Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện
Chương 72: Cháu còn có thể gọi chú bằng một cái tên khác, Ngô Ngạn Tổ (1)
Công Tử Văn Tranh
04/08/2020
Editor: Myy
____
Diệp Trăn người này, lười. Cô không phạm tôi, tôi cũng lười phạm cô. Khi nãy ở dưới lầu, mẹ Lục đã cười dặn dò cô "Con là chủ nhân của buổi tiệc, không được thất lễ", cho nên khi Thẩm Vi Nhân nói những lời kia, kỳ thật cô cũng không coi ra gì, nghe bằng lỗ tai trái ra bằng lỗ tai phải. Người phụ nữ này xem ra chính là có rắp tâm không tốt, đầu óc lại có vấn đề, tam quan (1) méo mó, cần gì phải để ý đến cô ta.
(1) Tam quan: Thế giới quan - Nhân sinh quan - Giá trị quan.
Thẳng đến khi Thẩm Vi Nhân trần trụi uy hiếp như vậy.
Trong tay cô cầm một cái kéo, gọn gàng cắt ra một lỗ hổng to trên cái váy mà mình chưa từng mặc kia, sau đó cười nhẹ nhàng nhìn Thẩm Vi Nhân, "Xin lỗi Thẩm tiểu thư, cái váy này của tôi cô mặc không hợp."
Thẩm Vi Nhân trong lúc nhất thời chưa kịp lấy lại tinh thần, nhìn cây kéo nhỏ trong tay Diệp Trăn, lại cúi đầu xuống nhìn một đường vết rách thật dài từ bộ ngực đến bên eo mình.
Cô ta hiểu Diệp Trăn là loại người gì, trầm mặc ít nói không thích gây chuyện, tính cách hướng nội tự ti. Những người ở trong vòng giải trí muôn hình muôn vẻ cô ta thấy cũng nhiều rồi, dạng người như Diệp Trăn lúc đứng ở trước mặt một người phụ nữ ưu tú hơn mình thường sinh ra sự tự ti mãnh liệt và chán ghét bản thân hơn; bình thường bực mình sẽ chẳng dám nói ra, chỉ dám buồn bực ở trong lòng. Khi cô ta nói lời nói này, chắc chắn cũng sẽ trở thành một cây gai trong lòng Diệp Trăn, chậm rãi, mọc rễ ở trong lòng, chỉ chờ một cơ hội nào đó sau này để bộc phát mà thôi.
Một người đàn ông như Lục Bắc Xuyên, có thể khoan nhượng cho Diệp Trăn bao nhiêu lần?
Cho dù tình cảm của hai người có tốt đi chăng nữa, thì vào một ngày nào đó, cũng sẽ bị hao mòn đến mức hầu như không còn mà thôi.
Nhưng làm sao mà cô ta biết được Diệp Trăn lại dám làm như thế!
"Diệp Trăn! Cô làm gì vậy!" Cô ta trợn mắt nhìn Diệp Trăn, giận tái mặt, nhưng lý trí cô ta vẫn giữ được nên không làm ra phản ứng gì quá kích động, chỉ thấp giọng nói, "Cô điên rồi à? Tại sao Bắc Xuyên lại có thể cưới một người đàn bà như vậy được!"
"Tại sao Bắc Xuyên lại cưới tôi không liên quan gì đến cô. Nhưng rất xin lỗi, bây giờ tôi là bà Lục, tất cả mọi thứ trong phòng này, bao gồm cả cái váy trên người cô cũng là của tôi. Cho nên, làm phiền cô cởi cái váy này xuống hộ tôi đi."
Một người phụ nữ nhìn như tiểu thư khuê tú (2), nhưng lại toàn nói ra những lời bậy bạ, không cho cô một chút sắc mặt tốt, khiến cho cô cực kỳ uất ức.
(2) Khuê tú: Chỉ người đàn bà đức hạnh và tài giỏi.
Bắt Thẩm Vi Nhân cởi váy ra, quả thực chính là trần trụi nhục nhã. Lớn như vậy rồi, cô ta còn chưa từng bị làm nhục như này đâu.
