Chương 10: Bắt nạt
Ngũ Nhân Thang Viên
09/08/2023
Tuy nói là mẹ con ruột thịt, nhưng Tống Quân và Bùi Minh Tiêu không thân thiết, hai người gặp nhau chỉ nói vài câu, đại đa số là Tống Quân hỏi Bùi Minh Tiêu đáp, tất cả câu hỏi đều là vấn đề liên quan đến công ty.
Bởi vì ba Bùi bị bệnh nằm liệt giường, gần mười năm qua vẫn là Tống Quân trông coi Bùi thị, sau khi Bùi Minh Tiêu lớn lên, Tống Quân mới dần dần không tham gia vào việc của công ty nữa, nhưng mà không hoàn toàn rút lui, mang hơi hướng buông màn nhiếp chính.
Khương Hựu đối với tình hình của Bùi thị lẫn Silver không hề có chút hứng thú, nhàm chán múc cháo ăn, mắt nhìn chằm chằm cái túi phồng của Bùi Minh Tiêu.
Nhìn dáng vẻ của Bùi Minh Tiêu, muốn bảo đối phương trả áo cho mình là không thể nào.
Hắn phải nghĩ cách lấy lại.
Khương Hựu lẳng lặng đo khoảng cách giữa hai người, bàn ăn quá lớn, cho dù cả hai ngồi cùng một bên, hai cái ghế vẫn cách nhau chừng 1m.
"Tiêu ca." Khương Hựu gắp một miếng măng, "Món này ngon lắm, anh ăn thử đi."
Vừa nói hắn vừa gắp măng vào chén của Bùi Minh Tiêu, cũng nhân cơ hội nhích ghế lại gần ba phân.
Bùi Minh Tiêu chưa ăn nhưng cũng không né tránh.
Thấy đối phương không phát hiện ý đồ của mình, Khương Hựu thở phào nhẹ nhõm, "Tiêu ca, món cà rốt bào này ngon lắm, anh ăn một miếng đi."
Lại nhích gần thêm ba phân.
Bùi Minh Tiêu dừng đũa một chút, vẫn không lên tiếng.
"A... miếng ngó sen này cũng ngon, Tiêu ca!"
Ba phân cuối cùng hai tay vịn của hai ghế đã hoàn toàn sát nhau.
Bùi Minh Tiêu nhìn đồ ăn trong chén, há miệng một cái, tim của Khương Hựu nháy mắt lên tới cổ họng...
Lúc này Tống Quân hỏi, "Mẹ nghe trợ lý nói, mấy hôm trước có người tới Silver kiếm chuyện?"
"... Không có gì." Bùi Minh Tiêu giải thích, "Là một hạng mục vào thời gian trước, tên là Oger Trading. Ông chủ không muốn hòa giải nên tới tìm con đàm phán."
Tống Quân bắt đầu hỏi tình hình nội bộ, tim của Khương Hựu mới trở về chỗ cũ. Tay trái chống cằm, giống như nghiêm túc nghe hai mẹ con nói chuyện, tay phải lặng lẽ tiến tới gần túi của Bùi Minh Tiêu.
Sau đó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tìm kiếm bên trong.
Được rèn luyện lâu dài, chân của Bùi Minh Tiêu trong nhỏ nhưng lại rất có lực. Dư quang của Khương Hựu liếc nhìn về phía Bùi Minh Tiêu, đối phương đang húp cháo, có vẻ cũng không phát hiện.
Năm giây sau, đầu ngón tay chạm phải miếng vải, bông vải mềm mại quen thuộc, Khương Hựu vui mừng trong lòng.
Hắn mím chặt môi, ngừng thờ, lập tức dùng ngón tay móc áo kéo ra ---
Cái chân kia đột nhiên nhích qua trái.
Khương Hựu cho là mình bị phát hiện, ngón tay bị sợ cuộn lại, nhưng nhìn đối phương có vẻ là ngồi không thoải mái, chỉ nhích 2-3cm thôi.
Ngón tay vẫn còn ở trong túi, Khương Hựu không nản lòng tiếp tục móc cái áo. Cũng không biết Bùi Minh Tiêu bị cái gì, hắn vừa đụng tới cái áo là lại nhích chân, vừa đụng là lại nhích chân.
Giằng co hai ba lần, cuối cùng, Khương Hựu thành công kéo cái áo ra được một chút.
