Tôi Mang Theo Mãn Cấp Vật Tư Xuyên Về Quá Khứ
Chương 41:
An Tiểu Quy
28/07/2023
“Cả hai sốt ruột chờ đi, đã muộn thế này mà lại đến đây có phải là có chuyện gì không?" Trương Quốc Hưng đi thẳng vào vấn đề và hỏi Hứa Khả Nhân lý do tại sao hôm nay lại đến đây.
Trương Viễn không giấu giếm bất cứ điều gì, anh nói cho dì của mình rằng anh muốn tìm một số hạt giống và trồng rau ở trong sân.
“Các cháu có ý tưởng như vậy thật tốt, phải biết chúng ta ở nông thôn kiếm tiền không dễ, tương lai còn có nhiều chỗ tiêu tiền, có thể tiết kiệm thì vẫn tốt hơn, tự mình trồng rau ít nhất cũng thuận tiện cho việc ăn uống."
Trương Quốc Hưng ăn nói thấm thía, đứa trẻ này từ nhỏ đã không thích nói chuyện, từ khi ông bà nội qua đời, nó lại càng im lặng hơn.
Mấy năm nay anh âm thầm lên núi săn bắn, cũng không cố ý che đậy, thỉnh thoảng sẽ bắt được hai con thỏ cùng gà rừng đưa qua đây.
Có lẽ trên người anh cũng có chút tiền, nhưng có lẽ không nhiều, nếu không trên người quần áo rách nát như vậy anh còn luyến tiếc đổi cái mới.
Vì để cho hai người bọn họ sau này có cuộc sống tốt đẹp hơn, Trương Quốc Hưng không khỏi nói vài câu.
Trương Viễn gật đầu, ngữ khí nghiêm túc nói: "Cháu đã biết, cháu sẽ cùng Khả Nhân sống thật tốt."
“Ha ha, như vậy mới đúng, Khả Nhân là một đứa trẻ ngoan, đối với cháu là quá xứng đôi, đừng bắt nạt con bé, nếu dì biết cháu có lỗi với con bé, dì sẽ không bỏ qua cho cháu!"
Dương Quế Hoa cũng phần nào biết tính cách của Trương Viễn, anh đã nói như vậy thì chính kà rất hài lòng với cô vợ nhỏ này.
Ngay lập tức tâm trạng của bà rất tốt, bà giữ chặt tay Hứa Khả Nhân và nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Sau này nếu có gì không biết cứ hỏi dì. Đương nhiên, nếu có người bắt nạt cháu, cháu cũng có thể đến tìm dì, dì sẽ làm chủ cho cháu!"
Đây là lần đầu tiên được một trưởng bối bảo vệ theo cách này, Hứa Khả Nhân rất là cảm động và cười tinh nghịch với Dương Quế Hoa. "Cháu đã biết dì, về sau cháu cũng có trưởng bối bảo vệ."
“Được rồi, bà mau đi lấy một ít hạt giống đi, sớm một chút để bọn họ trở về nghỉ ngơi.” Trương Quốc Hưng thấy trời đã tối hẳn, hai nhà khoảng cách cũng không gần, đi trở về cũng phải mất một đoạn thời gian, vì vậy ông không thể không thúc giục vợ mình.
“Ai, được rồi, Khả Nhân cháu đợi một chút.” Dương Quế Hoa đáp ứng rồi vội vã chạy vào nhà kho.
Thân thể hơi mập mạp run lên bần bật, làm Hứa Khả Nhân lo lắng, không khỏi từ phía sau kêu lên.
“Dì đi chậm một chút, chúng cháu không vội."
Hai người đợi một lát, Dương Quế Hoa cầm theo một cái túi vải đi ra.
“Đây, ở đây mỗi loại hạt giống đều có một ít, muốn ăn gì thì trồng, còn thừa thì cất đi, lần sau trồng."
Dương Quế Hoa đưa hạt giống trong túi vải cho Hứa Khả Nhân xem, Hứa Khả Nhân đưa tay chuẩn bị nhận lấy, thì túi vải đột nhiên quay về hướng khác, bị Dương Quế Hoa tùy tiện nhét vào trong ngực Trương Viễn.
“Có đàn ông bên cạnh thì không cần cháu phải cầm đâu.” Dương Quế Hoa cho đó là điều đương nhiên. Nhìn động tác của bà ấy nhanh nhẹn như vậy, chắc hẳn bà ấy đã làm việc này rất nhiều lần.
Hứa Khả Nhân che miệng cười trộm, Trương Viễn bất đắc dĩ đành phải một tay cầm túi vải, một tay cầm lấy ta Hứa Khả Nhân.
“Kia chú, dì, chúng cháu về trước đây."
“Đi thôi đi thôi, Khả Nhân khi nào cháu rảnh thì đến đây chơi."
Trương Quốc Hưng còn chưa kịp nói gì, thì Dương Quế Hoa vẫy tay với Trương Viễn với vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng khi bà ấy quay về phía Hứa Khả Nhân, thì bà ấy lại tươi cười vui vẻ.
Hứa Khả Nhân gật đầu, chào tạm biệt họ và cùng Trương Viễn rời đi.
Con đường tối đen như mực, ánh trăng trên trời cũng không sáng lắm, đi được vài bước, Hứa Khả Nhân suýt ngã hai lần.