Thẩm Vi Nhân tức giận đến mức sắc mặt xanh trắng, cô ta nhìn Diệp Trăn thật lâu. Trong ánh mắt lộ rõ sự ngoan lệ khiến cô thấy mà giật mình, giống như một giây sau cô ta sẽ lập tức động thủ với cô vậy.
Nhưng Thẩm Vi Nhân lại chỉ thở dài một hơi, bình ổn cảm xúc lại.
"Thì ra Diệp tiểu thư cũng rất thông minh, là tôi xem nhẹ cô rồi. Xem ra lúc trước cô cũng phải phí không ít tâm tư mới cưới được Bắc Xuyên a."
Lúc trước cô đúng là đã phải phí không ít tâm tư, nhưng tất cả đều không có tác dụng. Lục Bắc Xuyên dùng một tờ hiệp nghị trói buộc mình lại, em bé cũng đã có rồi thì làm sao được? Chịu đựng thôi chứ sao.
*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@Myy_OwO) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
"Cũng không biết Bắc Xuyên có thể duy trì hứng thú với cô được bao lâu." Thẩm Vi Nhân cười lạnh, "Đã không có nhà mẹ đẻ chống lưng, lại không phải loại hình mà Bắc Xuyên thích..."
Nói tới nói lui, tóm lại cô ta cho là mình nhất định sẽ bị đuổi khỏi Lục gia chứ sao.
"Những chuyện này vẫn không cần Thẩm tiểu thư phải nhọc lòng quan tâm. Rốt cuộc tôi và Bắc Xuyên có thể đi được bao xa thì lúc ấy sẽ nói cho cô biết; nhưng tôi cũng hi vọng trước khi tôi và Bắc Xuyên còn chưa ly hôn, Thẩm tiểu thư sẽ không làm tiểu tam chen chân vào giữa chúng tôi. Chuyện này không chỉ có không đạo đức, mà tôi nghĩ fan hâm mộ của Thẩm tiểu thư cũng không muốn nhìn thấy Thẩm tiểu thư như vậy đâu."
"Cô uy hiếp tôi?"
"Cô đối xử với tôi như nào, tôi trả lại cô như thế mà thôi. Thẩm tiểu thư là người thông minh, chắc hẳn cũng sẽ nghe hiểu được. Cô có tiếng tăm lớn, tất cả thành quả của ngày hôm nay dù sao cũng là cô dùng thời gian cố gắng để đổi lấy, một khi đã mất hết thanh danh thì quả thực rất đáng tiếc."
"Câu nói này cũng rất hợp với Diệp tiểu thư, không biết lúc Diệp tiểu thư đoạt mình anh rể của mình có tâm tình gì."
Diệp Trăn nhướng mày một cái, "Chuyện này Diệp Tình nói cho cô sao?"
Không trách Diệp Trăn “lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử” (3), mà là cô nghĩ, ngoại trừ Diệp Tình ra, cũng không còn ai lại rảnh rỗi nói huyên thuyên với một người lạ như vậy.
(3) Ám chỉ việc dùng lòng dạ tiểu nhân bỉ ổi, mà phỏng đoán người đạo đức cao thượng
"Mặc kệ ai nói cho tôi biết, tóm lại tôi hi vọng Diệp tiểu thư tốt nhất vẫn không nên cưỡng cầu thứ không thuộc về mình."
Diệp Trăn hoàn toàn không để câu nói này trong lòng, cầm cái kéo vẫy trước mặt cô ta, sau đó tiện tay ném xuống đất, "Không sai, con người đúng là không nên cưỡng cầu thứ không thuộc về mình, đạo lý này tôi thấy Thẩm tiểu thư hiểu rất rõ. Cho nên, Thẩm tiểu thư vẫn nên mau chóng đổi lại bộ váy khác đi, bộ váy này bị hỏng rồi thì ném đi cũng được."
Nói xong, Diệp Trăn làm như không thấy với sắc mặt xanh trắng đan xen của Thẩm Vi Nhân, chậm rãi đi ra ngoài. (Wordpress: bemytwinkle.wordpress.com)
Nói thực ra, Thẩm Vi Nhân đã hoàn toàn thay đổi ấn tượng về “tiểu thư khuê tú” trong lòng Diệp Trăn.
May là cô chỉ gặp được một người "đặc biệt" như Thẩm Vi Nhân mà thôi.