Hắn hít sâu một hơi, định dùng một hơi kéo ra, dù sao Tống Quân cũng đang ở đây, Bùi Minh Tiêu sẽ không dám gây gổ ở trước mặt người lớn.
Đúng, cứ thế đi, Khương Hựu rạo rực chuẩn bị dùng sức ---
Cổ tay đột nhiên bị một bàn tay chụp lại.
Nhiệt độ khác nhau, ngón tay của người kia lạnh như băng, khi chạm vào cổ tay da thịt nhẵn nhụi, khiến hắn không khỏi run lên.
Ngay sau đó bên tai vang lên tiếng cười ngắn ngủi... Chính xác mà nói là mang ý đùa cợt rất vui vẻ.
Cho tới giây phút đó, Khương Hựu mới biết, vừa rồi Tra Tra Tiêu là cố tình.
Tra Tra Tiêu này, đang ăn hiếp hắn.
Không giả bộ ngoan ngoãn nữa, Khương Hựu lườm Bùi Minh Tiêu một cái. Nếu như ánh mắt có thể hóa thành vật, Bùi Minh Tiêu vào lúc này chắc chắn đã bị xẻo thành bộ xương rồi.
Nhưng Bùi Bạch Cốt Tinh trông như không nhìn thấy, tiếp tục nắm cổ tay hắn. Gắp miếng ngó sen, ung dung bỏ vào miệng, "Ừ, ăn ngon lắm."
... jongwookislove.wordpress.com
Bùi Minh Tiêu và Tống Quân về phòng nói chuyện, Khương Hựu chạy về phòng mình, căm giận nhảy vào bồn tắm.
Muốn tìm một bộ phim ma coi cho hả giận, vừa mở điện thoại thì thấy tin nhắn của Tống Nam Kha gửi vào một tiếng trước:
Bar tối nay toàn là chị em gái, chán muốn chết
Khương Hựu không có tâm trạng thảo luận về 1 và 0 với Tống Nam Kha, qua loa trả lời: Vậy thì đi về đi
Tống Nam Kha nhắn lại: Bây giờ mày mới để ý tới tao, nãy giờ làm gì vậy, ân ái với Bùi tổng à?
Trà bưởi(1):... Mày không thể nghĩ tới chuyện khác hả?
Trà bưởi: Mẹ chồng tao tới, lúc nãy mới ăn cơm với bà
(1) Dữu tử là trái bưởi mà KH thêm từ trà sau Dữu tử nên mình để như vậy.
Giấc mộng Nam Kha: Ồ ồ ồ
Giấc mộng Nam Kha: Bà ấy vẫn khỏe hả?
Trà bưởi: Vẫn thế
Giấc mộng Nam Kha: Hông biết mày ở chung với bà ấy như nào luôn, quá mạnh mẽ, nếu như là tao chắc tao bị bà ấy hù chết luôn
Giấc mộng Nam Kha: Nhưng mà mẹ tao nói hồi xưa bà ấy không có vậy, ai ngờ sau này, haiz...
Lúc trước không như vậy?
Khương Hựu tò mò hỏi: Lúc trước bà ấy như thế nào?
Giấc mộng Nam Kha: Mày không biết hả?
Hỏi xong Tống Nam Kha mới sực nhớ, Khương Hựu trở về Khương gia lúc năm tuổi, tất nhiên không biết mấy chuyện cũ.
Hắn vội vàng thu hồi tin nhắn, dừng một lúc như đang nhớ lại.
Giấc mộng Nam Kha: Giống như hai người vậy, dì Tống với chú Bùi cũng là kết hôn vì gia tộc. Nhưng không giống một chỗ là, chú Bùi lúc trẻ đã rất đa tình, mày hiểu mà
Giấc mộng Nam Kha: Cho nên sau khi cưới, chú Bùi cứ đi tìm phụ nữ bên ngoài. Lúc đầu dì Tống cũng gây gổ, bắt gian là chuyện thường xuyên, nhưng càng quản lý chú Bùi càng không về nhà, mua rất nhiều bất động sản, cuối cùng ở ngoài luôn
Đối với mấy chuyện này Khương Hựu có chút ký ức mơ hồ.
Sau khi trở về Khương gia, cậu từng dẫn hắn tới một bữa tiệc từ thiện. Cũng là trong bữa tiệc đó, hắn lần đầu tiên gặp Tống Quân và Bùi Minh Tiêu.
