Chương 30:
Cựu Thời Ý
14/10/2024
Nghe có vẻ nhiều nhưng thậm chí còn không đủ tiền mua một chiếc tivi đen trắng.
Một chiếc tivi đen trắng có giá khoảng bốn trăm năm mươi tệ và cô phải tiết kiệm không ăn uống gì trong ba tháng.
Còn việc lắp ráp và bán tivi đen trắng, chi phí ba mươi tệ là không đủ, ít nhất phải ba mươi bốn mươi tệ nữa, xem ra phải mở hàng thêm mấy ngày nữa.
Điều đáng nói là sau những việc cô làm, phần lớn đội ngũ làm mối đã bỏ cuộc.
Diệp Thu Oánh cũng đã nghe thấy vài lời mắng mỏ của người khác sau lưng cô, đơn giản chính là xấu tính, lập dị và quái gở, làm phiền người khác, sao chổi khắc ba khắc mẹ, gầy đến mức không thể sinh con…
Diệp Thu Oánh không quan tâm, không đau không ngứa, bị người ta nói vài câu cũng không thiếu miếng thịt nào. Không đáng phải lãng phí năng lượng và sức lực của mình để đối phó với những người không quan trọng.
Sau khi đội ngũ mai mối giải tán, thỉnh thoảng có rất nhiều chàng trai độc thân tụ tập trước quầy hàng của cô để trò chuyện tâm sự.
Diệp Thu Oánh không đuổi người đi vì sợ đối phương càng cản càng hăng nên cô chỉ đơn giản bắt chước bộ dáng của nguyên chủ, giống như đầu gỗ hiếm khi cười nói.
Thời gian trôi qua, hầu hết những người đàn ông theo đuổi cô đều sợ hãi bỏ chạy.
Vì vậy, cô ấy có một danh hiệu mới, đầu gỗ không hiểu phong tình.
Về phần một hai người còn lại, cũng bị danh tiếng nhặt rác của cô đuổi đi rồi. Trước khi rời đi, họ mắng cô là người ngu dốt không có học vấn. Có tay nghề tốt không làm lại nhất định phải đi nhặt rác, ngại cô bẩn?
Diệp Thu Oánh cũng rất khó hiểu, ai biết nhặt rác cũng bị mắng?
Vào giữa tháng sáu, cuối cùng cô cũng tiết kiệm được bảy tám mươi tệ và lao vào thành phố để mua sắm linh kiện.
Để lắp ráp một chiếc tivi đen trắng, ngoại trừ một số bộ phận cần đặt hàng trước thì hầu hết đều được làm sẵn. Sau khi Diệp Thu Oánh trả tiền đặt cọc, cô đến thùng rác gần đó để kiểm tra trong khi chờ xe buýt.
Cô đeo găng tay và cầm chiếc kẹp lửa, còn lại một chút xấu hổ cũng bị thu hút bởi những chiếc hộp nhạc bị bỏ đi, những chiếc đèn pin, chiếc radio hỏng trong đống rác.
Mẹ ơi, những thứ này sau khi sửa chữa vẫn có thể sử dụng được!
Vẻ mặt phấn khích của Diệp Thu Oánh trùng hợp bị người từng đến mai mối nhà cô nhìn thấy.
Đó là một chuyến đi hiếm hoi đến huyện của họ. Họ không chỉ gặp được một người quen cũ mà còn là Diệp Thu Oánh - người đã từng từ chối họ. Lúc này không cười nhạo vài câu họ cũng cảm thấy tự xin lỗi bản thân mình từng chịu uất ức.
Diệp Thu Oánh ngơ ngác ôm bao tải, vô cớ bị giễu cợt, cô muốn phản bác nhưng đối phương đã biết được bản chất của cô. Mắng cô xong rồi bỏ chạy, không cho cô cơ hội phản ứng.
Để bù đắp cho trái tim nhỏ bé của mình, Diệp Thu Oánh nghĩ cô nên đến trạm rác tái chế gần đó.
Không xem thì không biết, nhưng vừa xem đã bị dọa cho sợ. Đây đúng là một kho báu!
Diệp Thu Oánh ngay lập tức đặt mua một số sản phẩm phế liệu từ chủ trạm tái chế, hầu hết đều là đồ gia dụng nhỏ, bao gồm một chiếc tivi đen trắng phế liệu và một số linh kiện sửa chữa máy móc.
Người đàn ông trung niên ở trạm tái chế không ngờ có người đến mua rác. Anh ta chỉ nghĩ mình đã gặp được kẻ coi tiền như rác, không nói nhiều đồng ý luôn và yêu cầu tiền đặt cọc.
Diệp Thu Oánh trở lại thị trấn Thanh Nguyên và cật lực mở quán mỗi ngày như được tiêm máu gà.
