Chương 39
Tử Kim Trần
11/07/2020
Dịch giả: Hương Ly
Khi Triệu Thiết Dân đang nói chuyện ở chỗ Nghiêm Lương, Lâm Kỳ đã gọi cho ông một cuộc điện thoại: “Đội trưởng Triệu, cậu bạn thân từ nhỏ đến lớn của Từ Thiêm Đinh là Trương Binh, nhà họ vừa gọi điện đến Chi cục báo án, báo rằng nhặt được một tờ giấy in ở trước cửa nhà, trên đó có ghi: “Người tiếp theo là mày”. Tôi đã bảo họ để nguyên cho vào trong phòng bì gửi đến Sở Công an thành phố của các anh để đi hóa nghiệm rồi. Chúng tôi đã bố trí đưa bố mẹ Trương Binh tới Sở Công an thành phố để hỗ trợ điều tra, bản thân Trương Binh thì vẫn ở lại Chi cục. Thế nào, anh có muốn gặp một chút không?”
“Được, tôi lập tức đến ngay.” Sau khi gác máy, Triệu Thiết Dân liền từ biệt Nghiêm Lương rồi lái xe đi đến Chi cục.
Từ trường đại học đến chỗ Chi cục công an chỉ khoảng bốn, năm ki-lô-mét.
Mười phút sau, Triệu Thiết Dân đã đến được Chi cục, Lâm Kỳ dẫn ông vào một gian phòng khách nhỏ, trong đó có một cậu thanh niên trẻ, tóc hơi dài, mặc áo sát nách màu trắng, lúc này đây mặt đang buồn so, khác biệt hoàn toàn với ngày thường, thái độ rất hung hăng, đang ngồi co ro, thấp thỏm ở trong ghế, ngón tay liên tục xoay cốc nước nhưng lại không uống.
Triệu Thiết Dân nhìn cậu ta một cái, hắng giọng, rồi hỏi: “Trương Binh phải không? Cậu không cần lo lắng, cảnh sát chúng tôi chắc chắn phụ trách sự an toàn của cậu, quyết không để cậu xảy ra chuyện. Tờ giấy đó nhặt được từ bao giờ vậy?”
Trương Binh e dè, ngẩng đầu nhìn nét mặt trấn tĩnh, thản nhiên của Triệu Thiết Dân, tâm trạng cũng nới lỏng đôi phần, nuốt nước bọt: “Là buổi chiều, lúc bố tôi ra khỏi nhà, nhìn thấy tờ giấy nhét trên tay nắm cửa.”
“Lúc trước khi ra khỏi cửa, trên tay nắm cửa không có giấy à?”
“Cả ngày hôm nay tôi đều ở nhà chơi game, không ra khỏi nhà. Bố tôi buổi trưa cũng đi ra khỏi nhà, ông nói lúc buổi trưa quay lại không hề có, nếu như có, khi mở cửa chắc chắn sẽ nhìn thấy.”
“Mấy giờ chiều nay bố cậu nhìn thấy tờ giấy này vậy?”
“Ba giờ. Vừa nãy bố tôi đã nói với các anh rồi.”
Triệu Thiết Dân gật đầu, lại nói: “Dạo này có nhìn thấy ai có hành vi lời nói gì không bình thường hay không?”
Trương Binh nghĩ một hồi, lắc đầu: “Hình như không có.”
“Vậy thì, nói một cách khác, nếu như có một người muốn giết cậu và Từ Thiêm Đinh, cậu nghĩ là ai có khả năng?”
“Việc này...”, Trương Binh nêu ra tên của mấy người, rồi lại liệt kê ra những việc khúc mắc giữa bọn họ, phần lớn đều là đánh lộn lẫn nhau. Triệu Thiết Dân biết khả năng mà những tên tiểu lưu manh này là hung thủ thực sự của chuỗi án mạng vô cùng nhỏ bé, nhưng cảnh sát cũng không được phép khinh suất, một nhân viên ghi chép ngồi bên cạnh kiên nhẫn ghi lại tất cả những thông tin liên quan để phục vụ cho việc điều tra sau này. Lại hỏi thêm một hồi, không có thêm manh mối, Triệu Thiết Dân và Lâm Kỳ bước ra ngoài, lại nói: “Đội trưởng Lâm, nếu như kết quả điều tra của tờ giấy này là trò đùa ác của một ai đó, vậy thì sự việc này sẽ sang một hướng khác, nhưng nếu kết quả giám định tờ giấy này là của hung thủ thì công tác an toàn cho cả gia đình nhà Trương Binh cần Chi cục các anh phụ trách một cách thỏa đáng.”