Trên danh lợi, Bùi gia vẫn là gia đình được sùng bái nhất, từ lúc hai người đi vào, xung quanh bắt đầu có người vây quanh.
Cho đến khi một nữ minh tinh xuất hiện.
Nữ minh tinh đó chính là một trong những người tình của ba Bùi.
Người bình thường khi tiểu tam gặp chính cung sẽ chọn tránh mặt đi, mà nữ minh tinh này ỷ vào mình được ba Bùi cưng chiều, công khai giễu cợt Tống Quân không biết giữ chồng!
Tống Quân cũng không hề yếu thế, vung tay tát đối phương ba cái. Lúc đó Khương Hựu xuyên qua đám người nhìn thấy Bùi Minh Tiêu, lúc đó đã mười một tuổi.
Thiếu niên lạnh lùng nhìn chuyện xảy ra trước mặt như không liên quan đến mình, Khương Hựu liền nhận ra, chuyện này đã xảy ra không chỉ một hai lần, chỉ là không phải ở nơi công cộng thôi.
Giấc mộng Nam Kha: Sau đó...
Sau đó thì Khương Hựu biết.
Tống Quân hoàn toàn bỏ mặc, không muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này nữa, bắt đầu chuyển sang chú trọng vào công việc. Mà tuổi tác lớn dần, ba Bùi càng ngày càng mê muội, cả ngày chỉ biết gái gú, Bùi thị là thiên hạ của Tống Quân và Bùi Minh Tiêu.
Về sau, ba Bùi vì còn trẻ tiêu hao quá độ, sức khỏe thật sự không chịu được, bây giờ đang nằm viện điều dưỡng, Tống Quân một tuần đến chăm sóc ba bốn lần.
Khương Hựu để điện thoại xuống, suy nghĩ, không biết mấy nhỏ tiểu tam kia có tới bệnh viện gây chuyện không.
Nếu như không tới, đối với Tống Quân mà nói có thể coi là một kiểu cầu nhân được nhân(2) đi.
(2) Cầu nhân đức liền đạt được nhân đức, ví von với lý tưởng và nguyện vọng đã được thực hiện.
... jongwookislove.wordpress.com
Tiễn Tống Quân về, kim đồng hồ quả lắc đã chỉ xấp xỉ mười một giờ. Bùi Minh Tiêu chưa buồn ngủ, đứng ở phòng khách nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm màn đêm.
Đứng không bao lâu, điện thoại rung lên báo có tin nhắn, là Lão Trương phát điên: Bùi tổng, ngài đã ngủ chưa?
Bùi Minh Tiêu gọi một cú điện thoại qua, Lão Trương bắt máy rất nhanh, "Bùi tổng, đã trễ thế này không quấy rầy ngài nghỉ ngơi chứ?
"Không có." Bùi Minh Tiêu nói ít hiểu nhiều, "Nói đi."
"Tôi muốn báo cáo với ngài một tin tức, người của phòng sales nói với tôi, Khương tiên sinh muốn lấy đơn đặt hàng của Hoa Viễn."
Bùi Minh Tiêu: "..."
Cho nên, Khương Hựu không chỉ muốn đi làm, mà còn muốn tạo thành tích?
Bùi Minh Tiêu cảm thấy có chút không tưởng, không phải hắn nghi ngờ khả năng của Khương Hựu, nếu Khương Hựu tính bắt tay vào những công ty nhỏ lẻ, hắn thậm chí có thể bảo Lão Trương giúp đỡ chút ít.
Nhưng Hoa Viễn thì khác, đó là một miếng thịt to béo, công ty nào cũng sẽ muốn cắn, ai ai cũng sẽ phái quản lý khách hàng xuất sắc nhất, giàu kinh nghiệm nhất đi chào mời.
Ở phương diện là một người mới, không thể nói là hoàn toàn không có cơ hội, chẳng qua xác suất cực kì thấp, tương đương với không đáng kể.
Nhưng ai vừa vào nhậm chức cũng mang trên người tinh thần kiên cường duy ngã độc tôn, kể cả chính hắn, khi vừa nhận Silver vì để lấy uy, lúc đó cũng đã tự nhận một hạng mục vô cùng khó khăn.
Cho nên nếu như có thể lấy được kinh nghiệm từ thất bại, chưa chắc là chuyện xấu. Nói không chừng té ngã mấy lần, phát hiện công việc không thú vị còn mệt, chơi đã thì về nhà.