Cô làm ngơ trước những lời đồn thổi và đợi đến ngày nhận linh kiện tivi mới mang theo bao tải to đến huyện Phong Nguyên.
Một chiếc tivi đen trắng có giá khoảng bốn trăm năm mươi tệ và cô phải tiết kiệm không ăn uống gì trong ba tháng.
Còn việc lắp ráp và bán tivi đen trắng, chi phí ba mươi tệ là không đủ, ít nhất phải ba mươi bốn mươi tệ nữa, xem ra phải mở hàng thêm mấy ngày nữa.
Điều đáng nói là sau những việc cô làm, phần lớn đội ngũ làm mối đã bỏ cuộc.
Diệp Thu Oánh cũng đã nghe thấy vài lời mắng mỏ của người khác sau lưng cô, đơn giản chính là xấu tính, lập dị và quái gở, làm phiền người khác, sao chổi khắc ba khắc mẹ, gầy đến mức không thể sinh con…
Diệp Thu Oánh không quan tâm, không đau không ngứa, bị người ta nói vài câu cũng không thiếu miếng thịt nào. Không đáng phải lãng phí năng lượng và sức lực của mình để đối phó với những người không quan trọng.
Sau khi đội ngũ mai mối giải tán, thỉnh thoảng có rất nhiều chàng trai độc thân tụ tập trước quầy hàng của cô để trò chuyện tâm sự.
Diệp Thu Oánh không đuổi người đi vì sợ đối phương càng cản càng hăng nên cô chỉ đơn giản bắt chước bộ dáng của nguyên chủ, giống như đầu gỗ hiếm khi cười nói.
Thời gian trôi qua, hầu hết những người đàn ông theo đuổi cô đều sợ hãi bỏ chạy.
Vì vậy, cô ấy có một danh hiệu mới, đầu gỗ không hiểu phong tình.
Về phần một hai người còn lại, cũng bị danh tiếng nhặt rác của cô đuổi đi rồi. Trước khi rời đi, họ mắng cô là người ngu dốt không có học vấn. Có tay nghề tốt không làm lại nhất định phải đi nhặt rác, ngại cô bẩn?
Diệp Thu Oánh cũng rất khó hiểu, ai biết nhặt rác cũng bị mắng?
Vào giữa tháng sáu, cuối cùng cô cũng tiết kiệm được bảy tám mươi tệ và lao vào thành phố để mua sắm linh kiện.
Để lắp ráp một chiếc tivi đen trắng, ngoại trừ một số bộ phận cần đặt hàng trước thì hầu hết đều được làm sẵn. Sau khi Diệp Thu Oánh trả tiền đặt cọc, cô đến thùng rác gần đó để kiểm tra trong khi chờ xe buýt.
Cô đeo găng tay và cầm chiếc kẹp lửa, còn lại một chút xấu hổ cũng bị thu hút bởi những chiếc hộp nhạc bị bỏ đi, những chiếc đèn pin, chiếc radio hỏng trong đống rác.
Mẹ ơi, những thứ này sau khi sửa chữa vẫn có thể sử dụng được!
Vẻ mặt phấn khích của Diệp Thu Oánh trùng hợp bị người từng đến mai mối nhà cô nhìn thấy.
Đó là một chuyến đi hiếm hoi đến huyện của họ. Họ không chỉ gặp được một người quen cũ mà còn là Diệp Thu Oánh - người đã từng từ chối họ. Lúc này không cười nhạo vài câu họ cũng cảm thấy tự xin lỗi bản thân mình từng chịu uất ức.
Diệp Thu Oánh ngơ ngác ôm bao tải, vô cớ bị giễu cợt, cô muốn phản bác nhưng đối phương đã biết được bản chất của cô. Mắng cô xong rồi bỏ chạy, không cho cô cơ hội phản ứng.
Để bù đắp cho trái tim nhỏ bé của mình, Diệp Thu Oánh nghĩ cô nên đến trạm rác tái chế gần đó.
Không xem thì không biết, nhưng vừa xem đã bị dọa cho sợ. Đây đúng là một kho báu!
Diệp Thu Oánh ngay lập tức đặt mua một số sản phẩm phế liệu từ chủ trạm tái chế, hầu hết đều là đồ gia dụng nhỏ, bao gồm một chiếc tivi đen trắng phế liệu và một số linh kiện sửa chữa máy móc.
Người đàn ông trung niên ở trạm tái chế không ngờ có người đến mua rác. Anh ta chỉ nghĩ mình đã gặp được kẻ coi tiền như rác, không nói nhiều đồng ý luôn và yêu cầu tiền đặt cọc.
Diệp Thu Oánh trở lại thị trấn Thanh Nguyên và cật lực mở quán mỗi ngày như được tiêm máu gà.
Cô làm ngơ trước những lời đồn thổi và đợi đến ngày nhận linh kiện tivi mới mang theo bao tải to đến huyện Phong Nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.