Tôi Mang Theo Đám Nhãi Con Ở Nhà Trẻ Đi Cầu Sinh
Chương 2:
Lưu Lãng Hàm Chi Sĩ
30/08/2023
Lớp Đậu Đinh ở tầng một, hướng ra phía trước, từ đây thường có thể nhìn thấy các phụ huynh đón con đứng đợi trước cổng trường.
Nhưng hôm nay, một bóng người cũng không có.
Bên cửa sổ, cỏ dại mọc cao hơn một mét, cỏ đuôi chó khô vàng rủ xuống.
Thích Mê sửng sốt, sau đó chiếu đèn ra phía xa hơn.
Cỏ khô cao hơn một mét trải dài, giống như chiếc thảm cũ bị bỏ đi, kéo dài đến tận cổng trường mẫu giáo cách đó cả chục mét. Nói là cổng, nhưng thực chất là một khung cửa sắt rỉ sét loang lổ, hai hàng rào lẽ ra là cánh cổng đổ ngổn ngang trên mặt đất, bị cỏ dại che khuất hơn phân nửa.
Một mảnh tiêu điều.
Không thể nhìn rõ phía xa thế nào, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của mấy tòa nhà cao tầng nhấp nhô.
Thích Mê: "..."
Hiểu rồi, xuyên không, tận thế.
Là người chơi lâu năm của game sinh tồn tận thế, cô đã quá quen thuộc với bầu không khí ngột ngạt và tuyệt vọng này.
Ở tuổi mười chín, cô không sợ trời không sợ đất, hết lòng theo đuổi trò chơi trải nghiệm cảm giác mạnh, ngày đêm tham gia vào game tận thế. Có thắng, cũng có thua, cứ bị thương rồi bị thương ... Tới năm 23 tuổi, cô đột ngột rút lui. Không ai biết tại sao cô lại rời đi, cũng không ai có thể liên lạc với cô, vì vậy trong giới tồn tại không ít tin đồn, có người nói cô vì tình, có người nói cô vì tiền, có người nói năng lực của cô bị cấp trên nhìn trúng, giao cho nhiệm vụ bí mật.
Tuy nhiên, chỉ là Thích Mê bỗng nhiên nhận ra——
Sao lại cứ phải nhìn mấy con quái vật xấu xí kia, nhìn em bé sữa không phải tốt hơn sao?
Vì vậy, cô quay về hiện thực, trở thành giáo viên mầm non đáng kính của lớp Đậu Đinh.
Nhưng mà……
Ai có thể nói cho cô biết làm sao đột nhiên lại xuyên đến tận thế không?!
Còn là cùng một đống trẻ con gào khóc đòi ăn!
Trịnh Viện Viện không biết đã gọi bao nhiêu lần, Thích Mê nghe thấy âm thanh mới sực tỉnh, thấy cô ấy chỉ cách cửa sổ vài bước chân, đang thăm dò nhìn xung quanh.
Thích Mê nhanh chóng tắt đèn điện thoại, giây tiếp theo, bóng mờ của hai người phản chiếu trên mặt kính.
Trịnh Viện Viện sửng sốt, phải mất hai giây mới nhớ ra cô qua đây làm gì, nói: “Mà này, cô Thích, cô có thấy phụ huynh đứng chờ ở ngoài không, sao không để họ vào đón bọn nhỏ? Bên ngoài tối quá, đứng ở cổng cũng không an toàn."
Thích Mê mím môi ừm một tiếng dài, giả vờ như đang suy nghĩ, nhưng rất nhanh đã đưa tay kéo rèm xuống.
Bây giờ cô chỉ hy vọng rằng thế giới tận thế này có bug, qua vài phút nữa có thể đưa bọn họ quay trở lại, để tránh cho mọi người hoảng loạn, cô cảm thấy nên che dấu chuyện này thêm một chút.
Nhưng hôm nay, một bóng người cũng không có.
Bên cửa sổ, cỏ dại mọc cao hơn một mét, cỏ đuôi chó khô vàng rủ xuống.
Thích Mê sửng sốt, sau đó chiếu đèn ra phía xa hơn.
Cỏ khô cao hơn một mét trải dài, giống như chiếc thảm cũ bị bỏ đi, kéo dài đến tận cổng trường mẫu giáo cách đó cả chục mét. Nói là cổng, nhưng thực chất là một khung cửa sắt rỉ sét loang lổ, hai hàng rào lẽ ra là cánh cổng đổ ngổn ngang trên mặt đất, bị cỏ dại che khuất hơn phân nửa.
Một mảnh tiêu điều.
Không thể nhìn rõ phía xa thế nào, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của mấy tòa nhà cao tầng nhấp nhô.
Thích Mê: "..."
Hiểu rồi, xuyên không, tận thế.
Là người chơi lâu năm của game sinh tồn tận thế, cô đã quá quen thuộc với bầu không khí ngột ngạt và tuyệt vọng này.
Ở tuổi mười chín, cô không sợ trời không sợ đất, hết lòng theo đuổi trò chơi trải nghiệm cảm giác mạnh, ngày đêm tham gia vào game tận thế. Có thắng, cũng có thua, cứ bị thương rồi bị thương ... Tới năm 23 tuổi, cô đột ngột rút lui. Không ai biết tại sao cô lại rời đi, cũng không ai có thể liên lạc với cô, vì vậy trong giới tồn tại không ít tin đồn, có người nói cô vì tình, có người nói cô vì tiền, có người nói năng lực của cô bị cấp trên nhìn trúng, giao cho nhiệm vụ bí mật.
Tuy nhiên, chỉ là Thích Mê bỗng nhiên nhận ra——
Sao lại cứ phải nhìn mấy con quái vật xấu xí kia, nhìn em bé sữa không phải tốt hơn sao?
Vì vậy, cô quay về hiện thực, trở thành giáo viên mầm non đáng kính của lớp Đậu Đinh.
Nhưng mà……
Ai có thể nói cho cô biết làm sao đột nhiên lại xuyên đến tận thế không?!
Còn là cùng một đống trẻ con gào khóc đòi ăn!
Trịnh Viện Viện không biết đã gọi bao nhiêu lần, Thích Mê nghe thấy âm thanh mới sực tỉnh, thấy cô ấy chỉ cách cửa sổ vài bước chân, đang thăm dò nhìn xung quanh.
Thích Mê nhanh chóng tắt đèn điện thoại, giây tiếp theo, bóng mờ của hai người phản chiếu trên mặt kính.
Trịnh Viện Viện sửng sốt, phải mất hai giây mới nhớ ra cô qua đây làm gì, nói: “Mà này, cô Thích, cô có thấy phụ huynh đứng chờ ở ngoài không, sao không để họ vào đón bọn nhỏ? Bên ngoài tối quá, đứng ở cổng cũng không an toàn."
Thích Mê mím môi ừm một tiếng dài, giả vờ như đang suy nghĩ, nhưng rất nhanh đã đưa tay kéo rèm xuống.
Bây giờ cô chỉ hy vọng rằng thế giới tận thế này có bug, qua vài phút nữa có thể đưa bọn họ quay trở lại, để tránh cho mọi người hoảng loạn, cô cảm thấy nên che dấu chuyện này thêm một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.