Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Chương 45
Ô Mộc
11/12/2023
Tiếc là bây giờ chưa thể lấy ra.
Đúng rồi, ngày hôm qua đi ngủ sớm, vẫn chưa dọn những thứ được tủ lạnh làm mới, không thể quên chuyện này được.
Làm xong việc này, Nguyễn Ngưng đi ăn sáng.
Nghỉ ngơi nửa tiếng, cô bắt đầu tập luyện!
Nguyễn Ngưng hít một hơi thật sâu, đứng tại chỗ thực hiện động tác giãn cơ trong hai phút, sau đó cầm dây nhảy bắt đầu nhảy, mỗi lần nhảy khoảng bảy mươi cái và thực hiện ba lần liên tiếp.
Sau khi vận động xong cả người cô ướt đẫm mồ hôi.
Nghỉ ngơi trong hai mươi phút để bù nước, sau đó cô bắt đầu vào bài tập tiếp theo.
Nguyễn Ngưng mở quyển [Giáo trình nhập môn bắn cung] ra, cầm cung recurved lên, vừa đối chiếu với hình ảnh trong sách vừa thực hành, luyện tập tư thế cầm cung tên.
Không biết làm có đúng không, chỉ có thể nói là không tệ.
Chớp mắt đã đến giữa trưa.
Cô lười nấu cơm, bữa trưa vẫn ăn đồ ăn ở trong không gian, ngày hôm qua cô đã ăn thịt bò, hôm nay cô định ăn canh với cá và một ít rau.
Lúc ăn cơm, Nguyễn Ngưng đi đến ban công nhìn thử, phát hiện tầng hai ở đối diện đã gần bị ngập hết.
Trời vẫn còn đang mưa.
Hơn nữa còn có thể mưa không ngừng.
Nguyễn Ngưng lắc đầu, tiếp tục ăn tô canh cá.
Ăn khá ngon.
Sau khi ăn uống và dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, Nguyễn Ngưng quyết định thông gió trong nhà.
Cô đến ban công phòng khách, mở cửa sổ ra một chút, vì ở nơi khuất gió nên chỉ có một ít nước mưa lọt vào, Nguyễn Ngưng đặt một chiếc giẻ khô ở cạnh cửa sổ, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
Sau đó, cô bước đến cửa chính, mở nó ra, làm theo quy trình tương tự và khẽ mở cửa sổ hành lang bên cạnh.
Tuy chỉ có một chút gió nhưng vẫn có cảm giác không khí đang nhẹ nhàng lưu thông.
Nguyễn Ngưng quyết định ở đây hít thở không khí trong lành.
Chưa được bao lâu thì cánh cửa căn hộ đối diện đột nhiên được mở ra từ bên trong.
Nguyễn Ngưng theo bản năng nhìn qua, thấy Trình Quý Lịch đang cầm một túi ra đi ra ngoài, lúc nhìn thấy Nguyễn Ngưng cô ấy có hơi ngạc nhiên: "Ngưng Ngưng, cô ở đây làm gì thế?"
Nguyễn Ngưng chỉ cửa sổ: "Hóng gió."
"À." Trình Quý Lịch buồn rầu: "Cô nói xem rác phải làm sao bây giờ, ném ra ngoài cửa sổ sao?"
Nguyễn Ngưng: "Chứ còn có thể làm sao, chất đống ở nhà à?"
Trong lòng Trình Quý Lịch vẫn không thể chấp nhận việc xả rác, nhưng cô ấy cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu không hai ngày nữa cả nhà cô ấy sẽ bốc mùi thối mất.
Cô ấy vốn định để nó ở cửa, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Ngưng ở đây, cô lập tức từ bỏ ý định đó.
Trình Quý Lịch chỉ có thể đi đến bên cạnh một cái cửa sổ khác, tay phải mở cửa, tay trái thì nhanh chóng ném túi rác ra ngoài, sau đó vội vàng đóng cửa lại.
Tuy động tác của cô ấy rất nhanh nhưng vẫn dính phải nước mưa.
Cô ấy không nói gì chỉ cúi đầu nhìn quần áo của mình: "Trời mưa to quá."
Suy nghĩ một lát, cô ấy học theo Nguyễn Ngưng mở hé cửa sổ ra, hít thở chút không khí trong lành.
Đúng lúc có người bầu bạn với mình, Nguyễn Ngưng dựa người vào cửa sổ, tám chuyện: "Sao cô lại đi ra vứt ra, anh trai cô đâu?"
"Anh ấy xuống lầu xem tình hình rồi."
Trình Quý Lịch nhíu mày, lộ ra vẻ buồn bã hoàn toàn khác so với bình thường: "Cô vẫn chưa biết phải không? Đêm qua có rất nhiều người ở khu biệt thự chạy đến chung cư của chúng ta."
