Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 12:
Lưu Lãng Hàm Chi Sĩ
30/08/2023
“Tại sao lại như vậy?!” Trịnh Viện Viện kinh ngạc kêu lên, rồi lại lập tức lấy tay che miệng, liếc nhìn bọn trẻ. Bọn trẻ đang đứng thành vòng tròn an ủi Địch Vân Đồng, không để ý đến bên này.
Đỗ Thụy đẩy kính, cũng bất đắc dĩ nói: “Không biết.”
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Trịnh Viện Viện thấp giọng hỏi, trong mắt rưng rưng. Ngày thường cô ấy cũng hay đọc tiểu thuyết, cô hiểu tận thế có nghĩa là đã có chuyện gì đối với nhân loại.
Đỗ Thụy thở dài, im lặng hai giây, mới nói: “Tôi cần tìm quần áo để mặc.” Tuy anh ta còn trẻ, tràn đầy sinh lực nhưng trong thời tiết lạnh lẽo như bây giờ, một bộ đồng phục làm vườn ngắn tay màu vàng xanh thật sự không đủ ấm.
Trịnh Viện Viện đồng ý, từ nãy đến giờ cô ấy vẫn co rúm người lại, dùng tay xoa xoa cánh tay trần.
Bởi vì bọn trẻ sẽ nghỉ trưa trong lớp nên cả mười đứa đều có chăn bông, nhưng thế giới trước đó đang là giữa mùa hè, chăn bông rất mỏng, cho dù quấn chặt quanh người cũng không ấm lắm.
Chẳng bao lâu, một đứa trẻ mang theo âm thanh nức nở hỏi: “Thầy ơi, em lạnh quá”.
"Thầy ơi, em cũng lạnh."
"Em cũng lạnh."
“Khi nào mặt trời mới mọc vậy ạ?”
Thích Mê mỉm cười, an ủi bọn trẻ "sớm thôi", sau đó gọi Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy đến để ôm lũ trẻ vào lòng, sưởi ấm lẫn nhau.
Có nhiệt độ cơ thể tiếp xúc với nhau, thực sự ấm hơn rất nhiều.
Thấy Thích Mê chỉnh trang quần áo đứng dậy đi ra cửa, Trịnh Viện Viện vội vàng gọi cô: “Cô Thích, cô đi đâu vậy?”
“Đi tìm thứ gì đó để sưởi ấm bọn trẻ.”
"Cô đi một mình?"
“Đúng vậy.” Thích Mê nhẹ khẽ cười một tiếng, xoay tay nắm cửa, trước khi đi ra ngoài không quên dặn dò bọn họ: “Tuyệt đối không được rời khỏi phòng học, hiểu chưa?”
"Biết—rồi—ạ"
“Vậy đi nhà vệ sinh thì sao ạ?” Một đứa trẻ hỏi.
“Nhà vệ sinh…” Thích Mê nhìn quanh phòng, chỉ vào góc cạnh cửa sổ: “Tạm thời giải quyết ở đó đi.”
"A? Thế thì ghê lắm!" Vương Tiểu Hổ kêu lên.
Những đứa trẻ còn lại cũng bày ra bộ mặt ghét bỏ.
“Nhưng bên ngoài quá tối, các em ra ngoài bây giờ không an toàn, cố chịu đựng đợi cô về.” Rầm, Thích Mê đóng cửa lại.
Để đảm bảo an toàn, Thích Mê đi đi lại lại từ trên tầng xuống tầng một lượt để xác nhận rằng con quái vật mà cô giết trước đó đã chết hoàn toàn, cũng không có con nào mới xuất hiện, cô mới yên tâm ra cửa.
Lúc ở trong đó cô không có cảm giác gì, nhưng lần này khi bước ra khỏi tòa nhà hai tầng, cô phát hiện toàn bộ không gian chỉ có lớp Đậu Đinh là sáng đèn. Mặc dù nó chỉ là ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, nhưng rất dễ nhìn thấy trong bóng tối đen đặc.
Đỗ Thụy đẩy kính, cũng bất đắc dĩ nói: “Không biết.”
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Trịnh Viện Viện thấp giọng hỏi, trong mắt rưng rưng. Ngày thường cô ấy cũng hay đọc tiểu thuyết, cô hiểu tận thế có nghĩa là đã có chuyện gì đối với nhân loại.
Đỗ Thụy thở dài, im lặng hai giây, mới nói: “Tôi cần tìm quần áo để mặc.” Tuy anh ta còn trẻ, tràn đầy sinh lực nhưng trong thời tiết lạnh lẽo như bây giờ, một bộ đồng phục làm vườn ngắn tay màu vàng xanh thật sự không đủ ấm.
Trịnh Viện Viện đồng ý, từ nãy đến giờ cô ấy vẫn co rúm người lại, dùng tay xoa xoa cánh tay trần.
Bởi vì bọn trẻ sẽ nghỉ trưa trong lớp nên cả mười đứa đều có chăn bông, nhưng thế giới trước đó đang là giữa mùa hè, chăn bông rất mỏng, cho dù quấn chặt quanh người cũng không ấm lắm.
Chẳng bao lâu, một đứa trẻ mang theo âm thanh nức nở hỏi: “Thầy ơi, em lạnh quá”.
"Thầy ơi, em cũng lạnh."
"Em cũng lạnh."
“Khi nào mặt trời mới mọc vậy ạ?”
Thích Mê mỉm cười, an ủi bọn trẻ "sớm thôi", sau đó gọi Trịnh Viện Viện và Đỗ Thụy đến để ôm lũ trẻ vào lòng, sưởi ấm lẫn nhau.
Có nhiệt độ cơ thể tiếp xúc với nhau, thực sự ấm hơn rất nhiều.
Thấy Thích Mê chỉnh trang quần áo đứng dậy đi ra cửa, Trịnh Viện Viện vội vàng gọi cô: “Cô Thích, cô đi đâu vậy?”
“Đi tìm thứ gì đó để sưởi ấm bọn trẻ.”
"Cô đi một mình?"
“Đúng vậy.” Thích Mê nhẹ khẽ cười một tiếng, xoay tay nắm cửa, trước khi đi ra ngoài không quên dặn dò bọn họ: “Tuyệt đối không được rời khỏi phòng học, hiểu chưa?”
"Biết—rồi—ạ"
“Vậy đi nhà vệ sinh thì sao ạ?” Một đứa trẻ hỏi.
“Nhà vệ sinh…” Thích Mê nhìn quanh phòng, chỉ vào góc cạnh cửa sổ: “Tạm thời giải quyết ở đó đi.”
"A? Thế thì ghê lắm!" Vương Tiểu Hổ kêu lên.
Những đứa trẻ còn lại cũng bày ra bộ mặt ghét bỏ.
“Nhưng bên ngoài quá tối, các em ra ngoài bây giờ không an toàn, cố chịu đựng đợi cô về.” Rầm, Thích Mê đóng cửa lại.
Để đảm bảo an toàn, Thích Mê đi đi lại lại từ trên tầng xuống tầng một lượt để xác nhận rằng con quái vật mà cô giết trước đó đã chết hoàn toàn, cũng không có con nào mới xuất hiện, cô mới yên tâm ra cửa.
Lúc ở trong đó cô không có cảm giác gì, nhưng lần này khi bước ra khỏi tòa nhà hai tầng, cô phát hiện toàn bộ không gian chỉ có lớp Đậu Đinh là sáng đèn. Mặc dù nó chỉ là ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, nhưng rất dễ nhìn thấy trong bóng tối đen đặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.