Chương 15:
Cựu Thời Ý
12/10/2024
Diệp Thu Oánh không hề nản lòng, ngược lại còn rất muốn thử.
Có rất nhiều ngôi làng ở thị trấn Thanh Nguyên. Xung quanh thị trấn không có thợ sửa chữa thiết bị gia dụng nào. Vào những năm tám mươi, nhìn chung người dân rất nghèo, khi đồ đạc bị hỏng họ phải tìm người sửa chữa chứ không ai muốn bỏ tiền ra mua đồ mới, nên cô không lo thiếu khách.
Không cần suy nghĩ thêm nữa, lý trí mách bảo cô rằng đã đến lúc phải nấu cơm.
Nồi không bếp lạnh, Diệp Thu Oánh khóc không ra nước mắt, cô lại nhớ những ngày có thể gọi đồ ăn ngoài.
Cả ngày nay cô chỉ ăn một bát mì nóng, dạ dày của cô không chịu nổi nữa rồi. Cô đã ăn hết đường đỏ và trứng, chỉ còn mì thô và gạo cho một tuần, đây còn là do cô chỉ ăn một ngày hai bữa mới có.
Nếu ăn thêm một bữa một ngày, sẽ chết đói mất!
Cũng may trên đường về hái được một ít rau rừng, nếu không thì một hớp canh nóng cũng không có, ở nhà vẫn còn chút muối nên Diệp Thu Oánh nấu luôn một nồi cháo rau rừng.
Hoàn toàn không có dầu nên chỉ có thể nói no bụng là được.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Thu Oánh tái nhợt, trong số những người xuyên không, có lẽ cô là người duy nhất... sống kém cỏi như vậy nhỉ?
Trăng sáng có vài ngôi sao, một tia sáng trong trẻo chiếu vào nhà họ Diệp.
Diệp Thu Oánh thắp ngọn đèn dầu và ngồi vào bàn viết kế hoạch.
Ở thời đại mà giáo dục còn chưa phổ biến, thật không ngờ nhà họ Diệp lại có sẵn giấy bút, đương nhiên cô không thể lãng phí nên đã dùng một mặt để vẽ bản đồ, còn một mặt viết kế hoạch.
Nếu muốn bày sạp hàng thì phải chuẩn bị một số thứ.
Viết ra từng dụng cụ, thiết bị, giấy bút và ghế dài cần thiết để dùng cho sạp hàng.
Cơ thể này quá yếu, việc mang một hộp dụng cụ nặng nề qua lại ở thị trấn rõ ràng là không thực tế. Ngày mai phải lắp một chiếc xe đẩy nhỏ.
Xe đẩy có kết cấu đơn giản, kích thước được đánh dấu, chỉ mất vài phút đã hoàn thành xong bản vẽ.
Diệp Thu Oánh dành thời gian còn lại để vẽ bản vẽ của máy phát điện.
Cô không ngại bữa ăn đơn giản hàng ngày, cũng không quan trọng chế độ ăn uống, nhưng mỗi ngày phải lên núi đốn củi, gánh nước nấu ăn, chặt củi đốt lửa là cả một vấn đề lớn. Nếu có một chiếc máy phát điện nhỏ có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, còn có thể lắp một chiếc nồi điện nhỏ rồi cho thịt và rau vào đó thì sẽ rất nhanh và tiện lợi.
Ngày có đầy đủ linh kiện cũng là ngày nồi lẩu ra lò!
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Diệp Thu Oánh ôm chiếc chăn mỏng nằm xuống.
Chất lượng giấc ngủ của cô luôn rất tốt, hầu như không có chứng mất ngủ. Hơn nữa, sau một ngày bận rộn cơ thể của cô đã rất mệt rồi, vừa chạm vào gối là đã ngủ ngay.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ phát ra âm thanh báo thức “Coong coong coong” đúng giờ.
Diệp Thu Oánh không tham ngủ. Sau khi rửa mặt xong, cô nhanh chóng bắt tay vào lắp ráp xe đẩy.
May mắn thay ba cô là một thợ thủ công nên có rất nhiều dụng cụ ở nhà. Cô đã tìm thấy một vài chiếc trụ gỗ nhỏ có kích thước bằng những chiếc bát, khoét rỗng những mảnh dăm và đánh bóng chúng thành những bánh xe nhỏ rồi lắp chúng vào bên trái và bên phải để làm phụ trợ. Việc lắp ráp không cần nhiều bộ phận, bốn bánh xe phụ chỉ cần một trục nối thêm bánh răng là xong.
Mất một giờ đồng hồ mới hoàn thành được một chiếc xe đẩy nhỏ giống như chiếc giỏ đựng rau củ của đời sau.
Diệp Thu Oánh đặt hộp dụng cụ và chiếc ghế nhỏ vào bên trong, nghĩ ngợi rồi nhét chiếc radio cô nhặt được ngày hôm qua vào đó.