Bùi Minh Tiêu "Ừ" một tiếng, "Tiếp tục quan sát."
"Vâng vâng vâng!" Lão Trương ở bên kia liên thanh đồng ý.
Cúp điện thoại, sau lưng có tiếng cửa mở, Khương Hựu bước ra khỏi thang máy, đi tới tủ lạnh lấy lon Coca, "Mẹ đâu?"
Bùi Minh Tiêu nghiêng đầu, nam sinh chắc hẳn mới tắm xong, gó má còn hơi hồng hồng, tóc ướt nhỏ nước xuống.
Có một giọt rơi xuống cổ, từ từ trượt vào trong áo.
"Tách ---" Khương Hựu mở lon Coca, phòng khách yên tĩnh thoáng chốc được lấp đầy bởi tiếng bọt gas. Bùi Minh Tiêu thu tầm mắt, giọng nhàn nhạt nói, "Về rồi."
"Về rồi? Mẹ về sao không gọi em?"
"Bà ấy tưởng cậu ngủ nên không cho tôi gọi. Đúng rồi..." Bùi Minh Tiêu dừng một chút, "Gần đây có chuyện gì cần giúp không?"
Nó ví dụ như tìm đường bắc cầu với Hoa Viễn.
Người này ăn hiếp mình xong giờ lại nổi lòng thương? Khương Hựu không hề nghĩ tới phương diện của Hoa Viễn, cho là đối phương muốn trợ giúp về chuyện sinh hoạt, đôi mắt chớp chớp hỏi, "Cái gì anh cũng đồng ý?"
Bùi Minh Tiêu gật đầu, "Ừ."
Khương Hựu: "Không giúp là cún con."
Bùi Minh Tiêu: "Ừ."
Khương Hựu vui vẻ, "Áo tập thể dục của em ném đi đâu mất rồi, anh có thấy không?"
Anh mới vừa nhận lời rồi nha, ai không chịu giúp là chó rồi nha!
Khương Hựu cười nhìn Bùi Minh Tiêu, sự đắc ý không giấu được ở đuôi mắt.
Bùi Minh Tiêu nheo mắt nhìn, há miệng.
Mắt Khương Hựu như bốc lửa.
Bùi Minh Tiêu: "Xin lỗi, không thấy."
Khương Hựu: "..."
Cún con!
Bởi vì ba Bùi bị bệnh nằm liệt giường, gần mười năm qua vẫn là Tống Quân trông coi Bùi thị, sau khi Bùi Minh Tiêu lớn lên, Tống Quân mới dần dần không tham gia vào việc của công ty nữa, nhưng mà không hoàn toàn rút lui, mang hơi hướng buông màn nhiếp chính.
Khương Hựu đối với tình hình của Bùi thị lẫn Silver không hề có chút hứng thú, nhàm chán múc cháo ăn, mắt nhìn chằm chằm cái túi phồng của Bùi Minh Tiêu.
Nhìn dáng vẻ của Bùi Minh Tiêu, muốn bảo đối phương trả áo cho mình là không thể nào.
Hắn phải nghĩ cách lấy lại.
Khương Hựu lẳng lặng đo khoảng cách giữa hai người, bàn ăn quá lớn, cho dù cả hai ngồi cùng một bên, hai cái ghế vẫn cách nhau chừng 1m.
"Tiêu ca." Khương Hựu gắp một miếng măng, "Món này ngon lắm, anh ăn thử đi."
Vừa nói hắn vừa gắp măng vào chén của Bùi Minh Tiêu, cũng nhân cơ hội nhích ghế lại gần ba phân.
Bùi Minh Tiêu chưa ăn nhưng cũng không né tránh.
Thấy đối phương không phát hiện ý đồ của mình, Khương Hựu thở phào nhẹ nhõm, "Tiêu ca, món cà rốt bào này ngon lắm, anh ăn một miếng đi."
Lại nhích gần thêm ba phân.
Bùi Minh Tiêu dừng đũa một chút, vẫn không lên tiếng.
"A... miếng ngó sen này cũng ngon, Tiêu ca!"
Ba phân cuối cùng hai tay vịn của hai ghế đã hoàn toàn sát nhau.
Bùi Minh Tiêu nhìn đồ ăn trong chén, há miệng một cái, tim của Khương Hựu nháy mắt lên tới cổ họng...