Trương Viễn trực tiếp dừng lại và ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Khả Nhân. Hứa Khả Nhân hiểu ý ngay lập tức, cô nằm xuống trên lưng Trương Viễn và ôm cổ anh thật chặt.
Trương Viễn không giấu giếm bất cứ điều gì, anh nói cho dì của mình rằng anh muốn tìm một số hạt giống và trồng rau ở trong sân.
“Các cháu có ý tưởng như vậy thật tốt, phải biết chúng ta ở nông thôn kiếm tiền không dễ, tương lai còn có nhiều chỗ tiêu tiền, có thể tiết kiệm thì vẫn tốt hơn, tự mình trồng rau ít nhất cũng thuận tiện cho việc ăn uống."
Trương Quốc Hưng ăn nói thấm thía, đứa trẻ này từ nhỏ đã không thích nói chuyện, từ khi ông bà nội qua đời, nó lại càng im lặng hơn.
Mấy năm nay anh âm thầm lên núi săn bắn, cũng không cố ý che đậy, thỉnh thoảng sẽ bắt được hai con thỏ cùng gà rừng đưa qua đây.
Có lẽ trên người anh cũng có chút tiền, nhưng có lẽ không nhiều, nếu không trên người quần áo rách nát như vậy anh còn luyến tiếc đổi cái mới.
Vì để cho hai người bọn họ sau này có cuộc sống tốt đẹp hơn, Trương Quốc Hưng không khỏi nói vài câu.
Trương Viễn gật đầu, ngữ khí nghiêm túc nói: "Cháu đã biết, cháu sẽ cùng Khả Nhân sống thật tốt."
“Ha ha, như vậy mới đúng, Khả Nhân là một đứa trẻ ngoan, đối với cháu là quá xứng đôi, đừng bắt nạt con bé, nếu dì biết cháu có lỗi với con bé, dì sẽ không bỏ qua cho cháu!"
Dương Quế Hoa cũng phần nào biết tính cách của Trương Viễn, anh đã nói như vậy thì chính kà rất hài lòng với cô vợ nhỏ này.
Ngay lập tức tâm trạng của bà rất tốt, bà giữ chặt tay Hứa Khả Nhân và nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Sau này nếu có gì không biết cứ hỏi dì. Đương nhiên, nếu có người bắt nạt cháu, cháu cũng có thể đến tìm dì, dì sẽ làm chủ cho cháu!"
Đây là lần đầu tiên được một trưởng bối bảo vệ theo cách này, Hứa Khả Nhân rất là cảm động và cười tinh nghịch với Dương Quế Hoa. "Cháu đã biết dì, về sau cháu cũng có trưởng bối bảo vệ."
“Được rồi, bà mau đi lấy một ít hạt giống đi, sớm một chút để bọn họ trở về nghỉ ngơi.” Trương Quốc Hưng thấy trời đã tối hẳn, hai nhà khoảng cách cũng không gần, đi trở về cũng phải mất một đoạn thời gian, vì vậy ông không thể không thúc giục vợ mình.
“Ai, được rồi, Khả Nhân cháu đợi một chút.” Dương Quế Hoa đáp ứng rồi vội vã chạy vào nhà kho.
Thân thể hơi mập mạp run lên bần bật, làm Hứa Khả Nhân lo lắng, không khỏi từ phía sau kêu lên.
“Dì đi chậm một chút, chúng cháu không vội."
Hai người đợi một lát, Dương Quế Hoa cầm theo một cái túi vải đi ra.
“Đây, ở đây mỗi loại hạt giống đều có một ít, muốn ăn gì thì trồng, còn thừa thì cất đi, lần sau trồng."
Dương Quế Hoa đưa hạt giống trong túi vải cho Hứa Khả Nhân xem, Hứa Khả Nhân đưa tay chuẩn bị nhận lấy, thì túi vải đột nhiên quay về hướng khác, bị Dương Quế Hoa tùy tiện nhét vào trong ngực Trương Viễn.
“Có đàn ông bên cạnh thì không cần cháu phải cầm đâu.” Dương Quế Hoa cho đó là điều đương nhiên. Nhìn động tác của bà ấy nhanh nhẹn như vậy, chắc hẳn bà ấy đã làm việc này rất nhiều lần.
Hứa Khả Nhân che miệng cười trộm, Trương Viễn bất đắc dĩ đành phải một tay cầm túi vải, một tay cầm lấy ta Hứa Khả Nhân.
“Kia chú, dì, chúng cháu về trước đây."
“Đi thôi đi thôi, Khả Nhân khi nào cháu rảnh thì đến đây chơi."
Trương Quốc Hưng còn chưa kịp nói gì, thì Dương Quế Hoa vẫy tay với Trương Viễn với vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng khi bà ấy quay về phía Hứa Khả Nhân, thì bà ấy lại tươi cười vui vẻ.
Hứa Khả Nhân gật đầu, chào tạm biệt họ và cùng Trương Viễn rời đi.
Con đường tối đen như mực, ánh trăng trên trời cũng không sáng lắm, đi được vài bước, Hứa Khả Nhân suýt ngã hai lần.
Trương Viễn trực tiếp dừng lại và ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Khả Nhân. Hứa Khả Nhân hiểu ý ngay lập tức, cô nằm xuống trên lưng Trương Viễn và ôm cổ anh thật chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.