Tôi Mang Thai Đứa Bé Là Nhân Vật Phản Diện
Chương 61: Lòng mang quỷ thai (2)
Công Tử Văn Tranh
21/07/2020
Editor: Myy
____
Trong lúc mang thai, chuyện như này Diệp Trăn đã nghe thấy cha Diệp nói đến nhiều lần. Ông ta thường xuyên gọi điện thoại đến, nhưng chưa được ba câu đã bẻ sang chuyện đầu tư.
Nhìn bộ dáng trầm mặc của Diệp Trăn, cha Diệp khẽ cắn môi, tiếp tục nói: "Trăn Trăn à, cha chỉ nói vậy vì biết con có phân lượng trong người nhà Lục gia mà thôi. Con yên tâm, lần đầu tư này chắc chắn sẽ kiếm ra được tiền, nếu không chắc chắn cha đã không nhờ con rồi! Khi còn bé không phải con vẫn thường nói đấy sao? Sau khi lớn lên muốn giúp cha, sẽ không để cha chịu cực khổ. Con có còn nhớ không?"
Mấy lần Lục Thiếu Nhân đầu tư đều chưa từng kiếm được tiền, bị tổn thất là chuyện thường như cơm bữa. Trong tiểu thuyết, nếu như không nhờ Lâm Trạm giúp đỡ thì ông ta đã sớm sụp đổ rồi.
Diệp Trăn nghĩ nghĩ, nói: "Chuyện đầu tư con cũng không hiểu cho lắm, nếu như quả thật cha cảm thấy lần đầu tư này sẽ kiếm được tiền, vậy đợi chút nữa cha có thể đi tìm Lục Bắc Xuyên, ánh mắt của anh ấy tốt, chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội kiếm tiền nào đâu, cha có thể yên tâm giao phó cho anh ấy."
"Thế nhưng..." Cha Diệp bị mẹ Diệp trừng mắt, ra hiệu ông ta không nên nói nữa.
Cha Diệp không cam tâm, nhưng nhìn bộ dáng này của Diệp Trăn giống như cũng không vui vẻ cho lắm, sợ nói quá nhiều lại thành sai nên ông cũng không nói nữa, ngồi ở một bên thở ngắn thở dài.
"Con đừng để tâm tới cha con, chuyện đầu tư cứ để ông ấy tí nữa tự mình đi tìm Bắc Xuyên trò chuyện đi." Mẹ Diệp thở dài, "Hai ngày này mẹ đã thông suốt rất rất nhiều điều, lúc trước mẹ làm sai rất nhiều chuyện, nhưng quá khứ trước kia cũng đều đã qua cả rồi, cho dù mẹ có hối hận đi chăng nữa thì cũng là vô ích. May là bây giờ con đang sống tốt, mẹ cũng an tâm được rồi."
Mẹ Diệp cầm tay Diệp Trăn, liên tục lải nhải phổ cập những kiến thức cần biết khi ở nhà chồng cho cô nghe, tất cả đều là kinh nghiệm đúc kết lại của bà ta khi còn trẻ.
Diệp Trăn nghe xong đều nhớ kỹ, "Con biết rồi mẹ."
"Sinh con rất tốn sức, trong tháng này con phải cố bồi bổ nhiều một chút nhé, tháng này được chăm sóc tốt thì sau này sức khỏe cũng tốt hơn nhiều đấy. Năm đó may mà có bà ngoại con chăm sóc mẹ, con xem mẹ sinh tận hai chị em các con mà thân thể lại khôi phục tốt bao nhiêu, bây giờ cũng không thấy ốm đau chút nào," Nói đến đây, mẹ Diệp dừng lại một chút, "À đúng rồi, việc con sinh con Tình Tình có biết không?"
"Con chưa kịp thông báo cho chị ạ."
"Vậy để tí nữa mẹ đi gọi điện cho nó, để nó đến bệnh viện thăm cháu trai. Mà con cũng đừng nóng giận, gần đây Tình Tình bận nhiều việc lắm, nửa năm rồi còn chưa thấy về nhà lận. Mỗi lần mẹ gọi điện thoại cho nó nói chuyện chưa được hai câu đã treo máy rồi, con bé này cũng thật là."