Lúc này Tống Quân hỏi, "Mẹ nghe trợ lý nói, mấy hôm trước có người tới Silver kiếm chuyện?"
"... Không có gì." Bùi Minh Tiêu giải thích, "Là một hạng mục vào thời gian trước, tên là Oger Trading. Ông chủ không muốn hòa giải nên tới tìm con đàm phán."
Tống Quân bắt đầu hỏi tình hình nội bộ, tim của Khương Hựu mới trở về chỗ cũ. Tay trái chống cằm, giống như nghiêm túc nghe hai mẹ con nói chuyện, tay phải lặng lẽ tiến tới gần túi của Bùi Minh Tiêu.
Sau đó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tìm kiếm bên trong.
Được rèn luyện lâu dài, chân của Bùi Minh Tiêu trong nhỏ nhưng lại rất có lực. Dư quang của Khương Hựu liếc nhìn về phía Bùi Minh Tiêu, đối phương đang húp cháo, có vẻ cũng không phát hiện.
Năm giây sau, đầu ngón tay chạm phải miếng vải, bông vải mềm mại quen thuộc, Khương Hựu vui mừng trong lòng.
Hắn mím chặt môi, ngừng thờ, lập tức dùng ngón tay móc áo kéo ra ---
Cái chân kia đột nhiên nhích qua trái.
Khương Hựu cho là mình bị phát hiện, ngón tay bị sợ cuộn lại, nhưng nhìn đối phương có vẻ là ngồi không thoải mái, chỉ nhích 2-3cm thôi.
Ngón tay vẫn còn ở trong túi, Khương Hựu không nản lòng tiếp tục móc cái áo. Cũng không biết Bùi Minh Tiêu bị cái gì, hắn vừa đụng tới cái áo là lại nhích chân, vừa đụng là lại nhích chân.
Giằng co hai ba lần, cuối cùng, Khương Hựu thành công kéo cái áo ra được một chút.
Hắn hít sâu một hơi, định dùng một hơi kéo ra, dù sao Tống Quân cũng đang ở đây, Bùi Minh Tiêu sẽ không dám gây gổ ở trước mặt người lớn.
Đúng, cứ thế đi, Khương Hựu rạo rực chuẩn bị dùng sức ---
Cổ tay đột nhiên bị một bàn tay chụp lại.
Nhiệt độ khác nhau, ngón tay của người kia lạnh như băng, khi chạm vào cổ tay da thịt nhẵn nhụi, khiến hắn không khỏi run lên.
Ngay sau đó bên tai vang lên tiếng cười ngắn ngủi... Chính xác mà nói là mang ý đùa cợt rất vui vẻ.
Cho tới giây phút đó, Khương Hựu mới biết, vừa rồi Tra Tra Tiêu là cố tình.
Tra Tra Tiêu này, đang ăn hiếp hắn.
Không giả bộ ngoan ngoãn nữa, Khương Hựu lườm Bùi Minh Tiêu một cái. Nếu như ánh mắt có thể hóa thành vật, Bùi Minh Tiêu vào lúc này chắc chắn đã bị xẻo thành bộ xương rồi.
Nhưng Bùi Bạch Cốt Tinh trông như không nhìn thấy, tiếp tục nắm cổ tay hắn. Gắp miếng ngó sen, ung dung bỏ vào miệng, "Ừ, ăn ngon lắm."
... jongwookislove.wordpress.com
Bùi Minh Tiêu và Tống Quân về phòng nói chuyện, Khương Hựu chạy về phòng mình, căm giận nhảy vào bồn tắm.
Muốn tìm một bộ phim ma coi cho hả giận, vừa mở điện thoại thì thấy tin nhắn của Tống Nam Kha gửi vào một tiếng trước:
Bar tối nay toàn là chị em gái, chán muốn chết
Khương Hựu không có tâm trạng thảo luận về 1 và 0 với Tống Nam Kha, qua loa trả lời: Vậy thì đi về đi
Tống Nam Kha nhắn lại: Bây giờ mày mới để ý tới tao, nãy giờ làm gì vậy, ân ái với Bùi tổng à?
Trà bưởi(1):... Mày không thể nghĩ tới chuyện khác hả?
Trà bưởi: Mẹ chồng tao tới, lúc nãy mới ăn cơm với bà
(1) Dữu tử là trái bưởi mà KH thêm từ trà sau Dữu tử nên mình để như vậy.