Vừa xuống lầu, cô liền chạm mặt Lục Bắc Xuyên, hắn nắm tay cô ghé tai nói nhỏ, "Sao rồi?"
"Em nói anh này Lục tiên sinh, hoa đào của anh cũng thật là nhiều a. Lại còn đặc biệt kiên cường, bóp một hoa lại có hoa khác. Đây không phải là muốn trèo lên đầu em ngồi sao."
Lục Bắc Xuyên nhíu lông mày, ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu, liền bắt gặp Thẩm Vi Nhân vừa mới đi ra, ánh mắt chớp một cái.
"Anh hiểu, em vất vả rồi."
Nói xong, hắn buông Diệp Trăn ra, đi đến chỗ Thẩm Vi Nhân. Hai người đứng đó nói hai câu, biểu hiện trên mặt Thẩm Vi Nhân rõ ràng không đúng lắm, sắc mặt rất khó nhìn; nhưng lại ngại những người khác nên vẫn phải duy trì nụ cười. Nụ cười này của cô ta cũng càng ngày càng vặn vẹo.
Tiểu tam có ý nghĩ muốn chen chân không quan trọng, mà quan trọng nhất chính là thái độ của chồng cô.
Diệp Trăn nhìn một cái, sau đó cũng không nhìn nữa, tạm thời cô vẫn rất yên tâm với Lục Bắc Xuyên.
"Trăn Trăn à," Lục phu nhân nhìn thoáng qua phía sau cô, "Vi Nhân đâu rồi?"
Không đợi Diệp Trăn mở miệng nói, Lục Bắc Xuyên đã đi tới, thuận thế ôm eo Diệp Trăn từ phía sau, "Thẩm tiểu thư cảm thấy không thoải mái lắm, đi về trước rồi ạ."
Lục phu nhân hơi trì trệ, sau đó cũng không nói gì nữa, "Vậy được rồi, Bắc Xuyên, con nói với Thẩm lão gia một tiếng đi. Cứ nói là do chúng ta sơ suất, kêu ông ấy đừng trách nhé."
Lục Bắc Xuyên gật đầu, thì thầm hai câu bên tai Diệp Trăn sau đó đi tới đại sảnh.
____
Diệp Trăn người này, lười. Cô không phạm tôi, tôi cũng lười phạm cô. Khi nãy ở dưới lầu, mẹ Lục đã cười dặn dò cô "Con là chủ nhân của buổi tiệc, không được thất lễ", cho nên khi Thẩm Vi Nhân nói những lời kia, kỳ thật cô cũng không coi ra gì, nghe bằng lỗ tai trái ra bằng lỗ tai phải. Người phụ nữ này xem ra chính là có rắp tâm không tốt, đầu óc lại có vấn đề, tam quan (1) méo mó, cần gì phải để ý đến cô ta.
(1) Tam quan: Thế giới quan - Nhân sinh quan - Giá trị quan.
Thẳng đến khi Thẩm Vi Nhân trần trụi uy hiếp như vậy.
Trong tay cô cầm một cái kéo, gọn gàng cắt ra một lỗ hổng to trên cái váy mà mình chưa từng mặc kia, sau đó cười nhẹ nhàng nhìn Thẩm Vi Nhân, "Xin lỗi Thẩm tiểu thư, cái váy này của tôi cô mặc không hợp."
Thẩm Vi Nhân trong lúc nhất thời chưa kịp lấy lại tinh thần, nhìn cây kéo nhỏ trong tay Diệp Trăn, lại cúi đầu xuống nhìn một đường vết rách thật dài từ bộ ngực đến bên eo mình.
Cô ta hiểu Diệp Trăn là loại người gì, trầm mặc ít nói không thích gây chuyện, tính cách hướng nội tự ti. Những người ở trong vòng giải trí muôn hình muôn vẻ cô ta thấy cũng nhiều rồi, dạng người như Diệp Trăn lúc đứng ở trước mặt một người phụ nữ ưu tú hơn mình thường sinh ra sự tự ti mãnh liệt và chán ghét bản thân hơn; bình thường bực mình sẽ chẳng dám nói ra, chỉ dám buồn bực ở trong lòng. Khi cô ta nói lời nói này, chắc chắn cũng sẽ trở thành một cây gai trong lòng Diệp Trăn, chậm rãi, mọc rễ ở trong lòng, chỉ chờ một cơ hội nào đó sau này để bộc phát mà thôi.