Từ sau khi Diệp Tình hỏi Thẩm Vi Nhân nghĩ như nào nếu mình tiến vào giới giải trí, không lâu sau cô ta liền nhờ được Thẩm Vi Nhân tiến cử, dựa vào độ hot của Thẩm Vi Nhân, cộng thêm khuôn mặt có thể coi là thanh thuần của cô ta, nên cũng bắt đầu có khá nhiều người đón nhận, còn được phong cho cái danh hiệu "Mối tình đầu quốc dân".
*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_OwO) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
Nhưng ở trong giới giải trí lại không bao giờ thiếu những cô gái xinh đẹp như Diệp Tình, không có thực lực hay đóng bộ phim nào thì không được bao lâu sẽ nhanh chóng bị mọi người lãng quên mà thôi.
Diệp Tình không có chỗ chống lưng. Lúc đầu cô ta còn dựa được vào độ hot của Thẩm Vi Nhân, nhưng dần dần sau này Thẩm Vi Nhân lại phải làm việc bận rộn, cũng không rảnh quan tâm cô ta nữa, sau khi Diệp Tình ký kết với công ty đại diện xong vẫn luôn không có tài nguyên nào, cho nên bây giờ cô ta cũng không thể làm gì được mà chịu đựng.
Mẹ Diệp thấp giọng nói: "Trăn Trăn à, ban đầu là mẹ sai, bây giờ đã nhận ra rồi, con và Tình Tình đều là con gái của mẹ. Lúc trước mẹ thực sự không nên đối xử bất công với con, con yên tâm đi, sau này mẹ nhất định sẽ đền bù lại cho con."
Đền bù cái gì Diệp Trăn cũng không hề để tâm, dù sao trong lòng cô đã sớm xem Lục gia như người thân của mình rồi. Ai đối xử tốt thật lòng với cô, chỉ cần liếc qua là thấy ngay.
"Những năm qua Tình Tình đối xử với con cũng rất tốt, luôn nghĩ đến con, có cái gì tốt cũng sẽ chừa lại cho con một phần. Hai ngày trước mẹ gọi điện thoại cho nó, đa phần đều là hỏi về tình huống của con," Ánh mắt mẹ Diệp khẩn cầu nhìn cô, "Con xem bây giờ chị con đã lâm vào cảnh khốn cùng rồi, con là em nó, có thể giúp nó một tay được không?"
Diệp Trăn nhíu mày, "Dạ? Giúp cái gì ạ?"
"Giúp Thẩm Vi Nhân làm đại ngôn (*) cho Lục thị không phải sẽ tốt hơn sao? Con xem xem có thể nói chuyện với Bắc Xuyên được không, sau khi Lục thị giải ước với Thẩm Vi Nhân thì cho Tình Tình làm đại ngôn?"
(*) Đại ngôn: Đại diện quảng bá cho một thương hiệu nào đó.
Thấy Diệp Trăn không nói gì, mẹ Diệp lại vội vàng bổ sung: "Không phải mẹ thiên vị chị con đâu, nhưng con xem, bây giờ con đã là bà Lục rồi, muốn cái gì thì có cái đó, cũng mạnh hơn nhiều so với người chị đang dốc sức trong giới giải trí của con. Sau này cha mẹ đi rồi, trên đời này con cũng chỉ có một mình Tình Tình là người thân của con mà thôi, các con là chị em thì phải nâng đỡ lẫn nhau chứ. Mẹ cũng chỉ đang suy nghĩ cho con mà thôi, không muốn sau này con sẽ cảm thấy cô đơn."
Cô đơn sao?
Diệp Trăn không thấy vậy.
"Mẹ, bây giờ con đã có con trai và chồng, còn có mẹ chồng và ông đối xử rất tốt với con rồi, làm sao mà con sẽ thấy cô đơn cho được?" Cô nhìn mẹ Diệp, đáy mắt không có một tia mong đợi. Mẹ Diệp là người như nào, cô cũng nhìn thấu được rồi.
Sự thiên vị của bà ta đã thành thói quen ngấm thật sâu vào tận xương tủy, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không sửa đổi được.
Diệp Trăn cười cười, "Nếu như chị Diệp Tình muốn làm người đại ngôn thì người đại diện của chị ấy có thể liên lạc với Lục thị, Bắc Xuyên tự biết phải làm thế nào, con cũng không làm gì được."