Giấc mộng Nam Kha: Ồ ồ ồ
Giấc mộng Nam Kha: Bà ấy vẫn khỏe hả?
Trà bưởi: Vẫn thế
Giấc mộng Nam Kha: Hông biết mày ở chung với bà ấy như nào luôn, quá mạnh mẽ, nếu như là tao chắc tao bị bà ấy hù chết luôn
Giấc mộng Nam Kha: Nhưng mà mẹ tao nói hồi xưa bà ấy không có vậy, ai ngờ sau này, haiz...
Lúc trước không như vậy?
Khương Hựu tò mò hỏi: Lúc trước bà ấy như thế nào?
Giấc mộng Nam Kha: Mày không biết hả?
Hỏi xong Tống Nam Kha mới sực nhớ, Khương Hựu trở về Khương gia lúc năm tuổi, tất nhiên không biết mấy chuyện cũ.
Hắn vội vàng thu hồi tin nhắn, dừng một lúc như đang nhớ lại.
Giấc mộng Nam Kha: Giống như hai người vậy, dì Tống với chú Bùi cũng là kết hôn vì gia tộc. Nhưng không giống một chỗ là, chú Bùi lúc trẻ đã rất đa tình, mày hiểu mà
Giấc mộng Nam Kha: Cho nên sau khi cưới, chú Bùi cứ đi tìm phụ nữ bên ngoài. Lúc đầu dì Tống cũng gây gổ, bắt gian là chuyện thường xuyên, nhưng càng quản lý chú Bùi càng không về nhà, mua rất nhiều bất động sản, cuối cùng ở ngoài luôn
Đối với mấy chuyện này Khương Hựu có chút ký ức mơ hồ.
Sau khi trở về Khương gia, cậu từng dẫn hắn tới một bữa tiệc từ thiện. Cũng là trong bữa tiệc đó, hắn lần đầu tiên gặp Tống Quân và Bùi Minh Tiêu.
Trên danh lợi, Bùi gia vẫn là gia đình được sùng bái nhất, từ lúc hai người đi vào, xung quanh bắt đầu có người vây quanh.
Cho đến khi một nữ minh tinh xuất hiện.
Nữ minh tinh đó chính là một trong những người tình của ba Bùi.
Người bình thường khi tiểu tam gặp chính cung sẽ chọn tránh mặt đi, mà nữ minh tinh này ỷ vào mình được ba Bùi cưng chiều, công khai giễu cợt Tống Quân không biết giữ chồng!
Tống Quân cũng không hề yếu thế, vung tay tát đối phương ba cái. Lúc đó Khương Hựu xuyên qua đám người nhìn thấy Bùi Minh Tiêu, lúc đó đã mười một tuổi.
Thiếu niên lạnh lùng nhìn chuyện xảy ra trước mặt như không liên quan đến mình, Khương Hựu liền nhận ra, chuyện này đã xảy ra không chỉ một hai lần, chỉ là không phải ở nơi công cộng thôi.
Giấc mộng Nam Kha: Sau đó...
Sau đó thì Khương Hựu biết.
Tống Quân hoàn toàn bỏ mặc, không muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này nữa, bắt đầu chuyển sang chú trọng vào công việc. Mà tuổi tác lớn dần, ba Bùi càng ngày càng mê muội, cả ngày chỉ biết gái gú, Bùi thị là thiên hạ của Tống Quân và Bùi Minh Tiêu.
Về sau, ba Bùi vì còn trẻ tiêu hao quá độ, sức khỏe thật sự không chịu được, bây giờ đang nằm viện điều dưỡng, Tống Quân một tuần đến chăm sóc ba bốn lần.
Khương Hựu để điện thoại xuống, suy nghĩ, không biết mấy nhỏ tiểu tam kia có tới bệnh viện gây chuyện không.
Nếu như không tới, đối với Tống Quân mà nói có thể coi là một kiểu cầu nhân được nhân(2) đi.
(2) Cầu nhân đức liền đạt được nhân đức, ví von với lý tưởng và nguyện vọng đã được thực hiện.
... jongwookislove.wordpress.com
Tiễn Tống Quân về, kim đồng hồ quả lắc đã chỉ xấp xỉ mười một giờ. Bùi Minh Tiêu chưa buồn ngủ, đứng ở phòng khách nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm màn đêm.