Lâm Kỳ nghiêm túc gật đầu: “Không có vấn đề gì, trên tờ giấy viết “Người tiếp theo là mày” có lẽ là nhằm vào Trương Binh. Bố mẹ của Trương Binh đều là người thuộc những hộ bị tháo dỡ nhà ở gần đây, tiền cho thuê nhà vốn là nguồn thu nhập chính, nghe nói thường ngày bố cậu ta ngoài việc thích đánh bạc, những phương diện khác thì vẫn là một người khá an phận thủ thường.
Trương Binh và Từ Thiêm Đinh chơi thân với nhau từ nhỏ đến lớn, thường ngày quan hệ rất tốt, khả năng Trương Binh là mục tiêu tiếp theo của hung thủ là rất lớn. Nhưng để cho đảm bảo, cả gia đình ba người nhà họ đều cần được bảo vệ, đợi bố mẹ cậu ta từ Sở Công an thành phố trở về, tổ chúng tôi sẽ thương lượng để bố trí nhân lực bảo vệ an toàn cho gia đình họ suốt 24/24 giờ.”
Triệu Thiết Dân rất hài lòng với sự sắp xếp của Lâm Kỳ, nói: “Ừm, hung thủ nói muốn giết người tiếp theo, chúng ta quyết không thể để xảy ra sai sót nào.
Phải rồi, tờ giấy ở trên nắm tay cửa được nhét vào trong khoảng thời gian từ trưa đến 3 giờ chiều, ở tiểu khu dân cư nhà họ có máy quay giám sát không?”
“Trong khu dân cư có hai, ba cái, nhưng đều ở trong khu vực bãi đỗ xe, e rằng cũng không có mấy tác dụng gì cả.”
“Vậy thì cần phải tiếp tục phỏng vấn những người dân xung quanh xem xem có ai thấy tờ giấy này do ai nhét vào không?”
Lâm Kỳ nói: “Việc làm thì vẫn cứ bắt buộc phải làm, nhưng tôi nghĩ kết quả cũng không mấy lạc quan. Một tờ giấy có thể tiện tay nhét vào trong túi, trong túi của hung thủ nhét một tờ giấy đi đến cửa nhà bọn họ rất khó gây ra sự chú ý của những người bên cạnh.”
Triệu Thiết Dân rất hiểu sự khó khăn trong công tác điều tra của họ, đành nói: “Tạm thời chúng ta cũng không có cách điều tra nào tốt hơn, chỉ có thể cứ làm như vậy trước đi.”
Đúng lúc này Lâm Kỳ nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nhấc máy, khổ não xòe hai bàn tay ra, nói: “Vốn dĩ trước đây có một dạo tôi nghi ngờ cái chết của Từ Thiêm Đinh có liên quan tới Chu Tuệ Như - người cuối cùng gặp cậu ta. Tôi đã cử người theo dõi hai anh em Chu Tuệ Như, chiều hôm nay Chu Phúc Lai đều ở trong cửa hàng, Chu Tuệ Như thì rủ cô gái ở cửa hàng bên cạnh đi lên khu vực trung tâm để mua điện thoại di động. Còn có một người nam giới thích Chu Tuệ Như tên Quách Vũ hôm nay đi làm. Tờ giấy không thể nào do ba người bọn họ nhét vào đó được. Xem ra tôi thực sự đã nghi ngờ nhầm rồi.”
Triệu Thiết Dân không quan tâm lắm tới việc của mấy người này, anh tỉ mỉ xem lại tập hồ sơ, rồi nghe Lâm Kỳ nói về tình hình điều tra của mấy người này, nhưng họ đều có chứng cứ ngoại phạm, dấu vân tay cũng không phù hợp. Hơn nữa với thân phận, bối cảnh, năng lực, điều kiện, đặc biệt là hành động hung thủ rải mấy vạn tệ để khiến cho những người đi đường không liên quan đến phá hoại hiện trường, Triệu Thiết Dân không tin một chút nào rằng hung thủ có thể là một trong số những người này. Triệu Thiết Dân vỗ vai Lâm Kỳ: “Được rồi đội trưởng Lâm, công việc ở đây tạm thời giao cho cậu, tôi phải quay trở về Sở Công an thành phố để đợi kết quả hóa nghiệm.”