Một người đàn ông như Lục Bắc Xuyên, có thể khoan nhượng cho Diệp Trăn bao nhiêu lần?
Cho dù tình cảm của hai người có tốt đi chăng nữa, thì vào một ngày nào đó, cũng sẽ bị hao mòn đến mức hầu như không còn mà thôi.
Nhưng làm sao mà cô ta biết được Diệp Trăn lại dám làm như thế!
"Diệp Trăn! Cô làm gì vậy!" Cô ta trợn mắt nhìn Diệp Trăn, giận tái mặt, nhưng lý trí cô ta vẫn giữ được nên không làm ra phản ứng gì quá kích động, chỉ thấp giọng nói, "Cô điên rồi à? Tại sao Bắc Xuyên lại có thể cưới một người đàn bà như vậy được!"
"Tại sao Bắc Xuyên lại cưới tôi không liên quan gì đến cô. Nhưng rất xin lỗi, bây giờ tôi là bà Lục, tất cả mọi thứ trong phòng này, bao gồm cả cái váy trên người cô cũng là của tôi. Cho nên, làm phiền cô cởi cái váy này xuống hộ tôi đi."
Một người phụ nữ nhìn như tiểu thư khuê tú (2), nhưng lại toàn nói ra những lời bậy bạ, không cho cô một chút sắc mặt tốt, khiến cho cô cực kỳ uất ức.
(2) Khuê tú: Chỉ người đàn bà đức hạnh và tài giỏi.
Bắt Thẩm Vi Nhân cởi váy ra, quả thực chính là trần trụi nhục nhã. Lớn như vậy rồi, cô ta còn chưa từng bị làm nhục như này đâu.
Thẩm Vi Nhân tức giận đến mức sắc mặt xanh trắng, cô ta nhìn Diệp Trăn thật lâu. Trong ánh mắt lộ rõ sự ngoan lệ khiến cô thấy mà giật mình, giống như một giây sau cô ta sẽ lập tức động thủ với cô vậy.
Nhưng Thẩm Vi Nhân lại chỉ thở dài một hơi, bình ổn cảm xúc lại.
"Thì ra Diệp tiểu thư cũng rất thông minh, là tôi xem nhẹ cô rồi. Xem ra lúc trước cô cũng phải phí không ít tâm tư mới cưới được Bắc Xuyên a."
Lúc trước cô đúng là đã phải phí không ít tâm tư, nhưng tất cả đều không có tác dụng. Lục Bắc Xuyên dùng một tờ hiệp nghị trói buộc mình lại, em bé cũng đã có rồi thì làm sao được? Chịu đựng thôi chứ sao.
*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@Myy_OwO) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
"Cũng không biết Bắc Xuyên có thể duy trì hứng thú với cô được bao lâu." Thẩm Vi Nhân cười lạnh, "Đã không có nhà mẹ đẻ chống lưng, lại không phải loại hình mà Bắc Xuyên thích..."
Nói tới nói lui, tóm lại cô ta cho là mình nhất định sẽ bị đuổi khỏi Lục gia chứ sao.
"Những chuyện này vẫn không cần Thẩm tiểu thư phải nhọc lòng quan tâm. Rốt cuộc tôi và Bắc Xuyên có thể đi được bao xa thì lúc ấy sẽ nói cho cô biết; nhưng tôi cũng hi vọng trước khi tôi và Bắc Xuyên còn chưa ly hôn, Thẩm tiểu thư sẽ không làm tiểu tam chen chân vào giữa chúng tôi. Chuyện này không chỉ có không đạo đức, mà tôi nghĩ fan hâm mộ của Thẩm tiểu thư cũng không muốn nhìn thấy Thẩm tiểu thư như vậy đâu."
"Cô uy hiếp tôi?"
"Cô đối xử với tôi như nào, tôi trả lại cô như thế mà thôi. Thẩm tiểu thư là người thông minh, chắc hẳn cũng sẽ nghe hiểu được. Cô có tiếng tăm lớn, tất cả thành quả của ngày hôm nay dù sao cũng là cô dùng thời gian cố gắng để đổi lấy, một khi đã mất hết thanh danh thì quả thực rất đáng tiếc."