"Nhưng chung cư của chúng ta chỉ có hơn hai mươi tầng, hơn nữa bây giờ lầu hai đã bị ngập, còn lầu ba thì đang phải chuẩn bị để chuyển nhà."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Đúng rồi, ngày hôm qua đi ngủ sớm, vẫn chưa dọn những thứ được tủ lạnh làm mới, không thể quên chuyện này được.
Làm xong việc này, Nguyễn Ngưng đi ăn sáng.
Nghỉ ngơi nửa tiếng, cô bắt đầu tập luyện!
Nguyễn Ngưng hít một hơi thật sâu, đứng tại chỗ thực hiện động tác giãn cơ trong hai phút, sau đó cầm dây nhảy bắt đầu nhảy, mỗi lần nhảy khoảng bảy mươi cái và thực hiện ba lần liên tiếp.
Sau khi vận động xong cả người cô ướt đẫm mồ hôi.
Nghỉ ngơi trong hai mươi phút để bù nước, sau đó cô bắt đầu vào bài tập tiếp theo.
Nguyễn Ngưng mở quyển [Giáo trình nhập môn bắn cung] ra, cầm cung recurved lên, vừa đối chiếu với hình ảnh trong sách vừa thực hành, luyện tập tư thế cầm cung tên.
Không biết làm có đúng không, chỉ có thể nói là không tệ.
Chớp mắt đã đến giữa trưa.
Cô lười nấu cơm, bữa trưa vẫn ăn đồ ăn ở trong không gian, ngày hôm qua cô đã ăn thịt bò, hôm nay cô định ăn canh với cá và một ít rau.
Lúc ăn cơm, Nguyễn Ngưng đi đến ban công nhìn thử, phát hiện tầng hai ở đối diện đã gần bị ngập hết.
Trời vẫn còn đang mưa.
Hơn nữa còn có thể mưa không ngừng.
Nguyễn Ngưng lắc đầu, tiếp tục ăn tô canh cá.
Ăn khá ngon.
Sau khi ăn uống và dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, Nguyễn Ngưng quyết định thông gió trong nhà.
Cô đến ban công phòng khách, mở cửa sổ ra một chút, vì ở nơi khuất gió nên chỉ có một ít nước mưa lọt vào, Nguyễn Ngưng đặt một chiếc giẻ khô ở cạnh cửa sổ, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.
Sau đó, cô bước đến cửa chính, mở nó ra, làm theo quy trình tương tự và khẽ mở cửa sổ hành lang bên cạnh.
Tuy chỉ có một chút gió nhưng vẫn có cảm giác không khí đang nhẹ nhàng lưu thông.
Nguyễn Ngưng quyết định ở đây hít thở không khí trong lành.
Chưa được bao lâu thì cánh cửa căn hộ đối diện đột nhiên được mở ra từ bên trong.
Nguyễn Ngưng theo bản năng nhìn qua, thấy Trình Quý Lịch đang cầm một túi ra đi ra ngoài, lúc nhìn thấy Nguyễn Ngưng cô ấy có hơi ngạc nhiên: "Ngưng Ngưng, cô ở đây làm gì thế?"
Nguyễn Ngưng chỉ cửa sổ: "Hóng gió."
"À." Trình Quý Lịch buồn rầu: "Cô nói xem rác phải làm sao bây giờ, ném ra ngoài cửa sổ sao?"
Nguyễn Ngưng: "Chứ còn có thể làm sao, chất đống ở nhà à?"
Trong lòng Trình Quý Lịch vẫn không thể chấp nhận việc xả rác, nhưng cô ấy cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu không hai ngày nữa cả nhà cô ấy sẽ bốc mùi thối mất.
Cô ấy vốn định để nó ở cửa, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Ngưng ở đây, cô lập tức từ bỏ ý định đó.
Trình Quý Lịch chỉ có thể đi đến bên cạnh một cái cửa sổ khác, tay phải mở cửa, tay trái thì nhanh chóng ném túi rác ra ngoài, sau đó vội vàng đóng cửa lại.
Tuy động tác của cô ấy rất nhanh nhưng vẫn dính phải nước mưa.
Cô ấy không nói gì chỉ cúi đầu nhìn quần áo của mình: "Trời mưa to quá."
Suy nghĩ một lát, cô ấy học theo Nguyễn Ngưng mở hé cửa sổ ra, hít thở chút không khí trong lành.
Đúng lúc có người bầu bạn với mình, Nguyễn Ngưng dựa người vào cửa sổ, tám chuyện: "Sao cô lại đi ra vứt ra, anh trai cô đâu?"
"Anh ấy xuống lầu xem tình hình rồi."
Trình Quý Lịch nhíu mày, lộ ra vẻ buồn bã hoàn toàn khác so với bình thường: "Cô vẫn chưa biết phải không? Đêm qua có rất nhiều người ở khu biệt thự chạy đến chung cư của chúng ta."
"Nhưng chung cư của chúng ta chỉ có hơn hai mươi tầng, hơn nữa bây giờ lầu hai đã bị ngập, còn lầu ba thì đang phải chuẩn bị để chuyển nhà."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.