Khi Triệu Thiết Dân đang nói chuyện ở chỗ Nghiêm Lương, Lâm Kỳ đã gọi cho ông một cuộc điện thoại: “Đội trưởng Triệu, cậu bạn thân từ nhỏ đến lớn của Từ Thiêm Đinh là Trương Binh, nhà họ vừa gọi điện đến Chi cục báo án, báo rằng nhặt được một tờ giấy in ở trước cửa nhà, trên đó có ghi: “Người tiếp theo là mày”. Tôi đã bảo họ để nguyên cho vào trong phòng bì gửi đến Sở Công an thành phố của các anh để đi hóa nghiệm rồi. Chúng tôi đã bố trí đưa bố mẹ Trương Binh tới Sở Công an thành phố để hỗ trợ điều tra, bản thân Trương Binh thì vẫn ở lại Chi cục. Thế nào, anh có muốn gặp một chút không?”
“Được, tôi lập tức đến ngay.” Sau khi gác máy, Triệu Thiết Dân liền từ biệt Nghiêm Lương rồi lái xe đi đến Chi cục.
Từ trường đại học đến chỗ Chi cục công an chỉ khoảng bốn, năm ki-lô-mét.
Mười phút sau, Triệu Thiết Dân đã đến được Chi cục, Lâm Kỳ dẫn ông vào một gian phòng khách nhỏ, trong đó có một cậu thanh niên trẻ, tóc hơi dài, mặc áo sát nách màu trắng, lúc này đây mặt đang buồn so, khác biệt hoàn toàn với ngày thường, thái độ rất hung hăng, đang ngồi co ro, thấp thỏm ở trong ghế, ngón tay liên tục xoay cốc nước nhưng lại không uống.
Triệu Thiết Dân nhìn cậu ta một cái, hắng giọng, rồi hỏi: “Trương Binh phải không? Cậu không cần lo lắng, cảnh sát chúng tôi chắc chắn phụ trách sự an toàn của cậu, quyết không để cậu xảy ra chuyện. Tờ giấy đó nhặt được từ bao giờ vậy?”
Trương Binh e dè, ngẩng đầu nhìn nét mặt trấn tĩnh, thản nhiên của Triệu Thiết Dân, tâm trạng cũng nới lỏng đôi phần, nuốt nước bọt: “Là buổi chiều, lúc bố tôi ra khỏi nhà, nhìn thấy tờ giấy nhét trên tay nắm cửa.”
“Lúc trước khi ra khỏi cửa, trên tay nắm cửa không có giấy à?”
“Cả ngày hôm nay tôi đều ở nhà chơi game, không ra khỏi nhà. Bố tôi buổi trưa cũng đi ra khỏi nhà, ông nói lúc buổi trưa quay lại không hề có, nếu như có, khi mở cửa chắc chắn sẽ nhìn thấy.”
“Mấy giờ chiều nay bố cậu nhìn thấy tờ giấy này vậy?”
“Ba giờ. Vừa nãy bố tôi đã nói với các anh rồi.”
Triệu Thiết Dân gật đầu, lại nói: “Dạo này có nhìn thấy ai có hành vi lời nói gì không bình thường hay không?”
Trương Binh nghĩ một hồi, lắc đầu: “Hình như không có.”
“Vậy thì, nói một cách khác, nếu như có một người muốn giết cậu và Từ Thiêm Đinh, cậu nghĩ là ai có khả năng?”
“Việc này...”, Trương Binh nêu ra tên của mấy người, rồi lại liệt kê ra những việc khúc mắc giữa bọn họ, phần lớn đều là đánh lộn lẫn nhau. Triệu Thiết Dân biết khả năng mà những tên tiểu lưu manh này là hung thủ thực sự của chuỗi án mạng vô cùng nhỏ bé, nhưng cảnh sát cũng không được phép khinh suất, một nhân viên ghi chép ngồi bên cạnh kiên nhẫn ghi lại tất cả những thông tin liên quan để phục vụ cho việc điều tra sau này. Lại hỏi thêm một hồi, không có thêm manh mối, Triệu Thiết Dân và Lâm Kỳ bước ra ngoài, lại nói: “Đội trưởng Lâm, nếu như kết quả điều tra của tờ giấy này là trò đùa ác của một ai đó, vậy thì sự việc này sẽ sang một hướng khác, nhưng nếu kết quả giám định tờ giấy này là của hung thủ thì công tác an toàn cho cả gia đình nhà Trương Binh cần Chi cục các anh phụ trách một cách thỏa đáng.”