Có rất nhiều ngôi làng ở thị trấn Thanh Nguyên. Xung quanh thị trấn không có thợ sửa chữa thiết bị gia dụng nào. Vào những năm tám mươi, nhìn chung người dân rất nghèo, khi đồ đạc bị hỏng họ phải tìm người sửa chữa chứ không ai muốn bỏ tiền ra mua đồ mới, nên cô không lo thiếu khách.
Không cần suy nghĩ thêm nữa, lý trí mách bảo cô rằng đã đến lúc phải nấu cơm.
Nồi không bếp lạnh, Diệp Thu Oánh khóc không ra nước mắt, cô lại nhớ những ngày có thể gọi đồ ăn ngoài.
Cả ngày nay cô chỉ ăn một bát mì nóng, dạ dày của cô không chịu nổi nữa rồi. Cô đã ăn hết đường đỏ và trứng, chỉ còn mì thô và gạo cho một tuần, đây còn là do cô chỉ ăn một ngày hai bữa mới có.
Nếu ăn thêm một bữa một ngày, sẽ chết đói mất!
Cũng may trên đường về hái được một ít rau rừng, nếu không thì một hớp canh nóng cũng không có, ở nhà vẫn còn chút muối nên Diệp Thu Oánh nấu luôn một nồi cháo rau rừng.
Hoàn toàn không có dầu nên chỉ có thể nói no bụng là được.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Thu Oánh tái nhợt, trong số những người xuyên không, có lẽ cô là người duy nhất... sống kém cỏi như vậy nhỉ?
Trăng sáng có vài ngôi sao, một tia sáng trong trẻo chiếu vào nhà họ Diệp.
Diệp Thu Oánh thắp ngọn đèn dầu và ngồi vào bàn viết kế hoạch.
Ở thời đại mà giáo dục còn chưa phổ biến, thật không ngờ nhà họ Diệp lại có sẵn giấy bút, đương nhiên cô không thể lãng phí nên đã dùng một mặt để vẽ bản đồ, còn một mặt viết kế hoạch.
Nếu muốn bày sạp hàng thì phải chuẩn bị một số thứ.
Viết ra từng dụng cụ, thiết bị, giấy bút và ghế dài cần thiết để dùng cho sạp hàng.
Cơ thể này quá yếu, việc mang một hộp dụng cụ nặng nề qua lại ở thị trấn rõ ràng là không thực tế. Ngày mai phải lắp một chiếc xe đẩy nhỏ.
Xe đẩy có kết cấu đơn giản, kích thước được đánh dấu, chỉ mất vài phút đã hoàn thành xong bản vẽ.
Diệp Thu Oánh dành thời gian còn lại để vẽ bản vẽ của máy phát điện.
Cô không ngại bữa ăn đơn giản hàng ngày, cũng không quan trọng chế độ ăn uống, nhưng mỗi ngày phải lên núi đốn củi, gánh nước nấu ăn, chặt củi đốt lửa là cả một vấn đề lớn. Nếu có một chiếc máy phát điện nhỏ có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, còn có thể lắp một chiếc nồi điện nhỏ rồi cho thịt và rau vào đó thì sẽ rất nhanh và tiện lợi.
Ngày có đầy đủ linh kiện cũng là ngày nồi lẩu ra lò!
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Diệp Thu Oánh ôm chiếc chăn mỏng nằm xuống.
Chất lượng giấc ngủ của cô luôn rất tốt, hầu như không có chứng mất ngủ. Hơn nữa, sau một ngày bận rộn cơ thể của cô đã rất mệt rồi, vừa chạm vào gối là đã ngủ ngay.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ phát ra âm thanh báo thức “Coong coong coong” đúng giờ.
Diệp Thu Oánh không tham ngủ. Sau khi rửa mặt xong, cô nhanh chóng bắt tay vào lắp ráp xe đẩy.
May mắn thay ba cô là một thợ thủ công nên có rất nhiều dụng cụ ở nhà. Cô đã tìm thấy một vài chiếc trụ gỗ nhỏ có kích thước bằng những chiếc bát, khoét rỗng những mảnh dăm và đánh bóng chúng thành những bánh xe nhỏ rồi lắp chúng vào bên trái và bên phải để làm phụ trợ. Việc lắp ráp không cần nhiều bộ phận, bốn bánh xe phụ chỉ cần một trục nối thêm bánh răng là xong.
Mất một giờ đồng hồ mới hoàn thành được một chiếc xe đẩy nhỏ giống như chiếc giỏ đựng rau củ của đời sau.
Diệp Thu Oánh đặt hộp dụng cụ và chiếc ghế nhỏ vào bên trong, nghĩ ngợi rồi nhét chiếc radio cô nhặt được ngày hôm qua vào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.