***
Editor có lời muốn nói:
Lại bắt đầu lười mấy bồ ạ
____
Trong lúc mang thai, chuyện như này Diệp Trăn đã nghe thấy cha Diệp nói đến nhiều lần. Ông ta thường xuyên gọi điện thoại đến, nhưng chưa được ba câu đã bẻ sang chuyện đầu tư.
Nhìn bộ dáng trầm mặc của Diệp Trăn, cha Diệp khẽ cắn môi, tiếp tục nói: "Trăn Trăn à, cha chỉ nói vậy vì biết con có phân lượng trong người nhà Lục gia mà thôi. Con yên tâm, lần đầu tư này chắc chắn sẽ kiếm ra được tiền, nếu không chắc chắn cha đã không nhờ con rồi! Khi còn bé không phải con vẫn thường nói đấy sao? Sau khi lớn lên muốn giúp cha, sẽ không để cha chịu cực khổ. Con có còn nhớ không?"
Mấy lần Lục Thiếu Nhân đầu tư đều chưa từng kiếm được tiền, bị tổn thất là chuyện thường như cơm bữa. Trong tiểu thuyết, nếu như không nhờ Lâm Trạm giúp đỡ thì ông ta đã sớm sụp đổ rồi.
Diệp Trăn nghĩ nghĩ, nói: "Chuyện đầu tư con cũng không hiểu cho lắm, nếu như quả thật cha cảm thấy lần đầu tư này sẽ kiếm được tiền, vậy đợi chút nữa cha có thể đi tìm Lục Bắc Xuyên, ánh mắt của anh ấy tốt, chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội kiếm tiền nào đâu, cha có thể yên tâm giao phó cho anh ấy."
"Thế nhưng..." Cha Diệp bị mẹ Diệp trừng mắt, ra hiệu ông ta không nên nói nữa.
Cha Diệp không cam tâm, nhưng nhìn bộ dáng này của Diệp Trăn giống như cũng không vui vẻ cho lắm, sợ nói quá nhiều lại thành sai nên ông cũng không nói nữa, ngồi ở một bên thở ngắn thở dài.
"Con đừng để tâm tới cha con, chuyện đầu tư cứ để ông ấy tí nữa tự mình đi tìm Bắc Xuyên trò chuyện đi." Mẹ Diệp thở dài, "Hai ngày này mẹ đã thông suốt rất rất nhiều điều, lúc trước mẹ làm sai rất nhiều chuyện, nhưng quá khứ trước kia cũng đều đã qua cả rồi, cho dù mẹ có hối hận đi chăng nữa thì cũng là vô ích. May là bây giờ con đang sống tốt, mẹ cũng an tâm được rồi."
Mẹ Diệp cầm tay Diệp Trăn, liên tục lải nhải phổ cập những kiến thức cần biết khi ở nhà chồng cho cô nghe, tất cả đều là kinh nghiệm đúc kết lại của bà ta khi còn trẻ.
Diệp Trăn nghe xong đều nhớ kỹ, "Con biết rồi mẹ."
"Sinh con rất tốn sức, trong tháng này con phải cố bồi bổ nhiều một chút nhé, tháng này được chăm sóc tốt thì sau này sức khỏe cũng tốt hơn nhiều đấy. Năm đó may mà có bà ngoại con chăm sóc mẹ, con xem mẹ sinh tận hai chị em các con mà thân thể lại khôi phục tốt bao nhiêu, bây giờ cũng không thấy ốm đau chút nào," Nói đến đây, mẹ Diệp dừng lại một chút, "À đúng rồi, việc con sinh con Tình Tình có biết không?"
"Con chưa kịp thông báo cho chị ạ."
"Vậy để tí nữa mẹ đi gọi điện cho nó, để nó đến bệnh viện thăm cháu trai. Mà con cũng đừng nóng giận, gần đây Tình Tình bận nhiều việc lắm, nửa năm rồi còn chưa thấy về nhà lận. Mỗi lần mẹ gọi điện thoại cho nó nói chuyện chưa được hai câu đã treo máy rồi, con bé này cũng thật là."
Từ sau khi Diệp Tình hỏi Thẩm Vi Nhân nghĩ như nào nếu mình tiến vào giới giải trí, không lâu sau cô ta liền nhờ được Thẩm Vi Nhân tiến cử, dựa vào độ hot của Thẩm Vi Nhân, cộng thêm khuôn mặt có thể coi là thanh thuần của cô ta, nên cũng bắt đầu có khá nhiều người đón nhận, còn được phong cho cái danh hiệu "Mối tình đầu quốc dân".