Đứng không bao lâu, điện thoại rung lên báo có tin nhắn, là Lão Trương phát điên: Bùi tổng, ngài đã ngủ chưa?
Bùi Minh Tiêu gọi một cú điện thoại qua, Lão Trương bắt máy rất nhanh, "Bùi tổng, đã trễ thế này không quấy rầy ngài nghỉ ngơi chứ?
"Không có." Bùi Minh Tiêu nói ít hiểu nhiều, "Nói đi."
"Tôi muốn báo cáo với ngài một tin tức, người của phòng sales nói với tôi, Khương tiên sinh muốn lấy đơn đặt hàng của Hoa Viễn."
Bùi Minh Tiêu: "..."
Cho nên, Khương Hựu không chỉ muốn đi làm, mà còn muốn tạo thành tích?
Bùi Minh Tiêu cảm thấy có chút không tưởng, không phải hắn nghi ngờ khả năng của Khương Hựu, nếu Khương Hựu tính bắt tay vào những công ty nhỏ lẻ, hắn thậm chí có thể bảo Lão Trương giúp đỡ chút ít.
Nhưng Hoa Viễn thì khác, đó là một miếng thịt to béo, công ty nào cũng sẽ muốn cắn, ai ai cũng sẽ phái quản lý khách hàng xuất sắc nhất, giàu kinh nghiệm nhất đi chào mời.
Ở phương diện là một người mới, không thể nói là hoàn toàn không có cơ hội, chẳng qua xác suất cực kì thấp, tương đương với không đáng kể.
Nhưng ai vừa vào nhậm chức cũng mang trên người tinh thần kiên cường duy ngã độc tôn, kể cả chính hắn, khi vừa nhận Silver vì để lấy uy, lúc đó cũng đã tự nhận một hạng mục vô cùng khó khăn.
Cho nên nếu như có thể lấy được kinh nghiệm từ thất bại, chưa chắc là chuyện xấu. Nói không chừng té ngã mấy lần, phát hiện công việc không thú vị còn mệt, chơi đã thì về nhà.
Bùi Minh Tiêu "Ừ" một tiếng, "Tiếp tục quan sát."
"Vâng vâng vâng!" Lão Trương ở bên kia liên thanh đồng ý.
Cúp điện thoại, sau lưng có tiếng cửa mở, Khương Hựu bước ra khỏi thang máy, đi tới tủ lạnh lấy lon Coca, "Mẹ đâu?"
Bùi Minh Tiêu nghiêng đầu, nam sinh chắc hẳn mới tắm xong, gó má còn hơi hồng hồng, tóc ướt nhỏ nước xuống.
Có một giọt rơi xuống cổ, từ từ trượt vào trong áo.
"Tách ---" Khương Hựu mở lon Coca, phòng khách yên tĩnh thoáng chốc được lấp đầy bởi tiếng bọt gas. Bùi Minh Tiêu thu tầm mắt, giọng nhàn nhạt nói, "Về rồi."
"Về rồi? Mẹ về sao không gọi em?"
"Bà ấy tưởng cậu ngủ nên không cho tôi gọi. Đúng rồi..." Bùi Minh Tiêu dừng một chút, "Gần đây có chuyện gì cần giúp không?"
Nó ví dụ như tìm đường bắc cầu với Hoa Viễn.
Người này ăn hiếp mình xong giờ lại nổi lòng thương? Khương Hựu không hề nghĩ tới phương diện của Hoa Viễn, cho là đối phương muốn trợ giúp về chuyện sinh hoạt, đôi mắt chớp chớp hỏi, "Cái gì anh cũng đồng ý?"
Bùi Minh Tiêu gật đầu, "Ừ."
Khương Hựu: "Không giúp là cún con."
Bùi Minh Tiêu: "Ừ."
Khương Hựu vui vẻ, "Áo tập thể dục của em ném đi đâu mất rồi, anh có thấy không?"
Anh mới vừa nhận lời rồi nha, ai không chịu giúp là chó rồi nha!
Khương Hựu cười nhìn Bùi Minh Tiêu, sự đắc ý không giấu được ở đuôi mắt.
Bùi Minh Tiêu nheo mắt nhìn, há miệng.
Mắt Khương Hựu như bốc lửa.
Bùi Minh Tiêu: "Xin lỗi, không thấy."
Khương Hựu: "..."
Cún con!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.