"Câu nói này cũng rất hợp với Diệp tiểu thư, không biết lúc Diệp tiểu thư đoạt mình anh rể của mình có tâm tình gì."
Diệp Trăn nhướng mày một cái, "Chuyện này Diệp Tình nói cho cô sao?"
Không trách Diệp Trăn “lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử” (3), mà là cô nghĩ, ngoại trừ Diệp Tình ra, cũng không còn ai lại rảnh rỗi nói huyên thuyên với một người lạ như vậy.
(3) Ám chỉ việc dùng lòng dạ tiểu nhân bỉ ổi, mà phỏng đoán người đạo đức cao thượng
"Mặc kệ ai nói cho tôi biết, tóm lại tôi hi vọng Diệp tiểu thư tốt nhất vẫn không nên cưỡng cầu thứ không thuộc về mình."
Diệp Trăn hoàn toàn không để câu nói này trong lòng, cầm cái kéo vẫy trước mặt cô ta, sau đó tiện tay ném xuống đất, "Không sai, con người đúng là không nên cưỡng cầu thứ không thuộc về mình, đạo lý này tôi thấy Thẩm tiểu thư hiểu rất rõ. Cho nên, Thẩm tiểu thư vẫn nên mau chóng đổi lại bộ váy khác đi, bộ váy này bị hỏng rồi thì ném đi cũng được."
Nói xong, Diệp Trăn làm như không thấy với sắc mặt xanh trắng đan xen của Thẩm Vi Nhân, chậm rãi đi ra ngoài. (Wordpress: bemytwinkle.wordpress.com)
Nói thực ra, Thẩm Vi Nhân đã hoàn toàn thay đổi ấn tượng về “tiểu thư khuê tú” trong lòng Diệp Trăn.
May là cô chỉ gặp được một người "đặc biệt" như Thẩm Vi Nhân mà thôi.
Vừa xuống lầu, cô liền chạm mặt Lục Bắc Xuyên, hắn nắm tay cô ghé tai nói nhỏ, "Sao rồi?"
"Em nói anh này Lục tiên sinh, hoa đào của anh cũng thật là nhiều a. Lại còn đặc biệt kiên cường, bóp một hoa lại có hoa khác. Đây không phải là muốn trèo lên đầu em ngồi sao."
Lục Bắc Xuyên nhíu lông mày, ngẩng đầu nhìn về phía trên lầu, liền bắt gặp Thẩm Vi Nhân vừa mới đi ra, ánh mắt chớp một cái.
"Anh hiểu, em vất vả rồi."
Nói xong, hắn buông Diệp Trăn ra, đi đến chỗ Thẩm Vi Nhân. Hai người đứng đó nói hai câu, biểu hiện trên mặt Thẩm Vi Nhân rõ ràng không đúng lắm, sắc mặt rất khó nhìn; nhưng lại ngại những người khác nên vẫn phải duy trì nụ cười. Nụ cười này của cô ta cũng càng ngày càng vặn vẹo.
Tiểu tam có ý nghĩ muốn chen chân không quan trọng, mà quan trọng nhất chính là thái độ của chồng cô.
Diệp Trăn nhìn một cái, sau đó cũng không nhìn nữa, tạm thời cô vẫn rất yên tâm với Lục Bắc Xuyên.
"Trăn Trăn à," Lục phu nhân nhìn thoáng qua phía sau cô, "Vi Nhân đâu rồi?"
Không đợi Diệp Trăn mở miệng nói, Lục Bắc Xuyên đã đi tới, thuận thế ôm eo Diệp Trăn từ phía sau, "Thẩm tiểu thư cảm thấy không thoải mái lắm, đi về trước rồi ạ."
Lục phu nhân hơi trì trệ, sau đó cũng không nói gì nữa, "Vậy được rồi, Bắc Xuyên, con nói với Thẩm lão gia một tiếng đi. Cứ nói là do chúng ta sơ suất, kêu ông ấy đừng trách nhé."
Lục Bắc Xuyên gật đầu, thì thầm hai câu bên tai Diệp Trăn sau đó đi tới đại sảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.