*Bản edit chỉ được đăng tải tại trang wattpad (@My_OwO) & wordpress (bemytwinkle.wordpress.com)*
Nhưng ở trong giới giải trí lại không bao giờ thiếu những cô gái xinh đẹp như Diệp Tình, không có thực lực hay đóng bộ phim nào thì không được bao lâu sẽ nhanh chóng bị mọi người lãng quên mà thôi.
Diệp Tình không có chỗ chống lưng. Lúc đầu cô ta còn dựa được vào độ hot của Thẩm Vi Nhân, nhưng dần dần sau này Thẩm Vi Nhân lại phải làm việc bận rộn, cũng không rảnh quan tâm cô ta nữa, sau khi Diệp Tình ký kết với công ty đại diện xong vẫn luôn không có tài nguyên nào, cho nên bây giờ cô ta cũng không thể làm gì được mà chịu đựng.
Mẹ Diệp thấp giọng nói: "Trăn Trăn à, ban đầu là mẹ sai, bây giờ đã nhận ra rồi, con và Tình Tình đều là con gái của mẹ. Lúc trước mẹ thực sự không nên đối xử bất công với con, con yên tâm đi, sau này mẹ nhất định sẽ đền bù lại cho con."
Đền bù cái gì Diệp Trăn cũng không hề để tâm, dù sao trong lòng cô đã sớm xem Lục gia như người thân của mình rồi. Ai đối xử tốt thật lòng với cô, chỉ cần liếc qua là thấy ngay.
"Những năm qua Tình Tình đối xử với con cũng rất tốt, luôn nghĩ đến con, có cái gì tốt cũng sẽ chừa lại cho con một phần. Hai ngày trước mẹ gọi điện thoại cho nó, đa phần đều là hỏi về tình huống của con," Ánh mắt mẹ Diệp khẩn cầu nhìn cô, "Con xem bây giờ chị con đã lâm vào cảnh khốn cùng rồi, con là em nó, có thể giúp nó một tay được không?"
Diệp Trăn nhíu mày, "Dạ? Giúp cái gì ạ?"
"Giúp Thẩm Vi Nhân làm đại ngôn (*) cho Lục thị không phải sẽ tốt hơn sao? Con xem xem có thể nói chuyện với Bắc Xuyên được không, sau khi Lục thị giải ước với Thẩm Vi Nhân thì cho Tình Tình làm đại ngôn?"
(*) Đại ngôn: Đại diện quảng bá cho một thương hiệu nào đó.
Thấy Diệp Trăn không nói gì, mẹ Diệp lại vội vàng bổ sung: "Không phải mẹ thiên vị chị con đâu, nhưng con xem, bây giờ con đã là bà Lục rồi, muốn cái gì thì có cái đó, cũng mạnh hơn nhiều so với người chị đang dốc sức trong giới giải trí của con. Sau này cha mẹ đi rồi, trên đời này con cũng chỉ có một mình Tình Tình là người thân của con mà thôi, các con là chị em thì phải nâng đỡ lẫn nhau chứ. Mẹ cũng chỉ đang suy nghĩ cho con mà thôi, không muốn sau này con sẽ cảm thấy cô đơn."
Cô đơn sao?
Diệp Trăn không thấy vậy.
"Mẹ, bây giờ con đã có con trai và chồng, còn có mẹ chồng và ông đối xử rất tốt với con rồi, làm sao mà con sẽ thấy cô đơn cho được?" Cô nhìn mẹ Diệp, đáy mắt không có một tia mong đợi. Mẹ Diệp là người như nào, cô cũng nhìn thấu được rồi.
Sự thiên vị của bà ta đã thành thói quen ngấm thật sâu vào tận xương tủy, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không sửa đổi được.
Diệp Trăn cười cười, "Nếu như chị Diệp Tình muốn làm người đại ngôn thì người đại diện của chị ấy có thể liên lạc với Lục thị, Bắc Xuyên tự biết phải làm thế nào, con cũng không làm gì được."
***
Editor có lời muốn nói:
Lại bắt đầu lười mấy bồ ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.