Lâm Kỳ nghiêm túc gật đầu: “Không có vấn đề gì, trên tờ giấy viết “Người tiếp theo là mày” có lẽ là nhằm vào Trương Binh. Bố mẹ của Trương Binh đều là người thuộc những hộ bị tháo dỡ nhà ở gần đây, tiền cho thuê nhà vốn là nguồn thu nhập chính, nghe nói thường ngày bố cậu ta ngoài việc thích đánh bạc, những phương diện khác thì vẫn là một người khá an phận thủ thường.
Trương Binh và Từ Thiêm Đinh chơi thân với nhau từ nhỏ đến lớn, thường ngày quan hệ rất tốt, khả năng Trương Binh là mục tiêu tiếp theo của hung thủ là rất lớn. Nhưng để cho đảm bảo, cả gia đình ba người nhà họ đều cần được bảo vệ, đợi bố mẹ cậu ta từ Sở Công an thành phố trở về, tổ chúng tôi sẽ thương lượng để bố trí nhân lực bảo vệ an toàn cho gia đình họ suốt 24/24 giờ.”
Triệu Thiết Dân rất hài lòng với sự sắp xếp của Lâm Kỳ, nói: “Ừm, hung thủ nói muốn giết người tiếp theo, chúng ta quyết không thể để xảy ra sai sót nào.
Phải rồi, tờ giấy ở trên nắm tay cửa được nhét vào trong khoảng thời gian từ trưa đến 3 giờ chiều, ở tiểu khu dân cư nhà họ có máy quay giám sát không?”
“Trong khu dân cư có hai, ba cái, nhưng đều ở trong khu vực bãi đỗ xe, e rằng cũng không có mấy tác dụng gì cả.”
“Vậy thì cần phải tiếp tục phỏng vấn những người dân xung quanh xem xem có ai thấy tờ giấy này do ai nhét vào không?”
Lâm Kỳ nói: “Việc làm thì vẫn cứ bắt buộc phải làm, nhưng tôi nghĩ kết quả cũng không mấy lạc quan. Một tờ giấy có thể tiện tay nhét vào trong túi, trong túi của hung thủ nhét một tờ giấy đi đến cửa nhà bọn họ rất khó gây ra sự chú ý của những người bên cạnh.”
Triệu Thiết Dân rất hiểu sự khó khăn trong công tác điều tra của họ, đành nói: “Tạm thời chúng ta cũng không có cách điều tra nào tốt hơn, chỉ có thể cứ làm như vậy trước đi.”
Đúng lúc này Lâm Kỳ nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nhấc máy, khổ não xòe hai bàn tay ra, nói: “Vốn dĩ trước đây có một dạo tôi nghi ngờ cái chết của Từ Thiêm Đinh có liên quan tới Chu Tuệ Như - người cuối cùng gặp cậu ta. Tôi đã cử người theo dõi hai anh em Chu Tuệ Như, chiều hôm nay Chu Phúc Lai đều ở trong cửa hàng, Chu Tuệ Như thì rủ cô gái ở cửa hàng bên cạnh đi lên khu vực trung tâm để mua điện thoại di động. Còn có một người nam giới thích Chu Tuệ Như tên Quách Vũ hôm nay đi làm. Tờ giấy không thể nào do ba người bọn họ nhét vào đó được. Xem ra tôi thực sự đã nghi ngờ nhầm rồi.”
Triệu Thiết Dân không quan tâm lắm tới việc của mấy người này, anh tỉ mỉ xem lại tập hồ sơ, rồi nghe Lâm Kỳ nói về tình hình điều tra của mấy người này, nhưng họ đều có chứng cứ ngoại phạm, dấu vân tay cũng không phù hợp. Hơn nữa với thân phận, bối cảnh, năng lực, điều kiện, đặc biệt là hành động hung thủ rải mấy vạn tệ để khiến cho những người đi đường không liên quan đến phá hoại hiện trường, Triệu Thiết Dân không tin một chút nào rằng hung thủ có thể là một trong số những người này. Triệu Thiết Dân vỗ vai Lâm Kỳ: “Được rồi đội trưởng Lâm, công việc ở đây tạm thời giao cho cậu, tôi phải quay trở về Sở Công an thành phố để đợi kết quả hóa nghiệm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.