuẩn bị rất nhiều bóng đèn.
Diệp Thu Oánh bỏ ra hai xu để mua hai bóng đèn loại nhỏ, một bóng đèn dự phòng, một bóng đèn dùng để sửa đèn pin cho chị Thúy Bình. Trước khi rời đi, cô mua thêm hai bao diêm.
Sau một ngày bận rộn, cơ thể cô kiệt sức đến mức vừa chạm vào gối đầu đã ngủ luôn.
Khi cô tỉnh lại lần nữa thì trời đã rạng sáng.
Để sống sót, Diệp Thu Oánh không thể không lên núi đốn củi, đi lên con đường đầy sương vào sáng sớm, cô chặt một ít củi nhỏ và nhặt một số loại rau rừng mà cô biết trên đường đi.
Đáng tiếc đa phần cô không nhận biết được, trong mắt cô chúng giống như cỏ dại, cô sợ nếu chọn sai sẽ trúng độc chết.
Về đến nhà, sau khi chặt củi, cô không chịu đựng được nổi nữa mà ngồi phịch xuống ghế, vốn định làm một ít mì để bồi bổ sức khỏe, nhưng không ngờ lại nấu thành bánh canh.
Diệp Thu Oánh nhìn lên trời thở dài - Haiz, không bị đói chết là được rồi.
Sau một lúc nghỉ ngơi lại sức, Diệp Thu Oánh đã lấy lại được một chút sức lực và dự định đi mua sắm trên thị trấn.
Ở vùng nông thôn những năm tám mươi, về cơ bản không có đồ điện gia dụng lớn. Cô không giỏi nghề mộc nên có lẽ cô sẽ chết đói nếu chỉ làm thợ sửa chữa ở thôn Liễu Kiều. Có một mẫu đất hoang ở sân sau của nhà họ Diệp nhưng đáng tiếc cô không biết cách trồng trọt. Chờ cô học xong thì cũng đã quá muộn rồi.
Vì cô ấy có chuyên môn về kỹ thuật nên sẽ tốt hơn nếu để lại cho cô một phòng làm việc.
Cuối tháng năm, thời tiết đã ấm dần lên.
Núi rừng xanh tươi, hai bên đường núi mọc đầy hoa dại.
Ở kiếp trước, cô là một người đam mê kỹ thuật, ngoại trừ thời gian làm việc, về cơ bản cô cũng giống như nguyên thân. Cô chẳng bao giờ ra khỏi nhà hay bước ra ngoài, ăn cơm thì toàn gọi cơm ngoài.
Rất hiếm khi được tiếp xúc gần với cảnh đẹp làng quê, Diệp Thu Oánh thấy nhẹ nhõm. Bức ảnh độ nét cao không bị biến dạng là chân thực và tràn đầy sức sống, vượt xa những gì máy ảnh có thể thể hiện được.
Tất nhiên, cảm xúc này kéo dài chưa đầy nửa giờ.
Đi trên đường núi hơn nửa tiếng, sắc mặt Diệp Thu Oánh tái xanh, môi trắng bệch, giữa đường phải dừng lại nghỉ ngơi.
Cơ thể này quá yếu, sau khi vết thương khỏi chắc chắn phải rèn luyện thể chất. Tất nhiên phải chuẩn bị phương tiện di chuyển thay đi bộ, nếu không đủ tiền mua ô tô hoặc không đủ linh kiện lắp ráp xe điện thì việc lắp ráp một chiếc xe đạp cũng không tệ đâu!
Vừa đi vừa nghỉ tốn gần hai giờ, Diệp Thu Oánh cuối cùng đã đến thị trấn Thanh Nguyên.
So với thôn Liễu Kiều, thị trấn Thanh Nguyên có nhiều người hơn, ngoài hai ba cửa hàng nhỏ ra, còn có một số người bán hàng rong. Trong thị trấn còn có một trung tâm y tế và trường tiểu học, diện tích không lớn nhưng gần như toàn bộ nguồn lực y tế và giáo dục của thị trấn đều tập trung ở đây.
Cô nghe nói thị trấn vừa mới có điện, còn có thể nghe được những bài hát đình đám của thời đại phát ra từ đài phát thanh của chính quyền thị trấn.
Không gặp được buổi họp chợ, cũng không có nhiều thứ để mua sắm.
Diệp Thu Oánh hỏi một lượt thì biết được thị trấn này đều là hình thức kinh doanh gia đình, không có nhu cầu tuyển người nên cô chỉ có thể đi lên huyện xem.
May mắn thay cô tìm được một cửa hàng nhỏ bán bóng đèn loại nhỏ.
Thị trấn Thanh Nguyên mới có điện, bóng đèn bán chạy như tôm tươi. Mấy cửa hàng nhỏ đều chuẩn bị rất nhiều bóng đèn.
Diệp Thu Oánh bỏ ra hai xu để mua hai bóng đèn loại nhỏ, một bóng đèn dự phòng, một bóng đèn dùng để sửa đèn pin cho chị Thúy Bình. Trước khi rời đi, cô mua thêm hai bao diêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.